Ngô Vận lúc này vẫn còn nín thở, lực lượng của hắn không bằng Chu Ngự.
Hắn phải giải quyết con nhện bạc đang khống chế Chu Ngự kia. Ngô Vận rất khéo léo tránh phía sau lưng Chu Ngự, dùng sức xé rách trang phục ngụy trang sau lưng của Chu Ngự, thân ảnh con nhện bạc chợt lóe lên, sau đó nó nhanh chóng nhảy sang chỗ khác trên người Chu Ngự.
Giờ làm sao đây trời? Chẳng lẽ muốn Ngô Vận hắn phải xé rách quần áo của Chu Ngự sao?
Chu Ngự tấn công ngày càng mãnh liệt, lưỡi dao xoẹt qua bả vai Ngô Vận, làm rách hai má của Ngô Vận.
Nếu là bình thường thì Ngô Vận đã sớm chửi đổng lên rồi, mặt mà để lại sẹo thì làm sao đi tán gái đây!
Chu Ngự xô ngã Ngô Vận, một tay siết cổ hắn, tay kia cầm dao Thụy Sĩ hướng ngực hắn đâm tới.
Thời điểm chỉ mành treo chuông, Ngô Vận hung hăng nâng đầu gối lên thúc mạnh vào bụng Chu Ngự, đá anh ra khỏi người, sau đó mạnh mẽ ngồi trên người anh, đè lại cổ tay cầm dao của Chu Ngự, hất văng con dao ra khỏi tay anh.
Chu Ngự cũng mãnh liệt chống cự lại, muốn hất ngã hắn ra khỏi người mình.
Ngô Vận hung hăng lấy khuỷu tay đè chặt lên ngực của Chu Ngự.
Có lẽ là con nhện kia bị Ngô Vận xém đè trúng, nó nhanh chóng chui ra khỏi áo Chu Ngự, bò dọc theo cánh tay Chu Ngự tới mu bàn tay của hắn, Ngô Vận biết con nhện này muốn giở trò cũ, ý đồ khống chế hắn đây mà, ngay tại nháy mắt kia Ngô Vận đột nhiên buông lỏng tay ra, Chu Ngự cầm dao đâm vào bả vai của Ngô Vận, hắn nghiêng người ngã ngồi xuống đất, rút súng bên hông ra nhắm ngay con nhện kia, nổ súng phát ra một tiếng cách cách, xém chút nữa là bắn trúng mu bàn tay của Chu Ngự.
Con nhện màu bạc ngã xuống đất, tứ chi run rẩy, những sợi tơ kết nối với Chu Ngự đều rút ra hết.
Chu Ngự chợt mở to hai mắt, mạnh mẽ hít thở thật sâu, thị giác vốn mất đi dần trở lại, làm cho anh có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Mà Ngô Vận lúc này ngã nằm bên cạnh Chu Ngự, cười khổ nhìn anh.
“Mẹ tôi ơi, chỉ một chút nữa thôi là cậu giết chết tôi rồi…”
Ngô Vận rốt cuộc nín thở không nổi, cho nên khi hắn chỉ cần hít một lượng nhỏ khí gây mê thôi thì thần kinh của hắn dần dần tan rã.
Hắn cố gắng giữ vững thanh tỉnh nhưng ánh mắt của hắn ngày một trầm trọng.
“Ngô Vận! Ngô Vận! Anh mau tỉnh lại cho tôi!”
Chu Ngự muốn tháo mặt nạ bảo hộ ra đeo cho Ngô Vận, hắn lại vỗ tay anh nói “Hey, người anh em, tôi sắp không xong rồi, mọi chuyện kế tiếp đành phải dựa vào cậu vậy, giờ cho tôi gủ một giấc thống khoái đi.”
Chu Ngự cắn chặt răng, từ tận đáy lòng anh vô cùng cảm kích Ngô Vận, anh biết Ngô Vận là một người có nghĩa khí, tuy rằng ngoài miệng lúc nào cũng phun mấy câu xui xẻo, nhưng hôm nay hắn sẵn sàng chấp nhận rủi ro, mạo hiểm dùng tính mạng của mình tới cứu Chu Ngự.
Ngô Vận nhắm mắt, nặng nề ngủ thiếp đi.
Chu Ngự một tay khiêng Ngô Vận lên vai.
Âm thanh kia lại vang lên trong đầu anh.
“Ta đã nói sẽ không thả ngươi đi.”
Chu Ngự lạnh lùng nở nụ cười “Đúng vậy, ngươi sẽ không cho chúng ta đi, nhưng đồng thời ngươi cũng không rời đi được, phải không?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Đơn giản thôi, ngươi thao túng nhiều côn trùng như vậy, nào là Wind Talkers, Tinh Tàm, Bướm bạc, dây leo, nhờ Puppet đến dụ dỗ chúng ta, giam giữ chúng ta, thao túng chúng ta, chính là muốn chúng ta trở thành thực phẩm của ngươi đi. Bây giờ mục đích của người sắp hoàn thành, chúng ta đã muốn kiệt sức, nhưng chính ngươi lại không ra tay, ta rất tò mò ngươi làm sao có thể há mồm nuốt hết chúng ta? Bởi vì ngươi căn bản không thể chuyển động được, vì nguyên nhân nào đó mà ngươi phải sống nhờ vào cái pháo đài này, ngươi chỉ biết khống chế sinh vật cấp thấp hơn mình đi tìm thức ăn cho ngươi, lợi thế duy nhất của ngươi là ngươi đứng đầu trong chuỗi thức ăn ở đây mà thôi.”
“Nói rất hay, ta quả thật không thể cử động. Đúng vậy, ta đang đợi các ngươi đến chỗ của ta. Ngươi hẳn là biết rõ ràng, trừ phi ta chết bằng không ta sẽ không thả các ngươi đi. Cho nên mau tới gặp ta đi!”
Chu Ngự cúi đầu nhìn Ngô Vận một cái “Tôi không biết quyết định của mình là đúng hay sai, anh đã cứu tôi một mạng nhưng tôi lại sắp mang anh tới chỗ chết, điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là nếu tôi còn sống thì anh nhất định sẽ không chết, còn nếu tôi chết thì xin lỗi, tôi không thể giúp anh sống được rồi.”
Nói xong, Chu Ngự liền đem những vũ khí còn xót lại toàn bộ mang theo, để phòng ngừa có cái mà dùng, đem đạn dược trên người Toby mang theo luôn, xác nhận súng đã lên đạn, Chu Ngự vác Ngô Vận lên vai hướng nơi sâu nhất trong pháo đài đi tới.
Anh một tay cầm đuốc, ánh sáng ngọn đuốc ngày càng yếu, xung quanh anh bây giờ là vô số dây leo đan vào nhau tạo thành một cái thông đạo, cái thông đạo này như bị nguyền rủa, cố định tại một chỗ, không biết sinh vật cấp A kia làm thế nào vừa điều khiển đám dây leo này săn mồi vừa cố định chúng giữ vững hình dạng của một tòa lâu đài.
Chu Ngự vừa đi vừa phát hiện khe hở giữa đám dây leo này là những đóa hoa đã héo khô.
Anh có thể tưởng tượng ra hình dạng ban đầu của những bông hoa này, nhất định là rất đẹp và tỏa nhiều hương thơm, màu sắc rực rỡ, tựa như trong câu chuyện cổ tích bình thường, Chu Ngự lập tức liên tưởng đến hình ảnh khắc họa cô gái kia trên bức tường. Nơi này giống như một vị quý tộc hết lòng kiến tạo nơi đây để lấy lòng người yêu vậy.
Lúc Chu Ngự đi đến cuối thông đạo thì thấy cái cây cổ thụ trung tâm của pháo đài này.
Ngọn đuốc trong tay anh hoàn toàn dập tắt, không gian trong đây không có nguồn sáng nào so với tưởng tượng của Chu Ngự.
Ở trung tâm, Chu Ngự thấy một cái kén được đống sợi tơ bao quanh, nó phát ra ánh sáng huỳnh quang nhè nhẹ.
Nghiêng tai lắng nghe, Chu Ngự tựa hồ cảm giác được âm thanh nhịp đập của trái tim nơi đây.
Căn cứ vào kích thước của cái kén thì nó chắc chắn phải to gấp bốn lần so với Song Đầu Lang Chu!
Chu Ngự chậm rãi đặt Ngô Vận xuống, sau đó nâng súng lên.
“Ngươi hẳn biết rõ, vỏ kén này rất dai, viên đạn của ngươi không thể xuyên thấu ta được.”
Chu Ngự nhướng mày, ở trong đầu không ngừng suy nghĩ, cái kén này rốt cuộc là cái gì vậy?
“Ngươi là vua Eun – joo! Loại sinh vật các ngươi trước khi trưởng thành đều nằm trong kén, đến khi lực lượng đầy đủ mới phá kén chui ra, có thể tiêu diệt một cái cây cổ thụ ngàn năm mà không tốn chút sức lực nào!”
“Xem ra ngươi rất chăm chỉ tiếp thu kiến thức mà Earl Pease đã truyền cho a, nếu như ta ăn được ngươi có hay không được biết hết tất cả kiến thức mà Earl Pease truyền cho ngươi không a?”
“Nhưng ngươi đang trong trạng thái kén, sẽ giữ trạng thái này liên tục gần 1000 năm. Ngươi đặt mục tiêu lên chất dinh dưỡng từ con người để nhanh chóng phá kén.”
Chu Ngự vừa nói vừa rút quả lựu đạn bên hông xuống.
Ngay sau đó bên tai anh vang lên một chuỗi âm thanh tao nhã như tiếng chuông bạc. Nỗi lòng anh bị kích thích, mọi quyết đoán và nhanh nhẹn đều bị đàn áp xuống.
Chu Ngự nhớ tới Vua Eun – joo có một loại năng lực đặc biệt. Khi nó lắc đuôi sẽ tạo ra một làn sóng âm thanh, loại sóng này làm cho người ta sinh ra ảo giác, đánh mất tâm trí và sức lực.
Chu Ngự nắm chặt quả lựu đạn, dùng niềm tin mạnh mẽ để ngăn chặn anh hưởng của loại sóng âm thanh này.
Nhưng xung quanh anh mọi thứ chợt biến hóa, bóng tối biến mất, ánh sáng tràn tới khắp người, bên tai anh là một đống âm thanh lùm bùm.
Có người chụp bờ vai của anh nói “Gục đầu trên bàn mà anh có thể ngủ được, thật quá lợi hại! Mau tỉnh lại đi, buổi tối hôm nay Triệu Thành tổ chức sinh nhật đó, chúng ta phải đi chúc mừng cậu ta!”
Chu Ngự vén tóc mái lên thì thấy người đó không ai khác chính là phó đội trưởng Trần Hướng. Đảo mắt nhìn quanh bốn phía, đây không phải là văn phòng của anh sao, toàn bộ tiểu đội của anh đều ở đây cả. Bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, cười cợt vui đùa, Mai Khê thả xấp văn kiện lên bàn, duỗi thắt lưng “Ôi, hôm nay còn có một buổi tiệc lớn! Kế hoạch giảm cân của tôi đi tong rồi!”
“Mọi người, mọi người không phải đã…”
Những điều này đều là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Hình ảnh Trần Hướng bị Parsley Winter giết chết còn khắc sâu vào tâm trí anh. Đây là loại thống khổ sâu trong tận đáy lòng anh, làm sao anh có thể quên được chứ!
Anh còn nhớ rõ chính mình vừa rồi còn đang ở trong pháo đài cùng Vua Eun – joo giằng co, sao có thể ở trong văn phòng này được? Làm sao toàn bộ đồng đội vốn đã chết giờ còn sống?
Anh mạnh mẽ rút súng chĩa vào mọi người.
“Đội trưởng! Anh làm gì vậy! Phát bệnh hả!” Trần Hướng giơ hai tay nói.
“Đội trưởng! Không phải anh gặp ác mộng chứ! Đừng có ngủ đến ngu người nha!” Triệu Thành cũng lộ ra biểu tình sợ hãi.
Chu Ngự híp mắt nhìn khẩu súng trong tay mình, bỗng nhiên ý thức được cái gì… Có gì đó không đúng, nếu hiện tại không có nhiệm vụ, trên người anh như thế nào lại có súng? Hẳn là toàn bộ vũ khí vốn nên cất lại trong kho rồi a!
Những thứ này đều là giả, giống như đang an ủi lòng người chìm trong mộng đẹp vậy. Chắc chắn tất cả đều do Vua Eun – joo dùng ảo ảnh mê hoặc anh!
Chu Ngự nhắm mắt lại nỗ lực làm cho cảm xúc lắng đọng lại, gạt những thứ phiền nhiễu tâm trí sang một bên, hãy nói với chính mình: Tôi muốn trở về với sự thật!
Âm thanh mê hoặc vang lên bên tai anh bị bài xích ra khỏi đại não, khi anh mở to mắt ra, ánh sáng xung quanh biến mất, nhìn thấy trước mắt là cái kén khổng lồ của Vua Eun – joo.
“Đi chết đi!” Chu Ngự hung hăng quăng quả lựu đạn vào cái kén bự chảng kia.
Tia lửa văng khắp nơi, toàn bộ pháo đài chấn động dữ dội, giống như muốn sụp ngay tức khắc, cái kén kia bị nổ ra một cái động lớn, ẩn ẩn có thể thấy Vua Eun – joo đang giãy giụa bên trong. Nhưng tốc độ khép lại của cái kén quá kinh người, ngay tại thời điểm cái kén khép lại chỉ còn một lỗ nhỏ, Chu Ngự đột nhiên rút súng ra bắn một phát vào cái lỗ nhỏ kia.
Trong cái kén truyền đến một trận rống đau đớn, sợi tơ từ trong kén phóng ra bốn phương tám hướng, Chu Ngự ngã mạnh trên người Ngô Vận.
Anh có thể cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ thổi qua sau lưng và đỉnh đầu của anh, mà con nhện bạc kia khởi động móng vuốt đứng thẳng lên, phảng phất giống như một ma vật đi ra từ vùng đất chết chóc.
Nó bước đi loạng choạng do trúng độc tố thần kinh nhưng không có chết liền.
Ánh mắt của nó có màu đỏ đậm như máu làm cho người ta vô cùng sợ hãi, Chu Ngự đẩy Ngô Vận sang một bên, mà con nhện bạc kia nhảy phốc xuống dưới làm cho mặt đất chấn động dữ dội khiến Chu Ngự bị nảy lên.
Chân của nó lóe lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo hung hăng giơ lên cao rồi hung hăng đạp xuống, Chu Ngự một trận kinh hãi nghiêng người tránh né, móng vuốt của nó đạp hụt cách anh khoảng vài chục cm. Nếu bị nó đạp trúng, Chu Ngự liền chết chắc!
Con quái vật khổng lồ này lung lay một chút sau đó đứng vững lại, Chu Ngự lần thứ hai nổ súng, muốn nó ăn thêm vài viên đạn nữa, nhưng móng vuốt của nó nhanh chóng quơ lại đây, Chu Ngự vì né tránh nên đã để nó tạt bay khẩu súng ra khỏi tay.
Nó không ngừng đuổi theo Chu Ngự, tuy rằng bên trong pháo đài cây này rất lớn nhưng Chu Ngự còn phải vác theo Ngô Vận chạy trốn.
Chu Ngự ra sức chạy trốn, móng vuốt của nó xẹt qua, Chu Ngự nương theo vách tường nhảy lên, vượt qua móng vuốt của nó, tiện thể nhặt lên khẩu súng bị rơi hồi nãy.
Nó tiếp tục tấn công lần thứ hai theo lối cũ, Chu Ngự mạnh mẽ xoay người một cái, hung hăng nhảy lên người nó, thuận thế ôm chặt cổ tấn công được chân trước của nó. Thân thể bị lôi kéo, xương sống cơ hồ sắp gãy. Vua Eun – joo trực tiếp đem chân trước hướng vách tường tông vào, Chu Ngự trong giây phút sinh tử nhanh chóng đạp hai chân vào vách tường để mượn lực, dang rộng hai tay thả người nhảy xuống, ôm lấy chân trước của nó.
Vua Eun – joo suýt nữa ngã nhào vì bị Chu Ngự túm được chân, nó nâng một chân khác lên hung hăng đâm vào lưng Chu Ngự. Anh lại một lần nữa nhảy qua một cái chân khác, leo từ chân đến đỉnh đầu của nó.
Khẩu súng của anh giờ chỉ còn có một viên đạn duy nhất, nhắm thẳng ngay khe hở bộ giáp bao bọc bên ngoài của Vua Eun – joo, bắn ra một phát súng cuối cùng.
Tiếng rống đau đớn vang vọng khắp pháo đài, Chu Ngự té xuống dưới, gắt gao bịt chặt lỗ tai của mình.
Hơn mười giây sau tiếng rống mới ngưng lại.
Chu Ngự chậm rãi cử động thân thể của mình, nhìn xuyên qua làn sương mù thấy con nhện bạc khổng lồ kia nằm xụi lơ trên mặt đất, tựa hồ không còn cử động gì nữa.
Chu Ngự lạnh lùng nhìn chằm chằm nó, nhìn nó trút hơi thở cuối cùng.
Trái tim đập điên cuồng, nó đã chết, phải không? Nó rốt cuộc đã chết chưa?
Ánh sáng nhạt trên người Vua Eun- joo tắt dần, hết thảy đều lâm vào yên lặng, Chu Ngự thở phào ra một hơi.
“Được rồi, nếu ăn hai viên đạn mà vẫn còn sống, ta sẽ nghi ngờ ngươi rốt cuộc có phải là sinh vật không đấy!”
Chu Ngự đứng dậy đi đến bên cạnh Ngô Vận, cúi người khiêng hắn lên, anh nhìn xung quanh tìm đường ra khỏi pháo đài cây này.
Ngay tại nháy mắt có cái gì đó đâm xuyên qua ngực của Chu Ngự, anh mở to hai mắt, cảm giác được ngực truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, anh thậm chí không thể đỡ nổi Ngô Vận, hắn trượt xuống khỏi bờ vai anh.
Anh gian nan quay đầu lại, nhìn thấy trong miệng của con nhện bạc kia phun ra sợi tơ cắm xuyên qua ngực anh, loại tơ này đã ngưng tụ thành một sợi dây thừng rắn chắc, lực xuyên thấu ngang ngửa với thép, không giống với đám dây leo kia. (Con này sống dai dữ vậy trời)
Chu Ngự há miệng thở dốc, loại đau đớn thống khổ này khiến anh ngay cả nửa câu cũng không thể nói nổi.
Vua Eun – joo vẫn giữ nguyên tư thế há miệng như thế chết đi, máu của nó dọc theo sợi tơ đã ngưng tụ thành dây thừng chảy từng giọt rơi xuống đất.
Mồ hôi lạnh men theo thái dương của Chu Ngự chảy xuống, thân thể anh nhẹ nhàng run rẩy, anh cầm sợi tơ lên, tay kia sờ sờ tìm kiếm con dao Thụy Sĩ sớm bị Ngô Vận làm rơi trong lúc đánh nhau với anh.
“Ngô Vận… Ngô Vận… Anh mau tỉnh lại cho tôi…”
Đôi môi Chu Ngự trắng bệch, thân thể anh ngày càng lạnh lẽo.
Đã đến lúc anh sắp bị tử thần rước đi rồi.
Anh cảm thấy mình sắp không xong rồi.
Anh biết cho dù căn cứ có phái trực thăng và đội cứu viện thì cũng không thể cứu nổi anh đâu.
Anh chỉ hy vọng là Ngô Vận tỉnh dậy khi đã bình an trở về căn cứ, anh biết Ngô Vận có thể thay anh bảo vệ tốt Chu Thanh.
Đau đớn làm cho thần kinh anh ngày càng tê liệt, ánh mắt của anh ngày càng nặng trĩu, sắp không thể duy trì được ý thức, thân thể lung lay sắp ngã. Ngay tại thời điểm anh sắp lâm vào bóng tối vô tận, trong đầu anh vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Chu Ngự, không được ngủ! Ngàn vạn lần không được ngủ, hãy cùng tôi ở một chỗ! Ngàn vạn lần không được bỏ cuộc!”
Âm thanh tràn ngập uy hiếp đó như vượt qua cả ranh giới sinh tử, kéo anh cách vực sâu khoảng hai bước chân trở lại.
“Cậu là ai…”
Chu Ngự cảm thấy không phải anh lại gặp ảo giác đi?
“Đừng sợ! Tôi sẽ không để anh biến mất đâu! Chỉ cần anh chịu đựng một chút, ngàn vạn lần phải chịu đựng!”
Trong mơ hồ, Chu Ngự tựa hồ cảm thấy có cái gì đó cấp tốc tiếp cận anh. Từ ngàn dặm chạy đua với thời gian bay tới đây, bụi bặm xung quanh bốc lên, tràn ngập khí thế.
Anh nghe thấy âm thanh cử động của đám dây leo. Trên đỉnh đầu tựa hồ mở ra một cái lỗ to, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào bên trong.
Thân ảnh của một thiếu niên từ lỗ hổng bay vào, đáp xuống trước mặt anh.
Thiếu niên giống như dẫn dắt ánh sáng chiếu vào, sợi tóc của y bồng bềnh trong không trung, thân hình nhẹ nhàng đáp xuống trước mắt Chu Ngự, đem tầm mắt ảm đạm của Chu Ngự sáng trở lại.
“Là cậu… Cậu như thế nào mà…”
Đó chính là thiếu niên đã cứu anh ở sông Thiên Sứ Giác.
Thời điểm lúc đó anh đã nghĩ là mình nằm mơ, bây giờ anh sắp chết thì đây chính là mộng đẹp cuối cùng của anh sao? Giống như sứ giả của thần linh thực hiện chức trách mang anh đến một thế giới khác.
“Đừng sợ, vô luận là sống hay chết, tôi sẽ luôn sát cánh bên anh.”
Y vươn tay khẽ xoa hai má Chu Ngự, lòng bàn tay của y truyền đến một trận ấm áp cho Chu Ngự, giống như muốn đem Chu Ngự bảo hộ trong lòng.
Tay kia của y cầm lấy sợi tơ xuyên qua tim Chu Ngự.
“Đừng sợ… Mặc dù hơi đau một chút…”
Y nghiêng mặt áp vào má Chu Ngự, trong mắt của y tràn ngập ấm áp làm cho mọi tế bào trong người Chu Ngự rục rịch sống dậy.
“Hãy ở cùng với tôi… Ngay tại chỗ này…”
Âm thanh của y như muốn kéo linh hồn Chu Ngự từ địa ngục trở về, y mạnh mẽ ôm lấy Chu Ngự như muốn nghiền nát anh. Thân thể suy yếu của anh vốn không thể chịu được sức lực mạnh mẽ như vậy, anh chịu không nổi ngã ra phía sau, thiếu niên nhanh chóng đỡ được anh.
Mọi thứ sụp đổ xung quanh khôi phục lại nguyên trạng.
Anh cảm nhận được sợi tơ cắm trong ngực anh được thiếu niên rút ra từ từ.
Trái tim giống như muốn rút ra khỏi lồng ngực.
Chu Ngự run rẩy cả người, thiếu niên đưa tay ôm chặt anh.
Trên người của y có hơi thở mà Chu Ngự rất quen thuộc nhưng anh không thể nhận ra đó là ai.
Thiếu niên nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống.
Máu của Chu Ngự chảy ra ngoài, đọng lại thành một vũng nước đỏ rực trên mặt đất.
Chu Ngự biết với lượng máu đó thì anh sẽ chết không thể nghi ngờ, anh mở to mắt nhìn thiếu niên, anh muốn thấy rõ ngũ quan của y, giống như là kí ức cuối cùng anh lưu lại ở thế giới này đi. Nếu phải chết thì anh muốn nhớ đến những điều tốt đẹp.
Thiếu niên đối Chu Ngự lộ ra nụ cười trấn an.
Ngón tay y gạt những sợi tóc mái trên trán Chu Ngự, cúi đầu để trán mình chạm vào trán của anh.
“Tin tưởng tôi, mọi thứ vẫn chưa kết thúc đâu.”
Chu Ngự vậy mà lại lưu luyến ngón tay của thiếu niên, nhưng thiếu niên rút tay về, nhặt lên cục đá trên đất, cọ xát viên đá vào lòng bàn tay, máu từng giọt nhỏ xuống trên ngực Chu Ngự.
Cơ thể Chu Ngự căng ra, cột sống được nối lại, anh cảm thấy một sức mạnh mới mẻ rót vào tim mình, từ đó đi đến các vết thương khác trên cơ thể, các vết thương khép lại nhanh chóng, mọi tế bào trong cơ thể anh hồi phục trở lại, mọi đau đớn trước đó chậm rãi tan biến.
So với trái tim bị đâm thủng, loại sức mạnh này theo mạch máu trong người anh đấu đá lung tung, xương cốt của anh phát ra âm thanh lách cách, giống như bị bẻ gãy rồi sau đó được lắp ráp lại.
Thân thể anh thấm ướt mồ hôi lạnh.
Thiếu niên đặt tay lên trán anh, y mở to hai mắt, cúi thấp người nói khẽ bên tai anh “Đừng sợ, hãy nhịn xuống… Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, tôi vĩnh viễn luôn ở bên cạnh anh.”
Thanh âm của y rất nhẹ, lại mang theo một loại sức mạnh khiến Chu Ngự không một chút nghi ngờ.
Dần dần lượng sức mạnh mãnh liệt trong cơ thể anh an tĩnh lại, giống như đã hợp làm một với cơ thể của anh vậy.
Thân thể lạnh như băng của anh dần hồi phục lại độ ấm, mà làm cho anh kinh ngạc hơn là thiếu niên kia cư nhiên kia còn ngồi bên cạnh anh.
“Tôi còn sống hay đã chết?” Chu Ngự nằm tại chỗ hỏi, một phút kia, anh không nghĩ phải bảo trì cảnh giác, cũng không muốn dùng sức mạnh gì cả, thậm chí không tự hỏi cái gì, anh nhìn đôi mắt đen như ngọc lưu ly kia, mặc cho chính mình chìm đắm trong đó.
Thiếu niên nở nụ cười, ngón tay y nhẹ nhàng điểm trên môi Chu Ngự.
“Anh được tôi lựa chọn mà, sao có thể dễ dàng chết được cơ chứ?”
Chợt trong lúc đó, Chu Ngự nhớ tới lời nói của Earl Pease: Anh là người được Ngài lựa chọn.
Thần kinh của anh nhảy dựng lên, anh một phen nhặt lấy khẩu súng trên mặt đất, nhắm ngay thiếu niên kia.
“Ngươi chính là sinh vật cấp S, ngươi tiếp cận ta nhằm mục đích gì?”
Thiếu niên không một chút sợ hãi tiến lại gần Chu Ngự, một tay đặt lên người Chu Ngự, ánh mắt y nhìn thẳng vào anh, mà họng súng đặt ngay tại ngực của y.
Vẻ mặt của y mang theo sự mê hoặc, trêu chọc sự căng thẳng trong lòng Chu Ngự, nhưng lại không có nét phàm tục.
“Anh quên rồi sao? Súng của anh không còn viên đạn nào a.” Đôi môi thiếu niên không có khép mở, nhưng anh lại nghe thấy âm thanh của y lượn lờ trong đầu mình.
Chu Ngự còn nhớ rõ cái ôm của thiếu niên kia, tràn ngập kiểm soát cùng với dục vọng khao khát được nắm trong tay.