Di Sản Của Hắn

Chương 25



Chu Mộ Dư hẹn Quý Khiên buổi chiều đến trường đua ngựa.

Bóng chuyền là môn thể thao của người trẻ tuổi, gã không có sở thích đấy, nếu so sánh hai loại hình vận động thì gã sẵn sàng chọn cưỡi ngựa.

Nhưng đua ngựa ở trên trường đua cả một buổi chiều, nỗi hờn dỗi trong lòng Chu Mộ Dư không hề tiêu tan đi chút nào, ngược lại càng luýc càng nghiêm trọng, ngay cả Quý Khiên cũng có thể nhìn ra được gã đang không vui, hỏi gã đã có chuyện gì.

"Không có gì." Chu Mộ Dư nói.

"Vậy cậu cứ làm ra cái vẻ mặt đấy làm gì, vợ đang ở bệnh viện chờ sinh à?"

Quý Khiên nói chuyện rất thiếu đánh, càng nói càng khiến người ta phiền hơn. Chu Mộ Dư không nói hai lời thay đổi dây cương, tiêu sái thúc ngựa rời đi.

Bên tai lại vang lên tiếng ồn ào, Quý Khiên vẫn không buông tha đuổi theo: "Này, cậu đi đâu vậy?"

Chu Mộ Dư cũng không quay đầu lại: "Đến bệnh viện chờ vợ sinh con."

Nửa tiếng sau, Chu Mộ Dư tới quán thịt nướng mà Úc Sương gửi.

Người đàn ông to cao đi chiếc xe Pullman đen không hề phù hợp với con phố của những người trẻ tuổi. Chu Mộ Dư đỗ xe ở ven đường, dường như những ai đi qua đều ngoái đầu nhìn lại với ánh mắt tò mò đánh giá, sau đó không cẩn thận nhìn thấy sắc mặt u ám của người lái xe lại nơm nớp lo sợ quay đầu bước nhanh rời đi.

Chu Mộ Dư không quá vui vẻ.

Quán thịt nướng này nhìn có vẻ rất lộn xộn, ngoài cửa có biển hiệu vừa quê mùa vừa khoa trương, nhưng buôn bán cũng khá náo nhiệt, khách khứa ra vào đều là những nam nữ trẻ tuổi khoảng mười mấy hai mươi tuổi. Gã đỗ xe ở ngoài chờ Úc Sương khoảng năm phút thôi mà đã có ít nhất hai mươi người vào tiệm.

Ngon như vậy sao?

Chu Mộ Dư chưa bao giờ đến mấy quán vừa thiếu riêng tư vừa ồn ào như này để ăn cơm. Lúc trước gã cũng có một người bạn giường vẫn còn là học sinh, rất thích những hàng quán ven đường, thậm chí còn kéo Chu Mộ Dư đi cùng. Chu Mộ Dư không chịu nổi, thế là cũng đá luôn người kia.

Lại đợi một lúc, cánh cửa kính của quán thịt nướng bị đẩy ra từ bên trong, một đám nam sinh mặc đồng phục thể thao ào ào ra như ong vỡ tổ.

Chu Mộ Dư liếc mắt thấy Úc Sương đang đi cuối cùng.

Dù ở trong trường hợp nào thì cậu luôn là người bắt mắt nhất trong đám đông. Bốn phía lộn xộn ồn ào, chỉ có cậu giống như một ánh trăng lẻ loi sáng chói, khiến cho người khác nhìn không rời mắt.

Chu Thư Dập với con chó ngốc kia một trái một phải che chở cậu ở giữa. Hai người một chó đi cùng nhau, không hiểu sao cũng có hơi bổ mắt.

Chu Mộ Dư bấm còi xe.

Thật ra cũng không quá cần thiết, ngoại trừ gã, ở gần đây sẽ không tìm thấy người thứ hai đi Pullman nữa đâu.

Úc Sương đưa dây dắt Em Trai trả lại cho Chu Thư Dập, lại tạm biệt những người kia. Hôm nay cậu rất vui, được thử nghiệm một ngày trong cuộc sống của một học sinh trung học, được xem thi đấu bóng chuyền chưa từng được thấy qua, được ăn thịt nướng chưa từng ăn qua, còn có cảm giác giật mình khi bị ba mẹ đón về lúc cuối tuần, ngày mai lại phải tiếp tục đi học.

Cho dù người tới đón cậu không phải là ba mẹ mà là kim chủ thì Úc Sương vẫn rất thỏa mãn. Cậu chào tạm biệt mọi người mà miệng vẫn còn nguyên nụ cười.

Chu Thư Dập đưa Úc Sương đến bên cạnh xe, mở cửa ở ghế phó lái ra giúp cậu, thuận tiện chào hỏi Chu Mộ Dư: "Hôm này chú hai tự mình lái xe à?

Chu Mộ Dư không mặn không nhạt ừ một tiếng: "Cháu về bằng gì?"

"Cháu gọi xe về."

"Ừm, chú ý an toàn, nhớ về nhà sớm."

"À..."

Úc Sương ngồi vào trong xe, nghe cuộc đối thoại của hai người có hơi ngạc nhiên. Chu Thư Dập nói như vậy, cậu còn tưởng Chu Mộ Dư sẽ tiện đường đưa cậu nhóc về nhà.

Nhưng Chu Mộ Dư căn bản không để ý đến Chu Thư Dập. Gã nhào người tới thắt dây an toàn giúp Úc Sương, thuận tay xoa xoa đầu cậu hỏi: "Chơi thế nào?"

Úc Sương nhẹ nhàng trả lời: "Chơi vui lắm."

Chu Mộ Dư cười ấm áp, cuối cùng cũng chia một ánh mắt sang cho Chu Thư Dập, nhanh chóng lật mặt thu lại ý cười: "Cháu còn chưa đi à?"

"..." Chu Thư Dập bĩu môi: "Tạm biệt chú hai."

Đóng cửa xe lại, có một nam sinh là bạn từ nhỏ của Chu Thư Dập đi tới, khoác vai của cậu nhóc: "Tôi không nhìn lầm, đó là chú hai của cậu đúng không?"

"Ừm."

"Vậy Úc Sương... Ầy, không đúng nha..."

"Cậu quản nhiều như vậy làm gì?"

"Tôi cũng chưa nói gì mà, xì."

Chiếc xe Pullman chậm rãi đi xa con phố tấp nập. Thành phố cũng đã sáng đèn, phong cảnh ồn ào náo nhiệt bị ngăn cách qua lớp cửa kính xe. Lần đầu tiên Úc Sương thấy Chu Mộ Dư lái xe nên có chút tò mò lén lút nhìn dáng vẻ lái xe của gã.

Rất đẹp.

Xương bàn tay nắm trên tay lái rất rõ ràng, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ Úc Sương không biết hiệu gì nhưng chắc chắn rất xa xỉ. Chiếc áo dệt kim được xắn lên khuỷu tay, những gân xanh lấp ló dưới lớp da màu lúa mạch của gã.

Nhìn một lúc, Úc Sương bị Chu Mộ Dư phát hiện: "Sao vậy?"

"Không có gì." Úc Sương thu hồi ánh mắt, nói sang chuyện khác: "Chú ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa." Chu Mộ Dư trả lời.

Úc Sương nhạy cảm nhận ra được trong cảm xúc của Chu Mộ Dư có một thứ gì đó không thể nói rõ. Cậu suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: "Có phải do em chơi lâu quá không?

"Không có, lúc gọi điện cho em tôi cũng chuẩn bị về nhà."

"..."

Gặp phải đèn đỏ, Chu Mộ Dư chậm rãi dừng xe lại, hỏi: "Trận bóng chuyền thế nào?"

"Rất thú vị." Nói đến đây, hai mắt Úc Sương sáng lên: "Thư Dập rất lợi hại, lấy được rất nhiều điểm."

Nghe thấy tên Chu Thư Dập, Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày, dường như cuối cùng cũng tìm ra được tất cả những phiền muộn trong khoảng thời gian này.

"Úc Sương," Gã dùng ngón cái với ngón trỏ bóp má của Úc Sương, quay mặt cậu về phía mình: "Còn nữa không?"

"Còn nữa."

Chu Mộ Dư thu lực, Úc Sương cũng không đau, chỉ là khóe miệng bị kéo nhếch lên, nhìn có hơi buồn cười.

"Cậu ấy với bạn học đều tốt lắm, rất quan tâm em..." Úc Sương vừa nghĩ vừa nói.

"Vì sao lại quan tâm em?"

"Em không biết..."

Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại, nhìn thẳng vào mặt Úc Sương, hỏi: "Bởi vì em có vẻ ngoài xinh đẹp, hay là vì em là thím nhỏ của Chu Thư Dập?"

Thím nhỏ... "Không, em không phải."

"Không phải gì?"

Úc Sương bị hỏi đến sắp khóc, rõ ràng Chu Mộ Dư không hề dùng lực, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao cậu lại có một cảm giác áp bách đến khó thở. Nhất là ánh mắt sâu thẳm của gã khi nhìn Úc Sương, giống như ánh mắt của một con sói đi săn mồi vào ban đêm vậy, khiến cho đáy lòng Úc Sương cảm thấy sợ hãi.

Cuối cùng đèn giao thông chuyển xanh cứu Úc Sương một trận.

Xe phía sau không kiên nhẫn bấm còi, Chu Mộ Dư thản nhiên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cuối cùng cũng thu tay về.

"Về nhà nói sau."

Sau khi về đến nhà, Chu Mộ Dư đi thẳng lên lầu không thèm quay đầu lại, Úc Sương giống như chạy bước nhỏ mới theo kịp bước chân của gã. Lúc đi qua phòng tắm gã bỗng nhiên dừng lại, Úc Sương tránh không kịp, đầu đụng vào lưng gã.

"Chú..." Úc Sương có chút tủi thân.

Chu Mộ Dư xoay người, ánh mắt tối sầm, cúi người khiêng Úc Sương lên rồi đẩy cửa phòng tắm ra.

"Đừng! Chú thả em xuống..."

Úc Sương bị dọa sợ, vùng vẫy trên vai Chu Mộ Dư, dép lê cũng rơi xuống đất. Chu Mộ Dư khiêng cậu không tốn chút sức nào, đi thẳng vào thả cậu vào bồn tắm lớn, không nói gì đã bật vòi hoa sen lên.

"A!"

Nước ấm trút xuống, Úc Sương bị dọa giật mình, giãy dụa muốn chạy trốn ra ngoài. Chu Mộ Dư dùng đôi chân dài bước nhanh lên phía trước với, ngăn chặn đường đi của cậu.

"Muốn đi đâu?"

"Không, không có..."

Dòng nước hung mãnh, Úc Sương không thể không giơ tay lên che, liếc mắt thấy Chu Mộ Dư đã cởi áo ném đi, chiếc quần bị ướt dính hết vào chân làm hiện rõ tất cả những đường nét bên trong.

Úc Sương nhất thời quên sợ hãi, mặt cậu như bị thiêu cháy nóng rực lên.

Chu Mộ Dư cởi hết đồ của mình rồi lại cởi đồ của Úc Sương, đến giờ Úc Sương mới phản ứng lại, vừa muốn trốn vừa đạp mạnh giống như một con thỏ đang vùng vẫy.

Chu Mộ Dư bị cậu đạp càng tức giận hơn, không nói hai lời đè chân cậu lại, giơ tay lên dứt khoát đánh lên mông Úc Sương một cái.

Bởi vì có nước, một cái vỗ mông này vô cùng vang, Úc Sương bỗng dưng giật mình, một lát sau hốc mắt chậm rãi đỏ ửng lên.

Đàm Luật Minh chưa từng đánh cậu.

Úc Sương không dám khóc thành tiếng, gắt gao cắn môi, nước mắt rơi lách tách lách tách. Nước đã dâng lên đến ngực cậu, chỉ để lộ ra bờ vai đang run rẩy theo từng tiếng khóc. Những giọt nước bắn lên vai cậu giống như những giọt sương sớm đọng lại tren đóa hoa ngọc lan trắng.

Cậu càng yếu ớt nhạy cảm, tủi thân đáng thương, Chu Mộ Dư càng muốn ức hiếp cậu.

"Khóc cái gì?" Chu Mộ Dư khàn giọng hỏi.

Úc Sương lắc đầu, môi bị cắn đến trắng bệch.

Chu Mộ Dư trầm giọng: "Nói chuyện."

Quả nhiên Úc Sương lại bị dọa, ánh mắt hồng hồng, oan ức nhìn Chu Mộ Dư: "Chú đánh em..."

"Còn gì nữa?"

"Chú ném em vào bồn tắm... Dội nước làm ướt người em... Hức..." Úc Sương nói xong, cuối cùng vẫn không nhịn được nấc lên thành tiếng: "Chú nói có thể đi ra ngoài chơi mà, vì sao lại tức giận... Hu... hu."

Cậu khóc vô cùng khổ sở, lại còn bị lột hết quần áo ra nhìn càng nhỏ bé đáng thương hơn. Chu Mộ Dư giữa chặt cằm bắt cậu ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng cậu khóc, nói: "Bọn họ biết em thích khóc như vậy không?"

Úc Sương hơi ngơ ngẩn.

"Một anh trai xinh đẹp như vậy, ở nhà lại bị cởi hết quần áo rồi bị đánh đòn, bọn họ biết không?"

"Không, chú đừng nói..."

"Ở trên giường cũng rất đáng yêu, chạm nhẹ một cái đã rơi nước mắt, giống như làm bằng nước vậy."

"Không phải, em không có..."

"Em không có sao, vậy người lên giường với tôi là ai?"

"Chú đừng nói nữa, cầu xin chú..."

Giọng nói Úc Sương nhỏ đi, còn mang theo cả tiếng nấc nhưng Chu Mộ Dư vẫn cứ duy trì sắc mặt lạnh nhạt, vừa rồi còn nóng nảy tức giận, hiện tại đã bình tĩnh hơn.

"Vì sao không cho tôi nói?"

Úc Sương không đáp lại được, tủi thân biến thành xấu hổ và giận dữ.

Cậu không rõ vì sao Chu Mộ Dư lại đột nhiên làm khó mình. Cậu đi tới trường Chu Thư Dập chơi thì Chu Mộ Dư cũng cho phép rồi, ăn cơm ở ngoài cũng là Chu Mộ Dư cho phép, Chu Mộ Dư nói muốn tới đón cậu, cậu vẫn ngoan ngoãn đợi ở quán ăn, không có làm gì đáng để Chu Mộ Dư tức giận cả.

Úc Sương càng nghĩ càng khổ sở, vốn dĩ muốn đẩy Chu Mộ Dư ra, nhưng bởi vì khoảng cách hai người quá gần, vung tay lên lại thành đánh vào mặt Chu Mộ Dư.

Không khí bỗng nhiên ngưng đọng.

Thật ra thì cũng chỉ là nửa bàn tay, cũng không hề so được với cái tát ban nãy Chu Mộ Dư đánh vào mông Úc Sương, nhưng đây lại là mặt của Chu Mộ Dư, đừng nói là tát một hai cái, người ngoài có cho mười lá gan cũng không dám chạm vào mặt gã.

Chu Mộ Dư lấy lưỡi đụng má, dùng ngón tay sờ vào chỗ bị tát, nở một nụ cười rất nhẹ: "Cục cưng, lần sau nhớ dùng lực một chút."

Úc Sương vô thức căng thẳng, nhưng ngoài căng thẳng thì cậu còn có một cảm giác thích thú khó hiểu.

- -- Hôm nay cậu đã được trải nghiệm rất nhiều chuyện lần đầu tiên, bao gồm cả lần đầu tiên cậu được tát đàn ông.

Nhưng Chu Mộ Dư gọi cậu là "cục cưng", đây hiển nhiên là một xưng hô nguy hiểm. Úc Sương muốn chạy trốn, lùi ra phía sau nhưng chỉ có thể đụng vào thành của bồn tắm.

"Em, em không cố ý..."

"Không sao." Chu Mộ Dư cầm lấy tay Úc Sương áp lên hgò má mình: "Có thể đánh."

"Em thật sự không cố ý đâu...." Úc Sương sợ đến nỗi muốn khóc: "Xin lỗi..."

"Sao cục cưng muốn khóc rồi, ai ức hiếp em?"

Chu Mộ Dư cũng không tức giận, ngược lại còn có tâm trạng trêu chọc Úc Sương. Gã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, giọng điệu mang theo chút giả vờ đồng tình và đau lòng, hơn nữa còn nghiêm túc đợi Úc Sương trả lời.

Úc Sương bị ép buộc cũng không còn cách nào, hai mắt đỏ lên, không quan tâm liền khóc lớn: "Chính chú ức hiếp em, chú còn hỏi..."

Cậu vừa khóc vừa sử dụng tay chân cùng lúc đá vào Chu Mộ Dư, giống như một con cá đang ra sức vẫy đuôi làm nước trong bồn tắm bắn ra tung tóe. Chu Mộ Dư cũng không ngăn cậu mà cứ để cậu đánh vào ngực mình, đá vào bụng dưới. Dù sao với gã mà nói, đây cũng chỉ là một vài trò vặt thôi.

Úc Sương đánh đến mệt mỏi, chân duỗi phải một nơi nào đó, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

"Chú," Sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, sau đó là cảm giác xấu hổ: "Sao chú..."

"Tôi như thế nào?" Mặt Chu Mộ Dư không đổi sắc: "Em hết sờ lại cọ, không cho tôi có phản ứng à?"

Úc Sương nói không lại, mặt mày đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới dám mắng một câu xấu xa đầu tiên trong cuộc đời: "Chú... Chú không biết xấu hổ."

Cậu nói cũng không tỏ rõ thái độ, không giống mắng chửi người mà giống như đang làm nũng hơn.

Chu Mộ Dư sửng sốt, phì cười một tiếng.

"Em còn biết nói tôi không biết xấu hổ sao."

Gã cầm lấy bàn chân Úc Sương đang để trên người mình, nhẹ nhàng gập lại, đặt chiếc chân trắng nõn của cậu lên ngực gã.

"Em là tôi nuôi, tôi ngủ với em, như vậy cũng có thể gọi là không biết xấu hổ à?"

Chu Mộ Dư nói xong cúi người tới gần, Úc Sương bị dọa, dùng sức đẩy vai gã ra: "Không được... Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư...!"

"Lúc này biết gọi tên rồi, tôi nhớ trong điện thoại em gọi tôi là chú Chu cơ mà?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv