Tiết San San thở dài ôm đàn rời thuyền, nhảy lên bờ.
“Đàn hay! vì sao không đàn nữa?” chợt có tiếng nói trong bóng tối vang lên khiến Tiết San San giật nảy mình.
Nàng lập tức ôm đàn trước người che chắn, thủ thế cảnh giác.
Đây rõ ràng là tiếng nam nhân. Ở hậu cung chỉ có công công và nữ nhân, làm sao lại xuất hiện nam nhân.
“Ngươi là ai?” nàng từ từ lùi lại nhưng phía sau nàng chính là hồ nước, không thể lui được nữa.
“Ngươi đoán xem!” nam nhân kia từ trong bóng tối bước ra, dưới ánh trăng lộ ra gương mặt thuộc hạng tuấn mỹ.
“To gan! ngươi có biết đây là đâu không? Ngươi dám xông vào hậu cung, không sợ chết sao?” nàng đe dọa.
“A! đây là hậu cung sao?” hắn làm ra vẻ ngạc nhiên.
Tiết San San nhíu mày, biểu hiện này… không đúng lắm. Tên này rốt cuộc là ai?
“Khúc nhạc vừa rồi tên gì?” hắn hỏi, giống như cũng không để tâm lắm đây là hậu cung.
“Tương Tư!” nàng trả lời.
“Tương Tư… Tương Tư… nhưng sao ta lại nghe trong đó chỉ có cô đơn và thất vọng?”
Tiết San San khóe mắt giật giật, bị nói trúng nỗi lòng. Tiếng đàn vốn là tiếng lòng. Ban đầu Tương Tư đúng là tương tư nhưng sau đó Tương Tư chỉ còn thất vọng cùng nỗi cô đơn vô bờ bến.
“Có thể đàn cho ta nghe trọn vẹn sao?” hắn lại hỏi.
Tiết San San lắc đầu:
“Bây giờ đã tối rồi! ta phải về tu luyện.”
“Aizz… thật đáng tiếc! đã lâu rồi không đến đây, vậy mà lúc đến lại bỏ lỡ một nhạc khúc.” ngươi nam nhân kia thở dài, hắn quay lưng đạp phi kiếm biến mất.
Tiết San San nhìn bóng lưng hắn chìm vào trong bóng tối mà ngẩn ngơ.
Người này là ai?
Nàng sau đó trở về phủ, tâm thần không yên, không tài nào tĩnh tâm đi vào tu luyện.
Nam nhân, có thể tới lui hậu cung, hắn nói đã lâu không đến đây… chẳng lẽ là hoàng đế???
Hoàng đế, hoàng đế…
Sao lại có thể! hoàng đế từ năm mươi năm trước khi tuyên bố tiết dục thì đã không đến hậu cung nữa. Không giai nhân nào có thể lung lay được quyết định của hắn.
Nhưng hôm nay… lẽ nào tiếng đàn của ta đã cảm động đến hoàng đế.
Năm mươi năm… năm mươi năm kiên trì mỗi ngày đánh đàn, dù có mưa giông bão tố cũng chưa từng ngưng qua một ngày.
Công sức của ta được đền đáp sao? tiếng đàn đã đến tai hoàng đế khiến ngài ấy cảm động?
Ta… thành công?!
Nhưng mà vừa rồi ta lại từ chối???
Tiết San San ơi là Tiết San San, ngươi đúng là một con ngốc mà.
Cố gắng của ngươi không phải vì để gặp được ngài ấy sao? lúc gặp được ngươi lại đuổi ngài ấy đi. Ngươi đúng là nữ nhân ngốc nhất thiên hạ.
Tiết San San không ngừng vùi mặt vào gối tự trách.
Ngày mai không biết ngài ấy có đến nữa không?
…
Mạc Thiên Cửu ngồi trên nóc nhà, mặt hướng ánh trăng, nâng chén rượu uống trông thật tiêu sái. Trong đầu không ngừng nhớ về nàng, không biết nàng gọi là gì?
Thái Đức a Thái Đức, ngươi đúng là có phước mà không biết hưởng, người đẹp như trăng như hoa ngươi lại bỏ mặc, tìm kiếm hư vô trường sinh bất lão.
Ta hỏi ngươi trường sinh bất lão để làm gì? không phải để hưởng thụ sao.
Nếu như cấm dục để sống lâu, vậy thì sống có ý nghĩa gì chứ?
Hắn nâng chén ngửa mặt uống sạch. Chợt có tiếng nói vang lên:
“Công tử của ta ơi! cuối cùng cũng tìm được ngài rồi!” tên tiểu thái giám đứng phía dưới lo lắng sốt ruột.
— QUẢNG CÁO — Event
Mạc Thiên Cửu đưa mắt nhìn xuống.
“Công tử, ngài đi đâu mà ta tìm mãi không thấy?” tiểu thái giám trách móc.
“Tìm ta làm gì?” hắn lạnh nhạt hỏi.
“Ta sợ ngài đi lung tung, vào cái gì đó cấm địa, vậy thì ta và ngài đều xong đời.” tiểu thái giám nói.
Mạc Thiên Cửu cười nhạt, thì ra là vậy! Thái Đức đối với mọi người đều có giám sát. Có lẽ cho rằng hắn chỉ là Luyện Khí Kỳ không khác nhiều phàm nhân, trong cung lại tầng tầng canh gác, nên mới chỉ để một tiểu thái giám trông coi mình.
Đây gọi là không ăn nhưng không cho phép người khác ăn của mình. Thái Đức tính độc chiếm rất cao. Hắc hắc… giống ta!
Mạc Thiên Cửu nhảy xuống đất, bỏ đi.
Tiểu thái giám chạy theo hớt hải:
“Công tử, ngài định đi đâu?”
“Về phòng ngủ.” hắn thản nhiên nói.
Tên thái giám a lên một tiếng, sau đó không ngừng nói tốt.
…
Trong đêm khi hắc y nhân trở về, vội vàng biên soạn lại tất cả những gì đã trải qua cùng phân tích bản thân, cho đến khi tiếng gà gáy thứ nhất vang lên, bọn họ mới cơ bản hoàn thành.
Sáng sớm, Thái Đức tỉnh dậy, mấy vị công công cùng cung nữ hầu hạ vệ sinh cá nhân.
Minh công công dâng trà, hỏi:
“Bệ hạ, báo cáo đã có, bệ hạ muốn bao giờ xem?”
“Sau bữa sáng đi.” Thái Đức nói.
“Vâng!”
“À! thông báo hôm nay không thượng triều, mai, mốt cũng vậy.” Thái Đức lệnh.
“Vâng!” Minh công công nhận lệnh.
…
Trong thư phòng, Thái Đức cùng Diệp Hồng Vân xem tư liệu báo cáo, Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu chầu trực.
“Quốc sư thấy thế nào?” Thái Đức đặt xuống xấp giấy, hỏi.
“Nếu đây là toàn bộ chiến lực của Khổ Bi thì hạ thần nắm chắc chín phần. Chỉ sợ Khổ Bi biết ý bệ hạ nên cố ý bày ra.” Diệp Hồng Vân nói.
“Ha ha… hắn biết thì đã sao? trẫm chính là muốn hắn biết, hắn không phải đã nôn ra thông tin sao? Đây là sân nhà của trẫm, trẫm muốn vậy thì hắn phải cho.” Thái Đức tự tin nói.
Diệp Hồng Vân im lặng không ý kiến.
Thái Đức rất bá đạo.
Cả ngày hôm đó, bọn họ nghiên cứu đối thủ. Thái Đức hoàng đế tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
…
Đêm xuống.
San San ôm đàn ngồi thuyền chờ, mỗi lần nâng bàn tay lên, chần chờ, lại đặt xuống. Sợ rằng ngài ấy đến giữa chừng không được nghe khúc trọn vẹn.
Hôm nay không biết ngài ấy có đến không? hôm qua ta thế nhưng đã đuổi ngày ấy.
Nghe nói có tây phương Phật môn đến khiêu chiến, ngài ấy chỉ sợ đang bận nghĩ cách đối phó, sẽ không rảnh đến đây.
Aizzz… San San thở dài, cảm thấy mất mát, mình đã bỏ qua cơ hội lớn nhất đời này.
Nàng chống cằm ngồi nhìn trăng trong nước.
Thời gian qua đi.
“Đang chờ ta sao?” chợt có tiếng nói vang lên.
Tiết San San đôi mắt sáng ngời, quay ngoắt về phía giọng nói. Một người thanh niên tuấn mỹ từ trong bóng tối bước ra, tay cầm quạt phất phất, miệng treo nụ cười.
Nàng vô cùng vui mừng nhưng chợt cảm thấy mình hơi sỗ sàng, liền tỏ ra e thẹn như một đóa hoa nửa úp nửa mở.
— QUẢNG CÁO — Event
“Có thể cho ta nghe lại khúc Tương Tư sao?” người nam nhân hỏi.
“Vâng!” Tiết San San vui vẻ đồng ý.
Nàng bắt đầu nâng bàn tay, từng ngón điểm nhẹ lên dây đàn.
Tiếng nhạc du dương, đã bớt đi cô đơn và thất vọng, thêm vào đó là tương tư, mong chờ.
Ngươi nam nhân nhắm mắt cảm nhận, thả hồn theo tiếng đàn.
Không gian tĩnh lặng, trời hiểu lòng người cho gió ngừng thổi, cho cây ngừng rung, cho côn trùng ngừng kêu, chỉ còn lại tiếng đàn và tiếng thở.
Một lúc sau, quên mất thời gian, không biết từ lúc này Tương Tư đã hết, San San thở ra hơi dài, hai tay đặt lên dây đàn để nó ngừng rung.
Bộp bộp bộp… có tiếng vỗ tay khe khẽ.
Người nam nhân kia mỉm cười.
“Ôm đàn ngồi tựa bến sông trăng. Gãy khúc tương tư ngập ánh vàng. Bối rối cung trầm nghe lãng đãng. Băn khoăn nhịp bổng lắng mơ màng. Đau tình mấy lượt duyên hờ hững. Xót cảnh bao lần phận dở dang. Thương cánh phù dung sầu lẻ bạn. Điệu buồn muôn thuở vẫn vương mang.” (Khúc Tương Tư - Tác giả: Đỗ Mỹ Loan)
San San nghe xong bài thơ không kìm được nước mắt lã chã rơi, đây chẳng phải đang nói nàng sao?
Người nam nhân kia thở dài quay đầu.
San San vội đứng lên gọi:
“Xin hỏi ngài có phải là… bệ hạ.”
“Nàng đoán xem!” ngươi nam nhân kia quay nửa mặt, trao cho nàng nụ cười thần bí, sau đó biến mất trong màn đêm.
Khi San San chạy tới thì đã không thấy đâu. Nàng hụt hẫng tiếc nuối, nhưng sau đó lại vui vẻ trong lòng. Bệ hạ để ý đến ta, còn tặng cho ta một bài thơ.
Nói ra chỉ sợ những giai nhân kia sẽ ghen ghét chết.
Không được! không thể nói ra!
Nhỡ đâu bọn họ sẽ ôm đàn đến đây chờ. Kêu gọi được hoàng thượng là công sức của ta, công sức năm mươi năm của ta, há có thể để bọn họ cướp mất.
Nàng sau đó dặn lòng phải giữ kín chuyện này.
…
Trên giường, Mạc Thiên Cửu hai tay gối đầu, chân bắt chéo, mắt nhìn trần.
Nàng thật là xinh đẹp, đã thế lại còn đàn hay nữa.
Nàng hình như nhầm lẫn ta với Thái Đức, xem ra nàng chưa từng được gặp mặt Thái Đức.
…
Ban ngày hắn tiếp tục nghe Thái Đức bàn kế hoạch.
Tối xuống, đêm nay là đêm cuối cùng hắn ở lại hoàng cung, ngày mai đã phải thi đấu.
Mạc Thiên Cửu lại mò tới chỗ cũ.
Tiết San San đã từ lâu chờ hắn, vừa thấy hắn đã bắt đầu tấu khúc. Lần này là khúc hoan hỷ, giống như lòng nàng lúc này.
Một lúc sau, đàn khúc kết thúc, nàng thở ra, bình lại tâm trạng. Đột nhiên có bàn tay vòng lấy ôm eo nàng từ phía sau khiến nàng giật nảy mình.
“Sao vậy?” người nam nhân thỏ thẻ bên tai.
San San khuôn mặt nóng hổi e thẹn, muốn đẩy tay ra nhưng lập tức nghĩ thông nàng vốn là nữ nhân của hoàng đế có gì phải sợ chứ.
“Không… không có gì.”
“Nàng tên là gì?”
“Tiết San San.”
— QUẢNG CÁO — Event
“Cái tên rất đẹp.”
San San cúi đầu mặt càng đỏ.
Nam nhân kia bàn tay tìm tới tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Nàng lần đầu tiên cảm nhận được hơi nóng nam nhân gần đến vậy.
Hắn há miệng ngậm nhẹ vành tai nàng khiến cho nàng run rẩy, cảm giác thật kỳ lạ.
“Cùng trẫm bắt lấy ánh trăng.” Hắn nắm lấy tay nàng nhẹ hớt lấy mặt hồ, sau đó giơ lên cao che lấy ánh trăng. “Ánh trăng cũng không đẹp bằng nàng.”
Từng giọt nước chảy dọc theo tay nàng tới tận nách khiến cho nàng thấy nhột, rụt tay lại.
Vai áo nàng không biết từ lúc nào đã trễ xuống, để lộ xương quai xanh mảnh mai, quyến rũ. Một nụ hôn đặt lên cổ nàng rồi trượt xuống vai.
San San đê mê hưởng thụ cảm giác được đưa vào đời.
Chiếc thuyền nhỏ không ngừng lắc lư, mặt hồ dập dờn sóng đánh vào bờ, con ếch xanh ngồi trên lá sen mở đôi mắt to tròn nhìn đôi nam nữ ôm nhau bạch bạch bạch…
Một hồi lâu sau, bọn họ nằm dài trên thuyền, nàng gối đầu lên tay hắn, hai chân khép chặt sợ dịch trắng chảy ra, nàng muốn mang long chủng. Chiếc váy lấm tấm máu cùng dịch thủy.
Nam nhân kia thở dài.
“Trẫm tiết nguyên dương rồi. Trường sinh chỉ sợ lại cách một đoạn xa.”
“Bệ hạ, tiết thì tiết! thiếp thấy bệ hạ uy phong dũng mãnh, sống thêm cái ngàn năm không thành vấn đề.” San San không phục nói.
“Nàng không hiểu đâu.” nam nhân điểm nhẹ lên mũi nàng.
San San rúc vào lòng hắn, đúng là không hiểu thật. Bệ hạ khuôn mặt trẻ trung, thân thể cường tráng, khí huyết hưng thịnh, vừa rồi làm tới ba lần khiến nàng mệt muốn chết, nào giống như thọ nguyên sắp cạn như mọi người nói.
Hắn vuốt tóc nàng, phiền muộn:
“Sau này chỉ sợ sẽ không thể gặp lại nàng.”
“Vì sao?” San San giật nảy mình sợ hãi.
“Vì trường sinh. Nàng quá đẹp khiến trẫm mắc sai lầm, trẫm phải tự kiểm điểm, không thể phạm sai lầm nữa. Nhưng nếu nhìn thấy nàng, trẫm chỉ sợ…”
“Hức hức…” San San khóc lên thành tiếng, trường sinh quan trọng thế sao? nàng cảm thấy thật tủi thân, vừa mới được sủng ái lại sắp thành người cô đơn.
Nhưng nàng biết làm sao, đây chính là hoàng đế bá đạo độc tài.
Nàng đầu óc luân chuyển chợt nghĩ đến một vấn đề, thân thể lạnh run.
“Bệ hạ sẽ không… giết thiếp chứ?”
Vì để đạt được mục đích, vì không phạm sai lầm lần hai, giết nàng là hoàn toàn có thể, vì đây là hoàng đế.
Hắn bật cười.
“Sao lại có thể? trẫm còn chưa hôn quân đến mức đó.”
San San thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng nghĩ nhiều, lại hỏi một vấn đề khác.
“Thiếp có thể… giữ long chủng sao?”
Trong cung quan hệ là một chuyện, được giữ lại hay không lại là chuyện khác.
“Tất nhiên rồi!” hắn không phản đối.
Nàng vui vẻ, trút được hết tất cả gánh nặng.
Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp gỗ nói:
“Vật này trẫm tặng nàng, coi như là kỷ niệm. Trẫm sau này không thể gặp nàng, nàng cũng phải quên chuyện tối nay. Nếu như nàng có thai hãy dùng vật này truyền tin.”
San San gật đầu ôm lấy hộp gỗ.
“Nàng khỏe rồi chứ?” hắn đổi chủ đề.
Nàng ngơ ngác không hiểu ý hắn, khẽ gật đầu, ngay sau đó một bàn tay luồn từ vai xuống eo xuống hông, chụp lấy mông của nàng. Sau đó lại là tiếng bạch bạch…
Dù sao cũng đã chơi rồi, chơi thêm mấy lần nữa cho sướng.