Đám người Dương Văn Lễ ung dung bỏ đi , để lại sau lưng đám người sợ hãi cùng một cái xác phơi khô không ai chôn cất bên đường .
Đến lúc này thì mọi người trong quán nước mới giám thả lỏng , có người cầm cầm ấm nước tu ừng ực , có người toàn thân nhũn ra ngồi bệt xuống đất.
Quang Anh nhìn đám người đi khỏi thầm mắt , lúc này hắn mới giám động đậy thân mình ngồi im suốt mấy tiếng qua, hắn lúc đấy không giám của quậy mạnh dù chỉ một tẹo sợ gây chú ý , cả cái vành nón cũng kéo xuống che mất nửa khuôn mặt .
Sau lưng lúc này đã ướt đẫm mồ hôi như tắm , một tay vẫn nắm lấy tay Nguyễn Bành , tay còn lại không biết từ lúc nào đã đặt lên chuôi đoản đao.
Quang Anh thấy người đã đi xa thì đặt liền lên bàn rồi lập tức kéo Nguyễn Bành ra khỏi quán nước .
_ Mày làm gì đấy , từ từ...
Hắn không để ý Nguyễn Bành mà nhấc bổng thanh niên lên lưng trâu .
Hắn cầm roi quất vào lưng con trâu một cái .
_ Đi !!
Con trâu bị đau lập tức nhấc chân chạy thẳng một mạch về phía trước .
_ Xóc ... Thằng kia ... làm sao đấy ... Tự nhiên... Chạy...
Quang Anh vẫn tiếp tục phi trâu , Nguyễn Bành vội ôm lưng con vật để không bị ngã xuống.
Con trâu cứ thế chạy liền 2,3 cây số đến khi mệt le lưỡi thì hắn mới cho nó dừng lại nghỉ ngơi, con trâu vừa thấy chủ trèo xuống thì chạy vội ra cái ao , cắm hẳn mặt xuống mà uống nước .
Lưng trâu tuy rộng nhưng không có yên , lại còn chạy nhanh làm cho Nguyễn Bành cảm giác nội tạng suýt rụng hết ra ngoài.
Thanh niên chống nạnh vào bờ tường nôn khan , tức tối mà quát .
_ Mày bị sao đấy , tự nhiên phi trâu chạy như điên thế !?
Nguyễn Bành nhìn hắn .
_ Hay là mày thấy nó giết người nên bị dọa sợ !?.
Thấy Quang Anh không trả lời thì tức giận .
_ Tao là người đọc sách còn dám đứng lên chống lại nó , nếu không phải lúc đấy mày ngăn tao lại thì...
_ Thì sao !!?
Quang Anh tức giận hét lên .
_ Thì anh định kề cổ ra cho nó chặt à ?? Anh nghĩ mình là ai ? Anh tưởng anh là sứ giả chính nghĩa à ??
Nguyễn Bành bị mắng vậy thì tức giận chỉ tay vào mặt hắn .
_ Tao không ngờ mày là người học võ mà lá gan lại nhát như thế , khí khái của mày đây rồi .
Quang Anh hét lớn .
_ Khí khái cái con khỉ !! Anh biết nó là ai không mà khí khái !!?
_Là ai mày nói tao nghe xem !!
Quang Anh hít một hơi thật xâu.
_ Nó là cháu của Nam Xương Hầu , bác là lực sĩ đô úy bảo vệ cung vua , cô là quý phi của chúa Trịnh , bố nó là tri phủ Thiệu Thiên , nó là dòng dõi quý tộc đấy , anh ra mà khí khái.
_ Cái gì ... Lớn vậy á !?
Nguyễn Bành nghe xong thì sững người , không ngờ thân thế của tên béo ị đấy lại phi phàm đến thế .
Quang Anh hít thở thật sâu.
_ Với lại nhà mình kể ra còn có thù với nó nữa.
_ Gì cơ ?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nguyễn Bành , Quang Anh đành nói cho hắn chuyện ba người ở phủ Thiệu Thiên lần trước.
Sau đấy thở dài .
_ Em đã ngu một lần rồi , không thể để anh giống em .Nếu lúc đấy anh lao đầu lên chống đối , còn em bị nhận ra thì anh nghĩ xem mình có sống mà chạy ra khỏi đấy được không? Kể cả hai ta chạy ra được thì anh không sợ thằng đấy dùng quan hệ với quan chủ kháo mà bắt anh cấm thi à ? Hay anh định bỏ thi ?!!
Sau lần lỗ mãng trên phủ lần đấy thì hắn đã chừa hẳn , ít nhất là trước khi võ nghệ luyện đến mức lấy một địch mười thì hắn sẽ không tùy tiện nghịch ngu nữa .
Với lại hắn còn có người nhà nữa , lỡ mà quan phủ tìm đến gây khó dễ cho nhà ông Lúy , bọn họ mà gặp bất trắc gì thì hắn có hối hận cũng không có chỗ mà hối .
Nguyễn Bành nắm chặt nắm đấm.
_ Thằng chó đấy , chả nhẽ không ai làm gì được nó !!?
Quang Anh thở dài , vỗ vai Nguyễn Bành , cũng biết thanh niên này có máu chính nghĩa hơn cả hắn nữa nhưng trường họp này thì đúng là bó tay.
Chứ chẳng nhẽ cứ thấy thằng béo ị đấy ngừa mắt là lại lao vào đấm nó , lúc đầy cả nhà chỉ có nước kéo nhau bỏ xứ như dân chạy nạn.
Hắn cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, nếu sau này chính trị khó một thì hiện tại khó đến mười , không có vây cánh , không quan hệ , không hậu duệ thì đừng mong dễ dàng trèo cao.
Dù Nguyễn Bành muốn dựa vào thi cử lên làm quan thì cũng phải đến đời cháu chắt cũng không sánh vai nổi dòng dõi nhà Dương Văn Lễ .
Hai anh em càng nghĩ càng chán , cuối cùng lại cưỡi trâu lên đường .
Đáng nhẽ ra chỉ cần đi hai ngày là đến được trấn Thanh Hóa nhưng có một số việc khiến hành trình bị chậm lại .
Cơ bản vẫn là cướp đường cùng với thời tiết nắng nóng , cả hai đã chọn những con đường đông người qua lại để đi cho an toàn nhưng cướp thời này nhiều vô kể .
Nhóm nào it thì 3,4 tên mà nhiều thì 2,30 người cũng có , dù gì chỉ cần bọn hắn không tạo phản cùng làm càn thái quá thì quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua , núi rừng hiểm trở thế này chạy vào đi dạo còn bị lạc chứ đùng nói bắt cướp.
Cảm giác như bọn này mà không lên núi làm cướp thì có lỗi với đất mẹ vậy, chính vì vậy mà số lượng người vào rừng khỏi nghiệp ngày một tăng , đông hơn cá diếc sang sông.
Gắp mấy đám cướp nhỏ thì bọn hắn phi trâu mà chạy còn đám nào hơn hai chục mạng thì phải kiếm đường mà đi vòng .
Tuy vậy ,hai thiếu niên cưỡi một con trâu đi nghênh ngang thế này thì không khác gì miếng mồi béo cho bọn cướp .
Bọn hắn sáng thì tránh cướp tối thì ngủ nhờ nhà dân , không thì ngủ bụi .
Mãi đến tận ngày thứ ba thì bọn hắn mới tới được cổng thành trấn Thanh Hóa.
Nếu như người xưa có câu nói " Thứ nhất kinh kỳ , thứ nhì Phố Hiến " vậy xếp thứ ba chắc chắn phải là Thanh Hóa .
Nơi đây không chỉ là quê tổ của các vua Lê mà còn là vùng đất địa linh nhân kiệt sản sỉnh ra rất nhiều người tài .
Sông núi Thanh Hóa trừ mùa đông thì lạnh , mùa hè thì nóng ra còn hai mùa còn lại trong năm đều rất dễ chịu .
Nguyễn Bành đứng nhìn cổng thành không khỏi thán phục sự hùng vĩ .
Tường thành cao đã gần mười mét , rộng năm mét, tường thành lát đá , phía trên có binh lính nghiêm túc trông coi , phía trước có 8 cái cửa ô bằng đá đống vai trò như của thành , mỗi cửa ô đủ rộng cho 2 cái xe ngựa đi qua cùng lúc, người ra vào nườm nượp như nước chảy .
Khi vừa dắt trâu vào cửa thành đã bị khung cảnh xung quanh choáng ngợp , hàng quán , người qua đường , tiếng hò hét đông đúc chứng tỏ sự phồn hoa của nơi này .
Nếu như chỉ tính lưu lượng người thì nơi này không kém gì những năm 80 của thế kỉ XX, tất nhiên là trong đây cũng không thiếu ăn mày .
Lượng người đông cũng một phần là do đám người ăn xin ngồi ở cổng đợi xin bố thí , người trên đường lại bày nhiều hàng quán nên có cảm giác chen chúc .
Quang Anh thì sắc mặt vẫn như thường , mấy lần trước là do hắn tò mò khung cảnh của thời này ,bây giờ nhìn quen rồi thì chẳng thấy gì lạ mấy nữa .
Mấy cảnh hùng vĩ hơn nữa hắn cũng thấy nhiều rồi , hắn chỉ thán phục công sức của người xưa đã xây ra được những thứ thế này .
Hai người dắt theo con trâu đi tìm một quán trọ để thuê trong vòng gần hai tháng .
Tuy là mới đầu tháng 7 nhưng người đổ về đi thi đã đông nghịt, bọn hắn ban đầu tìm hai nhà trọ đều hết chỗ .
Thậm chí hỏi từ phòng cao cấp đến phòng bình dân cũng hết sạch .