Dị Giới Thú Y

Chương 590: MẢNH VONG LINH



Sở Thiên nheo mắt khoác vai Thực Thần, cười cười nói nói, người hiểu hắn đều biết, ông chủ đã nhìn thấy lợi ích gì đó từ Thực Thần, chuẩn bị "chiêu đãi" hắn rồi.

Thực Thần bị nụ cười thân thiết của Sở Thiên làm cho mình cũng cười rợn người, vừa đi xuống Vân Tinh Sạn Đạo, hắn bèn đẩy Sở Thiên ra, đứng nguyên tại chỗ, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi có ý gì? Có lời gì thì đứng ở đây nói với lão nhân gia ta! Hai đại nam thần mà khoác vai khoác chân thì là chuyện gì!"

"Nơi này làm sao có thể là nơi nói chuyện? Nói đi, lão gia tử, chúng ta đi đến nội viện nói chuyện" Sở Thiên lôi lấy tay của Thực Thần, rồi gọi: "A Mạt Kỳ, qua đây giúp ta đỡ lão gia tử, hôm trước trời mưa, đường trơn!"

A Mạt Kỳ bước tới, cùng Sở Thiên một phải một trái kéo Sử Đế Phân vào trong nội viện, cái gọi là nội viện, chính là nơi mà Sở Thiên cùng ba vị phu nhân, cùng hai người con cùng sống, ngày thường không có lệnh của Sở Thiên, người ngoài thực chất không thể nào vào được.

"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nơ này không phải là nơi một đầu bếp như ta có thể vào a!" Thực Thần rút tay lại van xin.

"Đầu bếp thì sao? Lẽ nào đầu bếp không thể vào, mấy ngày trước vạn thú dũng sĩ đến, ai nói, đừng nên xem thường đầu bếp a?"

Sở Thiên đẩy Sử Đế Phân lên thạch đài ở giữa sân, để hắn ngồi xuống, sau đó căn dặn: "A Mạt Kỳ, đi bế tất cả bọn trẻ tới đây."

Dứt lời, Sở Thiên cười hỏi Thực Thần đang mơ hồ không hiểu gì, "Lão gia tử, ngươi đã làm bao nhiêu năm bếp núc rồi."

"Từ ngày Sáng Thế, ta, ta đã làm bếp rồi. Bao nhiêu năm thì không nhớ rõ nữa. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nói thẳng với ta được không?" Thực Thần kinh hãi nhìn Sở Thiên, "ngươi đừng nhìn ta như vậy được không? Ta sợ đấy!"

"nữ thần tại thượng, dũng khí ngài đánh gục vạn thú dũng sĩ hôm đó đi đâu rồi? Ngay cả vạn thú dũng sĩ ngài còn có thể đánh bại, sao lại còn sợ một cao vị thần như ta?"

Thực Thần hung hăng phản bác lại: "ngươi đừng giả vờ nữa, trước ngày hôm nay ngươi đã thăng cấp làm thượng vị thần rồi, là màn ngăn kết giới của Tề Bách Lâm đã ngăn chặn pháp tắc nguyên tố lại"

"Ngài cũng biết rồi sao?" Sở Thiên nheo mắt nhìn hắn, lúc này A Mạt Kỳ đưa đám trẻ đến, Mạt Khắc Nhĩ, Phan Đa Lạp. Tiểu Mặc Phỉ Đặc và cả Đới An Na.

"các con, mau qua gọi Sử Đế Phân gia gia!"

Chớp mắt, đám trẻ đáng yêu đã bao vây Thực Thần. người này bảo hắn kể chuyện, người kia bảo hắn làm điểm tâm, lão già thoáng chốc đã không biết làm thế nào.

Sở Thiên cười nói: "Lão gia tử, ngài đã làm bếp nhiều năm như vậy, nuôi dưỡng thần tộc đời này sang đời khác. Hiện giờ cũng nên hưởng thụ đôi chút rồi. Ta đổi việc cho ngài, sau này sẽ chuyên kể chuyện cho bọn trẻ, thế nào?"

"Kể chuyện? Uhm, được được, công việc này ta thích, có điều chúng ta cần phải nói chuyện trước, đám trẻ đều phải nghe ta, còn nữa, trù nghệ của ta không thể bỏ lại, cơm nước vẫn phải làm." Thực Thần mặt cười như nở hoa.

"những chuyện này không vấn đề! Ta đều đáp ứng." Sở Thiên bế con trai, đặt vào trong lòng Thực Thần, "Có điều đám trẻ đều rất nghịch ngợm, không nhất định có thể nghe lời của ngài, như vậy, ta sẽ gọi Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á đến quản thúc đám trẻ này. Ngài hãy yên tâm, hai vị phu nhân của ta cũng đều nghe theo ngài!" xem tại TruyenFull.vn

Thực Thần ngây người, "Các phu nhân của ngươi cũng đến sao?"

"Phải, các mẹ cũng đến! Ha ha!" Mạt Khắc Nhĩ tú lấy râu của Thực Thần, kéo mạnh một cái.

"Ai da, đau chết ta rồi!" Thực Thần đau điếng phải nhe răng trợn mắt

Sở Thiên cười nhàn nhạt, cùng A Mạt Kỳ lui ra ngoài nội viên, bên ngoài, Sắt Lâm Na đang đợi ở đó, nhìn thấy cảnh vừa rồi, "Phất Lạp Địch Nặc, sao bỗng nhiên lại giao bọn trẻ cho Sử Đế Phân?"

Sở Thiên nhướng mày mỉm cười xấu xa, "Ngày thường đám trẻ đều là được La Tây Nhã và Anh Cách Lạp Mỗ bảo vệ, hiện giờ giao chúng cho Thực Thần, há chẳng phải có thể giải phóng chiến lực của hai người này sao?"

"nhưng bọn nhỏ gặp nguy hiểm thì làm thế nào… Ồ!" Sắt Lâm Na chợt mỉm cười, thò đầu vào nhìn Thực Thần đang bị đám trẻ vây bủa lấy, thấp giọng nói: "Thực lực của lão tiên sinh…"

"Bọn trẻ giao cho hắn nàng cứ yên tâm đi, nàng xem xem còn cần bảo vệ ai, cứ mượn cớ chăm sóc cho đám trẻ, đưa toàn bộ đến bên cạnh Thực Thần."

Lại dặn Sắt Lâm Na thêm vài câu, Sở Thiên đi về Quang Minh Thánh Điện, còn Sắt Lâm Na tìm người đi đến bên cạnh Thực Thần, rất nhanh, cháu của Tề Bách Lâm, vợ của Tây Cương, những nhân vật yếu ớt cần được bảo vệ, đều được gửi đến bên cạnh Sử Đế Phân.

Nhìn mười mấy người đang lôi kéo nhau trước mặt, Thực Thần túm lấy Mạt Khắc Nhĩ đang kéo râu của hắn, hai tay giữ chặt chân của tiểu tử, tàn bạo nói: "Tiểu tử thối, cha ngươi dám chơi ta, ta sẽ xử lý ngươi!"

"ngươi muốn xử lý ta à? Lão già!" Mạt Khắc Nhĩ tủm tỉm cười hỏi.

"bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ ngày nào cũng kể cho ngươi những câu chuyện lưu manh ác ôn!"

………………………

Quang Minh Thánh Điện, Sở Thiên đầu tiên trấn an lại Mỹ Nhân Ngư tính khí xung động, nói cho nàng ta biết chuyện tìm Vưu Nhân, Sở Thiên hắn sẽ một mình gánh vác. Rồi phải tốn không ít nước bọt, mới xem như để Mỹ Nhân Ngư đánh tan xung động muốn lập tức đi tìm Mẫu Thần.

Tiếp đó, Sở Thiên sắp bắt đầu việc nghiên cứu liên quan đến việc tạo thần.

Theo lối suy nghĩ mà Sử Đế Phân đã gợi mở, kỹ thuật cốt lõi của việc tạo thần chính là tạo ra linh hồn, còn linh hồn có thể nghiên cứu qua vong linh của địa ngục, vì vậy điều đầu tiên Sở Thiên cần làm, chính là sưu tập nguyên liệu nghiên cứu.

Có được vong linh, đối với Sở Thiên mà nói quá đơn giản, thứ này ở địa ngục nơi nào cũng có, địa ngục hiện giờ đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Sở Thiên, đánh tiếng với An Cát Lệ Na, gia tộc Ma Căn đã thu được hơn ba nghìn vong linh các chủng tộc, các loại hình trong vòng ba ngày, tất cả đều được đưa đến Bố Lôi Trạch.

Kết quả Bố Lôi Trạch trở nên âm u hắc ám, âm khí mịt mùng, trong học viện Tế Tự ở giữa eo biển chốc chốc lại truyền ra câu chuyện vong linh đến nhà lúc nửa đêm, nghe nói một học trò nào đó nhìn trộm ký túc xá nữ sinh, bị "cô nương" trong lầu đối diện dọa cho tè ra quần.

Bố Lôi Trạch trở thành vong linh đảo, tin tức này nhanh chóng truyền đi. Tỷ lệ nhập học vào học viện Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc năm đó đã giảm xuống hẳn một phần, mãi đến khi Giáo Hoàng ban phát thần dụ, nói Phất Lạp Địch Nặc miện hạ vĩ đại lãnh đạo vong linh hướng thiện, mới có thể dập tắt được lời đồn.

Tạm không nói đến chuyện bên ngoài, Sở Thiên mang theo Địch Áo, hai thầy trò nhốt mình trong phòng thí nghiệm, dưới sự giúp sức của thời gian thuận lưu bắt đầu cuộc nghiên cứu bất kể ngày đêm

Dùng hết sạch tốp vong linh đầu tiên, Sở Thiên đã đưa ra một kết luận, tất cả vong linh bất luận là ngoại hình thế nào, thứ bên trong họ đều giống nhau, đều là tinh thể mềm hóa màu xanh nhạt, tinh thểnày vô cùng mềm dính, không thuộc về bất cứ nguyên tố nào. Hơn nữa cấu tạo rời rạc, chỉ cần thần lực vừa đụng vào là phân tán ra.

Kết luận này khiến Sở Thiên phải vò đầu, vong linh mà Mẫu Thần Bố Lan Ny tạo ra không phải thế này, cơ thể của họ mạnh hơn rất nhiều!

Sở Thiên vãn không cam lòng, chỉ địh gia tộc Ma Căn đi bắt một số vong linh có thực lực mạnh, sau khi nguyên liệu được chuyển đến, qua nghiên cứu, Sở Thiên phát hiện, bên ngoài cơ thể vong linh có thực lực cường đại, còn có một lớp biểu bì do những nguyên tố bình thường tạo thành. Những biểu bì của mỗi vong linh đều không giống nhau, có người thì hỏa nguyên tố chiếm phần lớn, có người thì phong nguyên tố chiếm đa số….

Lại tìm linh hồn đối chiếu, quả nhiên, linh hồn cũng là có kết cấu hai lớp, một lớp biểu bì, một lớp tinh thể bên trong.

Nghiên cứu tới đây, giai đoạn thứ nhất tuyên cáo kết thúc, khi Sở Thiên đang âu sầu vì không có vong linh mà thần tộc biến hóa thành, thì thí nghiệm của hắn đã bị cắt đứt.

Nguyên nhân là một phần báo cáo của Lỗ Tây Nạp, Tiểu Bạch sau khi nhận được báo cáo bèn tóm Sở Thiên từ trong phòng thí nghiệm ra.

Nhìn quyển tông trong tay, Sở Thiên nheo mắt cười ra hai tiếng, "Ài, nhạc mẫu đại nhân đúng thật là lợi hại!"

"Chàng còn cười" Tiểu Bạch giật lại quyển trục, đập vào đầu Sở Thiên, "Cho dù nói thế nào bà ấy cũng là mẹ ta, ta nói cho chàng a, mẹ ta nếu như bị làm sao vì chủ ý tệ hại của chàng, ta sẽ đuổi chàng ra khỏi ta!"

Trên quyển tông của Lỗ Tây Nạp gửi đến chỉ nhắc đến một chuyện, một ngày trước, ở Tây Hải Ngạn trên đại lục có một vụ nổ nguyên tố lớn, không ai nhìn thấy nguyên nhân của vụ nổ, nhưng theo điều tra hiện trường của Lỗ Tây Nạp, ở lòng vụ nổ phát hiện đã từng xảy ra chiến đấu thần tộc với quy mô lớn, hơn nữa còn dùng nhiều sức mạnh linh hồn.

Không cần phải nói, Sở Thiên dùng đầu gối cũng có thể đoán được, đây là trận liều mạng khói lửa giữa Mẫu Thần và vạn thú dũng sĩ – đều là do Sở Thiên hại.

Sở Thiên cười nói: "Yên tâm đi, nhạc mẫu đại nhân thực lực siêu quần, vạn thú dũng sĩ không chắc là đối thủ của bà ấy! Hơn nữa, nàng và Cáp Địch Tư đều có sự ban phúc của Thần Vương bất diệt, huống hồ là nhạc mẫu nữa?"

"Huống hồ cái mốc khô, chắc chắn chàng chưan hìn thấy thực lực thật sự của vạn thú dũng sĩ!" Tiểu Bạch vội nói: "Lần trước họ chỉ mới chọn ra vài người, đã không kém với cao thủ Bố Lôi Trạch bao nhiêu rồi, lần này họ nếu như tất cả liên thủ đối phó với mẹ ta, ai biết sẽ có kết quả gì?"

Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, Sở Thiên lòng thầm cười, thương bệnh nhiều, bác sĩ mới kiếm được nhiều tiền mà! Nhưng dĩ nhiên hắn vẫn không dám nói với Tiểu Bạch như vậy, chỉ an ủi nói: "Lỗ Tây Nạp không phải còn gửi một ma pháp ảnh tượng hiện trường sao, xem thử nó rồi hãy nói."

Ma pháp ảnh tượng mở ra, chiến trường có lẽ là trên một ngọn núi cao, có điều hiện nay ngọn núi ấy đã bị san thành bình địa, khắp nơi đều là cây tàn đá vụn.

Tiểu Bạch tinh mắt, chỉ vào một khối đá nát, nói: "Chàng xem thử đây là gì? Sao lại có đá màu xanh."

Sở Thiên nhìn kỹ lại, khối đá đó không phải màu xanh, mà là bị thứ gì đó dính nhuộm thành màu xanh cố tình phóng ta khối đá đó lên, Sở Thiên lòng thầm kinh hãi, thứ đã nhuốn xanh khối đá đó, chính là cơ thể vong linh bị nát vụn mà hắn mới nghiên cứu ra gần đây!

Nheo mắt lại, Sở Thiên chậm rãi nói: "xem ra nhạc mẫu nàng một người không địch nổi vạn thú dũng sĩ, đã dùng đến đại quân vong linh biến dị của bà ấy!"

"Chỉ mong mẹ không sao!" Tiểu Bạch lắc đầu thở dài.

"Thu dọn các thứ, chúng ta lập tức đến bờ Tây Hải!" Sở Thiên đứng phắt dậy, mở rộng tin thạch truyền một mệnh lệnh: "A Mạt Kỳ lập tức đến chỗ ta, gọi cả Bác Đức và Kiệt Khắc Tốn, còn nữa, đừng kinh động đến Hải vương bệ hạ."

"Chàng muốn đi Tây Hải Ngạn? Lẽ nào chàng điên rồi?" Tiểu Bạch cả kinh nói: "Mẹ ta và vạn thú dũng sĩ đều không dễ dây vào, chúng ta trốn còn không kịp, sao có thể chủ động đi tìm họ!"

Sở Thiên cười ha hả, chậm rãi nói: "Có chiến tranh, thì sẽ có tử thì và tù binh, cũng sẽ có người bị thương, không phải sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv