“Việt nhi, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may…”
Hoàng Phủ Ngạo sau khi bỏ mặc Đông Ly Trần thì lập tức chạy về hướng xa xa, nơi vừa phát ra âm thanh dao động năng lượng lúc nãy.
Mà lúc này, Hoàng Phủ Ngạo cảm giác càng tiến tới gần nơi kia thì nguyên tố ma pháp trong không khí lại càng xao động hơn, cơ hồ đã tới mức cho dù là người bình thường cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Ma pháp nguyên tố trở nên sôi sục như vậy tuyệt đối không phải bình thường, đó là có ma pháp sư đang khởi động ma pháp cường đại, mà có thể thao tác tất cả các ma pháp nguyên tố thì chỉ có Thanh Việt mà thôi.
Này đủ thuyết minh nhi tử bảo bối của y đã bị ép tới nông nỗi không thể không sử dụng biện pháp dung hợp ma pháp để lấy được sức mạnh càng cường đại hơn nữa.
Đem các hệ ma pháp chất chồng dung hợp lại cùng một chỗ, Thanh Việt cũng chỉ sử dụng qua một lần.
Lần đó, cơ hồ đã hao hết toàn bộ sức mạnh của Thanh Việt, mà lúc này, nguyên tố ma pháp dao động trong không khí lại càng kịch liệt hơn, này tuyệt đối không phải sức mạnh mà cơ thể Thanh Việt hiện tại có thể gánh nỗi, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì Thanh Việt tuyệt đối sẽ không sử dụng, nghĩ vậy, tâm Hoàng Phủ Ngạo đã nhảy tới cổ họng.
…
Hồng, hoàng, bạch, hắc, lục, lam, thanh, ánh sáng thất sắc vây xung quanh Thanh Việt, không ngừng xoay tròn, quang mang thất sắc theo nguyên tố ma pháp càng lúc càng sinh động tụ tập tới xung quanh Thanh Việt mà càng xoay tròn, cùng ánh mắt thất sắc lưu ly của Thanh Việt kết hợp vô cùng nổi bật.
‘Ầm…’
Tiếng năng lượng va chạm thật lớn làm cả ngọn núi đều nghe thấy rất rõ, hào quang màu trắng bạc chói mắt cơ hồ chiếu sáng cả khu rừng rậm này, trong đêm tối ánh sáng đã dần ảm đạm thì nó phá lệ làm người ta chú ý.
…
Ma Nha cùng Tiểu Miêu đang chiến đấu kịch liệt với huyết ma long Hoàng Phủ Tĩnh Nghi triệu hồi cùng mười ba hoạt thi kia, lúc này cũng bị cú va chạm năng lượng cường đại này làm nằm rạp xuống đất, thật lâu không thể động đậy.
‘Phốc.’
Máu tươi phun ra khỏi miệng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, va chạm năng lượng vừa nãy quá lớn, chấn đến mức mũi, tai, mắt hắn đều rớm máu, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có chút không thể tin nhìn Thanh Việt thở hổn hển đứng cách đó không xa.
“Nam Việt Tiểu điện hạ, thật sự mỗi lần gặp mặt ngươi lại mang tới kinh hỉ cho ta, ta lại xem nhẹ sức mạnh của ngươi sao? Đây là ma pháp gì a, thế nhưng có thể trong nháy mắt tăng sức mạnh lớn tới vậy.
Bất quá, lực công kích ma pháp càng cường đại thì lượng năng lượng tiêu hao lại càng lớn, đối với ma pháp sư thân thể yếu ớt mà nói thì phải gánh vác rất lớn, chút thường thức này ta cũng biết tới a.
Huống chi tình huống hiện giờ ngươi lại đang bị thương, sức mạnh vừa nãy dường như đã vượt khỏi phạm vi ngươi có thể sử dụng đi, cái giá cưỡng ép tăng sức mạnh….
Như thế nào? Tiểu điện hạ, đến bây giờ vẫn còn ương ngạnh chống đỡ à? Ta cũng không tin hiện giờ ngươi còn sức trả đòn.”
“Vậy ngươi cứ thử một lần xem.”
Nhuyễn kiếm kim sắc ngân văn mang theo sức mạnh thánh khiết cường đại xuất hiện trong tay Thanh Việt.
Theo sự xuất hiện của thanh nhuyễn kiếm kim sắc ngân văn này, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hơi do dự một lát, nhưng lúc nhìn thấy bàn tay Thanh Việt nắm nhuyễn kiếm lại có chút run rẩy rất khẽ thì bật cười.
“Ha hả ~~~ Tiểu điện hạ đúng là ương bướng, ngay cả cầm kiếm cũng không xong, còn làm bộ không có việc gì, nếu không nhìn kĩ đúng là sẽ bị ngươi lừa đến hồ đồ, ta thật muốn xem thử ngươi còn bản lĩnh gì.”
Giơ cao ma vu pháp trượng, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đắc ý tới gần Thanh Việt.
‘Ầm…’
Lại là một tiếng nổ của năng lượng va chạm.
Chính là lần này không xuất phát từ tay Thanh Việt.
Ma hoàng!
Không ai biết vì sao Ma hoàng làm thế nào xuất hiện ở nơi này.
Nhưng, nếu hắn có thể chuẩn xác xuất hiện lúc Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lưỡng bại câu thương thì nó thuyết minh, hắn tuyệt đối có chuẩn bị mà tới, nói không chừng lúc Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi bắt đầu giao chiến, hắn đã ẩn núp ở một nơi nào đó quan sát bọn họ.
Kỳ thật, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nói Thanh Việt ương bướng chống đỡ, nhưng bản thân hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thanh Việt vừa nãy hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của hắn, cưỡng ép tăng lên sức mạnh, cho dù là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cường đại hơn Thanh Việt cũng đã bị nội thương phi thường nghiêm trọng.
Hiện giờ, ngay một phút chểnh mảng lại bị Ma hoàng tập kích, nếu là bình thường, với sức mạnh chỉ còn linh hồn của Ma hoàng hiện tại mà nói, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sẽ không để vào mắt, chính là lúc này nó cũng đủ làm Hoàng Phủ Tĩnh Nghi thụ thương.
Ma tộc chi hoàng bị vây khốn trong phệ hồn ma châu hiu quạnh, trải qua trăm ngàn năm, đường đường là ma tộc chi hoàng nhưng linh hồn cùng trí nhớ đã không còn trọn vẹn, cũng sớm không còn hùng tâm tráng chí như trước, cũng không có khí phách cùng dã tâm muốn lấy lại quyền lực.
Sức mạnh chống đỡ hắn sống qua mấy trăm ngàn năm nay sau khi thấy hết thảy chuyện phát sinh trong địa cung cũng đã sụp đổ.
Hắn hiện tại cũng chỉ vì đứa nhỏ của mình, vì đứa nhỏ, kết tinh của sự chờ đợi cùng hi vọng mà thê tử hắn âu yếm, tộc nhân trung thành và tận tâm của hắn đã hi sinh để bảo hộ, vì nó mà báo thù.
Sau trận chiến ở địa cung, ngay cả những tộc nhân còn sót lại hắn cũng không để ý, cứ như vậy kiên nhẫn, cẩn thận đi theo Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, tìm kiếm cơ hội.
Hắn đã không còn để ý hết thảy, cũng không còn ý nghĩa tồn tại, hắn cũng không để ý tới việc bản thân sẽ bị tiêu hủy.
‘A~~~~’
Tiếng gầm phẫn nộ, không cam lòng qua đi, Ma hoàng lựa chọn tự bạo, lựa chọn đồng quy vu tận với Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
‘Bùm…’
Tiếng nổ thật lớn vang lên.
Thanh Việt lúc này ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có, bị dao động trực tiếp đánh văng ra thật xa, bất quá lúc này không bị va chạm như lần trước, lúc cơ thể truyền tới cơn đau đớn thì nối tiếp đó bé liền cảm giác được cái ôm ấm áp, an toàn.
“Việt nhi, ngươi thế nào, phụ hoàng tới chậm…”
Thanh Việt có thể cảm giác thật rõ ràng đôi tay đang ôm mình vì khẩn trương cùng lo lắng mà có chút phát run.
Lập tức, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ lộ ra ý cười sáng lạn.
“Phụ hoàng, việt nhi không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi… phụ hoàng không cần lo lắng…”
Âm thanh trận nổ kịch liệt trôi qua, Ma hoàng đã biến mất, mà Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đang nằm trên mặt đất, vẫn còn đang giãy dụa, hai tay của hắn đại khái vì ngăn cản Ma hoàng tự bạo khi nãy nên đã bị chặt đứt, hiện tại muốn chống đỡ cơ thể để ngồi dậy cũng thực khó khăn.
“Ha hả ~~~ Đông Ly Trần a Đông Ly Trần, này cũng là ngươi tỉ mỉ an bài đi…”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nằm trên mặt đất, phẫn nộ mà cười nói.
“Ngươi thế nhưng lại hận ta như vậy, ta muốn lợi dụng thân phận Đông Chích hoàng làm Đông Chích xuất binh với Nam Việt, ngươi lại làm mình bị cô lập, giao chính quyền Đông Chích cho nhi tử, ngươi nghĩ ta không biết suy nghĩ của ngươi sao.
Hiện giờ kế hoạch này cũng do ngươi chủ động đề nghị, ta chỉ nghĩ ngươi muốn lưu lại mệnh Hoàng Phủ Ngạo, thuận tiện mượn tay ta giết chết đứa nhỏ này mà thôi, không ngờ ngươi còn an bài một chiêu này, Ma hoàng cũng là ngươi âm thầm đưa tới đi…
Ha hả ~~~~ ta nên sớm hiểu ra, đường đường là Đông Chích hoàng, một người cao ngạo, tàn nhẫn như vậy sao có thể ngoan ngoãn để người ta phân phó, sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc mình bị người khác lợi dụng, thao túng…
Chẳng lẽ, ta đối với ngươi không tốt sao, ngươi muốn lưu lại mệnh Hoàng Phủ Ngạo, cho dù ta hận không thể bằm thây y thành muôn đoạn nhưng vẫn nghe theo ngươi, ngươi nói muốn mệnh của đứa nhỏ kia, ta cũng giúp ngươi thực tiện, cho dù ngươi hận ta đã biến ngươi thành người bất sinh bất tử, nhưng bất quá ta cũng vì hi vọng ngươi có thể cùng ta mà thôi…”
…
Hoàn Chương 226.