Bay trên không trung một lúc lâu, Thụy Tư vừa tính xem làm thế nào để mở mang đầu óc cho giống cái không hiểu sự đời nhà mình, vừa đi tới rừng rậm khá xa, con mồi ở rừng rậm gần hang động đã bị hắn săn gần hết, mà khu vực cách đó không xa chính là địa bàn của thú nhân Hùng tộc.
Mặc dù hành động của thú nhân Hùng tộc chậm chạp, phản ứng chậm, nhưng sức lực lại rất lớn, hoàng ma pháp thuộc tính thổ công kích đơn không quá mạnh, một khi tăng số lượng lên thì lại thật sự đáng sợ. Còn chưa nói là thú nhân Hùng tộc là một chủng tộc bao che nhau, nói cách khác, một khi chọc vào một người thì điều chờ đợi ngươi chính là số phận bi thảm khi bị cả chủng tộc săn lùng.
Bởi vậy, từ trước tới giờ Thụy Tư không chủ động trêu chọc Hùng tộc, một mình chiến đấu hắn cũng không sợ, nhưng quần ẩu vẫn có vấn đề. Huống chi, hiện giờ lại có một tiểu gia hỏa kia, hắn càng không thể tự tìm phiền toái lên người được.
Nghĩ như vậy, tốc độ dưới chân Thụy Tư cũng bất giác nhanh hơn. Hàn Chưởng ngồi trên cổ hắn chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai ngày càng lớn, cũng không dám ngẩng đầu, ngoan ngoãn chờ đến lúc đối phương dừng lại.
Cũng không biết là do lông trên cổ của Thụy Tư rất mềm rất thoải mái, hay là do mấy ngày nay Hàn Chưởng quá mệt mỏi, nằm nằm một lúc thì Hàn Chưởng lăn ra ngủ luôn. Nhưng may mà tướng ngủ của y cũng bình thường, không có thói quen chảy nước miếng hay đá chân. Cũng vì tướng ngủ của y quá bình thường nên Thụy Tư không lập tức phát hiện ra y đang ngủ.
Mới lúc lâu sau mới tới nơi cách hang động không biết bao xa, nhìn thấy rừng rậm sông suối dưới chân, Thụy Tư thầm gật đầu trong lòng, là một chỗ tốt. Thoạt nhìn cũng không giống nơi có người ở, vốn tài nguyên xung quanh hang động cũng gần cạn kiệt, đến lúc phải đổi chỗ rồi.
Nghĩ tới trên cổ mình vẫn còn một giống cái, trong lòng Thụy Tư bỗng nổi lên một niềm khát vọng.
Hắn khát vọng một gia đình.
Cuộc sống lưu lạc nhiều năm cũng tới lúc tạm dừng, vốn một mình phiêu bạc cũng không hề hấn gì, nhưng hiện giờ đã thêm một người, một người mà hắn muốn dùng cả quãng đời còn lại để bảo vệ. Như vậy thì cuộc sống phiêu bạc trước kia phải thay đổi hoàn toàn, hắn phải xây dựng một gia đình, một nơi mà giống cái của mình, thậm chí cả những đứa con sau này cũng có thể sống yên bình.
Con người đen tối tăm lộ ra chút dịu dàng trong vô thức, nghĩ về tương lai không khỏi vươn lưỡi liếm liếm môi.
Không nghĩ nhiều, hắn từ từ đáp xuống, cho tới khi tứ chi chạm đất.
"....... A, Chưởng?" Thụy Tư suy nghĩ trong chốc lát, hô lên "biệt danh" hắn đặt riêng cho Hàn Chưởng.
........ Không phản ứng, phía sau không có phản ứng.
Thụy Tư sốt ruột, vội quay đầu lại, nhưng Hàn Chưởng đang nằm trên cổ hắn, bởi vì góc nhìn nên Hàn Chưởng vừa vặn nằm ngốc tại điểm mù của hắn, nằm ngoài tầm mắt nên không thể nhìn thấy bóng dáng tác động tới tâm can của mình.
........ Không hề chần chờ, Thụy Tư lập tức biến thành hình người, Hàn Chưởng vốn đang nằm trên cổ hắc lang đột nhiên rơi từ độ cao 7-8 mét xuống.
Nhanh chóng mà cẩn thận tiếp được người, cũng không biết là ngủ say tới mức nào, cho dù trải qua một loạt hành động nguy hiểm như diễn xiếc mà bạn học Hàn Chưởng vẫn chìm trong mộng đẹp, không hề có dấu hiệu sắp tỉnh dậy.
Thụy Tư cúi đầu, nhìn tiểu gia hỏa nằm úp sấp vào lồng ngực của mình, trong mắt có bất đắc dĩ, nhưng cũng tràn đầy dịu dàng.
Người từng trải qua sự cay nghiệt và phản bội, cực kỳ quý trọng chút ấm áp trước mắt này, như là người sắp chết đuối thấy được khúc gỗ trôi, không nhịn được mà muốn bắt lấy, bởi vì một khi chộp được khúc gỗ là vẫn còn hy vọng sống sót.
Thụy Tư cũng như vậy.
Hắn vốn là một người của Lang tộc, thú nhân trong tộc này là tuyết lang, lông thuần trắng dưới ánh mặt trời sáng loá chói mắt, chỉ có hắn sinh ra đã đen cả người.
Cũng vì lông của hắn mà khiến phụ thân thú nhân của hắn bỏ mẫu thân, tìm một bạn đời khác. Còn mẫu thân của hắn thì bị tộc nhân phỉ nhổ và khinh thường cũng dần suy nhược mà qua đời.
Hắn đã không có phụ mẫu che chở liền thành đối tượng khi dễ của những tiểu hài thú nhân khác, không một người lớn nào đứng ra nói một lời giúp hắn. Thuở nhỏ của hắn trôi qua trong cơn đói rét cùng cực. Cô độc như vậy, hắn không muốn ném trải lần nữa, vì thế, vào cái ngày trưởng thành lúc 5 tuổi, hắn liền rời khỏi bộ tộc của mình, từ đó về sau không quay lại nữa, cho đến tận hôm nay đã là 20 năm sau.
Nếu bọn họ không cần hắn, vậy hắn cũng sẽ chẳng cần bọn họ.
Hắn vẫn là thú nhân mạnh mẽ, bởi vì thà lớn lên bên ngoài cũng không chịu ở lại trong tộc bị người khác khi dễ. Rèn luyện 20 năm, hắn dùng thực lực để chứng minh sức mạnh của mình. Nhưng cũng tại cuộc sống tàn nhẫn này, tâm của hắn đã trở nên cứng rắn hơn, nếu không có Hàn Chưởng xuất hiện, e là hắn sẽ cô độc hết quãng đời còn lại cũng không biết chừng.
Cúi đầu, khuôn mặt thô kệch với màu đồng đen kịt của hắn từ từ ghé sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Chưởng, trên đen dưới trắng tạo lên một sự kết hợp cực kỳ vi diệu.
Tiếng thở phì phò phả lên má trái của Hàn Chưởng, da thịt vốn trơn bóng từ từ nổi lên một tầng da gà.
Dường như sợ tình cảnh này vẫn chưa đủ đen tối, Thụy Tư tiếp tục cúi đầu, cho tới khi mặt hai người dán sát vào nhau.
Cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ người trong lòng, Thụy Tư nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ sự ấm áp và yên bình tại giờ khắc này.
A Chưởng, nếu một chữ cứu rỗi này là có thật, vậy ngươi nhất định chính là cứu tinh của cuộc đời ta..........