Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 22: Xin lỗi



Văn Sâm Đặc Tư cười mỉm từ bậc thang đứng lên, vẫy tay với Lạc Tang và Mục Mộc: ” Ở bên ngoài chơi có vui không? “.

Lạc Tang chở Mục Mộc đi vào trong sân, sau đó ngồi xổm người xuống để hắn trèo xuống, y biến trở về hình người hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Cha, sao người lại tới đây? “.

Văn Sâm Đặc Tư giơ bao quần áo nhỏ ở phía sau lưng lên: ” Cha bỏ nhà đi, tìm các con để nương tựa “.

Lạc Tang hết chỗ nói rồi: ” Đã bao nhiêu tuổi rồi mà người còn bỏ nhà trốn đi “.

” Thế nào? Không hoan nghênh? “. Văn Sâm Đặc Tư không vui lấy ngón tay chọ vào cánh tay của Lạc Tang: ” Một tay của cha đã từng dọn phân và dọn nước tiểu để nuôi con trong mười lăm năm, bây giờ đến ở nhờ nhà của con trong vài ngày thì con liền không vui sao? “.

” Không phải “. Trong lòng của Lạc Tang biết đại khái vì sao mà Văn Sâm Đặc Tư ầm ĩ rời khỏi nhà, đoán chừng là vì chuyện của mình nên mới cãi vả với phụ thân.

Lạc Tang cẩn thận xem xét gương mặt của Văn Sâm Đặc Tư, nửa bên mặt trái của ông ấy hầu như đều bị gao phủ bởi băng gạc, không thấy rõ thương thế ra sao, bên phải khóe miệng vẫn là bầm đen, ước chừng không đến mười ngày hoặc nửa tháng thì không tiêu tan được, hơn nữa, mặc dù vẻ mặt của Văn Sâm Đặc Tư vẫn cười tươi rạng rỡ nhưng vẫn không thể che giấu được sắc mặt đang tiều tụy của ông ấy.

” Mắt trái của cha đã đỡ chưa? “. Lạc Tang hơi lo lắng, hắn nhớ tới lúc đó con mắt trái của Văn Sâm Đặc Tư bị Mục Mộc đánh đến sưng húp lên, cố gắng trợn to nhưng đều không mở ra được.

” Không có chuyện gì “. Văn Sâm Đặc Tư hơi sợ hãi liếc nhìn Mục Mộc một cái, sau đó lôi kéo quần áo Lạc Tang liền kéo y đến cửa viện, nhỏ giọng mắng: ” Đồ đứa con ngu ngốc, ngay trước mặt của con rể mà đi hỏi thương thế của cha, hắn nghe thấy thì trong lòng sẽ không được thoải mái, một chút chu đáo cũng đều không có, thì làm sao theo đuổi được người ta chứ? “.

Lạc Tang không nói nên lời, trong lĩnh vực theo đuổi người khác này thì y thật sự không rành lắm.

” Cha giận dỗi phụ thân sao? “. Lạc Tang nghiêm nghị hỏi Văn Sâm Đặc Tư, y không hy vọng vì rắc rối của mình mà phụ thân và cha lại căng thẳng không thoải mái.

” Không có, chỉ là mấy ngày nay hơi phiền chán với ông ấy mà thôi “. Văn Sâm Đặc Tư nói qua loa, ông quay đầu lại nhìn Mục Mộc thì thấy Mục Mộc đã vào nhà, vì vậy ông đeo theo bao quần áo nhỏ đi về phía gian nhà.

Lạc Tang kéo Văn Sâm Đặc Tư lại: ” Cha, con có thể để cho người ở đến thời gian ăn tối nên trước khi trời tối cha phải trở về nếu không phụ thân sẽ lo lắng “.

” Cứ để cho ông ấy lo lắng, ai cần quan tâm đến ông ấy “. Văn Sâm Đặc Tư mất hứng nói lầm bầm: ” Xem như là cha đã nhìn rõ được ông ấy, lãnh lùng! Tàn nhẫn! Độc ác! “.

” Là do ông ấy định đuổi con ra khỏi bộ lạc sao? “. Lạc Tang bình tĩnh nói: ” Phụ thân đối với con đã cố gắng tính toán mọi điều có thể rồi, huống hồ con cũng đã chuẩn bị mọi việc xong hết rồi “.

” Cái gì mà chuẩn bị mọi việc xong hết rồi? Không được phép có suy nghĩ như vậy! “. Rõ ràng trong mấy ngày nay, Văn Sâm Đặc Tư đều đã suy nghĩ đến việc này, ánh mắt của ông nhanh chóng đỏ lên, đột nhiên nhào tới lồng ngực của Lạc Tang liền ôm y thật chặt, giọng điệu kích động: ” Con là con trai của cha, không cần biết con làm cái gì, cha đều đứng về phía của con, nếu con là người tốt thì cha chính là người tốt nhưng nếu con là người xấu thì cha cũng liền làm người xấu giống như con vậy! “.

” Cha… “. Lạc Tang bất đắc dĩ thở dài: ” Cha không cần phải làm như vậy? “.

” Cha nguyện ý thì sao nào? “. Văn Sâm Đặc Tư chùi nước mũi vào quần áo của Lạc Tang, ông ngẩng đầu lên gượng cười nhìn Lạc Tang: ” Hiện tại, cha đã cãi nhau với phụ thân của con mà còn bỏ nhà ra đi nữa, nếu như con không chịu chứa chấp cha thì cha cũng không còn nơi nào để đi nữa “.

Nhìn Văn Sâm Đặc Tư hết lòng ủng hộ mình, Lạc Tang thực sự không thể cứng rắn mà bắt buộc ông quay trở về được, chỉ phải đáp ứng: ” Con giữ người ở lại là được chứ gì “.

” Con trai ngoan “.

Văn Sâm Đặc Tư chậm rãi ổn định lại tâm tình, lúc này mới cùng vào nhà với Lạc Tang, chỉ thấy Mục Mộc ngồi xổm tại bên trong góc nhà bếp đang mở một cái bao, từ bên trong lấy ra quả đen mà hắn thích ăn nhất, một loại giống với nho đen, nếm thử thì thấy ngọt hơn quả nho nhiều và không có hạt.

Phát hiện hai người đang đi vào, Mục Mộc quay đầu lại nhàn nhạt liếc nhìn về bọn họ một cái, sau đó bưng chén gỗ từ bên cạnh bọn họ vòng qua, đi đến giếng nước ở trong sân để rửa trái cây.

Văn Sâm Đặc Tư nhìn thấy một con lợn rừng lửa đã chết đang nằm ở một góc khác trong nhà bếp, đó là con mồi mà Lạc Tang đã bắt được vào ngày hôm qua, liền kêu Lạc Tang đi nướng nó, còn mình thì xoay người đi tìm Mục Mộc.

Lạc Tang liền kéo Văn Sâm Đặc Tư trở lại: ” Bây giờ hai người khoan hãy tiếp xúc với nhau đi “.

” Đừng lo lắng, cha đi tìm hắn để nói xin lỗi “. Văn Sâm Đặc Tư biết rõ Lạc Tang đang lo lắng cái gì, ông cười nói: ” Sau sự việc đó cha đã suy nghĩ một chút thì thấy lúc đó cách làm của cha xác thực là cân nhắc chưa kỹ, bất quá nếu sự tình đã xảy ra thì cũng phải nghĩ biện pháp bù đắp đúng không? “.

Văn Sâm Đặc Tư không muốn để cho Lạc Tang khó xử, nếu như quan hệ của ông và Mục Mộc không tốt thì bị kẹp ở giữa là Lạc Tang sẽ rất khó xử.

Lạc Tang phức tạp nhìn ông: ” Cha cũng đừng quá ủy khuất chính mình “.

” Có cái gì có thể ủy khuất? Để sửa chữa một mối quan hệ thì thế nào cũng phải có một người bỏ xuống thể diện, huống hồ dù sao cũng là chúng ta có lỗi với người ta “. Văn Sâm Đặc Tư cười chỉ dạy cho Lạc Tang: ” Theo đuổi bạn lữ thì cũng giống như vậy, phải biết buông bỏ mặt mũi, hắn mà nói một thì chúng ta không nói hai, hắn muốn cái gì thì chúng ta phải toàn lực đáp ứng, nếu như hắn muốn đánh con thì liền để cho hắn đánh, quay đầu lại thì cha sẽ bôi thuốc cho con, như thế cứ đối xử tốt với hắn trong vòng một năm thì cho dù là tâm làm bằng sắt cũng phải mềm nhũn thôi “.

Lạc Tang nghiêm túc lắng nghe, Văn Sâm Đặc Tư vừa cười cười vừa nói với y, sau đó ung dung và thoải mái đi đến sân để tìm Mục Mộc.

Mục Mộc đang lấy nước, Văn Sâm Đặc Tư chủ động tiến lên giúp hắn kéo thùng nước nặng nề lên: ” Cha giúp con “.

Mục Mộc khẽ nhíu mày, buông tay đang kéo dây thừng ra, Văn Sâm Đặc Tư đột nhiên tiếp nhận toàn bộ trọng lực, suýt chút nữa bị thùng nước nặng nề kéo luôn xuống giếng, cũng may ổn định lại, chỉ có điều trái tim vẫn đập thình thịch vì sợ hãi.

Mục Mộc lui qua một bên, mắt lạnh nhìn Văn Sâm Đặc Tư lấy nước, Văn Sâm Đặc Tư vẫn luôn được Lạc Lâm chăm sóc rất tốt, nhiều lắm thì là trồng các loại thảo dược, chiên một vài món ăn, nào có trải qua loại việc nặng nhọc này, hơn nữa Lạc Tang dùng thùng nước lại là loại cực lớn, cho nên chờ ông kéo được thùng nước kia lên thì mệt đều sắp nằm bò trên mặt đất.

Mục Mộc ném quả đen vào trong thùng nước rồi rửa sạch, rất tự đắc hưởng thụ thành quả lao động của Văn Sâm Đặc Tư .

” Con rể… “. Văn Sâm Đặc Tư thở hổn hển, ngồi xổm ở bên cạnh Mục Mộc giả bộ đáng thương mà nhìn hắn: ” Con không nên tức giận, sau này cha sẽ không lừa con ăn gì đó nữa, cha xin lỗi con có được hay không? “.

Mục Mộc nhướn mắt nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư nhưng ánh mắt rất lạnh: ” Ông không phải là cha của tôi “.

Trong ngực của Văn Sâm Đặc Tư nghẹn một chút, bởi vì mấy ngày trước mới bị Mục Mộc đánh tàn nhẫn một trận, cho nên này sẽ không dám đối mặt với Mục Mộc, liền yếu thế hạ thấp đôi mắt, tay lại bắt đầu nhổ cỏ dại trên đất: ” Vậy… Chú xin lỗi con… “.

Mục Mộc hừ một tiếng, xem như là chấp nhận lời xin lỗi của Văn Sâm Đặc Tư, còn việc Lạc Lâm bảo hắn phải xin lỗi Văn Sâm Đặc Tư thì Mục Mộc nghe qua xong liền quên mất, muốn kêu hắn nói lời xin lỗi với người khác chắc chắn là chuyện không thể nào.

Văn Sâm Đặc Tư liền chủ động giúp Mục Mộc rửa quả đen, chờ tẩy một, hai chùm mới bất an giương mắt nhìn Mục Mộc, tiếp tục làm quen với hắn: ” Mục Mộc ơi, cùng ở chung với chú đi! “.

Mục Mộc bỏ quả đen đã được rửa sạch sẽ vào trong chén gỗ, không nói bất cứ điều gì.

Sau ba ngày tu dưỡng, bụng dưới của hắn không còn đau nữa đồng thời lại bắt đầu hơi nóng lên, xem ra dựa vào đánh bụng cũng không thể phá hủy cái túi thai này, mà chỉ cần túi thai còn tồn tại ở trong cơ thể của hắn một ngày, hắn liền không có cách nào tha thứ cho Văn Sâm Đặc Tư, trừ khi…

Mục Mộc âm thầm liếc nhìn vào gian nhà nhỏ, không nhìn thấy thân ảnh của Lạc Tang, lúc này hắn mới hạ thấp giọng nói với Văn Sâm Đặc Tư: ” Muốn tôi có thể tha thứ cho chú thì chú hãy phải giúp tôi bỏ túi thai ở trong cơ thể của tôi đi “.

Văn Sâm Đặc Tư sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mục Mộc sẽ đưa ra yêu cầu như thế, qua hồi lâu ông cắn chặt đôi môi, vẻ mặt khó tin: ” Tại sao muốn bỏ túi thai? “.

” Nó hẳn là không nên tồn tại ở trong thân thể của tôi “. Giọng nói của Mục Mộc lạnh lẽo như trong trời đông giá rét.

” Nó vẫn luôn tồn tại ở bên trong cơ thể của con! Chỉ có điều không thể trưởng thành mà thôi! “. Văn Sâm Đặc Tư cố gắng khuyên bảo Mục Mộc: ” Mục Mộc, chú biết là con vẫn xem mình thành thú nhân, cho nên con không chấp nhận được, chúng ta không vội, chúng ta cứ từ từ đi, chờ đến khi con thích Lạc Tang rồi, con sẽ nguyện ý sinh con cho y mà… “.

” Tôi không thích Lạc Tang! ” Mục Mộc hung dữ cắt ngang lời nói của Văn Sâm Đặc Tư, hắn thực sự là căm hận Văn Sâm Đặc Tư, bởi vậy hắn giận dữ đẩy Văn Sâm Đặc Tư ngã nhào xuống đất, Văn Sâm Đặc Tư có bóng ma trong lòng nên phản xạ dùng hai tay bảo vệ đầu của mình nhưng Mục Mộc không có đánh ông, chỉ là hai tay túm lấy cổ áo của ông, không biết lựa lời mà mắng chửi: ” Tôi biết là các ông muốn lấy lòng tôi nhưng sẽ không có tác dụng gì, bất kể là một năm, hai năm hay là ba năm, tôi vĩnh viễn đều sẽ không thích con của ông! Càng sẽ không sinh con cho y! Ông nghĩ rằng tôi và ông giống nhau đều là quái vật bán nam bất nữ sao? Đừng nói đùa chứ! Cũng chỉ có ông mới thích bị đàn ông đâm vào mông rồi sau đó cho ra đời một đứa con trai thối nát mà thôi! “.

Văn Sâm Đặc Tư có thể nhẫn nhịn việc Mục Mộc nhục mạ ông nhưng ông tuyệt đối không cho phép Mục Mộc nhục mạ Lạc Tang, ông tức giận nên gương mặt đỏ lên, dưới sự tức giận mà dùng hết sức phản công đè lại Mục Mộc, đồng thời nâng lên nắm đấm.

Nhưng mà nắm đấm giơ lên bị người nắm, Văn Sâm Đặc Tư kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Lạc Tang nhẹ nhàng lắc lắc đầu với ông, nét mặt lộ một chút đau đớn.

Văn Sâm Đặc Tư thấy được vẻ đau đớn của Lạc Tang, ông đột nhiên tĩnh táo lại, cúi đầu nhìn Mục Mộc đang bị ông đặt ở dưới thân, Văn Sâm Đặc Tư rút nắm đấm từ trong tay của Lạc Tang ra, sau đó bắt đầu cởi quần áo của chính mình.

Mục Mộc và Lạc Tang đều kinh ngạc, chỉ thấy Văn Sâm Đặc Tư chỉ cởi áo khoác và áo sơ mi, lộ ra lồng ngực trắng nõn, Lạc Tang đem tầm mắt xê dịch về hướng khác, chỉ dùng khóe mắt lưu ý hai người, trong lòng suy nghĩ phải tách bọn họ ra nhưng lại cố kỵ Văn Sâm Đặc Tư đang lộ thân thể.

Thú nhân không thể tùy tiện nhìn thân thể của giống cái, càng không thể tùy tiện chạm vào, dù cho Văn Sâm Đặc Tư là cha của Lạc Tang.

Văn Sâm Đặc Tư cũng không rắn chắc lắm, ông còn gầy yếu hơn Mục Mộc một chút nhưng chính là trên thân thể gầy yếu như vậy lại có một vết sẹo dữ tợn, vết sẹo đó bắt đầu từ lồng ngực kéo dài xuống chỗ bụng dưới của ông, còn có một đoạn ẩn giấu ở trong quần không có lộ ra.

Vết sẹo rất dài, có thể dài khoảng hai mươi cm.

” Nhìn thấy vết sẹo này chưa? “. Văn Sâm Đặc Tư không nhịn được rơi nước mắt, ông bắt lấy tay của Mục Mộc để cho hắn sờ vào vết sẹo hơi nhô ra đó, nghẹn ngào nói: ” Cái này là căn cứ chính xác rõ ràng cho việc chú yêu Lạc Lâm và Lạc Tang! Bởi vì chú yêu Lạc Lâm cho nên chú nguyện ý kết hợp với ông ấy, nguyện ý sinh con cho ông ấy! Bởi vì chú yêu Lạc Tang, cho nên chú liều mạng cũng phải sinh được y ra! Coi như Lạc Tang ở trong mắt của con chỉ là kẻ thối nát thì y vẫn là bảo bối mà chú đã nhọc nhằn khổ sở mang thai 14 tháng mới sinh ra được! “.

Mục Mộc sờ vào bụng của Văn Sâm Đặc Tư thì nhất thời nói không ra lời, chỉ cảm thấy vết sẹo này rất nóng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv