Trước khi Chu Mộ Dư ra khỏi cửa lớn nhà họ Chu, tin tức gã kết hôn cũng đã truyền đi khắp ngóc ngách ở Ninh Thành.
Úc Sương là người cuối cùng biết bản thân sắp kết hôn.
Bởi vì người duy nhất bên cạnh Chu Mộ Dư mà cậu có thể tiếp xúc là Chu Thư Dập đang bị Chu Mộ Dư giam lỏng.
Từ việc lần trước, Chu Mộ Dư bị Chu Thư Dập làm cho tức giận. Vốn dĩ gã có thể giải quyết Tưởng Văn Kha mà không ảnh hưởng đến Úc Sương, kết quả bởi vì Chu Thư Dập nhúng tay vào khiến cho Úc Sương nghe được những lời kia ở nhà họ Chu, bị bệnh không nói, suýt chút nữa còn muốn bỏ nhà trốn đi.
Sau khi dỗ dành Úc Sương xong, chuyện đầu tiên Chu Mộ Dư làm chính là tìm Chu Thư Dập tính sổ.
Thế là Úc Sương mất đi người bạn và người thầy duy nhất, còn mất đi một chú chó đáng yêu như Đệ Đệ, mỗi ngày chỉ có thể mở mắt nhắm mắt nhìn thấy một mình Chu Mộ Dư.
Hiện tại lại nghe Chu Mộ Dư nói cuối tuần tổ chức hôn lễ, tất cả hoang mang trong thời gian này xếp lại cùng nhau, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. "Hôn, hôn lễ?"
"Ừm."
Chu Mộ Dư nhẹ nhàng như không có gì nói: "Không cần lo lắng, đến lúc đó em chỉ cần đi theo tôi là được."
"Nhưng mà, hai người đàn ông không thể kết hôn với nhau, thân phận của em cũng..."
Úc Sương vẫn nhớ rõ tối hôm đó cậu đã nói gì với Chu Mộ Dư. Cậu nói cậu không thể kết hôn, cũng không thể sinh con, cho nên mới sợ bị Chu Mộ Dư vứt bỏ.
Vậy sao hiện tại lại thành ra thế này?
"Thân phận của em làm sao?" Chu Mộ Dư có vẻ hơi không hài lòng: "Em trong sạch không bị vấy bẩn, thân phận của em có vấn đề ở đâu?"
"Em..."
Úc Sương không có cách nào nói thẳng ra mấy câu như "em bị người ta bao nuôi, hay em chỉ là trẻ mồ côi", chỉ có thể lo lắng nắm chặt ngón tay.
Từ trước đến giờ cậu từng nghĩ tới muốn kết hôn với Chu Mộ Dư, huống chi cậu mới hai mươi tuổi, bạn cùng lứa tuổi còn đang đi học, sao cậu có thể kết hôn được chứ...
Chu Mộ Dư nhìn ra được sự do dự và nỗi lo lắng của Úc Sương, gã ngồi xổm nửa người xuống, giọng điệu cũng dịu đi nhiều: "Chúng ta không lấy giấy kết hôn, chỉ là tổ chức hôn lễ thôi. Em cũng biết quan hệ của tôi với người nhà thế nào mà, nếu không làm như vậy thì sau này mẹ tôi sẽ lại đưa một người phụ nữ khác lên giường của tôi nữa mất."
Là như vậy sao... Úc Sương biết mối quan hệ không hòa thuận của Chu Mộ Dư với bà Chu, nhưng không ngờ đã tới mức như vậy, vì muốn chọc tức bà cụ mà cưới một người con trai về nhà. Úc Sương vẫn đang cảm thấy không ổn, kết hôn là chuyện lớn, nhưng Chu Mộ Dư lại nói giống như nhà nào cũng vậy.
"Không thể, em chưa chuẩn bị sẵn sàng..."
"Tôi đã phát thiệp mời đi hết rồi, đến lúc đó em không đến tôi giải thích với bạn bè người thân thế nào?"
Chiêu làm trước nói sau này của Chu Mộ Dư không chỉ có đánh cho mẹ Chu trở tay không kịp mà cũng làm cho Úc Sương tiến thoái lưỡng nan.
Úc Sương cảm thấy căng thẳng, nếu cậu không đồng ý, sẽ làm Chu Mộ Dư tức giận, với mối quan hệ chưa thực sự rõ ràng của cậu với Chu Mộ Dư hiện tại, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ không mấy dễ chịu, nhưng nếu cậu đồng ý, đồng ý... Hình như nếu đồng ý thì cậu không phải chịu tổn thất gì cả.
Bọn họ không thể đăng ký kết hôn ở trong nước, cho nên kết hôn cũng chỉ là một cách nói, cậu cũng không có tiền tài gì để Chu Mộ Dư tính toán, hơn nữa nếu có thứ mà Chu Mộ Dư có thể lấy được thứ trên người cậu thì không kết hôn cũng vẫn lấy được.
Nếu nghĩ như vậy, kết hôn cũng không giống như là chuyện quá nghiêm trọng.
Trong lòng Úc Sương nghĩ cái gì, Chu Mộ Dư cũng đã đoán được gần hết. Gã đóng xong vai phản diện lại trở lại vẻ mặt dịu dàng nói: "Tôi đã tìm luật sư để soạn thỏa thuận xong rồi, tài sản vợ chồng cùng sở hữu, tôi kiếm được bao nhiêu thì sẽ chia cho em một nửa, như vậy em đã yên tâm chưa?"
Nghe được câu này, Úc Sương vô thức trợn tròn hai mắt: "Một nửa...?"
Cậu không có khái niệm gì về tiền. Trước khi đến nhà họ Đàm, từ ăn mặc đi học đều là có sự giúp đỡ của viện mồ côi, trong tay cậu căn bản không có tiền tiêu vặt. Sau lại gặp được Đàm Luật Minh hay là Chu Mộ Dư lại càng vượt qua phạm trù của chữ giàu, tiền đã trở thành một biểu tượng như hoa trong gương, như trăng trong nước. Cho nên Chu Mộ Dư nói "một nửa", Úc Sương chỉ biết là rất nhiều chứ không biết rốt cuộc là bao nhiêu cả.
Chu Mộ Dư thích thú với vẻ mặt như chưa từng thấy thế giới của cậu, cố ý nói: "Nếu em thấy quá ít thì có thể thương lượng thêm."
"Không, không phải... Nhưng vì sao?"
—— Cho dù Chu Mộ Dư không cho cậu một đồng nào, ép buộc cậu phải tham gia hôn lễ này thì đến cuối cùng chắc chắn phần lớn cậu vẫn sẽ chịu thỏa hiệp, cho nên căn bản Chu Mộ Dư cũng không cần thiết phải ra giá nhiều như vậy.
"Không vì sao cả." Chu Mộ Dư nói: "Tôi đã kiếm đủ rồi, cho em từng ấy cũng không là gì cả."
Lý do này vừa hợp lý nhưng cũng vừa hoang đường khiến Úc Sương càng không hiểu nổi.
Suy nghĩ thật lâu, Úc Sương lại hỏi:"Vậy, em có cần làm gì không?"
Vấn đề này dường như đã bắt đúng Chu Mộ Dư, gã im lặng suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói: "Mặc dù tôi rất muốn em sinh con, nhưng hình như không khả thi lắm."
Úc Sương sửng sốt, sau đó vừa giận vừa xấu hổ: "Chú nói chú không muốn có con mà!"
Chu Mộ Dư cười khúc khích: "Vậy không còn cái khác nữa."
Úc Sương phản ứng lại mình đang bị trêu đùa, vừa cảm thấy xấu hổ vừa không thể không nghĩ rằng trò đùa và giọng điệu của Chu Mộ Dư như vậy là có hơi thân mật.
Hôm nay Chu Mộ Dư có vẻ thoải mái và vui vẻ hơn nhiều so với khoảng thời gian gần đây, giống như đã giải quyết được một chuyện rất phức tạp khiến mình thấy vô cùng phiền toái, cả người cũng toát ra khí chất không giống trước.
Thì ra kẻ có tiền cũng có rất nhiều chuyện phiền não, không hề để ý đến quan hệ máu mủ, một mớ hỗn độn từ gia đình đến công việc, còn có rất nhiều người xung quanh ghen ghét. Càng đừng nói đến áp lực công việc, mặc dù Úc Sương không thể đồng cảm được với gã, nhưng nghĩ thôi cũng đã biết sẽ không thoải mái rồi.
Có lẽ Úc Sương là một trong số ít nhưng người thật lòng hy vọng Chu Mộ Dư sẽ vui vẻ mỗi ngày, dù sao thì chỉ khi tâm trạng gã tốt thì cuộc sống của cậu mới dễ dàng được.
Cho nên so với dáng vẻ Chu Mộ Dư lúc nào cũng im lặng như trước kia, Úc Sương thích gã cười như hiện tại hơn.
"Nhưng." Chu Mộ Dư bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Ban nãy nói với em chuyện tài sản trong hôn nhân, là có điều kiện.
Úc Sương mở to mắt: "Điều kiện gì?" — chỉ cần không bắt cậu sinh con thì điều kiện gì cũng được.
"Năm năm kết toán một lần. Tiền tiêu vặt bình thường cộng với tiền sinh hoạt khác, không có liên quan đến khoản này."
Năm năm...
Đối với Úc Sương năm là một khoảng thời gian không hề ngắn.
"Nhưng," Úc Sương nghĩ đến cái gì đó, do dự một chút: "Nếu chú không cần em nữa thì sao..."
Giọng cậu rất nhẹ nhàng, cẩn thận hỏi ra vấn đề này, lại không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Mộ Dư.
Ánh mắt Chu Mộ Dư trầm xuống, nhìn Úc Sương nói: "Tôi sẽ không không cần em."
Dừng một chút, lại nói: "Có thể viết những lời này vào trong hợp đồng. Nếu vi phạm thì tiền bồi thường hợp đồng sẽ do em quyết định."
Úc Sương ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Chu Mộ Dư.
Hình như cậu chưa từng thấy ánh mắt trầm tĩnh, dịu dàng và cưng chiều này ở Chu Mộ Dư, giống như dòng nước đang chầm chậm trôi đi dưới ánh mặt trời ấm áp. Có lẽ cũng có thể nói, chỉ trong nháy mắt, giống như Đàm Luật Minh.
Úc Sương nhẹ nhàng ngơ ngẩn.
Chu Mộ Dư nâng tay xoa xoa đầu cậu, hỏi: "Không tin tôi sao?"
Úc Sương lắc lắc đầu, cụp mắt: "Tin."
Cậu vươn người lên phía trước ôm lấy Chu Mộ Dư, nhỏ giọng nói: "Em đồng ý với chú."
Im lặng ôm một lát, Chu Mộ Dư hỏi: "Sương Sương, có phải em đã quên gì đó không?"
Úc Sương vẫn chưa hiểu ra.
Chu Mộ Dư bất đắc dĩ cười: "Kết hôn phải có nhẫn cưới."
Nhẫn cưới... Úc Sương buông Chu Mộ Dư ra, thấy gã lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông nhỏ. Hộp mở ra, bên trong là chiếc nhẫn ngọc bích.
"Kim cương lớn quá cũng không thích hợp để con trai đeo, chọn tới chọn lui, tôi vẫn cảm thấy ngọc bích sẽ hợp với màu da của em hơn."
Chu Mộ Dư vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của Úc Sương, rất vừa vặn, không hề thiếu một phân nào.
Viên ngọc bích nhìn có vẻ rất to, Úc Sương không hiểu lắm, chỉ biết có vẻ như nó rộng gần bằng ngón tay cậu. Có lẽ vì để nổi bật viên ngọc được đính ở ngay chính giữa nên thiết kế của chiếc nhẫn cũng rất đơn giản, cũng không quá mức trang trọng đến nỗi không thể đeo hằng ngày.
Khoảnh khắc đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, trong lòng Úc Sương bỗng nhiên nổi lên một cảm xúc kỳ diệu.
Còn hơn cả căn nhà này, có lẽ đây mới chính là lồng vàng thật sự.
"Tiên sinh,"
Ánh mắt của Úc Sương chuyển từ chiếc nhẫn lên tới mặt Chu Mộ Dư: "Hình như em có hơi căng thẳng."
"Kết hôn thôi mà, căng thảng cái gì." Chu Mộ Dư an ủi cậu, lại lấy ra một cái nhẫn khác đeo lên tay mình, lại cầm lấy tay Úc Sương: "Rồi sẽ từ từ quen thôi."
Chiếc nhẫn kia của gã cũng là ngọc bích, kiểu dáng còn đơn giản hơn cả chiếc nhẫn của Úc Sương, viên ngọc cũng nhỏ hơn của cậu một vòng.
Hôm nay có vẻ tâm trạng của Chu Mộ Dư thật sự không tệ, gã còn nói đùa: "Làm nhẫn cho em còn thừa nên tôi tự làm cho mình một chiếc đấy."
"Em mới không tin..." Úc Sương nhỏ giọng lầm bầm.
Cậu là chưa hiểu rõ chứ không phải là ngốc, làm gì có kiểu làm nhẫn như thế chứ?
"Đúng rồi tiên sinh," Úc Sương nghĩ đến cái gì đó, khẩn cầu nhìn Chu Mộ Dư: "Đã lâu cũng không được gặp Em Trai, em muốn chơi với nó."
Em Trai? Chu Mộ Dư hơi sửng sốt, sau đó mới nhận ra Em Trai là con chó ngốc mà Chu Thư Dập nuôi.
Nếu không phải Úc Sương nói đến thì gã cũng đã sắp quên mất Chu Thư Dập bị mình cưỡng chế phải ở nhà để suy nghĩ. Bình thường nếu Chu Thư Dập làm sai, Chu Mộ Dư cũng chỉ nhốt cậu nhóc ba đến năm ngày là thôi, nhưng lần này để phòng ngừa cậu nhóc nhiều chuyện nói lung tung trước mặt Úc Sương, Chu Mộ Dư mới cấm túc cậu nhóc lâu như vậy, cũng không cho cậu nhóc gặp Úc Sương.
Nghe Úc Sương nói muốn chơi với con chó ngốc kia, trong lòng Chu Mộ Dư cảm thấy có hơi khó chịu, hỏi: "Em thích nó đến vậy sao?"
Úc Sương cụp mắt, gật gật đầu:"Thích. Em Trai rất đáng yêu."
"..." Chu Mộ Dư bất đắc dĩ: "Được rồi. Ngày mai bảo Thư Dập đưa nó tới đây."
"Ừm, cảm ơn tiên sinh."
Úc Sương khen con chó kia đáng yêu, nhưng lại khách khí với Chu Mộ Dư như vậy. Mắt thường cũng có thể thấy Chu Mộ Dư đang mất hứng, hỏi: "Đã sắp kết hôn rồi mà em vẫn không sửa cách xưng hô sao?"
Úc Sương ngẩng đầu, có hơi sửng sốt.
"Lần trước bảo em gọi nhưng em còn chưa gọi đâu đấy."
Lần trước... Úc Sương nhớ ra gì đó, gương mặt lập tức đỏ lên. Chu Mộ Dư giữ lấy cằm cậu, nói: "Nếu em không gọi, tôi sẽ không cho em chơi với con chó ngốc kia đâu."
"Nhưng mà, ưm, chú bắt nạt em..."
Úc Sương bị gã giữ chặt cằm, âm thanh phát ra cũng không rõ ràng, vừa tủi thân vừa buồn bực nhìn Chu Mộ Dư. Chu Mộ Dư đã quen làm người xấu rồi, gã cũng không bị dao động, làm ra vẻ mặt nếu Úc Sương không gọi thì gã cũng sẽ không buông cậu ra.
Giằng co một lúc, Úc Sương bị đánh bại, né tránh ánh mắt Chu Mộ Dư, nhỏ giọng nói: "Chồng ơi."
Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại, cuối cùng cũng buông cậu ra: "Nhìn thẳng vào tôi rồi gọi thêm một lần nữa."
Giọng điệu của gã vừa bình tĩnh nhưng cũng mang theo một sự ép buộc, cả người Úc Sương mềm nhũn, lông mi bất giác run rẩy.
"Chồng ơi."