Quản Đồng cảm thấy tam quan của chính mình đã chịu tác động thật lớn, Cho đến khi vào Nội Văn Học quán cũng chưa phục hồi tinh thần lại. nhưng thực mau, kiếm sống dạy học lâu dài lại chiếm cứ toàn bộ tư tưởng cửa nàng.
Nội Văn Học quán chủ yếu phụ trách dạy học cho nhóm con hát từ ngoại phường được điều phối tới. Còn nhóm người đến từ các thế gia đã sớm có những hiểu biết nhất định, không cần phải dạy dỗ quá nhiều, chỉ cần dạy một cách máy móc theo sách vở là được. Nhóm con hát ngoại phường thì ngược lại, nhóm này có nhiều thành phần phức tạp, đủ loại thân phận, ngành nghề, tuy rằng cũng có người từng mang thân phận quan gia, nhưng rốt cuộc đã làm công việc đón đi rước về rồi, thì không tránh khỏi lây dính những thói quen phong trần, vạn nhất quấy nhiễu đến quý nhân, hay làm ra chuyện khác người thì khi đó lại trở thành một trò cười lớn.
Sự tình liên quan mặt mũi Thánh nhân, không thể khinh thường.
Vì ngăn chặn tình huống như vậy, Cung Chính phải hao hết sức để suy nghĩ. Vốn dĩ chuyện như vậy không cần Cung Chính tới làm mà là do người chủ trì hậu cung thực hiện điều phối. Nhưng từ lúc Hoàng phu trước đó của Vệ Nam Phong chết bất đắc kì tử, hậu vị vẫn luôn trống không. Từ nay về sau việc lớn việc nhỏ, đều không có người chủ trì, dần dần, những việc này liền giao vào trong tay Cung Chính. Lần này cũng không ngoại lệ, bởi vậy Cung Chính vẫn luôn thỉnh chủ ý từ Vệ Nam Phong, Vệ Nam Phong bất đắc dĩ chỉ phải giao việc chủ trì cho người luôn có quan hệ cá nhân tốt với nàng là Lâm Uẩn, chuyện này rôt cuộc mới có thể tiếp tục thực hiện.
"Vô cớ chết bất đắc kỳ tử a, nghe nói vị này hoàng phu cũng từng nổi tiếng trong kinh là ngọc thụ lan phong công tử."
Sau khi nghe giảng, học cung quy cả đêm, các cung nữ cầm theo đèn lồng, dẫm lên ánh sáng đi về chỗ ở. Các nàng tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau, thấp thấp nói nhỏ, đều rơi vào trong tai Quản Đồng —— nàng cố ý đi đằng trước để nghe bát quái từ mấy người phía sau, quả nhiên, lại nghe được đầy tai.
Nghe những chuyện này làm nàng nhịn không được lại nghĩ tới chuyện cũ đã từng.
Khi đó Vệ Nam Phong vừa mới cập kê, mới mười lăm tuổi, ở trong mắt Quản Đồng nàng vẫn còn là nụ hoa còn chưa nẩy nở, là trẻ vị thành niên vẫn cần được che trở. Nhưng đặt ở nơi này, cũng đã là người trưởng thành, có thể thành hôn, thậm chí sinh con.
"Tỷ tỷ, ngươi có hôn phu sao?"
Ngày hôm đó, Vệ Nam Phong mang theo tâm sự nặng nề hỏi Quản Đồng. Vệ Nam Phong sinh nhật vào tháng 11, sau khi nàng cập kê, thời tiết cũng đã thực rét lạnh. Trong mộng tuy rằng không phân biệt được nóng lạnh, nhưng có thể nhận biết thông qua quần áo. Vệ Nam Phong ăn mặc áo khoác lông thỏ, một vòng lông tơ ở cổ áo bao lại khuôn mặt nàng, làm nó trông càng nhỏ nhắn, khiến nàng nhìn giống như một đứa trẻ. Nàng vốn dĩ cũng chính là đứa trẻ mà.
"Hôn phu? À, ý ngươi là lão công? Không có đâu, ta vẫn còn tuổi trẻ." Quản Đồng cười hì hì trả lời, nàng nhìn Vệ Nam Phong, đứa nhỏ này đã dần dần lớn lên, bắt đầu có hứng thú với tình yêu nam nữ rồi sao? Quản Đồng bỗng nhiên xúc động, vui mừng khi thấy nhãi con nhà mình đã trưởng thành.
Vệ Nam Phong nhìn ánh mắt bỡn cợt của nàng, tai chậm rãi trở nên đỏ bừng. Nàng ngẩng đầu, nhìn Quản Đồng. Đối phương mặc dù lớn tuổi hơn nàng, nhưng trên người vẫn luôn có sự tươi trẻ, sức sống của thiếu niên. Ở thế giới của Vệ Nam Phong, người bình thường bằng tuổi Quản Đồng, phần lớn hài tử đều đã biết nói biết chạy. Liền tính là cung nhân bên người nàng, phần lớn cũng là mỗi ngày mặt mày căng chặt, đắp lên một đống phấn, nhìn giống như một đám người nộm.
Chưa bao giờ sẽ có người giống Quản Đồng, chừng đó tuổi tác nhưng vẫn hoạt bát tươi mới.
Đây là thần thái chỉ những người không phải lo lắng về cuộc sống, cũng không cần phụ trách cho sinh hoạt của người khác mới có.
Vệ Nam Phong mặc dù tuổi không lớn, nhưng nàng cũng rõ ràng đạo lý này.
Tỷ tỷ là tiên nhân. Thế giới của tiên nhân, tất nhiên chính là vô ưu vô lự, không có những phiền não của phàm nhân.
"Làm sao vậy? Ngươi muốn yêu đương?" Quản Đồng hỏi, cười hì hì, nàng không có nhận thấy được ý tứ tiềm tàng của Vệ Nam Phong, ngược lại xoa tay hầm hè cảm thấy chính mình rốt cuộc có cơ hội phổ cập tri thức.
Vệ Nam Phong kỳ thật nghe không hiểu lời nói của Quản Đồng cho lắm, nhưng nhiều ít cũng đoán được chút ý tứ. Nàng lắc đầu: "Ta không muốn. Vậy tỷ tỷ khi nào sẽ thành thân?" Nàng tưởng tỷ tỷ của nàng, hơn phân nửa cũng là bị cha mẹ đích thân chỉ hôn, cũng không biết đối phương là người ra sao, là nam hay nữ, trông như thế nào. Tưởng tượng sẽ có người có được tỷ tỷ, Vệ Nam Phong liền cảm giác vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
"Ta a......" Quản Đồng ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà. Nàng đột nhiên rũ mắt, hướng Vệ Nam Phong cười: "Ta không vội, ta còn trẻ như vậy. Ít nhất cũng phải sau ba mươi."
"Ba mươi!!" Vệ Nam Phong kinh ngạc che miệng lại, cúi đầu tính tính, nhăn lại mày nhỏ, "Ở chỗ chúng ta 30 tuổi đều có thể lên chức bà."
"A? Thật vậy chăng?" Quản Đồng kinh ngạc nói, nàng lúc ấy còn không có nghĩ đến Vệ Nam Phong đã mười lăm, đã tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi, nghĩ rằng tiểu cô nương hỏi chuyện chỉ vì tò mò. Nàng sờ sờ đầu nhỏ của Vệ Nam Phong, "Nữ hài tử cũng không thể thành thân quá sớm. thành thân sinh con quá sớm, chính mình liền sẽ bị nhốt ở một địa bàn, cả ngày chỉ biết vây quanh trượng phu cùng hài tử. Thừa dịp chính mình còn tuổi trẻ, phải đi ra ngoài nhìn xem, xem nhiều, trải qua nhiều, mới biết được chính mình nghĩ muốn cái gì, muốn một người như thế nào để phó thác cả đời."
"Sự tình liên quan cả đời, không thể tạm chấp nhận."
Vệ Nam Phong trầm mặc, sau đó vùi đầu vào trong lồng ngực Quản Đồng. Quản Đồng vỗ vỗ phía sau lưng của tiểu cô nương. Nàng khi đó còn không có trải qua quá ốm đau, sinh hoạt xuôi gió xuôi nước, người nhà, bằng hữu, đều ở bên cạnh nàng, Chỉ cảm thấy tiểu cô nương trong mộng đáng yêu ngoan ngoãn làm người đau lòng. Nàng còn không có mẫn cảm cùng cảnh giác như lúc này, mà tính cách thực tùy tiện, thậm chí không có phát hiện ý nghĩa chân chính ẩn sau sự trầm mặc của Vệ Nam Phong. Nàng chỉ dựa vào kinh nghiệm sinh hoạt nông nạn của mình để mà phỏng đoán tâm tư của Vệ Nam Phong.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Quản Đồng đột nhiên trầm xuống, ngực cũng ẩn ẩn buồn đau lên.
Nếu nói đến việc mà đời trước khiến Quản Đồng thấy hối hận nhất, thì chuyện này cũng chính là việc mà Quản hối hận nhất, không gì sánh nổi.
Phải đên nửa năm sau đó, Quản Đồng mới biết được Vệ Nam Phong muốn thành thân. Một thiếu nữ mười lăm tuổi, mười năm làm con rối hoàng đế, phải gả cho một người nàng chưa bao giờ gặp qua, một nam nhân chỉ tồn tại trong lời nói của người khác. Nam nhân kia lớn hơn nàng mười tuổi, là một nam nhân trưởng thành. Dù nam nhân kia có được mọi người khen ngợi, điều này cũng không đúng, không nên.
Chỉ tiếc ở chỗ này, những chuyện không thể tưởng tượng như vậy lại là đương nhiên.
Quản Đồng đến nay đều nhớ rõ bộ dáng của Vệ Nam Phong khi nói tin tức này với nàng.
Thiếu nữ ngồi đoan chính ở trước mắt nàng, bởi vì vào đêm, nàng chỉ ăn mặc trung y, tóc mềm mại buông xuống cùng với vạt áo, rơi rụng trên mặt đất, màu đen dừng ở trên màu trắng, giống như là giấy trắng bị vẩy lên một tảng lớn mực. Nàng an tĩnh nhìn Quản Đồng, chỉ nói một câu: "Tỷ tỷ, ta đã nghị hôn. Không có bao lâu, ta liền phải thành thân."
Quản Đồng kinh ngạc nhìn Vệ Nam Phong.
Thiếu nữ hơi hơi ngẩng đầu, Quản Đồng liền thẳng tắp nhìn vào tròng mắt trầm tĩnh đến không có biểu tình của đối phương.
"Ngươi......" Quản Đồng há mồm.
"Ta cũng muốn làm theo những gì tỷ tỷ nói, lớn hơn chút nữa, tư tưởng thật sự rõ ràng, sau đó mới lựa chọn nhân sinh của chính mình." Thiếu nữ cúi đầu nói, tay nàng giấu ở trong tay áo, bị chính mình nắm đến trắng bệch, đau đớn từ kẽ xương thẩm thấu ra tới, thấm tiến trái tim nàng, một trận tiếp theo một trận đau nhức.
"Chính là ta không có cách nào, ta làm không được. Ta không thể...... có được sinh hoạt như trong lời nói của tỷ tỷ."
Sinh hoạt như vậy quá tùy ý, quá mộng ảo, Vệ Nam Phong liền nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí ra cung nàng đều làm không được.
Quản Đồng không biết nói cái gì. Nàng nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử, nhưng nàng lại không thể nhẹ nhàng ôm nàng, an ủi nàng như bình thường vẫn làm. Đây không phải vấn đề trẻ con khinh phiêu phiêu như thường ngày nữa, đứa nhỏ này rõ ràng đột nhiên bị đẩy về phía thế giới tàn nhẫn.
"Tỷ tỷ, ngươi...... không ôm ta một cái sao?"
Thiếu nữ cuối cùng ngẩng đầu, nàng nhìn Quản Đồng, trong ánh mắt đều cầu xin. Quản Đồng đã thật lâu thật lâu không có gặp qua ánh mắt yếu ớt lại mang theo cầu xin như vậy của Vệ Nam Phong. Nàng rõ ràng bồi dưỡng đứa nhỏ này, bồi dưỡng thành vừa thông minh lại tự tin. Nàng rõ ràng nói cho tiểu hài tử rất nhiều chuyện ở thế giới của nàng, hy vọng đứa nhỏ này về sau có thể biến thành một cái sáng suốt minh quân.
Nàng thậm chí còn kể cho Vệ Nam Phong chuyện mười sáu tuổi Khang Hi đánh bại Ngao Bái.
Chính là vì cái gì, nàng rõ ràng vẫn là cái hài tử, còn không có trải qua cảm giác được tặng hoa, được nắm tay, mà ngay lập tức phải thành thân cùng người khác?
Quản Đồng ôm lấy Vệ Nam Phong, tay nàng đều run lên, vẫn là Vệ Nam Phong cầm tay nàng, thật cẩn thận vì nàng thổi thổi, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ không cần khổ sở. Chúng ta nơi này...... Đều là cái dạng này. Cho nên, không cần lo lắng vì ta."
Nếu bên người của ngươi mọi người đều tồn tại một cách mơ màng hồ đồ như nhau, có lẽ ngươi sẽ không cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng chính là bởi vì ngươi đã biết đến một loại cách sống khác, đã biết được hóa ra người còn có thể có rất nhiều lựa chọn, khi đó những điều vốn cho rằng đương nhiên đột nhiên sẽ trở nên trầm trọng lại thống khổ lên.
Tuy Vệ Nam Phong không nói với Quản Đồng như vậy. Nhưng Quản Đồng lại không phải kẻ ngốc.
Nước mắt nổi lên, che lấp hết thảy trước mắt. Quản Đồng nhấp miệng, tại sao lại có hài tử vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện đến như vậy? Rõ ràng nàng hẳn là nên bất lực bàng hoàng, hẳn là phải thống khổ khổ sở, rúc vào trong lòng của người tỷ tỷ này. Nhưng nàng lại còn muốn an ủi ngược lại kẻ không phụ trách là chính mình, một kẻ mềm yếu như nàng, có tư cách gì mà làm tỷ tỷ? Nàng không có biện pháp bảo hộ đứa bé này, thậm chí không biết như thế nào an ủi nàng. Nàng từng nói cho nàng biết về những thứ tốt đẹp, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào hắc ám.
"Ngươi còn có ta." Quản Đồng nói với Vệ Nam Phong, dùng sức ôm chặt hài tử trước mặt, đây là lần đầu tiên nàng học được che giấu cảm xúc của chính mình.
Thiếu nữ được Quản Đồng ôm trong lòng ngưc, hấp thu phân ấm áp hư ảo lại tốt đẹp này lẩm bẩm nói: "Ta còn có tỷ tỷ."
Lớn lên, có lẽ là sự tình chỉ trong nháy mắt. Vô luận là đối với Quản Đồng hay Vệ Nam Phong đều là như thế.
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta hùng hài tử đã từng thật sự thực tốt!