*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mặc Dạ, mi vậy là không được nha, mi đi theo ta thì nên thích những thứ ta thích chứ, chẳng hạn như uống bia.” Chu Ngự lộ ra biểu tình vô cùng trịnh trọng, giống như nếu không làm theo lời anh nói thì anh sẽ nổi giận ngay, anh khui chai bia ra, hướng Mặc Dạ ngoắc tay “Mở miệng ra.”
Mặc Dạ tựa như một đứa trẻ ngoan ngoãn, há miệng ra. Chu Ngự lập tức rót bia vào miệng nó. Ngay sau đó, ánh mắt Mặc Dạ díu lại, phun toàn bộ bia trong miệng lên mặt Chu Ngự. (=)))
Chu Ngự vuốt mặt, nhìn Mặc Dạ.
Mặc Dạ bày ra bộ dáng lo lắng, nơm nớp sợ Chu Ngự nổi giận, lui dần về phía sau cho đến khi chạm tới cạnh bàn, ánh mắt vô tội, ủy khuất nhìn Chu Ngự.
Chu Ngự lạnh lùng nhìn Mặc Dạ, trên mặt không có biểu tình gì, giống như bộ dáng ấm áp, cưng chìu đút dưa hấu cho Mặc Dạ ăn giờ hoàn toàn biến mất, trở nên lạnh lẽo.
Hơn 10 giây sau, biểu tình của Chu Ngự vẫn y như vậy.
Mặc Dạ thật sự lo lắng lắm rồi, tuy rằng nó sợ hãi Chu Ngự tức giận nhưng vẫn chậm rãi tiến lại gần anh, dùng cái mũi cọ cọ bả vai của anh nhưng Chu Ngự vẫn không thèm để ý. Mặc Dạ cuộn thành một cục trong lòng anh, hướng ngực anh đẩy đẩy vài cái, Chu Ngự trực tiếp quay mặt đi.
Mặc Dạ phát ra âm thanh rên rỉ gần như sắp khóc đến nơi.
Nhưng đối với sự hiểu biết của Chu Ngự về Mặc Dạ, anh biết Mặc Dạ giả bộ đáng thương nhưng cũng thực sự không khóc. Chu Ngự cố ý đứng dậy rời đi, anh nghĩ Mặc Dạ sẽ đuổi theo anh, sau đó quấn quích, cọ cọ bên chân lấy lòng cho đến khi anh hết giận.
Nhưng làm cho anh hoàn toàn bất ngờ chính là Mặc Dạ lại xô ngã anh xuống!
Một khắc kia, Chu Ngự mở to mắt, anh cảm thấy mình trở thành con mồi của Mặc Dạ!
Dáng người Mặc Dạ tao nhã và tràn ngập sức mạnh, giống như nắm giữ hết thảy của thế giới này, mà Chu Ngự lại lọt vào thế giới của nó.
Chu Ngự cho là mình đã chuẩn bị kỹ càng, năng lực phản ứng của anh luôn siêu nhanh, nhưng lúc này lại bất đồng. Lực lượng của Mặc Dạ hoàn toàn vượt khỏi phạm vi thừa nhận của Chu Ngự, bị nó đè chặt trên mặt đất. (Can tội trêu con nít ~)
Chu Ngự cho là xương sống bị va chạm mạnh như thế thì hẳn là bị nứt ra rồi, nhưng thời điểm anh chạm đất, Mặc Dạ đã vươn tay bao bọc anh lại, cho nên anh bị ngã mà không cảm thấy đau đớn gì.
Lần đầu tiên Chu Ngự cảm thấy mình thật ngốc, anh nhìn vào đôi mắt của Mặc Dạ cho đến khi nó cúi người xuống, vươn lưỡi liếm môi Chu Ngự.
Chu Ngự sinh ra lỗi giác, giống Mặc Dạ có được anh vậy.
“Hey! Được rồi! Mặc Dạ, mau đứng lên! Mau đứng lên!” Rốt cuộc cũng nâng cánh tay lên được, Chu Ngự vỗ vỗ lưng Mặc Dạ.
Anh khắc sâu được cảm giác Mặc Dạ đã thật sự trưởng thành rồi, cơ thể của nó phát triển, kéo dài ra, hoàn toàn thoát khỏi thời kỳ thơ ấu.
Mặc Dạ không có buông Chu Ngự ra, nó nghiêng mặt cọ cọ hai má của anh, tựa hồ muốn nói: Anh còn chọc giận tui nữa không? Nếu anh không đứng dậy thì tui đã không tức giận như vậy rồi!
Chu Ngự bất đắc dĩ lắc đầu, vuốt ve lớp lông tơ trên lưng Mặc Dạ, nhỏ giọng nói “Đứa ngốc này, ta đang trêu chọc mi mà, sao có thể tức giận với mi được chứ!”
Lúc này Mặc Dạ mới chậm rãi đứng dậy, nó ngồi xổm bên cạnh anh, khép hai cánh lại, Chu Ngự phát giác rốt cuộc anh cũng trở về với thế giới bình thường rồi.
“Được rồi! Được rồi! Chúng ta trở về phòng thôi!”
Lúc Chu Ngự bước ra khỏi nhà ăn, phát hiện Ngô Vận đang ngậm điếu thuốc đứng nhìn bọn anh.
“Chu Ngự, cậu có thấy Mặc Dạ của chúng ta đã trưởng thành rồi không, không còn là đứa con nít bị người ta tùy tiện ăn hiếp nữa.” Ngô Vận bày ra bộ dáng thập phần cảm khái.
“Anh thấy được là tốt rồi.”
Ẩn ý của Chu Ngự là Ngô Vận anh bị nó ăn hiếp còn nhiều hơn cả tôi.
Tối hôm đó, Chu Ngự ôm Mặc Dạ nằm trong căn phòng con nhộng của mình.
“Mặc Dạ, ngày mai chúng ta phải đi tới một nơi…”
Chu Ngự ngừng lại vài giây, Mặc Dạ không thấy Chu Ngự nói tiếp, nó dùng đầu đẩy Chu Ngự một cái.
“Được rồi, được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi tới đảo Dạ Linh.”
Chu Ngự nhìn ra cái tên này đối với Mặc Dạ không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ giống với câu ‘Ngày mai tôi muốn đi công viên chơi’. Dù sao căn cứ quá ngột ngạt với Mặc Dạ.
“Mi có biết Dạ Linh có ý nghĩa gì không?”
Mặc Dạ lắc đầu, dùng móng vuốt gãi gãi mặt mình.
“Ta là con người, còn mi là Dạ Linh. Dạ Linh chính là chủng tộc của mi, hiểu chưa?”
Mặc Dạ cũng không có lắc đầu hay gật đầu, tựa hồ như đang hỏi: Sau đó thì sao?
“Chủng tộc Dạ Linh này ở rất nhiều năm về trước… Có lẽ là ngàn năm hay vạn năm trước đã bị tuyệt chủng. Nhưng trước đó, Dạ Linh là tôi tớ của sinh vật cấp S. Các ngươi phụng dưỡng loại sinh vật đó, đồng thời cũng được sinh vật này bảo vệ. Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà các ngươi đều chết hết. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát tới đảo Dạ Linh, có lẽ ở nơi nào đó trên đảo, mi có thể nghe được âm thanh của tổ tiên mình. Chúng nó sẽ nói cho mi biết chúng nó từng trải qua những gì, mà mi thì…”
Lại sẽ có hướng đi mới của mình.
“Ah?”
Mặc Dạ không hài lòng vì Chu Ngự cứ ngẩn người hoài, nó liền vươn móng vuốt vỗ nhẹ vào mặt Chu Ngự một cái.
Hồi thần lại, Chu Ngự lấy tay bụm mặt của Mặc Dạ, rõ ràng là biểu tình đùa giỡn, ngữ điệu chậm rãi nói tiếp “Vô luận mi nghe được gì, thấy được gì thì vĩnh viễn nhớ rõ mi là ai, muốn trở thành cái gì. Vận mệnh chính là nằm trong tay mi, mi có quyền lựa chọn cho chính mình, hiểu chưa?”
“Ah.” Đôi mắt to tròn màu hổ phách của Mặc Dạ nhìn Chu Ngự.
“Tốt lắm, chúng ta ngủ thôi.” Chu Ngự ôm Mặc Dạ nằm xuống. Mặc Dạ vươn móng vuốt đặt lên mặt anh, Chu Ngự lấy xuống. Mặc Dạ cứ tiếp tục để móng vuốt lên mặt anh, Chu Ngự có chút buồn cười lấy xuống, sau đó Mặc Dạ liền tức giận xoay mặt ra chỗ khác, không để ý tới anh nữa.
“Được rồi, được rồi. Mi là lớn nhất, ta cho mi để là được chứ gì.”
Chu Ngự lấy móng vuốt của nó để lên mặt mình, Mặc Dạ lúc này mới thấy mĩ mãn quay đầu lại.
Sáng sớm hôm sau, bọn người Chu Ngự liền ngồi lên trực thăng rời căn cứ.
Ngồi đối diện Chu Ngự là Ngô Vận.
Ngô Vận bĩu môi “Cứ như vậy, chúng ta còn chưa có rời bến không chừng đã bị…”
“Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại.” Chu Ngự ngăn cản Ngô Vận ‘Miệng vàng lời ngọc’ phun ra mấy câu xui xẻo có khả năng trở thành sự thật.
“Chiếc trực thăng lần này khác với những chiếc trước đó.” Một nghiên cứu viên ngồi cạnh Ngô Vận nói.
“Có cái gì khác?” Ngô Vận tò mò hỏi.
“Có trang bị thêm đạn sóng âm. Khi có sinh vật mang ý đồ tấn công chúng ta thì sẽ bị đạn sóng âm bắn trúng, cơ quan nội tạng của chúng sẽ nát thành từng mảnh.”
“Sao trước kia chưa nghe qua kỹ thuật này?”
“Tại đang còn trong quá trình thử nghiệm.”
“Cái gì? Đem cái vũ khí còn đang thử nghiệm xài trong nhiệm vụ quan trọng như vậy… Tôi cảm thấy…”
Chu Ngự lần thứ hai ngăn Ngô Vận “Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại.”
Ngô Vận bĩu môi, nhìn nghiên cứu viên bên cạnh “Cậu là người mới tới? Tôi chưa từng gặp qua cậu trước đây. Cậu tên gì?”
“Anh gọi tôi là tiểu Trần là được.”
Tiểu Trần và Ngô Vận bắt tay nhau, nhưng tới khi hướng Chu Ngự bắt tay thì ngừng lại, bởi vì Chu Ngự trông có vẻ rất nghiêm túc hơn nhiều.
Nhưng ánh mắt tiểu Trần luôn dừng trên người Mặc Dạ đang ngồi trên đùi Chu Ngự, trong mắt vừa kiêng kị vừa tò mò.
Đây là lần đầu tiên Mặc Dạ ngồi trực thăng, thoạt nhìn có chút không quen. Cái đầu nhỏ của nó cứ quay qua qua lại.
Ngô Vận buồn cười khều mông Mặc Dạ “Nè, nhóc thối, mi đang say máy bay à?”
Mặc Dạ bất mãn xoay đầu trừng Ngô Vận một cái.
Tiểu Trần lộ ra biểu tình kinh ngạc “Kia… Có phải là Dạ Linh không?”
“Nó chính là sinh vật cấp A! Nếu nó tức giận lên thì chúng ta sẽ chết hết, phải không?” Tiểu Trần sợ hãi.
“Gì chứ! Vật nhỏ này không nổi điên đâu, cậu có thể tùy ý trêu chọc nó.” Nói xong, Ngô Vận còn kéo cái cánh của Mặc Dạ.
Cái này làm Mặc Dạ tức giận nha, no trợn tròn con mắt nhìn Ngô Vận, bày ra bộ dáng muốn nhào tới cắn hắn một phát, tuy rằng nó không có đến một cái răng nào.
Ngô Vận nở nụ cười “Ha ha! Mi vẫn còn là một con mèo hôi sữa đi? Ngay cả răng cũng chưa mọc ra kìa!”
Chu Ngự hết nói nổi. Mặc Dạ có răng hay không, còn ai có thể so với anh biết rõ hơn?
“Cắn anh ta.” Chu Ngự nói.
Mặc Dạ quả nhiên mở miệng cắn một phát, Ngô Vận ăn đau nhưng không ném nó ra.
Khi trực thăng cách đám mây ngày càng gần, mây mù thong thả tản ra.
Ngô Vận nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như đang cố nhận ra cái gì đó.
“Sao vậy, Ngô Vận?”
“Cậu xem… kìa.”
Chu Ngự nhìn theo tầm mắt của Ngô Vận, nhìn thấy cái gì đó rất lớn được dựng nên, kết nối giữa trời và đất, có một dòng nước chảy xuống từ bầu trời, tạo một hình ảnh rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Bởi vì quá xa nên không thấy rõ lắm.
Nhưng dù sao thì so với tháp Babel [1] còn muốn đồ sồ hơn.
“Đúng vậy a.” Tiểu Trần cũng nheo mắt lại để nhìn rõ hơn.
Trong đầu Chu Ngự hiện lên vô số đoạn ký ức ngắn, trí nhớ của Earl Pease cho anh thấy một vóc dáng mang lại cảm giác sùng bái và tôn kính.
“Đó là thủy tổ Ymir – khởi nguồn của toàn bộ thực vật. Sinh vật cấp S sinh sống trên đất liền.” Chu Ngự mở miệng nói.
“Anh nói cái gì… thủy tổ? Sao tôi chưa từng nghe nói qua ở viện nghiên cứu?” Tiểu Trần lộ ra biểu tình khó hiểu.
“Các người đương nhiên là không biết… Bởi vì cơ bản là các người chưa từng thấy qua.”
Ymir đã có mặt ở Nibelungen từ hàng triệu năm trước. Khả năng của nó chắc chắn là màu sắc tự vệ.
Nếu có màu sắc tự vệ thì nó không cần phải lấy hình dáng một cây đại thụ cao chọc trời như vậy tồn tại. Có lẽ nó sẽ hóa thành một mảnh lá cây, có lẽ là hóa thân thành một sinh vật cấp E nào đó, hoặc cũng có thể lặng lẽ trà trộn vào con người xâm nhập Nibelungen.
Nhưng trực thăng của bọn họ rẽ hướng bay khác, cây đại thụ cao chọc trời kia biến mất không thấy đâu.
Tiểu Trần lắc đầu “Cái kia không phải là thủy tổ của thực vật gì đâu. Tôi dám cá nó là một loại hiện tượng của không khí, như lốc xoáy chẳng hạn. Sinh vật ở Nibelungen có linh tính, sống lâu, nhưng cũng đâu có sống tới tận bây giờ đi?”
Chu Ngự không có tiếp tục đề tài này, bởi vì anh biết con người mà không có kiến thức của Earl Pease ở thế giới này thì chắc chắn sẽ không tin tưởng lời nói của anh.
Về phần vì sao thủy tổ Ymir xuất hiện trước mặt bọn họ thì lại là một chuyện khác.
Trực thăng bay qua lục địa, dưới chân bọn họ, rừng rậm dần thay thế bởi mảnh xanh biếc của đại dương.
Âm thanh sóng biển từng trận truyền đến, nghiên cứu viên ngồi bên trong trực thăng khá là mong đợi.
“Ở Trái Đất căn bản không thể thấy được đại dương xinh đẹp đến như vậy.”
Ngô Vận lắc đầu “Xem ra lại là một tân binh không có kinh nghiệm gì hết.”
“Cái gì?” Tiểu Trần đối với lời nói của Ngô Vận có chút bất mãn.
“Càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Biển cả cũng thế.” Chu Ngự trả lời.
Bọn họ bay tới chỗ sâu của đại dương, trực thăng cũng bay cao không ít.
Bỗng nhiên, mặt biển bắt đầu chấn động, một sinh vật đầu rắn đuôi cá chợt nhảy lên, phóng tới chỗ trực thăng bọn họ.
“A—-” Tiểu Trần sợ tới mức la hoảng lên.
Ngược lại Chu Ngự và Ngô Vận vô cùng bình tĩnh, mà Mặc Dạ lại úp mặt lên cửa kính, hé ra gương mặt nhỏ nhắn đầy phấn khích, chăm chú nhìn sinh vật khổng lồ kia.
Chiều dài của nó làm người ta líu cả lưỡi.
“Ê… Chiều dài có bằng một cái tàu chở máy bay không a?”
Hai bên hông của sinh vật kia có rất nhiều vây cá, nó cách trực thăng khoảng 10 mét thì ngã xuống, làm mặt biển văng tung tóe.
“Nó… Có phải nó muốn ăn thịt chúng ta?” Tiểu Trần cực kỳ sợ hãi “Bộ trực thăng không thể bay cao thêm nữa sao?”
“Đây đã là độ cao tối đa của trực thăng rồi. Hơn nữa đó cũng chỉ là một sinh vật cấp D mà thôi.” Chu Ngự thản nhiên trả lời.
“Là cấp D sao? Anh có nói giỡn hay không vậy? Lớn quá trời mà!”
“Nó nhảy ra khỏi mặt nước không phải vì muốn săn chúng ta, mà chỉ là muốn tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.” Chu Ngự trả lời.
“A?”
“Trong ánh sáng có nguyên tố dinh dưỡng cần thiết đối với cơ thể của nó. Trên thực tế, chỉ cần chúng ta không bay gần mặt biển, với độ cao này thì chỉ có sinh vật bay lượn trong không trung mới có khả năng tạo thành uy hiếp.” Chu Ngự trả lời.
“Từ từ, làm sao anh có thể biết nhiều như vậy, ngay cả tôi cũng chưa từng nghe qua a?” Tiểu Trần vô cùng khó hiểu.
“Vậy sau khi trở về nên nghiêm túc cập nhật tin tức sinh vật của tập đoàn đi.”
Nếu chúng ta có cơ hội trở về.
Trực thăng bay hồi lâu mà vẫn không có sinh vật không trung nào tấn công.
May mắn thay đạn sóng âm không chỉ là lý thuyết suông, giống như người lính bảo vệ bọn họ vậy.
Bay hơn một tiếng, từ xa bọn họ có thể thấy một hòn đảo nhỏ xanh biếc, giống như một viên ngọc lục bảo trôi nổi giữa đại dương.
“Đây hẳn là đảo Dạ Linh.” Chu Ngự vừa nói xong, Mặc Dạ liền úp mặt lên cửa kính nhìn.
Trực thăng tìm một mảnh đất trống bằng phẳng trên đảo Dạ Linh hạ cánh.
Thời điểm bọn họ ở trên cao thầm quan sát, chỉ biết hòn đảo này có thảm thực vật tương đối phong phú, nhưng không có thấy di cốt của Dạ Linh.
Chu Ngự bước ra khỏi trực thăng, Mặc Dạ cũng theo xuống.
Đội trưởng của tiểu đội Alpha hướng nhân viên bảo hộ nói “Nơi này rất nguy hiểm, mọi người phải nhỏ…”
Hắn còn chưa dứt lời, một con sâu khổng lồ trên cây mở miệng, từ phía sau một ngụm nuốt hắn vào bụng. (Số nhọ ~)
“A—-” Tiểu Trần chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy, Chu Ngự đứng kế bên nhanh chóng bụm miệng hắn lại.
Thành viên của tiểu đội Alpha lập tức rút súng ra, liều mạng mà bắn xả.
Con sâu bự bị bắn nát cả người,nước mủ chảy đầy cả đất.
Loại sâu này lúc đứng thẳng chả khác gì một cái cây, cho nên đội trưởng của tiểu đội Alpha mới không phát hiện ra nó.
Các đội viên mở miệng của con sâu, lúc bọn họ lôi vị đội trưởng ra thì phát hiện hắn đã chết.
Ngô Vận lấy tay che đầu “Anh ta cũng coi như thân kinh bách chiến… vậy mà lại chết trong tay của một con sâu, này tính sao đây?”
Chu Ngự ngẩng đầu lên, híp mắt quan sát bốn phía, loại sâu này tên là ‘Sâu Cây’. Nó cũng dựa vào sự sợ hãi để săn mồi nhưng lại đột nhiên tấn công đội trưởng của tiểu đội Alpha, nguyên nhân chỉ có một, nơi này có sâu con của Sâu Cây, sâu mẹ vừa mới sinh hạ sâu con trong khoảng thời gian này, nó sẽ tấn công bất cứ sinh vật nào xâm nhập vào lãnh địa của nó.
“Mọi người cẩn thận, có thể gần đây có sâu con mới sinh của Sâu Cây.” Chu Ngự nói.
Ngô Vận đi tới bên cạnh Chu Ngự, hai người tựa lưng vào nhau đề phòng xung quanh.
“Lúc trước nghiên cứu viên tìm thấy di cốt của Dạ Linh ở đâu?” Ngô Vận hỏi Tiểu Trần.
Tiểu Trần chỉ chỗ khác của rừng cây nói “Vùi lấp tại một hòn đảo nhỏ ở trung tâm sa lịch (sa: cát, lịch: đá vụn, đá nhỏ).”
“Vậy lên trực thăng, chúng ta bay tới đó.” Ngô Vận có chút nhức đầu, nơi đó khó thể hoạt động được, họ phải hạ cánh ngay hòn đảo ở trung tâm!
Vì sợ Sâu Cây tiếp tục tấn công, họ phải nhanh chóng lên trực thăng.
Trực thăng vừa mới bay lên khỏi mặt đất liền bị xốc nảy dữ dội.
Ngô Vận bất đắc dĩ gõ lên cái ghế của phi công “Hey… Anh đang lái máy bay hay đang ngủ…”
Ngô Vận chưa có nói xong thì thấy phi công nghiêng người qua một bên rồi ngã xuống.
Mà trên cổ của hắn có một con Sâu Cây nhỏ đang cố sức chui vào bên trong.
Một màn này khiến nghiên cứu viên Tiểu Trần vô cùng sợ hãi.
Trực thăng nháy mắt nghiêng qua một bên, Chu Ngự tiến lên ổn định tay lái.
“Trời của tôi a! Ngay cả trực thăng cậu cũng biết lái!” Ngô Vận hướng ánh mắt sùng bái nhìn Chu Ngự.
“Còn không mau xử lý con sâu này đi!” Chu Ngự tức giận trừng mắt.
Ngô Vận lập tức rút con dao bên hông xuống, cẩn thận đào con sâu đang chui vào cổ của phi công ra, sau đó ném ra ngoài cửa sổ. Hắn vươn tay dò thử mạch đập của phi công, phát hiện hắn còn sống. Nhưng vết thương bị Sâu Cây xuyên thủng vẫn đang chảy máu, Ngô Vận lấy ra miếng vải băng tùy thân băng bó cho hắn.
“Chỉ mong nhiệm vụ này mau kết thúc nhanh một chút, nếu không tính mạng của tên phi công này khó mà giữ được.”
“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.” Chu Ngự liếc mắt nhìn sa lịch trắng xóa ngoài cửa sổ. Sau đó hướng tiểu đội Alpha phát ra cảnh báo “Tiểu đội Alpha xin chú ý, mảnh cát đá bên ngoài có thể có Tuyến Tính Sa Trùng sống ở đó. Xin mọi người chú ý an toàn.”
” Tuyến Tính Sa Trùng? Làm sao anh biết trong cát có Tuyến Tính Sa Trùng?” Tiểu Trần thật sự rất tò mò, hắn có cảm giác Chu Ngự biết rất nhiều thứ.
“Xem nhiều biết nhiều.”
Cái gọi là ‘xem nhiều’ cũng chỉ là Earl Pease cho anh xem mà thôi.
Trực thăng đáp xuống dưới, Chu Ngự không cho Ngô Vận và Tiểu Trần đi theo, bảo hai người họ ngồi đợi trong cabin. Tuyến Tính Sa Trùng là loại sinh vật rất nhạy cảm, trực thăng chỉ cần bay trên cát là chúng nó sẽ cảm nhận được.
Nhưng thành viên của tiểu đội Alpha không kiên nhẫn, dù sao nếu có thể mang di cốt của Dạ Linh về được thì với tài phú sắp có trước mắt bọn họ cũng không tiếc mạng sống.
“Này, chẳng lẽ không cản bọn họ lại?” Ngô Vận hỏi.
“Tôi đã cảnh báo họ rồi mà, một khi rời khỏi cabin, tôi không biết có biện pháp gì để ngăn cản được bọn họ.” Chu Ngự lạnh lùng nói.
Ngay tại thời điểm bốn thành viên của tiểu đội Alpha ghìm súng đi trên cát, sa lịch bỗng dưng phập phồng một trận, mặt cát không ngừng cuộn sóng.
Bọn họ dùng súng bắn vào cát, chỉ thấy một làn sóng trắng đảo qua đảo lại trên mặt cát, nháy mắt đảo tới trước mặt bọn họ.
Bên trong sa lịch, một sinh vật giống trăn khổng lồ nhô lên, phần đuôi quét qua, quật hai đội viên văng ra xa, một người ngã trước cửa sổ kế bên Chu Ngự, phát ra một trận nổ.
Tuyến Tính Sa Trùng mở miệng ra muốn nuốt hơn phân nửa chiếc trực thăng.
Mặc Dạ theo bản năng rụt đầu lại.
Tiểu Trần sợ tới mặt trắng bệch “Này… Thứ này mà cũng gọi là trùng sao?”
“Lòai Tuyến Tính Sa Trùng này thuộc loài sinh vật có từ thời viễn cổ ở Nibelungen. Mặc dù ở Trái Đất thể tích loài sâu bây giờ cũng nhỏ hơn nhiều rồi.”
Tiểu Trần ngay cả nửa câu cũng không thể nói nên lời.
Thần sắc Chu Ngự nghiêm túc hẳn lên “Lúc trở về nên nói với Tống Trí, không cần phái đám người không biết nghe lời đi theo chúng ta!”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Vứt bỏ nhiệm vụ, quay về căn cứ?”
Ngô Vận hiểu được, tiểu đội Alpha cố chấp làm nhiệm vụ, không muốn từ bỏ cũng có thể lý giải được.
“Không nhớ chúng ta còn có đạn sóng âm sao?”
Mấy con Tuyến Tính Sa Trùng kia chuyển hướng tấn công về phía bọn họ, Chu Ngự nhìn rõ mồn một cấu tạo trong miệng chúng.
Tại một khắc kia, Chu Ngự bấm nút phóng ra đạn sóng âm.
Trong không khí sinh ra chấn động vô hình, Tuyến Tinh Sa Trùng bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy ra ngoài, té lăn trên mặt cát trắng toát.
Ngô Vận thở hắt ra một hơi “Mẹ nó… Thằng nhóc thối nhà cậu đừng có chơi mấy trò mạo hiểm đó chứ!”
Giống như mở cửa xe bắn Song Đầu Lang Chu vậy.
“Tôi có nắm chắc thì mới dám mạo hiểm.” Chu Ngự trả lời.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Ngô Vận nói “Hiện tại chúng ta đi xuống được chưa?”
Tay hắn mới chạm tới cửa cabin liền bị Mặc Dạ một ngụm cắn lấy.
“Chờ chút đã… Tôi nhớ rõ, Tuyến Tinh Sa Trùng hoạt động theo bầy đàn.”
Ngay lúc đó, Mặc Dạ dựng đứng hai tai lên.
Chu Ngự thay đổi hướng súng máy về phía sau, mãnh liệt bắn một trận.