Tháng 5 bắt đầu, trong cung công việc cũng đã lu bù lên. Sự kiện lớn liên quan đến hậu vị như Xuân Nhật yến là không thể nào qua loa. Từ Lễ Bộ dẫn đầu, Nội Thị Tỉnh cùng Điện Trung Tỉnh song hành, cả tòa trong cung đều náo nhiệt phi phàm.
Các đại nhân vội đến chân không chạm đất, cung nhân trong cung càng là như thế. Tiên đế không phong con nối dõi, tới thời Vệ Nam Phong, một cái phi tần cũng không có. Cung nhân bị cắt giảm rất nhiều, các cung điện không thường dùng cũng không cần quét tước, tùy ý để bám bụi.
Hiện giờ mở ra Xuân Nhật yến, những điện này đều được trưng dụng toàn bộ. Rắn, kiến thường xuất hiện nhiều vào tháng năm cho nên những trại nuôi ngựa, hoa viên, ao hồ cũng đều phải kiểm tra, dọn dẹp thật kĩ. Tránh để dọa sợ các quý nhân.
Giống như A Miêu, sớm đã bị an bài vào trong Đông Cung, mỗi ngày quét tước, chỉ có ban đêm mới có thể trở về.
Quản Đồng bị phân phối đến Nội Văn Học quán làm việc, công việc nhẹ nhàng khiến nhiều người hâm mộ. Các nàng ngẫu nhiên mới gặp nhau một lần, A Miêu làm việc vất vả, miệng liên tục ngáp, giương mắt nhìn xem Quản Đồng, kêu một câu "A Giáng tỷ tỷ", đầu cũng ngăn không được mà rũ xuống.
Quản Đồng thấy mà đau lòng, tiểu cô nương mới bao lớn đã phải làm việc mệt thành như vậy.
Nhưng Quản Đồng cũng thật sự vội, chính mình vừa phải gánh trên lưng một chồng công văn quy củ thật dày, vừa phải học tập lễ nghi, để không bị người khác bắt lỗi. Nếu lấy ra so sánh, nàng lại cảm thấy A Miêu càng khổ, nhưng cũng không có cách nào, thế nên mỗi khi có đồ ăn ngon đều để lại cho A Miêu một chút, khích lệ nàng vài câu lấy làm an ủi.
Dần dần, ngay cả thời gian như vậy cũng ít.
A Miêu không còn thường xuyên trở về, mà không lâu sau đó Quản Đồng cũng phải vào nội cung. Người ở ngoại phường được đưa vào Nghi Xuân viện tại Đông cung, cùng người nội phường ở chung một chỗ. Nguyên cái Đông cung đang trống không này, không lâu sau tính cả hậu cung đều sẽ được dùng làm chỗ dừng chân, du ngoạn. Địa phương mà Quản Đồng được phân phối đến cũng chính là Đông Cung, tiện cho việc dạy học. Cũng do đó mà nàng với A Miêu dương như cũng không có cơ hội gặp mặt.
Đợi cho đến ngày được ra ngoài, Quản Đồng cùng các cung nhân khác đều xen lẫn trong một chỗ. Mọi người đều an tĩnh đến quá mức.
Quản Đồng đưa mắt nhìn bốn phía, không có nhìn đến mấy tiểu cô nương hay nhỏ giọng bát quái trước đây. không biết là do không làm cùng công việc với nàng, hay là bị đào thải, hay là...... Nghĩ đến khả năng xấu nhất, Quản Đồng nhấp môi, chỉ là càng trầm mặc chút.
Các nàng ăn mặc thống nhất quần áo màu xanh, xếp hàng dài, đi qua Dương Quan môn, dọc theo đường lớn chậm rãi đi về phía trước.
Một tòa cung điện cổ xưa hiển hiện trước mặt Quản Đồng, đường lát đá sạch sẽ, không dính bụi trần, xếp thành hàng ở hai bên đường là thị vệ được võ trang uy nghiêm. Tổng thể trông như một bức tranh lịch sử, xa hoa mà cổ kính.
Tường cung cao lớn, dày nặng nghiêm mật, tạo thành một đường phân cách trên không trung. Hơi hơi ngẩng đầu, có thể nhìn thấy phía sau tường cung lộ ra một chút mái cong. Gió thổi qua, chuông đồng dưới mái hiên nhẹ nhàng đong đưa, liên tiếp vang lên âm thanh thanh thúy, làm cho không kí dày nặng được bôi lên một chút sắc thái linh động.
Nơi xa có tiếng trống gõ vang, tầng tầng tiến dần lên, thịch thịch thịch liên tiếp không ngừng, theo sát, tiếng trống càng lúc càng lớn, liên miên không dứt.
"Là tiếng trống phố."
Có người thấp giọng nói, thực mau lại im lặng.
Quản Đồng nhìn xem trái phải, nàng nhìn đến những gương mặt mang theo hồi ức cùng hướng tới của những người trẻ tuổi bên cạnh, thật giống như là đang tưởng niệm cố hương. Trống phố là cái gì? vừa nảy lên câu hỏi này trong đầu, một đoạn hồi ức liền dâng lên.
Đó là một tòa thành lớn, bát nhai cửu mạch đan xen ngang dọc, "hàng trăm gia tựa cờ vây cục, mười hai phố như trồng rau huề". Khi mặt trời lặn, 800 trăm tiếng trống được đánh lên, tiếng đầu tiên bắt đầu từ đầu phía nam theo thứ tự dần dần mà kéo dài về phía bắc, âm vang không dứt.
(* Hàng trăm gia tựa cờ vây cục, mười hai phố như trồng rau huề, là hai câu thơ xuất từ Quan Âm đài vọng thành của Bạch Cư Di)
Mọi người trong thành còn dựa vào tiếng trống lúc mặt trời mọc để bắt đầu một ngày làm việc.
Trong lòng Quản Đồng hiện lên nhàn nhạt đau buồn. Nàng phân không rõ nỗi đau buồn này là cảm xúc còn xót lại của thân thể, hay là nỗi nhớ nhà của người sống tha hương như nàng. Nhưng giờ này khắc này, nàng đột nhiên có sự cộng minh với những người xung quanh, sự ngăn cách đã từng, dường như cũng tiêu tán rất nhiều.
"Đi mau đi mau, đừng có mà đứng nghe." Nhóm Nữ quan có chút không kiên nhẫn nói, tuổi của các nàng lớn hơn nên đã không còn dễ dàng thương cảm như các thiếu nữ tuổi trẻ nữa.
Các cung nữ ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, có chút bất đắc dĩ, đành phải gắt gao theo ở phía sau. Lúc này, có người nhỏ giọng nói: "Ta nhớ nhà, cũng nhớ cha mẹ."
Những người khác nghe thế đều trầm mặc. Trên mặt mọi người đều toát ra một chút đau thương, một lát sau, mới có người dùng giọng đầy hâm mộ mà nói với Quản Đồng: "Vẫn là Quản nương tử may mắn, còn có hai năm là có thể ra cung về nhà."
Về nhà?
Quản Đồng nghĩ, nàng hồi tưởng lại ký ức vừa mới xuất hiện trong đầu, đó là một tòa thành thị vừa cao lớn, hoa mỹ lại náo nhiệt, phía sau dường như còn có tiếng gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ của người nào đó.
Nhưng đây hầu như chỉ là một đoạn hồi ức, Quản Đồng không có cảm nhận được được sự lưu luyến của thân thế này đối với người trong trí nhớ đó. thật sự mà nói, nàng thậm chí cảm thấy tình cảm của nguyên thân đối thành thành thị này còn sâu sắc hơn.
Quản Đồng chỉ là cười cười: "Đúng vậy, còn có hai năm."
Còn có hai năm là ra cung, nhưng lại không phải về nhà. Thế giới này, đã không có nhà của nàng......
Có lẽ là bởi vì chưa bao giờ nhận thức đến chuyện này, trong lòng Quản Đồng cũng chợt trở nên thương cảm.
Các nàng vào Đông Cung, theo sự an bài của các nữ quan, một lần nữa tiến hành phân phối lại công việc. Thời gian ngày ngày trôi qua, nhóm người Quản Đồng phần lớn chỉ có thể phụ trách một ít công việc phụ trợ, tuy rằng cũng có ra vào nội phường, nhưng những người ở đây phần lớn đều là nhiều người đi cùng nhau, cũng không có cơ hội nói chuyện với họ, nên cũng không thể nào biết được rốt cuộc vị nào là tỷ tỷ của Lục Cầm.
Nội, ngoại phường từ trước đến nay là nơi ca vũ thăng bình, tiếng múa hát nhiều lúc vang lên suốt đêm, ánh đèn thắp sáng thật lâu không tắt. Ngày hôm sau, Quản Đồng thậm chí còn có thể nhìn đến nữ tử ăn mặc khinh bạc, che lại mắt cá chân bị thương đứng ở một bên nói chuyện với nhau.
Thời gian lại một ngày tiếp một ngày trôi qua. Rốt cuộc tới rồi Xuân Nhật yến ngày đó.
Hương thơm phiêu đãng, tinh kỳ dựng cao, tiếng nhạc vàng khắp lều. Rượu ngon món ngon giống như không cần tiền mà đều được dọn ra tới, Thượng Thực cục vội đến chân không chạm đất, rất nhiều cung nhân đều bị điều động qua để hỗ trợ. Tiệc phân thành ba cấp, cao cấp nhất là 'văn yến', "kim bích tụ tập, lộc lấy thịt tiên", đầu bếp cần phải bắt đầu chuẩn bị từ vài ngày trước, ngay khi nhóm lửa, hương thơm đã bay xa vài dặm.
Các thế gia quý tộc cùng gia quyến tiến đến, xe như nước chảy mã như long, tinh kỳ lọng che giơ lên cao, từ xa nhìn lại, là cảnh tượng náo nhiệt cùng phú quý mà Quản Đồng chưa bao giờ tưởng tượng qua.
"Toàn bộ thiếu nữ đến tuổi cưới hỏi trong thành đều tới sao?" Có cung nữ tò mò hỏi.
Các nàng đều là cung nhân do Nội Văn Học quán đề đi lên, đi theo nhóm học sĩ, ghé vào chỗ hành lang dài nhìn trộm xung quanh.
Học sĩ nhóm không ít cũng xuất thân từ thế gia, có không ít tiến đến nói chuyện với nhóm khách nhân, các nàng tốp năm tốp ba đứng ở một bên quan sát, cũng không có ai dám nói cái gì. Mà cung nữ giúp đỡ xách đồ cho các học sĩ như Quản Đồng, cũng im lặng theo.
Liền như lúc trước Lục Cầm theo như lời như vậy, đây là một cái công việc tuyệt hảo.
"Cũng không phải." Nhóm học sĩ cười nói, "Miễn là người có thanh danh, hoặc là hiền danh, hoặc là tài danh, thánh nhân cũng sẽ mượn cơ hội này gặp một lần. Không chừng liền sẽ được cho một quan nửa chức."
Nghe thấy học sĩ nhóm nói như vậy, có cái cung nhân đàu óc linh quang cười nói: "Kia không phải là có rất nhiều kẻ sĩ cũng sẽ tìm cơ hội lộ mặt?"
"Đây là tự nhiên, những kẻ sĩ này sẽ đầu nhập vào các thế gia. Nếu tài học có thể được các quý nhân quan lớn thưởng thức, bắt được cơ hội đến cung yến lộ một mặt, như vậy cũng đã bước được nửa chân lên đường mây xanh."
Quản Đồng dựa vào hành lang dài, hơi mỉm cười, nghe tiếng nói chuyện của mọi người, nàng híp mắt nhìn xem bên ngoài. Lụa là khắp nơi, hương xe bảo mã, có mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhẹ nhàng dạo bước, có người hầu đang nâng đỡ mảnh mai, thướt tha thế gia quý nữ, cũng có người mặc hồ phục, cưỡi ngựa ào ào hào sảng nhi nữ. Đây là cảnh tượng thịnh thế dưới sự trị vì của tiểu cô nương nhà nàng, đây là thế giới của Vệ Nam Phong a.
Quản Đồng chớp chớp mắt, nhưng thật ra học sĩ ở một bên thả vỏ hạt dưa trên tay xuống, phủi phủi, nói: "Đi thôi, cũng nên diện Thánh."
"Diện Thánh?" Quản Đồng theo bản năng kinh hô một tiếng.
Học sĩ kỳ quái liếc nhìn Quản Đồng, sau đó liền cười: "Chính là nhìn từ phía xa, loại phẩm cấp như ta và ngươi, sao có thể được chân chính diện thánh? Có thể nhìn thấy thiên nhan, cũng là phúc khí tu luyện mấy kiếp"
Xùy, nàng khỗng những nhìn thấy, còn trực tiếp ôm qua rồi. Quản Đồng trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác khó chịu, nàng cúi đầu đi theo phía sau, theo dòng người tiến về phía trước.
Rộng lớn nơi sân, lập rất rất nhiều người. Các nàng xa xa đứng, rất xa thấy minh hoàng sắc lọng che đánh lên, Vệ Nam Phong chính chậm rãi mà đến.
Lâm Uẩn đi theo bên người Vệ Nam Phong, nhỏ giọng nói: "Khẩn trương sao?"
Vệ Nam Phong quăng cho đối phương một ánh mắt khinh thường: "Chuyện lớn nào mà trẫm chưa trải qua, như thế nào lại khẩn trương vì loại tiểu yến này."
Lâm Uẩn cười hì hì: "Trước kia đều là chuyện quốc gia đại sự, hiện tại lại là thân cận cùng đông đảo mỹ nhân, làm sao có thể giống nhau?"
Vệ Nam Phong sắc mặt hơi trầm xuống, mím môi: "Câm miệng!"
Bị chửi vào mặt, Lâm Uẩn sờ sờ cái mũi, cũng không dám nói chuyện nữa.
Các nàng một đường đi về phía trước, nội thị dẫn đường hô to Bệ hạ giá lâm, bên dưới rậm rạp quỳ xuống một loạt. Vệ Nam Phong đã nhìn quen cảnh tượng như vậy, cũng nghe quen tiếng hô vạn tuế như núi đổ này.
Từ ban đầu kích động, chết lặng, đến bây giờ đã sớm không làm dậy nổi chút cảm xúc nào của nàng. Nàng hơi hơi giương mắt, đang muốn nói "Bình thân". Lại thấy có một bóng hình hành lễ chậm một nhịp so với người khác.
Vệ Nam Phong giật mình, nhíu mày, nghĩ thầm là người phương nào to gan như vậy.
Mà người nọ cũng xác thật to gan, lại dám lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Nhưng cái liếc mắt này đã làm Vệ Nam Phong như bị sét đánh mà đứng tại chỗ.
Mặt mày của người nọ rất quen mắt, không cần cố tình hồi ức, Vệ Nam Phong đều có thể nghĩ đến lên đó là gương mặt thuộc về ai, là ai ở trong mộng xảo tiếu thiến hề, là ai mặt mày ôn nhu hướng nàng từ biệt.
Chính là, sao có thể!
Làm sao lại có thể??
Chẳng lẽ là ai nhìn trộm được tâm tư của nàng, cố ý thiết hạ bẫy? Mà chuyện về tỷ tỷ, nàng chỉ nói với một người!
Vệ Nam Phong giật giật bước chân, lại dừng lại trong phút chốc, nàng gắt gao nắm chính mình ngón tay, thật lâu qua đi, mới nói giọng khàn khàn: "Bình thân."
(*"Xảo tiếu thiến hề", đây là câu thơ được xuất từ "Thi Kinh - Quốc Phong - Vệ Phong - Thạc Nhân". Dịch nghĩa: "Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp, ở bên khoé miệng có chút duyên.")
Người chung quanh tuy rằng kỳ quái tại sao Thánh nhân cho bình thân muộn như vậy, nhưng lại không dám nhiều lời.
Mà Lâm Uẩn là cận thần của Vệ Nam Phong, muốn tùy ý rất nhiều, nàng ngẩng đầu muốn hỏi, lại thấy ánh mắt Vệ Nam Phong nhìn phía chính mình tràn đầy lệ khí lạnh băng.
Lệ khí sao lại trầm trọng như vậy, làm Lâm Uẩn trong lòng nhảy dựng, câu hỏi trước đó lập tức bị che dấu, không dám mảy may nhắc tới.
(Cuối cùng cũng gặp nhau, *tung bông* *tung hoa* *xoạc chân* *nhảy vòng tròn* hú hú)
Tác giả có lời muốn nói:
Ta phía trước từng nói như nào? Tương nhận mới là tìm đường chết bắt đầu...... Thỉnh đại gia thưởng thức: Tìm đường chết tiểu hoàng đế tại tuyến truy thê hỏa táng tràng