Tiếng bước chân đều đặn vang lên, ở một nơi hoang vắng của khu vực tồi tàn, có một đoàn hơn trăm người mặc áo vải bố che khuất mặt, đồng bộ đi về một hướng, nhìn từ xa sẽ không thấy rõ mặt ai trong số đó.
Trông bọn họ tựa như một đoàn tu sĩ ma đạo đang đi hành hương, tác phong đồng đều như quân đội chính quy, điều mà chưa từng xuất hiện ở khu vực tồi tàn.
Vô số kẻ lưu vong khi trông thấy đoàn người này liền sợ hãi chạy trốn, không ai dám bén mảng đến gần.
Kẻ đứng đầu đám người này không ai khác là Osborne Otis, bang chủ băng Bạch Xà. Thần thái gã đầy khinh bỉ, thỉnh thoảng lại cười lạnh đắc ý.
Lúc này, gã thuộc hạ ở phía sau gọi Osborne bằng cái tên xa lạ: "Địa Sát ma quân, vì sao chúng ta không trực tiếp đoạt khu vực 5?"
"Mày là người mới của tổ chức?" Osborne không đáp lời mà thắc mắc hỏi lại.
Gã thuộc hạ thành thật gật đầu.
Osborne nhếch miệng cười, "Nhiệm vụ mang tính thay đổi thời đại như thế mà lại cử một người mới đến cho tôi, cấp trên thật thất trách." Osborne khỉnh bỉ chề môi.
Gã chỉ đơn giản giải thích, "Khu vực tồi tàn có 10 nhánh, thế lực rất nhiều, những băng đảng ở đây căn bản không đủ tổ chức chúng ta nhét kẻ răng. Nhưng chúng lại có vai trò là con mắt, không thể mạnh tay nhổ, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ, muốn qua mắt thì phải chơi kế."
"Con mắt?" Gã thuộc hạ khó hiểu.
Osborne lười giải thích, gã nhún vai nói tiếp.
"Mày không cần hiểu sâu. Làm chủ khu tồi tàn chỉ là bước thứ nhất, đã có người lo việc đó. Nhiệm vụ của chúng ta là bước thứ hai, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là được."
"Vâng." Gã thuộc hạ đáp lời.
Vừa nói dứt câu thì gã ta lăn đùng ra chết, cơ thể bị cắt làm hai mảnh đều đặn, đến cả rên rỉ cũng chưa kịp há miệng.
Osborne phục hồi bàn tay nhiễu sóng trở lại bình thường, đồng thời lớn giọng với những kẻ phía sau.
"Là người mới phải nhớ kỹ nguyên tắc của tổ chức. Tuyệt đối chấp hành nhiệm vụ, không thắc mắc, không nhiều lời. Nếu không, chết."
Không một ai đáp lời Osborne, gã vừa lòng gật đầu, đoàn người vẫn như cũ đều bước tiến tới. Nhìn xa hơn, đích đến của bọn hắn chính là một vực thẳm không thấy bờ bên kia, chỉ có tuyến đường ray tựa như một cây cầu sắt đâm thẳng ra ngoài vực sâu, kéo dài đến khi mất hút trong bóng đêm.
Lúc này, tại địa bàn của băng Rìu Chiến. Thuật Hãn thần thái dữ tợn, hai mắt tóe lửa đang ngồi nghe đàn em báo cáo.
"Anh Hãn, đại ca băng Nắp Cống là Muay Kang nói muốn nói chuyện hợp tác với anh."
Nghe được cái tên này, Thuật Hãn mắng to: "Kêu thằng chó đó cút! Một lát nữa tao kéo anh em sang chém chết mẹ nó!"
Thằng bóng xà bang kia còn muốn nói chuyện hợp tác?
Buồn cười!
Chính hắn ta đã bỏ rơi anh trai của gã trong lúc sống còn, cho nên đại ca của gã mới chết.
Ban đầu gã đồng ý duy trì hợp tác là vì lợi ích toàn cục. Thuật Hãn tính toán nhân lúc băng Bạch Xà nhà hoang chết chủ, gã hợp tác với Muay Kang để thâu tóm chúng, tránh cho mấy con điếm Hoa Hồng Dại la liếm. Sau khi cướp thành công, lúc đó sống chết với băng Nắp Cống để chia thành lợi ích lại cũng không muộn.
Ai mà ngờ được bang Bạch Xà lại là khúc xương cứng, gã và Muay Kang có cắn gãy răng cũng không khiến nó trầy xước. Ngược lại còn bị phản kích mạnh mẽ, chết không ít người, nhớ lại gã vẫn còn thấy ớn lạnh.
Đã không thể hợp tác, như vậy bàn đến chuyện tư thù.
Vanda và băng Nắp Cống đã hại chết anh trai của gã.
Mượn cớ trả thù cá nhân này, Thuật Hãn đã kéo quân từ khu vực 4 lặn lội sang đây, nuốt luôn binh lực của Thuật Thành, trở thành thế lực có quân số đông nhất khu vực 5. Gã đặt quyết tâm san bằng bang Nắp Công và Hoa Hồng Dại, về sau liên hệ cấp trên đối phó với bang Bạch Xà cũng không muộn.
Còn thằng Vanda là nhất định phải giết, để thằng chó này sống lâu, biết đâu người chết tiếp theo chính là hắn.
Thuật Thành chết Thuật Hãn còn mừng, đây là cơ hội nhất thống khu vực 5!
Bang Bạch Xà không có chỗ dựa.
Bang Nắp Cống chỉ có thế lực trong khu vực 5, thành viên vỏn vẹn 200 người.
Mấy con điếm Hoa Hồng Dại khó đối phó hơn, mấy ả ta bán thân kiếm tiền, lừa không ít quan hệ từ phía trên, lại có vô số kẻ lưu vong muốn bán mạng cho chúng. Nếu không xử lý nhanh gọn, lâu ngày sẽ tạo thành uy hiếp lớn.
Thuật Hãn có diện mạo hung ác tương tự như Thuật Thành, hành sự cũng nóng nảy không kém, nhưng gã hơn Thuật Thành ở chỗ biết dùng cái đầu.
Lúc này, bên ngoài có thằng đàn em bước nhanh vào báo cáo.
"Anh Hãn, băng Bạch Xà toàn bộ di chuyển căn cứ đi rồi."
"Chúng đi đâu?" Thuật Hãn cả kinh.
"Rìa vực thẳm!" Nói rồi, gã ta cũng không nhịn được run rẩy.
Nghe vậy, Thuật Hãn chấn kinh trợn mắt, "Chẳng lẽ mấy thằng này muốn rút khỏi tranh chấp?".
Về cơ bản thì không có gì phải sợ Vực thẳm, ở đó không có nguy hiểm. Nhưng lịch sử hình thành nên vực thẳm thì khiến cho toàn bộ người Nam Vực phải sợ hãi.
Thuật Hãn gã xuất thân bần hàn, không nắm rõ quá nhiều. Chỉ nghe nói rằng Vực thẳm này sâu không thấy đáy, từ Nam Vực qua đến bờ bên kia phải đi xe lửa ba ngày mới đến, đủ để hiểu độ rộng lớn khó mà đo lường của nó.
Vực thẳm bao quanh toàn bộ Nam Vực, nó có chức năng ngăn cách Nam Vực khỏi lục địa bên ngoài, không cho hắc thể xâm nhập vào Nam Vực.
Vực thẳm chính là bức tường phòng thủ đầu tiên của lục địa trung tâm Zarnersyl.
Ngày bình thường rất ít ai bén mảng đến gần rìa vực thẳm, vì có lời đồn đại dưới chân vực thẳm có vô số hắc thể mắc kẹt dưới đó. Một ngày chúng trèo lên được thì chính là ngày tận thế đối với Nam Vực, lục địa trung tâm Zarnersyl khó mà với tay đến cứu giúp được.
Gã đàn em bổ sung: "Em nghe đại ca chúng nói là không muốn tiếp tục chém giết, chỉ muốn yên ổn quét dọn tàu hỏa để kiếm cơm, cho nên mới dời căn cứ đến khu vực rìa vực thẳm, tránh xa chúng ta."
"Quỷ mới tin bọn chúng." Thuật Hãn nhe răng mắng.
Ở thế giới quyền lớn làm vua này, không có lý nào một băng đảng mạnh như Bạch Xà sẽ chịu sống yên ổn, nhịn nhục.
Chắc chắn chúng có âm mưu khác.
Bất quá, Thuật Hãn không mấy lo lắng nói.
"Mặc kệ mấy con rắn nhỏ đó. Đợi tao thâu tóm được băng Nắp Cống với Hoa Hồng Dại xong quay lại xử nó sau."
Băng Rìu Chiến của Thuật Hãn bây giờ đã có hơn năm trăm anh em, nếu thuận lợi nuốt luôn đàn em của hai băng Nắp Cống và Hoa Hồng Dại thì có thể phá nghìn.
Đến lúc đó cho dù bang Bạch Xà có thực lực mạnh đi chăng nữa, chúng nhắm có thể chống lại số lượng đông đúc hơn 10 lần sao?
Đúng lúc này, một kẻ lưu vong vội vàng hô.
"Hãn ca, có mấy thằng lưu vong đến báo vị trí của băng Vanda!"
Vừa nghe báo cáo, Thuật Hãn hai mắt sáng lên, gã giận dữ quát.
"Nhanh lên, cầm hàng theo giết thằng chó đó cho tao!"
"Giết!"
Mấy trăm thằng quần áo lam lũ, mặt mũi hung ác dưới sự chỉ huy của Thuật Hãn nhanh chóng vây giết đến chỗ ở của Vanda.
Bởi vì hang động của Yda rất kín đáo, cho nên bọn chúng phải trèo núi lội hang vô số lần mới có thể đến.
Thuật Hãn càng đến gần càng nở nụ cười điên cuồng.
Đợi đến khi bước chân vào hang động Yda, nụ cười trên mặt gã tắt ngấm, chỉ thấy trong hang động này có vô số xác chết, máu tươi còn chưa khô ráo, thoang thoảng mùi tanh trong không khí.
Nhìn sơ qua phải có hơn 50 kẻ lưu vong vừa mới bị giết đây thôi.
Thấy tràng cảnh như vậy, Thuật Hãn mặc dù hung ác cũng không khỏi đồ mồ hôi lạnh. Không phải gã sợ cảnh người chết thế này, mà gã sợ hành vi của Vanda.
Quá tàn nhẫn, quá thông minh.
Từ bây giờ Thuật Hãn đã không còn con mắt nào theo dõi được hành tung Vanda, gã cảm thấy sống lưng lạnh toát, dường như bị con ác thú nhìn chằm chằm.
Muay Kang đánh giá bang Bạch Xà chính là con rắn độc thực thụ, nhưng Thuật Hãn lại cho rằng con rắn độc nhất mới là Vanda.
"Bọn chúng có thể chạy đi đâu?"
Thuật Hãn cau mày lầm bầm.
Suy nghĩ một hồi, gã nhe răng cười lạnh, đối với đàn em ra lệnh.
"Mặc kệ tụi nó, chỉ cần giám sát đường ray. Mấy thằng này không quét dọn tàu hỏa thì chẳng có cứt mà ăn, sớm muộn cũng ló đầu ra."
Tự cho mình thông minh, Thuật Hãn ngẩng đầu cười lớn, sau đó dắt theo đồng bọn rồi đi.
Đợi đến khi băng Rìu Chiến rút lui toàn bộ, ở cách đó hàng chục cây số, đám người Vanda đang ung dung cuốc bộ chạy trốn.
Phía sau còn dắt theo hơn 50 kẻ lưu vong. Trong đoàn người này chỉ có gã mập Ah Fei và đứa bé Yda là nhiều lời, miệng luyên thuyên không hết chuyện.
Lúc này, Vanda điềm đạm hỏi Yda.
"Còn chỗ để ẩn nấp không nhóc con?"
"Còn! Yda biết rất nhiều rất nhiều hang động." Yda ngồi trên vai Ah Fei đáp.
"Vậy còn đồ ăn?"
"Hết rồi." Yda hồn nhiên trả lời, cô cười tươi tắn nói, "Yda có thể bắt gián và chuột để ăn."
Vanda nhíu mày, gã nói: "Vậy nhóc kêu những người này kiếm chỗ ẩn nấp đi, đợi chúng ta về lại tập hợp sau."
Gã vốn định để Yda dẫn đầu đám người này rời đi, về sau gặp lại thì Yda vẫn đủ lực tập trung bọn chúng lại. Nhưng gã có chút xót xa cho con bé này, thế nên mới kêu Yda đi cùng, đợi đến lúc đổi được đồ ăn thì cho con bé ăn liền.
Còn những kẻ lưu vong ở lại có rời băng cũng không sao. Khi về cho chút đồ ăn thì tập hợp chúng lại dễ dàng rồi.
"Chú người xấu muốn bỏ rơi bọn họ?" Yda mếu máo.
Thấy vậy, Vanda có chút nhức đầu, gã kiên nhẫn giải thích:
"Chỗ chúng ta đi phải giữ bí mật, ở đó rất nguy hiểm. Chú chỉ muốn bọn họ ẩn nấp trước, sau khi chúng ta mua đồ ăn về sẽ cho họ ăn."
Vanda lời nói là thật, gã dự định biến những gã lưu vong hiện có ở đây thành đàn em của mình.
Yda thế mà nghe lời, cô bé thương lượng với đám người lưu vong, chẳng mấy chốc bọn hắn tản đi bốn phương tám hướng, biến mất khỏi những đống rác cao hơn tháp.
Sở Quân Dao đúng lúc lên tiếng, "Tôi có một số chuyện phải nhắc nhở mọi người. Khi đến cửa hàng, tuyệt đối không được động tay động chân lung tung, nếu có gì hư hao thì cái giá phải trả là tính mạng của chúng ta."
"Căng vậy sao?" Vanda nhếch môi cười.
Sở Quân Dao có vẻ như đang muốn hù dọa bọn hắn. Bất quá, gã không mấy để tâm mà hướng về Ah Fei hỏi:
"Tao nhớ không lầm khi giết chết con Vel's có rơi một bản kỹ năng. Nó đâu rồi nhỉ?"
Chứng kiến gương mặt gã mỉm cười thân thiện như vậy, Ah Fei nuốt nước miếng, gã không cam tâm lấy nó ra.
Vanda giật lấy quyển sách trong tay rồi đập lên đầu gã mập, mắng:
"Mày có mỗi cái kỹ năng Chaos cũng học không xong, chẳng giúp được anh em được con mẹ gì hết, gắng học vào."
Ah Fei xoa trán, khổ sở nói: "Má, em cũng cố lắm rồi, nhưng mà trông nó lạ lắm. Hình như kỹ năng của em biết tiến hóa."
"Tắt văn đi." Vanda trợn mắt.
"Kỹ năng tiến hóa?" Sở Quân Dao ở một bên có vẻ như hứng thú.
Nghe vậy, Vanda nhìn cô, "Cô biết?"
Sở Quân Dao nhúng vai đáp: "Đó là trường hợp rất may mắn mới diễn ra. Kỹ năng ban đầu được đại đạo của Plegualand gia cố, từ đó sinh ra tiến hóa mạnh hơn. Nhưng chuyện này tôi chỉ thấy trong sách, xưa nay chưa từng xuất hiện."
Ah Fei đắc ý cười, "Xin lỗi, em là đứa con của thần may mắn, kỹ năng của em thật sự tiến hóa rồi. Anh nhìn!"
Dứt lời, Ah Fei bày ra nét mặt hóng hách, đưa cánh tay lên cho Vanda xem.
Chớp mắt sau đó, cẳng tay mập mạp của Ah Fei bỗng nhiên phình to, làn da đỏ hỏn như thịt bò, phía trên còn có một lớp vải nứt nẻ màu vàng, nó to bằng thân người của Vanda.
Bất quá Ah Fei chỉ cho phình to đoạn cẳng tay, còn đôi bàn tay thì vẫn nhỏ nhắn. Nhìn tổng thể chút buồn cười, nhưng sức mạnh chắc chắn gia tăng lên rất nhiều.
Sau khi phục hồi nguyên bản, Ah Fei nhìn mặt Vanda ngỡ ngàng mà ngẩng đầu cười ngặt nghẽo.
"Sợ chưa sợ chưa! Em học xong lúc anh còn hôn mê đó. Vừa rồi chỉ mới biến đổi một chút, biến toàn thân còn dữ nữa." Gã béo thoải mái hóng hách, nói: "Tui mà hóa Chaos toàn thân cái đi. Ông với thằng Lil Yang, một tát là chết hết."
Vanda bật cười. Yda cười giòn tan nhảy trên vai Ah Fei hô hào:
"Anh mập biến thành càng cua, biến thành càng cua."
Mặc kệ đám đàn em đùa giỡn. Vanda tập trung nhìn quyển sách kỹ năng trong tay, vừa nhìn, gã liền sáng mắt lên lẩm bẩm:
"Đạn Xuyên Phá?"