Chu Mộ Dư không khỏi bực mình.
Biểu hiện khi gã bực mình là càng không biết kiềm chế cảm xúc, cho dù có thể về nhà nhưng vẫn chọn ở lại Ngân Cảng hoặc ngủ lại chỗ của Sầm Vãn.
Những người khác nhìn ở trong mắt, đều cho rằng Úc Sương đã thất sủng.
Chỉ có Úc Sương nhàn nhã nên làm gì thì làm cái đó, không bị ảnh hưởng chút nào.
—— Tức giận là bởi vì quá để ý, đạo lý đơn giản như vậy nhưng có người vẫn không hiểu.
Mấy ngày này Chu Mộ Dư không trở về nhà, cách một ngày Úc Sương lại học thêm với Chu Thư Dập một lần.
Chu Thư Dập là một gia sư rất có trách nhiệm, ngoại trừ tiếng Anh, cậu nhóc còn dạy Úc Sương thêm cả những môn khác. Nhưng có vẻ là bệnh chung của người thông minh, Chu Thư Dập thường không thể hiểu nổi vì sao câu hỏi dễ như vậy mà Úc Sương lại không biết làm, đôi lúc tức giận còn dùng bút gõ đầu Úc Sương.
Lúc trước Úc Sương học ở trường học cộng đồng, cơ sở vật chất không tốt, chất lượng dạy học cũng kém, rất nhiều thầy cố cũng không thèm để ý học sinh học có hiểu hay không. Chu Thư Dập không giống như vậy. Cậu ta không cho Úc Sương được nói mấy câu như "hình như hiểu rồi", nhất định phải học hiểu mới được.
Úc Sương có nỗi khổ khó nói, rõ ràng Chu Thư Dập nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng khi dạy lại coi cậu như trẻ con vậy, còn giao cho cậu rất nhiều bài tập.
Trong mấy ngày bọn họ học tập, Chu Mộ Dư chưa về nhà lần nào. Vốn dĩ trong lòng Chu Thư Dập có hơi buồn bực, dù chú hai có bận nhưng cũng không thể bận đến vậy được. Kết quả không bao lâu sau, Chu Mộ Dư gọi Chu Thư Dập đến công ty, trước hết hỏi về chuyện học hành của cậu nhóc, lại hàn huyên vài câu việc nhà, cuối cùng không chút dấu vết chuyển đề tài sang Úc Sương, hỏi dạo này bọn họ dạy nhau thế nào rồi.
Chu Thư Dập cũng hiểu được một chút vì sao lại như vậy, cố ý nói: "Không được tốt lắm, anh ta ngốc muốn chết luôn. Chú không thể tìm tình nhân nào thông minh hơn chút à?"
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày: "Cậu ấy ngốc ở đâu, có phải do cháu dạy những nội dung khó quá không?"
Chu Thư Dập hừ một tiếng, không nói gì tiếp. Hai chú cháu lúng túng ngồi đối diện một lúc lâu, Chu Mộ Dư thở dài, nói: "Nếu cháu không muốn dạy, chú sẽ tìm gia sư khác. Nhưng Thư Dập, con người không thể cả đời chỉ giao tiếp với người thông minh được, cũng phải chăm cho những người ngốc ngếch nữa."
"Cái gì, cháu không có nghe nhầm chứ?" Chu Thư Dập kinh ngạc mở to mắt, giọng điệu khoa trương: "Chú chăm sóc người ngu ngốc từ khi nào vậy?"
Chu Mộ Dư há hốc mồm, nhất thời nghẹn lời.
Chu Thư Dập rất ít có cơ hội làm chú hai á khẩu không trả lời được, trong lòng thích thú, ngoài mặt vẫn ra vẻ rộng lượng: "Bỏ đi bỏ đi, dù sao cháu cũng không có chuyện gì làm, sẽ dạy giúp chú vài ngày."
"..." Chu Mộ Dư phiền muộn, xua xua tay: "Được rồi cháu đi đi, chú phải làm việc rồi."
Chu Thư Dập nghe lời, trước khi đi không quên nhắc chú hai của mình: "Đúng rồi, chú cũng phải nhớ tổng kết tiền học phí đấy."
Chu Mộ Dư cầm tài liệu trên bàn giả vờ muốn quăng, Chu Thư Dập vội vàng đóng cửa, nhanh chóng chạy đi mất.
Trời cũng đã đến trưa, Chu Mộ Dư lo lắng, quyết định về nhà xem thử.
Chu Thư Dập còn trẻ, tính tình cũng tốt, ở trường cũng hòa nhã lịch sự nhưng vẫn có bệnh chung của người nhà họ Chu, ví dụ như thiếu sự đồng cảm, không biết nói mấy lời tình cảm, đối với người khác lạnh lùng đến khắc nghiệt. Nếu cậu nhóc thật sự cầm đống tiêu chuẩn đó áp vào người Úc Sương, với tình tình yếu đuối đó của Úc Sương, chắc sẽ bị cậu nhóc mắng đến khóc mất.
Mấy ngày nay Chu Mộ Dư mặc kệ không hỏi Úc Sương, điện thoại chỉ nhận không gọi, nói qua loa mấy câu đã cúp máy. Úc Sương bị ghẻ lạnh cũng không làm loạn, chỉ biết ở nhà chờ, thảo nào Chu Thư Dập nói cậu ngốc.
Trên thế giới sao lại có một cậu nhóc ngốc như vậy cơ chứ? Chu Mộ Dư bực mình, Đàm Luật Minh dạy dỗ kiểu gì vậy?
Sau khi về đến nhà, Chu Mộ Dư trực tiếp đi lên phòng làm việc, đi tới cửa, bên trong truyền tới âm thanh quen thuộc:
"Câu hỏi này giống với câu hỏi tìm mối quan hệ giữa hàm lượng chất ô nhiễm và thời gian đã giảng hôm trước, anh làm trước đi, để tôi xem xem anh có học bài không."
"Tôi biết... Chờ một chút, tôi suy nghĩ."
...
Cửa phòng khép hờ, Úc Sương đi chân trần ngồi khoanh chân trên thảm, nằm ghé xuống chiếc bàn nhỏ suy nghĩ, Chu Thư Dập ngồi bên kia bàn, khoanh tay hầm hừ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tờ nháp của Úc Sương.
"Bước thứ hai sai rồi." Bộp một tiếng, Chu Thư Dập không chút do dự đập chiếc ống bằng giấy lên đầu Úc Sương: "Tôi dạy anh như vậy sao?"
Ống giấy rất mỏng, mặc dù âm thanh vang nhưng cũng không đau. Úc Sương phản xạ có điều kiện co rúm người lại, cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Úc Sương ngẩng đầu, hơi sửng sốt: "Chú?"
Bàn tay đẩy cửa của Chu Mộ Dư vẫn dừng lại ở giữa không trung. Vốn dĩ gã không định đẩy vào, nhưng không biết sao lại không cẩn thận đẩy cửa ra mất.
Biểu cảm trên mặt Úc Sương chuyển từ kinh ngạc sang bất ngờ, như thể chưa từng có sự cô đơn nào trong những ngày qua. Cậu trở mình một cái, bò dậy vội vàng chạy đến trước mặt Chu Mộ Dư: "Chú đã về rồi."
"Ừm, đang học sao?"
Nhắc tới đang học, Úc Sương hơi cúi mặt xuống: "Đúng vậy, đang học toán..."
Chu Mộ Dư nhìn về phía sau cậu, Chu Thư Dập bĩu môi, bày ra vẻ mặt xem thường với hai người bên này.
"Thư Dập, cháu lại đây." Chu Mộ Dư nói.
"Hả? Ồ...." Chu Thư Dập không tình nguyện đi qua: "Chuyện gì, chú hai."
"Bảo cháu dạy, không bảo cháu động tay động chân." Chu Mộ Dư nhíu mày: "Úc Sương cũng coi như trưởng bối của cháu, ít nhiều cũng phải tôn trọng cậu ấy chứ."
"Anh ta..."
Chu Thư Dập muốn phản bác, Úc Sương xen vào: "Cậu ấy không có hung dữ với em, đều là do em quá ngốc."
Cậu kéo tay áo Chu Mộ Dư, giọng điệu và vẻ mặt đều rất thành khẩn: "Chú, chú đừng trách cậu ấy. Hơn nữa, em cũng không phải trưởng bối..."
Úc Sương nói, Chu Thư Dập đứng ở một bên nhún vai, một bộ dáng đúng tình hợp lý, giống như đang nói "Nhìn đi, cháu nói là anh ta ngốc rồi mà."
"Cháu kiên nhẫn một chút." Chu Mộ Dư đưa tay ra vỗ vào gáy cậu nhóc một cái.
"Cháu rất kiên nhẫn rồi đấy! Không tin chú hỏi anh ta đi, cháu đã giảng bao nhiêu lần rồi."
"Em..."
...
"Được rồi được rồi, tóm lại cháu không thể mắng người, cũng không có thể động thủ lần nữa đâu đấy."
"Vâng ——" Chu Thư Dập kéo dài chữ vâng ra: "Hôm nay còn học nữa không, nếu hai người có việc, vậy cháu về trước đây."
Cậu nhóc cố ý nói thêm hai chữ "có việc", còn có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Hôm nay Chu Mộ Dư về để nhìn xem xem, bị phát hiện là chuyện ngoài ý muốn. Gã hắng giọng, lạnh nhạt nói: "Hai người học tiếp đi, tôi còn có việc khác."
Ánh mắt Úc Sương cũng ảm đạm dần: "Ồ, được rồi...Tạm biệt chú."
"Ừm, buổi trưa đừng quên ăn cơm."
"Vâng."
Mãi đến Chu Mộ Dư xuống lầu rồi biến mất ở trong tầm mắt, Úc Sương mới chậm rãi xoay người, lê bước chân trở lại thư phòng.
"Không nỡ à?" Chu Thư Dập chế nhạo.
Úc Sương lắc đầu: "Không có." Cậu ngồi xuống, cầm tờ nháp đặt sang chỗ của Chu Thư Dập: "Bài này, tôi vẫn chưa hiểu lắm, có thể giảng lại cho tôi không?"
Chu Thư Dập nhướng mày, cầm lấy tờ nháp: "Một lần cuối cùng, nếu còn không hiểu là tôi mắng anh đấy."
Úc Sương ngẩng đầu nhìn, miệng hơi hé ra nhưng không có lực phản bác lại: "Chú cậu nói cậu không được mắng tôi."
"Có bản lĩnh thì cậu đi mách lẻo đi."
"Tôi, tôi mới không thèm mách lẻo..."
"Xì."
...
Học hành cả ngày, Úc Sương đau đầu vì bản thân không hiểu gì, tối ăn cơm xong liền đi ngủ sớm.
Nửa đêm mười hai giờ, cậu bị một cuộc điện thoại lạ đánh thức.
Là bạn Chu Mộ Dư gọi tới, nói Chu Mộ Dư uống nhiều, gọi Úc Sương đến Ngân Cảng đón.
Úc Sương mơ mơ màng màng đồng ý, cúp điện thoại xong, một lúc sau cậu mới tỉnh táo hơn, cảm thấy có hơi kỳ lạ. Bình thường Chu Mộ Dư uống nhiều sẽ qua đêm luôn ở ngoài hoặc sẽ gọi tài xế đưa về, chưa từng gọi cậu đến đón.
Nhưng bên kia điện thoại đúng là bạn của Chu Mộ Dư, âm thanh ồn ào kia cũng đúng là ở quán bar, bọn họ cũng không có lý do gì để trêu chọc cậu cả.
Úc Sương nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Chu Mộ Dư, điện thoại tắt máy.
Úc Sương không quá hiểu biết về mối quan hệ của Chu Mộ Dư, cậu cũng không có người bạn nào, người có quan hệ với Chu Mộ Dư gần đây cậu tiếp xúc chỉ có Chu Thư Dập.
Dù cho Chu Thư Dập luôn hung dữ với cậu, nhưng lúc này, Úc Sương chỉ có thể xin sự giúp đỡ của Chu Thư Dập.
Nhưng thật bất ngờ, Chu Thư Dập vẫn còn chưa ngủ.
"Tình nhân chú ấy nuôi ở Ngân Cảng không mười thì cũng tám, sao lại gọi anh đến đón?" Giọng điệu Chu Thư Dập lộ ra vẻ bất mãn: "Hơn nữa bắt anh đi là anh phải đi sao, giờ đã mấy giờ rồi?"
"Tôi, " Úc Sương không biết nên giải thích như thế nào. Lấy thân phận của cậu, dù cuộc điện thoại kia là giả hay thật, cậu vẫn rất khó từ chối.
Cuối cùng cậu nói: "Tôi lo lắng cho ngài ấy..."
"Vậy anh nói với tôi làm gì"
"Tôi sợ một mình tôi không chăm sóc ngài ấy được, nếu có chuyện gì, tôi có thể gọi điện thoại cho cậu không?"
Úc Sương uyển chuyển đưa ra lời cầu xin của mình, dù sao cậu vẫn lo cho sự an toàn của bản thân.
Chu Thư Dập ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Tùy anh."
Được sự cho phép của Chu Thư Dập, Úc Sương thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúp máy rồi bắt xe đến Ngân Cảng.
...
"Này bọn mày nói xem, cậu ta sẽ không đến thật chứ?"
"Đó không phải là ý của mày sao? Đừng nghĩ là tao không biết đầu óc mày đang nghĩ cái gì."
"Nói làm như suy nghĩ của tao không giống của mày vậy."
"Mày còn nói, tao chỉ khá thèm thôi..."
"Nhưng đây là người của anh Chu, bọn mình làm vậy không sao chứ?"
"Sợ cái gì, chỉ là một tình nhân bị thất sủng thôi, thật sự coi là bảo bối à?"
"Nói rồi đấy nhé, cho tao trước, hôm nay tao thanh toán."
"Dựa vào cái gì để mày trước, là do tao gọi điện thoại đấy!"
"Đừng ồn đừng ồn, trên dưới hai cái miệng mà, vẫn đủ cho tụi mày dùng."
"Ha ha ha ha ha ha..."
...
Trong phòng bao không ngừng vang lên những lời nói thô tục, không biết ai là người nói muốn chơi trò quốc vương, sau đó lại có người nói ai thua phải gọi Úc Sương đến.
Một đám người kia ngoại trừ người gọi điện cho Úc Sương miễn cưỡng được coi là bạn nhậu của Chu Mộ Dư ra thì những người khác chỉ là cậu ấm ngay cả một góc áo của gã còn chưa sờ vào được, không thiếu những thói quen dơ bẩn của mấy tên công tử.
Đợi khoảng hơn hai mươi phút, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Đến rồi đến rồi."
"Sẽ không sao đấy chứ, anh Chu cũng chưa nói không cần cậu ta."
"Mày sợ thì nhanh cút đi."
"Được rồi câm miệng hết đi, tao đi mở cửa."