Kết thúc chuyến du lịch, thắt lưng Gia Á vô cùng đau nhức, hắn im lặng nằm im trên lưng Tắc Vạn, động một chút cũng không dám. Lúc về tới bộ lạc, Sophie vừa thấy Gia Á đi khập khiễng cơ bản cũng hiểu được.
“Bị ăn?” Sophie dựa người vào khung cửa, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu.
“Ân, hừ! Ngươi nói xem……..” Gia Á nửa chết nửa sống nằm trên giường giả làm gốc cây, hắn vô cùng hối hận, vì cái gì thời điểm hắn đau chết đi sống lại quên đi chuyện đánh Tắc Vạn thành cái sàng cơ chứ.
“Ngươi có nói với y chuyện của chúng ta không?” Sophie hỏi, lúc trước Gia Á có nói phải thừa cơ hội Tắc Vạn đem hắn về phi thuyền, thẳng thắng nói chuyện lai lịch Gia Á một phen.
Gia Á cố trở mình, đối mặt với vách tường.
“Ta quên……..”
“Ai.” Xem ra lại chưa dám nói. Tắc Vạn ăn cũng ăn rồi, không lẽ Gia Á còn sợ y không giữ lời hay sao!
“Còn chuyện 9 loại năng lượng thì sao?”
“Tắc Vạn nói y sẽ tìm cách.”
Im lặng một trận, Sophie ôm bả vai lắc đầu.
“Gia Á, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp.” Sophie đột nhiên nói: “Kỳ thật ngươi rất may mắn biết không hả, mặc kệ thế nào thì ít ra ngươi vẫn là một người sống, một con người thật sự.” Sophie mỉm cười thở dài.
Gia Á ngây ra một lúc, hắn biết rõ Sophie khát khao trở thành con người cỡ nào, bởi vì sinh ra cảm tình nên rất thống hận thân phận người máy của mình.
“Có một cơ thể sống thật tốt, có tư cách được yêu thương…….loại cảm giác đáng quý này.” Sophie thờ ơ nhún vai, cậu có cảm tình, nhưng có lợi ích gì cơ chứ? Còn không phải chỉ là một đống sắt thép sao! Cho dù cậu không ngại sống cùng thú nhân, nhưng cũng phải có thú nhân thích máy móc mới được a! Chính là có ai sẽ yêu một đống sắt chứ……. đúng là chuyện vô lý mà.
Gia Á nhìn bóng lưng Sophie, trong lòng không thể thầm than thở cho số phận của Sophie. Kỳ thật Gia Á có một nguyện vọng giống như Sophie, biến Sophie thành một con người chân chính! Bọn họ đi khắp hệ ngân hà để tìm kiếm khả năng này nhưng đáng tiếc cuối cùng hi vọng cũng biến thành thất vọng.
Gia Á không biết rốt cuộc trên thế gian này có khả năng này tồn tại hay không, hắn chỉ có thể đồng hành với Sophie đến khi hắn không thể cử động nữa mới thôi.
Sau đó một khoảng thời gian, trận tuyết đầu mùa đông đã đến. Xa xa nhìn lại, hoa tuyết bay lượn trên không trung một mảnh trắng tinh còn bên dưới là rừng cây xanh thẳm, hai sắc màu trái ngược cùng lúc xuất hiện tạo thành một bức tranh rung động lòng người.
Đối với Gia Á mà nói, mùa đông ở Thụy Bá đại lục thật sự rất rét lạnh, nhiệt độ giảm tới gần -50 độ. Gia Á có cảm giác mình sắp chết vì đông cứng, ngay cả Sophie cũng phải tiếp thêm dầu máy để tự làm ấm, ngăn ngừa không khí quá lạnh làm tâm phiến máy tính bị hư hỏng.
Gia Á kỳ thật rất sợ lạnh, bởi vì sau kỷ nguyên tận thế, khoa học kỹ thuật địa cầu phát triển tới đỉnh cao, trên không gian thành thị có thiết bị tái tạo không khí ôn hòa suốt năm, nên nhân loại không hề bị ảnh hưởng theo mùa. Cũng bởi thế Gia Á chưa bao giờ có cảm giác rét lạnh thế này, ngay cả cửa cũng không dám tiến ra một bước. Mỗi ngày đều nằm trên giường ôm noãn lô, trùm một cái chăn thật dày, dưới thân cũng lót một tấm da thú, trừ phi có chuyện cần thiết nếu không tuyệt đối sẽ không leo xuống.
Gia Á đáng thương như vậy, mỗi ngày đều như bị ốm nằm trên giường, mọi chuyện đều phải dựa vào Tắc Vạn, làm tự tôn nam nhân của y thỏa mãn vô cùng, vô cùng yêu thương chăm sóc Gia Á như một vị thánh.
“Tắc Vạn.” Gia Á tựa vào tường ngồi trên giường, hạ thân đắp tấm chăn dày, trên người khoác một tấm thảm, tay cầm noãn lô, đôi đồng tử trong suốt nhìn Tắc Vạn.
“Làm sao vậy?” Tắc Vạn nghe thấy hắn gọi liền trả lời.
“Ta muốn uống nước.” Gia Á chỉ vào chén nước gần sát bên cạnh, kỳ thật chỉ cần cử động một chút là có thể cầm lấy, nhưng chính là hắn không muốn động mà thôi, khó khăn lắm mới làm lớp chăn có chút độ ấm, động một chút lại lạnh băng.
Tắc Vạn vui vẻ bưng nước tới cho Gia Á, không hề cho là Gia Á lười biếng, ngược lại còn cho rằng Gia Á cuộn mình thành một cục bông như vậy rất đáng yêu.
Kỳ thật với vóc người 1m9 của Gia Á, lại suốt ngày cuộn mình trên giường, người bình thường sẽ cảm thấy hắn rất vô dụng, đáng yêu chỗ nào chứ. Nhưng Tắc Vạn lại cảm thấy như vậy, đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà.
“Đúng rồi.” Tắc Vạn dường như nhớ ra điều gì: “Sắp tới ngày giao lưu của tam đại bộ lạc rồi, ta có thể sẽ đi khoảng 10 ngày.”
“Giao lưu?” Gia Á vừa nghe thấy liền cảm thấy hưng phấn, ngồi thẳng dậy, hắn chưa nghe thấy việc này bao giờ!
“Là dạng giao lưu gì? Chính trị à? Quan hệ hữu nghị? Hay trao đổi buôn bán?”
Tắc Vạn không hiểu Gia Á nói chính trị lung tung gì đó.
“Mùa đông hàng năm là thời gian thanh nhàn nhất trong bộ lạc, nên tam đại bộ lạc sẽ nhân cơ hội này mà gặp nhau, trao đổi một chút.” Tắc Vạn giải thích. “Có cơ hội cho mọi người trao đổi hàng hóa, nhóm lỗ đạt còn có thể tham gia các trận đấu, v…v……”
“Nghe rất thú vị a! Ta cũng muốn đi!” Gia Á vô cùng phấn khích quên đi cả thời tiết rét lạnh.
“Có thể a, hoạt động giao lưu này khảm đặc cũng có thể tham gia.” Tắc Vạn chỉ lo lắng khả năng chịu lạnh của Gia Á quá kém thôi.
âDa!â Gia à má»i nhảy dá»±ng lên Äược má»t chút, bá» gió lạnh thá»i qua láºp tức co rụt trá» và o chÄn.
Tắc Vạn thấy váºy bất Äắc dÄ© cÆ°á»i cÆ°á»i.
âTa Äá»nh nhân dá»p nà y nói chuyá»n RWAR vá»i tá»c trÆ°á»ng bá» lạc Phong Thần và Ba Tắc TÆ°, nÄng lá»±c lôi và Äiá»n chá» có lá» Äạt á» bá» lạc Ba Tắc TÆ° có, còn ám, má»c cÅ©ng chá» có á» bá» lạc Phong Thần.
âNga, ra váºy a.â NhÆ° váºy sẽ quy tụ Äược 9 loại nÄng lá»±c kim, má»c, thủy, há»a, lôi, phong, Äiá»n, ám, Äá»c.
âChá» chút!â Gia à Äá»t nhiên nháºn ra má»t chuyá»n.
âTắc Vạn, còn kim Äâu?â Gia à Äá»t nhiên há»i.
âKim? Không phải là ngÆ°Æ¡i sao?â
âChÃnh là â¦â¦â¦.â Gia à biết mình có nÄng lá»±c khá»ng chế kim loại, nhÆ°ng Sophie cÅ©ng nói chá» có sinh váºt tinh cầu nà y má»i có thá» khá»ng chế Äược nÄng lượng của tinh thạch, hắn không phải ngÆ°á»i á» Äây, không biết Äược không a.
âThụy Bá Äại lục không còn lá» Äạt khác có nÄng lá»±c kim sao?â Gia à há»i.
âKỳ tháºt ngÆ°á»i có nÄng lá»±c nà y rất hiếm, nghe nói bá» lạc Tát Äức nắm giữ nÄng lượng nà y, chÃnh là â¦â¦.â Tắc Vạn ngừng má»t chút: âBá» lạc kia thá»±c quá»· dá», những lá» Äạt chúng ta phái Äi tìm hiá»u Äá»u không trá» vá» nữa, dần dần chúng ta cÅ©ng không Äá» cáºp tá»i nÆ¡i Äó nữa.â
Gia à im lặng, hắn không xác Äá»nh Äược mình có thá» là m Äược hay không, ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hắn hi vá»ng mình có thá»â¦â¦â¦