*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Chu Nguyên thấy nó lướt qua bên người mình, gần đến nỗi khiến mặt hắn trắng bệch.
“Tập trung! Chuẩn bị đáp xuống!” Tiếng quát ầm ĩ của Chu Ngự làm cho hắn sực tỉnh lại.
Ba người bọn họ trên độ cao hạ xuống, cách Thủy Sinh Long trong hồ nước ngày càng xa, dần tới khi không còn thấy hình bóng của nó nữa.
Bọn họ đáp xuống trên một cái cây, Chu Ngự cúi người quan sát tình hình dưới đất, Ngô Vận theo sát anh, hai người dựa lưng vào nhau cùng rút súng ra.
Toàn đội giờ ngoài hai người bọn họ ra còn lính mới Kim Chu Nguyên cũng rơi xuống theo, hắn lập tức dựa lưng vào hai người bọn họ, tạo thành trận thế tam giác.
Ngô Vận nhìn thoáng qua máy định vị đeo trên cổ tay, mỗi nhiên viên nghiên cứu đều được gắn một thiết bị theo dõi ở mắt cá chân, một khi tín hiệu được xác nhận, máy định vị sẽ dò ra được vị trí của các nghiên cứu viên kia.
Trên màn hình máy định vị phát hiện hai nghiên cứu viên kia cách đây không xa.
Ngô Vận làm ra một cái thủ thế, người mới mang súng đi theo Ngô Vận, còn Chu Ngự thì xoay lưng về phía bọn họ cảnh giác đằng sau.
Phía trước là một cây cổ thụ, rễ của nó mọc vươn ra khỏi đất, trông ngoằn ngoèo vô cùng.
Ngô Vận dừng chân, gã lính mới bên cạnh hắn muốn tiến lên bị Ngô Vận chặn lại.
“Cẩn thận, cái cây cổ thụ phía trước không bình thường.”
Nhóm thực vật không có hệ thống thần kinh của động vật đều được xếp vào cấp E, cũng chính là thực vật an toàn nhất.
Kim Chu Nguyên nhìn sang một bên thấy đống rễ ngoằn ngoèo bò trên mặt đất đang quấn lấy một cơ thể nghiên cứu viên, đâm xuyên qua cơ thể hắn hút chất dinh dưỡng. Hắn đã muốn trở thành chất dinh dưỡng của cái cây rồi.
Thân thể của hắn không còn… cử động dù chỉ một chút.
“Chúng ta… Làm sao để cứu hắn ra?”
Ngô Vận lắc đầu “Không có khả năng… Hắn đã không thể cứu được nữa…”
Tên nghiên cứu viên kia tựa hồ nghe được âm thanh của bọn họ, hơi mở mắt ra, trong đôi mắt đó có một loại khát vọng, môi mấp máy.
“Hắn đang nói cái gì vậy?” Kim Chu Nguyên hỏi.
“Hắn đang nói ‘Cầu các người giết tôi’.” Ngô Vận trả lời.
Trông hắn rất thống khổ, giống như mỗi phút mỗi giây đều bị tra tấn vậy.
Ngô Vận giương súng lên, không ai ngăn cản hắn. Nhưng hắn không có bắn nghiên cứu viên mà là bắn vào cái cây kia.
‘Bang—‘ một tiếng, viên đạn xuyên qua thân cây, độc tố thần kinh bắt đầu lan tràn. Cái cây nhanh chóng héo rũ, thân cây như bị mục nát, vỡ vụn ra giữa thân, sau đó cái cây ầm ầm ngã xuống.
Chu Ngự hướng một bên bước qua hai bước, cái cây ngã xuống ngay bên cạnh anh.
Ngô Vận đi tới chỗ đống rễ, vẻ mặt tên nghiên cứu viên do tác dụng của độc tố thần kinh mà vẻ mặt chuyển từ thống khổ sang an tường.
Ngô Vận thấy trong tay hắn có cầm một mẫu vật liền lấy ra, bọc kín lại rồi bỏ vào trong ba lô, sau đó tháo bản ghi chép đeo trên cổ tay hắn xuống.
“Hắn chết rồi sao?” Chu Ngự hỏi.
Ngô Vận giơ tay ý nói tên nghiên cứu viên kia đã chết. Ở thế giới này, cái chết đôi khi laị là một sự giải thoát.
“Ừ.” Ngô Vận gật đầu.
Hắn đi về phía Chu Ngự, vừa đi vừa nhìn máy định vị trên cổ tay “Phỏng chừng tên nghiên cứu viên còn lại không khá hơn là bao.”
Lúc này Chu Ngự bỗng nhiên nổ súng, viên đạn sượt qua bả vai Ngô Vận, hắn nhanh chóng né qua, lính mới cũng cảnh giác giương súng lên, ở trong rừng rậm tĩnh mịch này phá lệ vang dội.
Ngô Vận quay đầu, thấy tên nghiên cứu viên còn lại có vẻ sắp chết thế nhưng hắn lại có thể loạng choạng đứng lên, ánh mắt của hắn không hề có tiêu cự, lộ ra con mắt toàn tròng trắng, tay chân bị quấn chặt vào rễ cây bị hắn cường ngạnh bứt ra, thân thể không đầy đủ tứ chi từng bước tiến tới chỗ Ngô Vận.
“Sao lại thế này? Viên đạn thế nhưng không giết được hắn!”
Kim Chu Nguyên từng bước lui về phía sau, đem súng bắn lung tung.
Nghiên cứu viên đi đến trước mắt hắn, mở to miệng muốn cắn hắn, nhìn vào trong miệng của hắn mơ hồ có thể thấy vài cái rễ cây thò ra.
Lúc này Chu Ngự rút con dao găm bên hông xuống, phóng tới cắm trên đầu hắn!
Kim Chu Nguyên giống như chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy “Này… Đây là zombie sao?”
Ngô Vận vướn tay túm hắn trở về “Không phải là xombie đâu… Hắn chắc đã bị cây cổ thụ kia kí sinh vào rồi.”
Bọn họ nhìn xuống dưới chân tên nghiên cứu viên kia thấy có cái gì đó dài dài từ trong cơ thể của hắn thò ra cắm vào mặt đất.
“Chúng ta bắn trúng hắn nhưng không có bắn trúng kí sinh vật trong người hắn.”
Ngô Vận nhắm ngay chân hắn nổ súng, còn chưa kịp nố súng thì bỗng nhiên có cái gì từ trên đầu hắn mọc dài ra ngoài hướng thẳng lên trời, phá vỡ hộp sọ của hắn,
“Là hộc kí sinh!” (Hộc: là dạng cây thân leo giống cây tầm gửi. Trên google dịch là cây tầm gửi.)
Vừa nói xong thì thấy hộc kí sinh vì không có chỗ bám nên ngã xuống.
Chu Ngự không chút do dự nổ súng, hộc kí sinh nhanh chóng héo rũ.
Lính mới bây giờ mới thở phào một hơi.
Ngô Vận hất cằm “Đi sao?”
“Đi thôi.”
“Còn một tên nghiên cứu viên nữa thôi. Sống phải gặp người, chết phải thấy xác.” Chu Ngự tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy vô số cây cổ thụ. Những cây cổ thụ này tưởng như im lặng nhưng Chu Ngự giống như nghe được tiếng hít thở của chúng.
Mà ở dưới gốc một cây cổ thụ, Chu Ngự nhìn thấy một mảnh vải nhỏ từ trang phục ngụy trang, nhất định là của nhân viên bảo vệ hai nghiên cứu viên kia để lại. Đám cây cổ thụ ở đây có lực công kích rất mạnh, chúng có vẻ yên tĩnh chẳng qua là đang chờ đợi con mồi.
Khi bọn người Chu Ngự xâm nhập vào địa bàn của chúng thì sẽ lập tức tấn công ngay, không cho bọn họ một con đường thoát nào.
Bọn chúng giống như những người lính đang canh giữ mảnh đất này, bảo hộ cái gì đó vô cùng quan trọng ở đây.
Chu Ngự nhìn về phía Ngô Vận, Ngô Vận hiểu ý gật đầu. Ba người bọn họ lấy ra bộ lọc hô hấp đeo lên mũi và miệng, Ngô Vận lấy ra một thứ không khác lựu đạn là bao, ném nó lên cao.
Quả lựu đạn kia phát ra âm thanh ô ô, khí vàng từ quả lựu đạn phóng ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng khuếch tán vào không khí.
Đám cây cổ thụ xung quanh bắt đầu cử động, từ từ vươn rễ ra khỏi mặt đất, muốn bắt kẻ quấy rối.
Chu Ngự và Ngô Vận đều thực bình tĩnh, Kim Chu Nguyên có chút khẩn trương. Hắn đã không còn vẻ kiêu ngạo lúc ban đầu, Ngô Vận có kinh nghiệm, Chu Ngự có khả năng trong nháy mắt đưa ra phán đoán chính xác, hắn phải đuổi kịp bọn họ mới có thể sống sót được.
Khí vàng bên trong quả lựu đạn là loại thuốc mê ức chế thần kinh vô cùng mạnh, đám cây cổ thụ dần dần đuối sức. Trước khi Ngô Vận nhận nhiệm vụ, nhân viên nghiên cứu đã cho bọn họ loại vũ khí đặc biệt này.
Xem ra những người đi trước không lường trước được tình huống này.
Ở Nibelungen, tất cả mọi người đều đạp lên lẫn nhau để sinh tồn, những kinh nghiệm quý báu này đều đúc kết từ những sinh mệnh đi trước.
Ngô Vận làm một cái thủ thế ‘Đi tới’.
Dựa vào máy định vị, bọn họ đi tới trước một hang động.
“Ha… Cậu nói xem hắn bị sinh vật nguy hiểm kéo vào hay là do hắn sợ quá nên trốn vào đây?” Ngô Vận nhướng nhướng lông mày.
Chu Ngự bật đèn pin có cường độ ánh sáng lớn chiếu vào.
Cái hang này rất sâu, đèn pin chiếu sáng 10 mét còn chưa thấy hết.
“Chúng ta thật sự phải đi xuống sao?” Kim Chu Nguyên nhìn về phía Chu Ngự và Ngô Vận.
Mới có vài phút ngắn ngủi, từ lúc ở trên trực thăng bị Thủy Sinh Long tấn công, đối mặt với những cái cây ăn thịt người, rồi tới thực vật kí sinh trong cơ thể con người, hắn còn chưa kịp thở một hơi liền tiếp tục lấy thân mạo hiểm nữa sao?
“Tống Trí có nói qua tại sao lại phái nghiên cứu viên tới đây không?” Chu Ngự hỏi. Đã đến nước này, Chu Ngự phải xác định thứ anh sắp phải đối mặt chính là cái gì.
“Bởi vì đây là nơi sinh sống của sinh vật cấp A – Earl Pease. Nó là sinh vật có thần kinh, có khả năng tư duy, phản ứng trước tác động bên ngoài. Theo dự đoán từ cơ sở nghiên cứu, Earl Pease sắp hình thành quả, bọn họ tới là để lấy thứ quả đó.” Ngô Vận trả lời.
“Trừ bỏ hai gã nghiên cứu viên kia, số lượng nhân viên bảo vệ đí theo ít hay nhiều?” Chu Ngự hỏi.
Anh không thích loại nhiệm vụ không rõ ràng như vậy.
“Đội bảo vệ gồm có 12 người.” Ngô Vận nhíu mày “Số lượng không ít, nhưng lại không có ai báo nguy về căn cứ, hẳn là họ bị đám cổ thụ này giết chết. Đám cổ thụ lúc nãy chúng ta thấy chính là vệ sĩ của Earl Pease. Quả Earl Pease có hai loại. Một loại là mầm mống sống xung quanh Earl Pease, nằm trong đất mọc thành những cái cây mà chúng ta vừa thấy. Khi chúng nó trưởng thành sẽ bảo vệ Earl Pease khỏi những kẻ xâm lấn, hướng kẻ thù phát ra công kích cực mạnh. Một loại khác là mầm mống mà phải trải qua 1000 năm Earl Pease mới cho ra một lần, mầm mống này sẽ sinh sản ra Earl Pease tiếp theo. Khi cây nhỏ lớn lên sẽ hút chất dinh dưỡng từ cây già đến chết.”
“Cho nên bọn họ tới lấy loại quả này?” Chu Ngự hỏi.
“Đúng vậy.” Ngô Vận nhìn về phía lính mới nói “Hey, cậu đứng ngoài hang canh chừng cho chúng tôi.”
“Khoan đã, nếu đám cổ thụ kia hướng tôi tấn công thì sao?”
“Vậy thì nổ súng bắn.” Ngô Vận nói có vẻ đơn giản “Hay cậu muốn theo chúng tôi xuống dưới?”
Nhìn cái hang tối thui kia không hề có lấy một tia ánh sáng, Kim Chu Nguyên do dự vài giây nói “Được, tôi sẽ canh giữ bên ngoài.”
Chu Ngự và Ngô Vận gật đầu, hai người bật lên đèn pin cường quang hướng bên trong đi vào
“Có sợ không?” Ngô Vận lên tiếng hỏi.
“Anh cảm thấy bên trong hang có cái gì?”
Bọn họ dần tiến vào phạm vi mặt trời không chiếu tới.
“Earl Pease ngay tại bên trong.” Ngô Vận hỏi “Cậu có nghe qua cây sinh trưởng bên trong hang chưa?”
“Nơi này là Nibelungen, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.”
Bóng tối hoàn toàn bao phủ bọn họ, thậm chí Chu Ngự còn không nhìn rõ Ngô Vận đang đứng gần mình.
Mặt đất dưới chân rất gập ghềnh, giống như tùy thời có một rễ cây chắn giữa đường, nếu không cẩn thận sẽ vấp ngã ngay.
Trong bóng tối, Chu Ngự mở miệng hỏi “Thừa dịp chúng ra chưa tiến vào trung tâm hang động, anh nói cho tôi biết, vì sao anh lại muốn hoàn thành nhiệm vụ này?”
Tiếng bước chân Ngô Vận dừng lại.
“Đây không phải là nhiệm vụ chúng ta phải hoàn thành sao? Được ủy thác bởi các doanh nhân trung thành của nhân dân. Tập đoàn Cự Lực xuất tiền, chúng ta bán mạng cho họ. Bọn họ muốn cái gì, chúng ta phải tìm về cho bọn họ.” Âm thanh Ngô Vận trong bóng tối có phần trong trẻo nhưng cũng đậm chất lạnh lùng.
“Vậy sao? Trên đời này cũng có nhiệm vụ quan trọng hơn mạng sống của chính mình sao? Chúng ta hiện tại sắp đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm. Kỳ thật anh có thể trở về, nói với tập đoàn Cự Lực là toàn bộ nghiên cứu viên và nhân viên bảo hộ đều bị vệ sĩ của Earl Pease giết chết, ngay cả chúng ta cũng không có biện pháp tới gần Earl Pease. Chúng ta chỉ có 3 người, ngay cả một tiểu đội 12 người không làm được gì thì chúng ta sao có thể làm được chứ, Tống Trí sẽ không trách cứ chúng ta được. Trừ phi Tống Trí hạ lệnh bắt anh dù phải hy sinh mạng sống cũng phải hoàn thành mà anh lại vì nguyên nhân nào đó buộc phải chấp hành mệnh lệnh.” Chu Ngự bình tĩnh phân tích.
“… Tôi quả thực có lý do phải hoàn thành nhiệm vụ này. Câu chuyện mà tôi nói trên máy bay chính là ngụ ý tôi đang làm một việc vô ích, bởi vì tôi không có thói quen nói hết ra chuyện riêng của tôi cho người khác biết.”
“Chuyện anh giấu tôi không cho tôi biết cũng sẽ trở thành chuyện của tôi thôi.”
Ngô Vận cười khẽ một tiếng “Chu Ngự, đây là nguyên nhân tôi thích ở cậu. Cậu trực tiếp, sảng khoái, đôi lúc nói ra sự thật đả thương người khác. Vợ của tôi chưa bao giờ ngoại tình với ai, tình cảm giữa chúng tôi vô cùng tốt. Lúc cô ấy có thai 8 tháng thì bị tai nạn giao thông qua đời. Bác sĩ phẫu thuật khẩn cấp nhưng chỉ cứu được thai nhi trong bụng cô ấy… Là một bé gái. Giống như cậu tận sức bảo vệ Chu Thanh, đứa bé đối với tôi cũng giống như vậy. Lúc con bé 8 tuổi thì bị sốt ban đỏ [1], sau đó…”
“Sau đó tập đoàn Cự Lực tìm anh.” Chu Ngự vừa nói vừa đi về phía trước.
“Chu Ngự, nếu gặp nguy hiểm thì đừng lo cho tôi mà hãy chạy đi.” Ngô Vận nói.
“Tôi sẽ không làm điều vô nghĩa. Nếu tôi có cố gắng mà anh vẫn chết thì tôi đương nhiên sẽ không lãng phí mạng sống của mình.”
“… Cậu thật đúng biết cách đả thương người ta mà.” Âm thanh Ngô Vận có chút ủy khuất xen lẫn ý cười.
“Anh vừa mới nói thích cách nói chuyện đả thương người khác của tôi.”
Bọn họ một đường tiến thẳng về phía trước, máy định vị của Ngô Vận thông báo vị trí của gã nghiên cứu viên còn lại cách họ khoảng chừng 100 mét.
“Cái hang này quá sâu, phải không?” Ngô Vận thì thầm.
“Nói là hang động không bằng nói nó như một cái đường hầm đi.”
Ngô Vận đang muốn tiếp tục đi thì Chu Ngự một phen túm hắn lại “Cẩn thận!”
Đèn pin chiếu tới liền thấy phía trước là một cái ổ gà.
Đá vụn rơi xuống ổ gà phát ra âm thanh bùm bùm.
Từ độ cao này té xuống nếu không chết thì chắc chắn không phải người.
“Còn muốn đi xuống sao?” Ngô Vận hỏi ý kiến Chu Ngự, dù sao Chu Ngự có thể rời khỏi nơi này.
Nhiệm vụ này quá nguy hiểm. Tính theo góc độ lí thuyết mà nói, Chu Ngự biết mình nên rời khỏi đây, cũng nên ngăn cản Ngô Vận.
Sâu trong tâm trí anh bỗng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu.
Ở nơi càng tối tăm không thấy bât cứ thứ gì thì càng có bí mật có giá trị cho họ khám phá.
Mà cái bí mật kia như gãi lên trái tim của Chu Ngự.
“Đi xuống xem một chút.” Chu Ngự lấy ra dây thừng.
Bởi vì bọn họ mặc trang phục sóc bay nên trên người không có mang gì nhiều.
“Nếu dây thừng không đủ độ sâu để đạt tới đáy thì chúng ta từ bỏ nhiệm vụ trở về.” Ngô Vận rõ ràng biết Chu Ngự vì lý do gì mà chấp hành nhiệm vụ này.
Cố định dây thừng chặt chẽ, bọn họ thong thả đu dây trượt xuống dưới.
Chu Ngự đặt đèn pin trên phải để điều chỉnh ánh sáng.
Bọn họ vừa trượt xuống dưới vừa quan sát dấu vết trên vách đá.
Chu Ngự đưa tay sờ lên vách hang, tuy rằng anh không hiểu nhiều về địa chất học lắm nhưng anh khẳng định cái hang này không phải do tự nhiên tạo thành mà là bị cái gì đó đào thành.
Khi bọn họ trượt tới đoạn dây cuối cùng, Chu Ngự đưa đèn pin chiếu xuống dưới phát hiện dây thừng đưa bọn họ tới tận đáy hang.
“Thực sự vừa luôn sao?” Ngô Vận có chút nghi hoặc.
Bọn họ theo bản năng nhìn về phía trước, họ phát hiện nơi đáy hang có rất nhiều ánh sáng.
Ngô Vận khẩn trương lên, rõ ràng hồi nãy bọn họ vừa mới xuống đây cái gì cũng không có!
“Đó là sinh vật?”
“Là ánh mắt.” Chu Ngự trả lời “Anh còn nhớ rõ Earl Pease dựa vào cái gì truyền bá mầm mống của nó không?”
“Đội nghiên cứu khoa học nói đó chính là một số loài sinh vật nhỏ.”
“Phỏng chừng đây chính là những sinh vật đó.”
Ánh mắt bọn chúng phát ra ánh sáng màu lam trong bóng đêm, mang theo một tia ma mị cùng với hơi thở lạnh lẽo.
“Tôi cảm thấy chúng ta bị tính kế. Chúng nó như cố ý đợi sẵn chúng ta ở đây vậy…”
Lời nói Ngô Vận âm trầm, dây thừng bọn họ cố định ở trên bỗng dưng rớt xuống.
“Mẹ nó—-” Ngô Vận thật sự rất muốn rút súng ra xả cho đám này một trận.
“Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Chu Ngự đem dây thừng rớt xuống cuộn lại cất kỹ.
“Cậu không sợ sao? Đó là một cái bẫy.” Ngô Vận tò mò hỏi.
“Tống Trí có nói qua, cấp bậc sinh vật ở Nibelungen tương ứng với địa bàn bất khả xâm phạm của nó. Nếu khu vực này không phải là của sinh vật cấp S thì nơi đây chính là địa bàn của sinh vật cấp A – Earl Pease, nó là chủ nhân của hệ sinh thái nơi đây, tôi nói đúng đi?”
“Trên lý thuyết là vậy, cho nên?”
“Cho nên, vô luận là ‘vệ sĩ’ bên ngoài sơn động hay là những sinh vật nhỏ truyền bá mầm mống cho Earl Pease, chúng đều cúi đầu xưng thần với Earl Pease. Earl Pease có hệ thống thần kinh của sinh vật, nó nhất định thông qua phương thức nào đó khống chế được sinh vật, phải không?”
“Tôi nghe đội nghiên cứu khoa học có nói qua, hình như là vậy. Cho nên chúng ta phải cẩn thận, Earl Pease có thể dùng phương thức nào đó để khống chế chúng ta.” Ngô Vận lo lắng nói.
Nhiệm vụ này bọn họ đã chấp nhận quá qua loa, rất có nhiều vấn đề chưa điều tra rõ ràng. Chẳng lẽ đám người đó đem bọn họ tới đây để làm chuột bạch thí nghiệm điều tra Earl Pease?
“Nếu Earl Pease đối với đámsinh vật xung quanh hạ lệnh giết chết con người xâm nhập địa bàn của nó, cậu cảm thấy những sinh vật nhỏ kia sẽ làm gì nào?”
“… Khi chúng ta trượt tới giữa chừng đoạn dây, chúng sẽ cắt bỏ dây thừng. Như vậy tôi và anh sẽ ngã chết.”
“Chính là chúng nó đợi tôi và cậu tới nơi rồi mới cắt dây, chúng nó không có ý định giết chết chúng ta nhưng lại không cho chúng ta cơ hội trở về. Xem ra kẻ thống trị bọn chúng, Earl Pease rất muốn gặp chúng ta.” Cước bộ Chu Ngự bình tĩnh không ít.
Ngô Vận sửng sốt hai giây, đôi lúc hắn phải cố lắm mới đuổi kịp suy nghĩ của Chu Ngự.
Nghe có vẻ hơi vô lý nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì lời nói của Chu Ngự có phần đúng.
“Tôi cảm thấy cậu và Nibelungen có duyên phận với nhau.” Ngô Vận nói.
“Duyên phận gì chứ?” Chu Ngự chiếu đèn pin quan sát xung quanh cái hang, cái hang kia có độ cao vừa đủ cho anh và Ngô Vận đi vào.
Xảy ra liên tiếp chuyện trùng hợp như vậy làm cho Chu Ngự cảm thấy Earl Pease đối bọn họ không phải là kẻ xâm lược mà là như đang đón tiếp khách quý.
“Cậu thật am hiểu phương thức suy nghĩ của sinh vật nới đây.” Ngô Vận cũng phát hiện ra cái hang kia, hướng Chu Ngự làm ra động tác ‘Có đi vào không’.
Chuyện đã tới nước này, cho dù bọn họ muốn quay về đương cũ thì đám sinh vật canh giữ trước hang kia chắc chắn sẽ không đồng ý, bây giờ chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
Ngô Vận đang muốn tiến vào thì bị Chu Ngự giành đi trước.
Chu Ngự tay phải cầm súng, tay trái cầm đèn pin đặt trên khẩu súng đi về phía trước.
Đoạn đường này không dài lắm, anh nhìn thấy cửa hang phía trước ánh lên màu lam nhạt.
Thần sắc Chu Ngự thâm trầm, nếu có xảy ra nguy hiểm anh hy vọng Ngô Vận có đủ thời gian rời khỏi đây.
Ngô Vận hiểu được Chu Ngự đang tính toán cái gì, hắn thấp giọng nói một câu “Tôi có thể chết nhưng cậu tuyệt đối không được chết.”
Ngón tay Chu Ngự hơi căng thẳng, anh bỗng nhiên nhớ tới phó đội trưởng Trần Hướng, Triệu Thành trẻ tuổi và một khuôn mặt không hề tồn tại. (Ai vậy anh?)
Một đường xuống dưới, Ngô Vận cảm thấy mình không thua kém gì các bậc tiền bối.
Đã một lần anh không bảo vệ tốt, nhưng lần này anh quyết tâm bảo vệ cho thật tốt.
Khi anh đi đến cửa hang, một luống ánh sáng chiếu vào làm đồng tử của anh nháy mắt trợn to.
Ai cũng không ngờ rằng dưới lòng đất lại có không gian rộng lớn đến chừng này!
Ngay tại trung tâm của không gian này là một gốc cây thật lớn có hình dạng xoắn ốc hướng lên cao mở rộng thành một cây đại thụ khổng lồ, cành lá của nó cơ hồ bao phủ toàn bộ không gian, thân cây và lá cây là bán trong suốt, hắn có thể thấy những sợi dây mảnh giống như mạch máu đang lưu động, một số đan xen vào nhau, một số khác vô cùng mỏng gần như trong suốt, toàn bộ đều giống như mạng lưới thần kinh.
Dưới đáy là những phiến lá lớn, trên phiến lá chính là những con đom đóm màu xanh lam mà Chu Ngự đã thấy qua video! Chu Ngự còn nhớ gã nghiên cứu viên kia đã chết thảm dưới tay đám côn trùng xinh đẹp này như thế nào.
Cái cây này còn có một ít bông hoa trắng lớn, không giống những sinh vật nguy hiểm tỏa ra mùi hương mê người hoặc có vẻ ngoài hấp dẫn. Những đóa hoa của Earl Pease vừa xinh đẹp vừa tao nhã, có mùi hướng giống với loài hoa linh lan (Hoa huệ), lại có vài phần duyên dáng của loài hoa Bạch Ngọc Lan [2], nhưng tại trung tâm của đóa hoa lại là nơi ở của Kiếm Xương Bướm.
Mà phía trên cành lá, Chu Ngự thấy đám Ma Quỷ Đằng kia na ná giống mãng xà.
Ma Quỷ Đằng đối với sinh vật khác là vô cùng nguy hiểm, bị Ma Quỷ Đằng bám lên cho dù là cổ thụ ngàn năm cũng bị chúng nó hút khô. Nhưng rõ ràng là Earl Pease không bị chúng ảnh hưởng gì hết.
Hít sâu một hơi, Chu Ngự biết đám sinh vật nguy hiểm này đều được Earl Pease nuôi dưỡng.
Chúng nó hấp thụ chất dinh dưỡng của Earl Pease và cũng đồng thời bảo vệ Earl Pease.
“Làm sao vây?” Ngô Vận thấy Chu Ngự không nhúc nhích bèn đi tới bên cạnh Chu Ngự, vừa nhìn lên hắn liền ngây dại “Ông trời của tôi ơi! Đây là trọn bộ hệ thống sinh thái ngầm sao?”
Ngay tại bên cạnh Earl Pease là một hồ nước ngầm, nước men theo vách tường chảy vào nhưng nước trong hồ không có tràn ra ngoài, điều này có nghĩa dưới đáy hồ có mạch nước thông ra ngoài. Và hồ nước này là nguồn nước cung cấp cho Earl Pease.
Hồ nước đột nhiên kinh động một trận, liền thấy một con Thủy Sinh Long từ trong nước nhảy ra, Ngô Vận cả kinh theo bản năng lùi về phía sau.
Tại địa phương bốn bề thọ địch thế này, nếu gặp phải một con Thủy Sinh Long trưởng thành tấn công, bọn họ liền chết không nghi ngờ.
Khoảng không gian này quá lớn, cây cổ thụ khổng lồ này không biết đã tồn tại được bao lâu rồi.