Kiều Ngạn Đình nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, tay chânđột nhiên luống cuống, bàn tay đang đỡ lấy eo Đường Lâm Langcàng giống như đang đụng phải lò lửa nóng bỏng tay: “Đường LâmLang? Sao lại là em?”
”Là tôi chứ sao, anh tưởng là ai?” Đường Lâm Lang thuận thế vịnvào cổ Kiều Ngạn Đình, nghiêng đầu giả ngơ. Rõ ràng là cómột khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa quyến rũ mà lại bày ra vẻ mặt mơ màng không biết gì. Nhưng chính sự trái ngược vậy lại càng khiến đàn ông không thể kiềm chế được.
Kiều Ngạn Đình không trả lời cô ấy mà hơi chột dạ nhìn xung quanh.
“Đừng nhìn nữa, các nhân viên đều dọn dẹp đi ăn hết rồi, bểbơi này giờ chỉ còn tôi với anh thôi.” Đường Lâm Lang ghét nhấtcái kiểu hay lo sợ này của Kiều Ngạn Đình, Đường Lâm Langtrừng phạt dí dí đầu mũi Kiều Ngạn Đình, bộ ngực đầy đặncủa cô chà xát qua lại trên ngực anh ta, khiêu khích nóng bỏng.
Cô không hề ngạc nhiên khi liếc thấy vật to lớn dưới lớp quầnlót tam giác vốn đang rũ xuống lại từ từ phồng lên, giống nhưmột con quái thú đang bị kiềm chế muốn phá lồng chui ra ngoàingay.
Đường Lâm Lâng chỉ định mượn bầu không khí này để trêu đùaKiều Ngạn Đình một chút chứ không muốn làm gì cả. Nhưng cảnhtượng trước mắt khiến người ta thích thú này lại khiến cô nhớ đến cảm giác sảng khoái của đêm đó khi được vật to lớn nàyđâm vào người...Tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồngngực, lòng bàn tay toát ra những giọt mồ hôi hưng phấn. Thậmchí cô còn xấu hổ cảm thấy đáy quần mình đã ướt rồi.
Đường Lâm Lang cách lớp quần lót của Kiều Ngạn Đình chơi đùavật đó, tưởng chừng như là không muốn rời tay. Nhìn thấy vậtto lớn trong tay mình ngày càng to ra, cô hứng thú nắm chặtkhông cho động đây: “Vừa nãy đóng cảnh hôn đã “cứng” chưa hả?”
Kiều Ngạn Đình nhịn đến khó chịu, không hề có tâm trạng suynghĩ Đường Lâm Lang hỏi chuyện này là có ý gì, anh ta chỉ lắc đầu trả lời thật: “Chưa.”
Đường Lâm Lang nở nụ cười chế giếu: “Thật sao?”
”Thật.” Gân xanh Kiều Ngạn Đình nổi lên. Anh ta đâu phải ngựa giống, đóng cảnh hôn sao có phản ứng được...
”Vậy sao trước đó chúng ta đóng cảnh hôn, cảnh giường chiếu anh đều cứng lên rồi?” Đầu ngón tay sơn đỏ của Đường Lâm Lang nhẹnhàng xoa xoa bả vai rắn chắc của Kiều Ngạn Đình, xúc cảm têdại này xuýt chút nữa khiến Kiều Ngạn Đình sụp đổ.
Bởi vì tai nạn lúc đó của Tiêu Tây nên cảnh quay của Đường LâmLang và Kiều Ngạn Đình vừa đúng được đẩy lên, cả đoàn phimtoàn quay cảnh thân mật của họ. Tuy nhiên, mỗi lần quay cảnhthân mật, Kiều Ngạn Đình lại không nhịn được nảy sinh phảnứng, xem tí nữa thành phim giả làm thật.
Điều này thì cả đoàn phim đều không nhận ra. Bọn họ chỉ cảmkhái rằng cảnh kích tình này quay y như thật, sắp đạt tới mức 18+ rồi. Nhưng mà dù người khác không phát hiện song Đường LâmLang là người trong cuộc không thể không nhận ra được. Có điềucô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Kiều Ngạn Đình đang làmột thanh niên phơi phới, chuyện tình dục tương đối dồi dào nêndễ sinh phản ứng mà thôi.
Tối nay, Đường Lâm Lang đưa Kiều Ngạn Đình đến một căn nhà củacô, cảm nhận một chút sự nồng nhiệt của tuổi trẻ. Ừm, cảmgiác đó quả thật rất tuyệt.
”Này, anh có nghe thấy tôi hỏi gì không vậy?” Đường Lâm Langkhông hài lòng với cái kiểu ngốc nghếch không nói gì của Kiều Ngạn Đình khi đứng trước cô. Đối với mấy cô gái khác khôngphải mồm miệng rất láu lỉnh sau?
Thật ra Kiều Ngạn Đình đang nghĩ xem trả lời câu hỏi của cô như thế nào, chẳng lẽ lại nói với cô rằng anh ta đã yêu thích côtừ rất lâu rồi nên chỉ cần những tiếp xúc nho nhỏ thôi cũngđủ khiến anh ta có phản ứng? Đương nhiên không thể rồi.
Ngay lúc Đường Lâm Lang hết hứng, định dứt khoát rời đi thìKiều Ngạn Đình mạnh mẽ kéo tay cô từ từ nắm lấy nơi nóng rực của anh ta: “Chắc là do...nó rất thích em.”
Đường Lâm Lang cười, rất tự nhiên vuốt ve vật to lớn đó, nhìnthấy dáng vẻ hưng phấn của nó trong tay, cô vô cùng hài lòng.
”Em cũng rất thích nó.” Đường Lâm Lang thổi khí bên tai Kiều Ngạn Đình.
**
Trong lúc đoàn phim đang dựng lều.
Tạ Tường ngẩng đầu mòn mỏi trông chờ, một lúc sau, cuối cùngcô ấy cũng đợi được Cố Hạm Hạm đang thong thả đi từ bên kialại. Cô ấy đứng dậy, bê theo hộp cơm chạy ra đón Cố Hạm Hạm.
”Cuối cùng chị cũng về, nếu còn chưa về chắc hộp cơm nguộiluôn quá.” Tạ Tường thật không hiểu Cố Hạm Hạm kêu đi bể bơilấy điện thoại mà cũng đi lâu như vậy, cô ấy đưa hộp cơm và đôi đũa cho Cố Hạm Hạm, đợi cô cầm lấy rồi mới hỏi: “Chị tìmđược điện thoại chưa?”
”Hả?” Lúc này Cố Hạm Hạm mới hoàn hồn trở lại, “Điện thoại à...tìm được rồi.”
Tạ Tường nhìn Cố Hạm Hạm hoài nghi, cứ cảm thấy cô hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.
”Cảm ơn em.” Cố Hạm Hạm nhận lấy hộp cơm Tạ Tường giữ lại cho mình, thật lòng cảm ơn cô ấy. Vào đoàn phim lâu như vậy toànlà Tạ Tường chăm sóc cô, nếu ngay cả cảm ơn cô cũng không biếtthì quả thật là quá vô tâm rồi.
Tạ Tường bất mãn nói: “Hai chúng ta còn cần phải cảm ơn này nọ sao? Thật là...”
Cố Hạm Hạm cười cười không nói gì. Cô mở đôi đũa mới ra, từtừ gắp một miếng khoai tây xào đã cháy khét cho vào miệng nhai kỹ.
Im lặng một hồi thì Tạ Tường chủ động bắt chuyện.
Đầu tiên là cô ấy than vãn một hồi về mấy món ăn ngày nàocũng như ngày nào, lát sau lại nói tới Tần Thừa Trạch. Chẳngqua cũng chỉ là khóc lóc kể lể với Cố Hạm Hạm rằng mấyngày nay Tần Thừa Trạch đi sớm về muộn, không hề quan tâm tígì đến cô bạn gái này.
Trong lòng Cố Hạm Hạm đang có chuyện suy nghĩ, ăn cơm mà chẳngcó mùi vị gì. Nghe thấy Tạ Tường nói câu đi sớm về muộn, ấnđường giật giật, hỏi Tạ Tường: “Hai người sống chung rồi?”
Tạ Tường gật đầu, cũng không thấy có gì phải ngại cả, cô ấycho rằng cho rằng quan hệ giữa hai người cũng sắp đến bước nói đến chuyện kết hôn rồi, sống chung hay không cũng là chuyệnsớm muộn thôi.
Cố Hạm Hạm cảm thấy khó chịu vì đi hỏi vấn đề ngu ngốc này, loại người như Tần Thừa Trạch, lúc nào cũng nghĩ đến chuyệntình dục mà còn ham muốn quá độ nữa, sao có thể bỏ qua “mónăn” đưa đến tận miệng là Tạ Tường chứ?
Nhắc đến chuyện này, Tạ Tường hình như định nói gì đó, khóemiệng khẽ động rồi lại thôi, đến cuối cùng cũng không kiềmđược.
Tạ Tường lại gần Cố Hạm Hạm, đè thấp giọng kề tai Cố HạmHạm nói: “Thật ra lúc đầu em cũng không đồng ý làm chuyện đó, nhà em vốn sống ở nông thôn nên suy nghĩ của bố mẹ cũng hơibảo thủ...Họ cho rằng chỉ khi kết hôn mới được làm chuyệnđó.”
Vẻ mặt Cố Hạm Hạm phức tạp, đắn đo xem có nên nói những chuyện mình biết cho Tạ Tường không.
”Đúng rồi, chị Hạm Hạm, chị biết không? Em thấy chị rất giống người chị gái mà lúc nhỏ em thất lạc.” Tạ Tường cười ngốcnghếch nói với Cố Hạm Hạm, “Rất rất giống luôn. Bởi vậy emluôn muốn thân thiết với chị.”
Cố Hạm Hạm phát hiện bên khóe miệng Tạ Tường cũng có lúmđồng tiền nhỏ giống cô, chỉ khi cười lên mới thấy được.
**
Cố Hạm Ham giải quyết xong bữa trưa, rút khăn giấy ra lau miệng rồi ngồi dậy đi đến bể bơi lần nữa.
Bể bơi rất yên tĩnh, không hề có dấu vết của con người. Cô thở phào một cái, bước từng bước đi vào trong. Điện thoại của côvẫn nằm y nguyên trên bờ.
”Soạt!”
Một người đàn ông dáng người lùn lùn đội mũ lưỡi trai màuđen, đeo một cặp kính to va phải vai Cố Hạm Hạm. Cố Hạm Hạmxém tí nữa là ngã xuống sàn, trong chớp nhoáng cô tóm lấycánh tay của người đàn ông đó mới không té.
Người đàn ông lùn đó cũng không ngờ ở đây còn có người khác,phía dưới vành mũ là một khuôn mặt rất bình thường, sự kinhngạc và cả chột dạ thoáng lướt qua khuôn mặt gã.
”Cô...không...không sao chứ?” Gã lùn liếc nhìn cánh tay đang bịnắm lấy thầm nói không ổn rồi. Anh ta tỏ ra có lỗi với CốHạm Hạm, muốn nhân cơ hội bỏ trốn.
Cố Hạm Hạm nhìn kỹ mặt mũi người này, nghi ngờ quan sát vẻmặt chột dạ của anh ta, cuối cùng dừng lại ở chiếc máy ảnhSLR* đang giấu sau lưng gã.
*SLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflexcamera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời...là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặtgiữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên mộtmàn ảnh mờ để người dùng lấy nét.
Chó săn hả?
Hay là một tên chó săn sắp bị lên thớt?
Cố Hạm Hạm nhếch miệng, lực nắm cánh tay gã càng mạnh hơn:“Bớt diễn đi, tôi biết anh không phải là nhân viên đoàn phim màlà phóng viên tin tức.” Lúc nói mấy từ “phóng viên tin tức”,Cố Hạm Hạm đặc biệt nhấn mạnh, kèm theo ý chế giễu.
Sau khi bị vạch trần không chút nể nang, gã lùn không nói gì.Gã đang cân nhắc xem sức của gã với cô gái trước mặt thì aimạnh ai yếu...Gã không chắc chắn nghĩ, chắc là mình phảimạnh hơn chứ.
Sau đó gã ngó nhìn thân thể nhỏ bé yếu ớt của mình rồi lạinhìn chằm chằm Cố Hạm Hạm đeo giày cao gót đang kịch liệtliếc gã, gã vội rụt đầu làm con đà điểu.
”Tôi thật sự chẳng chụp được gì cả. Bà cô ơi, tha cho tôi đi,tôi không chụp được gì hết mà...” Gã lùn không ngừng xin tha.
Thật ra gã chụp được rất nhiều thứ, ngay cả tít báo cũng đãnghĩ ra rồi, chính là #Thiên hậu Đường và tiểu sinh Kiều phimgiả tình thật, cùng tắm uyên ương#, một tin tức có sức hút như vậy lại bị Trình Giảo Kim* nửa đường nhảy ra kiên quyết cảnlối, gã không đau lòng sao được?
*Trình Giảo Kim: là một công thần khai quốc của nhà Đường, tênông thường dùng để chỉ những người hay xuất hiện giữa chừngcản đường cản lối người khác. Ở đây đang nói Cố Hạm Hạm.
Cố Hạm Hạm không thèm nghĩ nhiều thế, cô ra hiệu liếc liếccái máy ảnh được giấu kỹ ở phía sau rồi chìa tay ra trướcmặt gã.
Bàn tay gã lùn cầm máy ảnh bất giác xiết lại, cắn chặt răng giao cái máy ảnh bảo bối của gã ra.
”Rất thức thời.” Cố Hạm Hạm nhận lấy máy ảnh cũng không quên khen ngợi đối phương một câu.
Gã lùn đang tự giận bản thân mình nên cũng không nói gì.
Cố Hạm Hạm đứng thẳng người, bình tĩnh xem từng tấm hìnhmột. Không thể không nói khả năng bắt ảnh của gã lùn quả thật rất tốt. Hai người Đường Lâm Lang và Kiều Ngạn Đình người thì quần áo thấm ướt xuyên thấu, người thì về cơ bản chẳng mặcgì, lại còn góc độ đó, tư thế mờ ám đó, rồi nhìn đôi mắtđầy tình ý của Đường Lâm Lang và sự chịu đựng của Kiều NgạnĐình...kẻ ngốc cũng biết hai người họ đang làm gì.
Tiếc là những tấm ảnh này không thể nhìn thấy ánh sáng rồi.
Cố Hạm Hạm không hề do dự, một phát xóa sạch những tấm liênquan đến Đường Lâm Lang và Kiều Ngạn Đình không chừa cái nào.
Tuy gã lùn lúc giao máy ảnh đã biết được những tấm ảnh đósẽ gặp phải “đãi ngộ” gì nhưng nhìn thấy người phụ nữ nàyxóa sạch từng tấm từng tấm, lòng anh ta...đang rỉ máu!
Sau khi chắc chắn đã xóa tất cả ảnh xong, Cố Hạm Hạm trả lại máy ảnh cho đối phương, nhìn thấy gã đang đau lòng sắp chếttới nơi, cô lại thấy rất buồn cười.
Cô chống cằm nhàn nhã nói: “Để bù đắp cho trái tim mỏng manhcủa anh, tôi còn có tin tức giải trí đáng giá hơn nhiều, cóthể xem xét nên nói với anh hay không.”