Phải nói là Gia Á luôn phạm sai lầm trong những lúc quan trọng, làm Tắc Vạn có thời cơ lấn tới. Tóm lại từ sau cái firstkiss kia, Gia Á cảm thấy mình đang vướng vào một cái vòng luẩn quẩn, tỷ như hiện tại.
“Ân ——” Âm thanh kháng cự bị đôi môi khác cường ngạnh chặn lại, chỉ còn những âm thanh nức nở vô nghĩa.
Thú nhân vô luận nói thế nào cũng không thể nói bằng hai chữ ôn nhu, răng nanh sắc nhọn xẹt qua đầu lưỡi làm hắn có cảm giác nguy hiểm. Xúc cảm thô ráp của đầu lưỡi mạnh mẽ xâm chiếm, đôi môi cũng bị dùng lực mút lấy, nhanh chóng trong cảm giác tê liệt.
Cảm giác áp bách nặng nề, Gia Á cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, vặn vẹo thân mình muốn thoát ra.
“——buông ra!” Gia Á giơ chân muốn đá Tắc Vạn qua một bên, ai ngờ y bất ngờ tập kích nắm lấy chân hắn, cách một lớp vải dệt bắt đầu vuốt ve.
“Một chiêu thức không thể áp dụng trên cùng một người hai lần đâu.” Tắc Vạn cười khẽ như rất có kinh nghiệm, nhìn thấy Gia Á đỏ hồng hai gò má, môi khẽ nhếch lên nhịn không được dùng đầu ngón tay vuốt ve, hưởng thụ cảm xúc non mềm này.
Gia Á bắt đầu không phục, có ý gì chứ? Nói kỹ thuật đánh nhau của hắn kém à?
“Vậy thế này——” Gia Á đột ngột dùng chân phải quấn lấy cánh tay Tắc Vạn sau đó mượn lực bật dậy, gọn gàng đem Tắc Vạn đặt dưới thân.
“Sao hả? Tộc trưởng đại nhân.” Gia Á không chịu thua khiêu khích nói.
“Ha ha.” Tắc Vạn thả lỏng cơ thể, làm bộ dáng không hề chống cự, Gia Á vui vẻ như vậy thật tốt lắm. Tiếp theo nụ hôn là một cuộc chiến, chỉ sợ có mỗi Gia Á mới làm được như vậy.
“Ngươi cười cái gì——” Gia Á đột nhiên phát hiện ra tư thế của mình hiện tại giống như đang chủ động leo lên người Tắc Vạn, thật xấu hổ.
“Tư thế này rất tiện, không phải sao.” Tắc Vạn thuận thế nắm lấy thắt lưng Gia Á dần dần di chuyển xuống dưới. Đối với thú nhân mà nói, vòng eo Gia Á thật sự rất tinh tế, hai tay khép lại có thể chạm vào nhau.
Gia Á cảm giác được mình đang ngồi lên một vật gì đó cứng rắn nóng như lửa, sắc mặt liền đỏ bừng.
“Tiện cái gì a!” Gia Á ba chân bốn cẳng vội vàng leo khỏi người Tắc Vạn, chưa kịp thực hiện đã bị y ôm vào ngực.
“Ngươi hôm nay định nói chuyện gì với ta?” Hôm nay Tắc Vạn trở về thấy Gia Á dường như muốn nói gì đó, kết quả bị y kéo lên giường làm một ít vận động nên tới giờ vẫn chưa nói được gì.
“Nga, đúng rồi.” Gia Á nhớ lại vội xoay người lại đối mặt với Tắc Vạn, hắn phải giải thích cho Tắc Vạn nghe chuyện RWAR.
“Còn nhớ lần trước ta có nói qua chuyện tiến hóa không.”
“Ân, nhớ rõ.”
“Tình huống này căn bản không bình thường, ta cùng Sophie phát hiện ra nguyên nhân làm thực nhân thử và lợi uế thú đột ngột sinh biến dị, là một loại phóng xạ độc hại có tên là RWAR, có thể làm các tổ hợp gien rối loạn hoặc phát sinh biến hóa bất thường, không chỉ ảnh hưởng tới động vật, lỗ đạt và khảm đặc cũng có tai hại đồng dạng.” Gia Á giải thích.
“Nghiêm trọng thế nào?” Tắc Vạn nghe vậy nghiêm túc hỏi.
“Là nguyên nhân dẫn đến tỷ lệ sinh ra khảm đặc ngày càng hiếm.”
“Có biện pháp nào giải quyết không?” Tắc Vạn cau mày, nếu cái loại phóng xạ kỳ lạ này ảnh hưởng tới khảm đặc, như vậy chính là chuyện lớn nhất trong tộc.
“Sophie chế tạo ra một dụng cụ có thể phát hiện RWAR, ta kiểm tra phát hiện một điểm gần bộ lạc chúng ta, cho nên ta——” Gia Á cẩn thận liếc mắt nhìn Tắc Vạn, lệnh cấm của hắn vẫn còn chưa được giải a.
Tắc Vạn nhìn thấy biểu tình như con mèo nhỏ của Gia Á, không khỏi mỉm cười.
“Ân, hôm nay ngươi làm rất đúng! Về sau phát sinh những chuyện thế này đều phải báo cho ta biết trước một tiếng, biết không.”
Gia Á gật mạnh đầu, ánh mắt giống như được đính sao. Hắn ngoan như vậy nên có thưởng đi!
“Ngày mai ta phải tới nơi đó kiểm tra một chút——” Tắc Vạn cố ý ngừng lại một chút, sau đó nhìn bộ dáng vô cùng sốt ruột của Gia Á.
“Đương nhiên, ngươi cũng đi theo ta.” Tắc Vạn nói ra những lời này, Gia Á giống như trút được gánh nặng nhảy dựng lên. Lệnh cấm của hắn rốt cục cũng được giải trừ. Vạn tuế!
Có dụng cụ thăm dò RWAR Sophie chế ra, Gia Á theo chỉ thị một đường tiến về hướng bắc. Nơi đó là một bụi cỏ, mọi người ở đây gọi là cỏ da la. Nói là cỏ nhưng cao cũng gần 2m, rậm rạp bao trùm mặt đất, nhìn không thấy gốc, lá cây có màu trắng cùng những bông hoa nhỏ xinh tung bay trong gió, giống như một cơn sóng bạc đang nhào lộn, cuốn tới tận chân trời.
“Ở đây sao?” Thân ảnh thật lớn của Tắc Vạn bay lượn trên hải dương bạc.
Gia Á nhìn thấy biểu tượng trên màn hình đã chuyển thành đèn xanh chứng minh đã tới nơi.
“Có lẽ RWAR ở bên dưới đám cỏ này, chúng ta xuống nhìn thử xem.”
Tắc Vạn vững vàng đáp xuống mặt đất, Gia Á từ trên lưng lão hổ nhảy xuống.
“Phải cẩn thận với ảnh bạch hầu ở đây.” Tắc Vạn nhắc nhở: “Chúng nó là động vật ăn thịt, tốc độ cực nhanh, am hiểu năng lực thổ, công kích rất mạnh.” Một mảnh cỏ da la trắng này trở thành tấm lá chắn tốt nhất cho chúng, thân thể chúng có thể hòa lẫn với màu sắc cây cỏ xung quanh, tốc độ nhanh đến mức không thể dùng mắt thường phát hiện được, một khi xác định con mồi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Ta biết rồi.” Gia Á chưa gặp qua ảnh bạch hầu, chính là từng nghe Tắc Vạn nói qua, ngoại hình chúng nó xấp xỉ nhân loại, cả người bao đầy lông trắng, có thế đứng thẳng khi đi lại, cũng có thể dùng tứ chi để chạy trốn, sống trong vùng cỏ da la rộng lớn bởi vì có màu lông tương tự như cỏ da la, bởi vì khi công kích tốc độ cực nhanh chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng trắng nên mới có tên gọi là ảnh bạch hầu.
Gia Á bật máy dò xét, kim dò bắt đầu phát ra ánh sáng hồng, hơn nữa còn không ngừng hướng về phía bụi cỏ. Lợi dụng ánh sáng phát ra để xác định phương hướng, nhưng muốn tới được vị trí chính xác vẫn phải mở chức năng của máy dò tim, kim dò bị RWAR hấp dẫn sẽ tự mình di chuyển.
Bởi vì cỏ da la cao hơn hẳn Gia Á làm hắn rất khó di chuyển, vì thế Tắc Vạn chỉ có thể đi ở phía trước, giúp Gia Á dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, đồng thời còn phải mở căng mắt chú ý tung tích ảnh bạch hầu, không khí vô cùng căng thẳng.
Bốn phía thực im lặng, gió nhẹ làm cây cối sàn sạt rung động, cỏ da la phát ra âm thanh ma xát, lúc nhanh lúc chậm lúc có lúc không, giống như một khúc biến tấu.
Gia Á siết chặt áo, không biết vì sao hắn cảm thấy độ ấm dần giảm xuống.
“Tắc Vạn, ngươi có thấy có chút lạnh không?”
Tắc Vạn nghe vậy lắc đầu, lúc này y đang ở hình thú nên trên người có một lớp lông thật dày bao phủ, hơn nữa, thuộc tính hỏa làm Tắc Vạn có ở giữa trời đông giá rét cũng không có cảm giác lạnh.
Kim dò hết quay trái lại quay phải làm Gia Á không xác định được phương hướng chỉ có thể bị động đi theo. Xung quanh thực sự ngày càng lạnh, Gia Á xác định không phải mình có ảo giác, người hắn thậm chí còn bắt đầu nổi da gà.
Gáy đột nhiên rét lạnh, Gia Á theo bản năng co rụt lại, giống như có ai đó đùa dai nhét một cục đá vào trong áo hắn. Chính là quay đầu lại chỉ thấy một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không có. Gia Á cảm thấy đau đầu, đây là chuyện gì a?
“Tắc Vạn——” Gia Á quay đầu lại, vừa định nói với Tắc Vạn có chuyện gì đó rất kỳ quái ở đây, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Gia Á liền thất thần.
“Tắc Vạn?” Không có! Trước mặt không có ai, chỉ còn cỏ da la lắc lư theo gió, Tắc Vạn không thấy?
Gia Á có chút sợ hãi đẩy bụi cỏ phía trước, muốn tìm xem mình có đuổi kịp Tắc Vạn hay không.
“Tắc Vạn! Ngươi ở đâu?” Gia Á lớn tiếng hô, quanh quẩn bốn phía chỉ có tiếng mình vang vọng, không được đáp lại, chỉ có âm thanh của chính mình.
Gia Á tìm kiếm lung tung một hồi đột nhiên phát hiện ra chuyện rất trọng yếu. Hắn xoay người nhìn lại phía sau mình sau đó lập tức ngây dại.
Không phải Tắc Vạn đi lạc, người đi lạc là hắn mới đúng. Đúng vậy, thân hình Tắc Vạn khổng lồ như vậy, y đi phía trước mở đường trong bụi cỏ nhất định phải lưu lại dấu chân mới đúng. Chính là nơi này dấu vết gì cũng không có, chỉ có chính mình và đám cỏ da la nghiêng nghiên lất phất qua lại. Điều này chứng tỏ nơi này chỉ có một mình hắn, con đường này cũng không phải đường hắn và Tắc Vạn đi lúc nãy.