Trong mơ màng, Vanda lại nhìn thấy giấc mơ quen thuộc, nơi mà cuộc nói chuyện không có hồi kết.
Tiềm thức của Vanda mách bảo rằng những giọng nói này đang bàn về một cuộc xâm lăng.
Từ khi gã còn là một đứa trẻ, vừa sinh ra ý thức thì giấc mơ này đã xuất hiện và đeo bám gã cho đến tận bây giờ, nó như một thói quen lập đi lập lại hàng đêm.
Thế nhưng lần này có phần khác biệt, gã có thể mở mắt ra nhìn khung cảnh ấy, tuy nhiên nó rất mờ ảo.
Đây là đâu nhỉ?
Vanda thở ra từng ngụm trọc khí, trong tầm mắt mơ hồ, gã nhìn thấy mình đang ngồi trước một chiếc bàn tròn lớn, có vô số bóng đen ngồi đầy các ghế xung quanh, họ bàn tán vì chỉ trỏ.
Một kẻ trong số đó hướng về Vanda mà hỏi: "Đại thiếu, ngài định phong ấn toàn lực sao?"
"Chắc chắn rồi, chúng ta chưa biết kẻ mạnh nhất của họ có trình độ thế nào, phải tìm hiểu từ từ." Người ngồi kế bên nêu ý kiến.
"Nó sẽ đến cùng với ngài, nhưng có lẽ sẽ đến trễ. Ngài đừng nôn nóng." Một người khác lại nói.
Nó là ai? Nó là cái gì? Vanda cau mày.
Đột nhiên, gã bừng tỉnh.
Đập vào mắt Vanda là một căn phòng kín, ngồi phía trước là tên trung niên sắc mặt thâm trầm, tay mang vuốt sắt đang hời hợt nhìn gã, kế bên hắn còn có hai kẻ áo đen túc trực.
Vanda thở ra từng hơi khó khăn, gã phát hiện mình bị trói chặt trên ghế, cho dù cố gắng vùng vẫy cũng không hề xê dịch.
"Tỉnh rồi sao? Đừng cố sức chống trả, nó chỉ khiến mày đau đớn hơn thôi."
Gã trung niên vừa dứt câu, dưới tay Vanda lập tức truyền tới cảm giác đau điếng, chỉ thấy tia điện chợt sáng lóa, nó đem hai tay gã giật cho tê rần, nhức nhối.
Vanda giật bắn cả người, gã gập người lại, cắn chặt răng chịu đựng, mồ hôi nhể nhại trên trán.
Đợi đến khi tia điện ngừng giật, gã trung niên mới ung dung nói:
"Rất cứng cỏi, không hổ là chó săn của Nghịch Thiên Minh."
Nghịch Thiên Minh?
Vanda chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, gã nhếch môi cười, trêu chọc:
"Tao không biết Nghịch Thiên Minh mày nói là cái thứ gì. Tao chỉ biết là mày rất ngu khi bị tụi nó dắt mũi như chó vậy."
Vanda vừa dứt câu, tên áo đen đứng kế bên liền lấy một cây đinh dài đóng mạnh vào bả vai của gã. Điếng hồn, Vanda la lớn một hơi rồi cắn răng nhịn đau, cứ ngỡ sẽ xong, thế nhưng mà cây đinh khi tiến vào trong vai của gã lại tiếp tục giật điện, nó khiến cho các bắp thịt trong vai gã phải chịu cơn đau đớn kịch liệt.
Vanda há mồm thở hỗn hển, gã bật cười.
Gã trung niên lúc này mới âm trầm nói: "Ở đây chỉ có tao hỏi, mày trả lời, nhớ chứ?"
"Tao là Trần Đăng Quán, tam chấp sự của Bách Thế Hoàng Triều." Gã lạnh nhạt nói tiếp, "Đàn ông không nói vòng vo. Khai đi, mày thuộc băng đảng nào của Nghịch Thiên Minh? Tàn Dương Cung?"
Lại là Tàn Dương Cung?
Vanda sắc mặt âm trầm, đây là lần thứ hai gã nghe về cái tổ chức này. Lần đầu tiên là thông qua lời Hắc Vũ Hạo, gã ta đã để giấu kín rương bạc nhằm cống nạp cho Tàn Dương Cung níu kéo quan hệ.
Vanda nhớ không lầm thì Tàn Dương Cung đến từ khu vực ngoại thành. Thế có nghĩa là Bách Thế Hoàng Triều cũng có địa vị tương tự như vậy hoặc lớn hơn.
Con mẹ nó, không ngờ lại bị cuốn vào âm mưu của những băng đảng trong ngoại thành.
Hèn chi mà sức mạnh của Trần Đăng Quán lại cách biệt đến như thế.
"Tao thật sự không biết Nghịch Thiên Minh là gì, tụi tao chỉ là mấy thằng lưu vong ở khu tồi tàn mà thôi." Vanda tùy ý nhún vai.
Trần Đăng Quán hừ lạnh.
Lập tức, một cây đinh lại đóng mạnh vào bả vai còn lại của Vanda, nó chuẩn xác đâm vào cọng gân bắp tay của gã, gây ra đau đớn như xé gan xé thịt.
Vanda khạc khạc mấy tiếng ở cổ họng, gân máu nổi đầy trán, kiên cường không phát ra tiếng la nào. Ngược lại, gã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Ah Fei ở phòng bên.
Nghe thế, ánh mắt Vanda trở nên lạnh lẽo, gã hé miệng cười tươi.
Chắc thằng ranh con này chưa nghe câu chó cùng rứt giậu nhỉ?
Chỉ nghe Trần Đăng Quán trầm giọng quát mắng:
"Mấy thằng lưu vong? Mấy thằng lưu vong có thể làm loạn khu tồi tàn, có thể giết hai bang chủ băng hội cùng lúc, có thể triệu hồi hắc thể Vel's?! Nói! Chúng mày có âm mưu gì?!"
"Tao đéo biết." Vanda ung dung trả lời, tay cố gắng động đậy, gã thử liên hệ với nhẫn trữ vật. Lúc này mới phát hiện nhẫn trữ vật của gã đang nằm trên tay của Trần Đăng Quán.
Khó!
Bốp!
Trần Đăng Quán tức giận đứng phắt dậy tán vào mặt Vanda. Với lực đạo của gã, Vanda lập tức phun một ngụm máu lớn, hai mắt hoa lên, tai kêu ù ù.
Trần Đăng Quán quát to: "Nhổ hết móng nó cho tao!"
Gã vừa dứt lời, hai tên thủ hạ lập tức hành động. Vanda không cách nào nhìn về phía sau, gã chỉ cảm thấy bàn tay đột nhiên đau đớn dữ dội, một cái móng bị sinh sinh rút ra, cảm giác nhức nhối đâm sâu vào thức hải của gã, Vanda không nhịn được há miệng hét to.
Cứ thế, từng cái móng tay của gã bị nhổ sạch, đau đớn khiến Vanda lịm đi, cả người hư nhược. Gã thở nhẹ nhàng từng nhịp, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Trần Đăng Quán, nở nụ cười trêu chọc.
Trần Đăng Quán cũng kinh ngạc, gã dở giọng khen: "Giỏi, rất kiên cường. Đáng tiếc mày lại là người của Nghịch Thiên Minh, nếu là của Thuận Thiên Minh bọn tao, chắc chắn tao sẽ bồi dưỡng mày thành tài."
Gã âm trầm nói tiếp: "Mày nghĩ lại đi, não mày chứa cứt bên trong hay sao? Vì sao lại phản bội lại nhân loại, tụi hắc thể cho mày được chỗ tốt gì? Sức mạnh? Tiền tài? Tại sao tụi mày lại giúp chúng xâm chiếm Nam Vực?! Một khi tụi nó thành công, tao sẽ chết, nhưng bọn mày cũng sẽ chết cùng!", Trần Đăng Quán nhẹ giọng nhắc nhở: "Mày nên nhớ, bọn chúng không có nhân tính, một lời trở mặt là chuyện thường tình. Nói đi, mục đích tụi mày tiếp tay cho bọn chúng tấn công tàu hỏa khai thác là gì? Chỉ cần mày nói ra, mày sẽ được đặc ân sống trong nội thành, thậm chí lục địa trung tâm, lúc đó mày muốn gì cũng được."
Nghe Trần Đăng Quán dụ dỗ, Vanda không trả lời.
Gã đã vạch ra được sơ bộ của âm mưu trong đầu.
Nghịch Thiên Minh chính là kẻ gây ra chuyến thảm sát con tàu 5 năm trước, cũng là kẻ gây ra cuộc thảm sát tuyến tàu mới đây. Rất có thể Nghịch Thiên Minh chính là tập hợp những tổ chức ở ngoại thành có âm mưu phản bội nhân loại, mở đường dẫn dắt cho hắc thể tấn công Nam Vực.
Theo Vanda suy đoán, đó chẳng qua chỉ là bước đầu. Bởi sẽ không có ai làm việc tự hại mình, tất cả đều vì lợi ích lớn hơn. Nếu ví nhân loại là đàn cừu, Nghịch Thiên Minh sẽ chẳng ngu dại gì dẫn sói vào nhà ăn thịt cừu, trừ khi đàn sói đó mang cho bọn chúng lợi ích lớn hơn cả đàn cừu.
Đối nghịch với chúng chính là Thuận Thiên Minh, Trần Đăng Quán là một thành viên trong số đó. Thuận Thiên Minh muốn tìm ra tung tích của Nghịch Thiên Minh, ngăn cản chúng và điều tra âm mưu phía sau bọn chúng muốn làm vậy.
Đây rõ ràng là cuộc chơi của những ông lớn ngoại thành.
Mà Vanda thì vô tình bị hiểu lầm là người của Nghịch Thiên Minh, cho nên mới xảy ra tình trạng như hiện tại.
Nhưng cho dù hiểu được như vậy, Vanda cũng không có cách nào phân trần sự thật, gã khẽ cười: "Lợi ích mày nói thật khiến người ta thèm khát. Đáng tiếc, tao thật sự chỉ là thằng lưu vong quèn, không có gì để nói cho mày biết."
Nghe vậy, Trần Đăng Quán thở ra một hơi, gã nặng giọng ra nói: "Xem ra không thể nhiều lời với mày, tao định cho mày sống để khai ra hết. Nhưng thôi, mày chết được rồi." Gã lạnh nhạt ra lệnh: "Rút hồn nó đi."
"Vâng." Hai gã thuộc hạ tuân mệnh.
Một kẻ liền lấy nhiều dây điện dán thẳng lên trán Vanda, một kẻ kết nối với máy tính, mà ở đó chỉ số sức mạnh của Vanda là 823. Ngoài ra, trên màn hình toàn bộ đều là khoảng đen, Trần Đăng Quán hừ lạnh:
"Để mày chết như vậy thật dễ dàng, gắng chịu đau một chút, toàn bộ ký ức linh hồn của mày sẽ được rút ra và trình chiếu toàn bộ."
Vanda nhướng mày, đối diện với cái chết gã không hề nao núng, ngược lại còn cười nhạt nhắc nhở:
"Tao không chắc, nhưng tao đoán linh hồn tao là một con quái thú đấy, cẩn thận lại dọa chết mày."
Đây là lời nói thật, xuất phát từ linh cảm của gã.
Trần Đăng Quán dường như bị gã chọc cười, hắn ta phá lên cười khinh miệt, đáp:
"Con sâu cái kiến, mày tưởng mình là chiến binh Kaju có chiến hồn hung hãn chắc? Buồn cười!"
Nói rồi gã ta cất giọng cười to.
Vanda cũng theo đó bật cười, nhưng là cười bất cam.
Rất có thể lần trọng sinh này kết thúc tại đây rồi, gã đã cố gắng hết sức mọn, thế nhưng trong tay gã không có gì để gã vực dậy được, đã thế còn liên tục gặp phải những thế lực chênh lệnh quá lớn.
Lẹt xẹt!
Chỉ nghĩ được đến đó, trong đầu Vanda bộc phát cơn đau đớn dữ dội. Một đời thư hùng, trước khi chết gã không hề hé răng la hét tiếng nào, giữ lại chút sĩ diện cho mình.
Hai mắt Vanda dần dần trắng dã, nét mặt căng cứng.
Trần Đăng Quán ngồi một bên chống cằm nhìn, gã khinh miệt nhìn vào màn hình máy tính. Dần dần sắc mặt của gã thay đổi, đồng tử co rút.
Chỉ thấy trên màn hình máy tính, con số chiến lực 823 đột nhiên tăng mạnh trong nháy mắt, 10.000! 100.000!
Quá tải! Không cách nào đo lường!
Bang! Màn hình máy tính tan vỡ.
"Con mẹ nó chuyện gì xảy ra?! Máy hư sao?!" Trần Đăng Quán sắc mặt hoảng sợ quát.
Bất quá lời đến đây không ai đáp lại hắn, bởi vì trong không khí đang xuất hiện một tầng uy áp nặng như thái sơn, ép chặt con tim bọn hắn.
Chớp mắt sau đó, không gian đột nhiên run rẩy dữ dội, toàn bộ trang bị trong căn phòng đồng loạt bể nát, nhìn xa hơn, cả căn nhà này tường nứt gạch tan. Chỉ thấy Vanda sắc mặt khôi phục lạnh lùng, hai mắt vẫn trắng dã, thế nhưng uy áp linh hồn từ gã phát ra lại khiến cho Trần Đăng Quán sặc máu ngã xuống sàn, hai gã thuộc hạ thì thất khiếu chảy máu lăn đùng ra chết.
"Không thể nào! Uy áp linh hồn còn mạnh hơn cả bang chủ gấp trăm nghìn lần, gã này thật sự là ai?!" Trần Đăng Quán kinh hoảng hô to, trước khi triệt để hôn mê, gã trông thấy phía sau lưng Vanda nổi lên hư ảnh một con cự long uy nghiêm, tuy mơ hồ, nhưng từ khi nó xuất hiện, Trần Đăng Quán lập tức mất đi ý thức.
ĐÙNG!
Từ bên ngoài mà nhìn, lấy trung tâm ngôi nhà mà Vanda đang ở, mặt đất tựa như một cơn thủy triều chấn nát lan rộng ra, cho đến hơn hai cây số mới đình chỉ nứt vỡ.
Mà Vanda lúc này cũng triệt để mất đi ý thức, hai tay được thả tự do, ngã người xuống sàn.
Không gian khôi phục yên tĩnh.