Dị Giới Thú Y

Chương 387: Ma sủng tương thân



Lẽ nào A Mạt Kỳ vẫn còn sống? Sở Thiên rất mừng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng khống chế biểu hiện sự vui mừng ấy, ngược lại mặt lạnh lùng, giơ bình thuốc trong tay lên, uy hiếp: "Thả hắn ra ngay, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Một lọ chất kháng sinh có thể hủy diệt Huyết Hải, đây quả thực là một trò cười, nhưng từ trước tới giờ Huyết Hải chưa từng nói chuyện với con người, hắn quả thực đã tin: "Đừng... đừng làm vậy, ta sẽ nhả hắn ra ngay!"

Mặt biển bắt đầu chuyển động, một đợt bọt sóng chậm rãi hướng về phía Sở Thiên, ngay sau đó, một đầu chim ưng nhô lên, sau đó... sau đó chẳng còn gì cả!

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thôi, A Mạt Kỳ đã bị tiêu hóa hết toàn bộ thân, chỉ còn lại phần đầu ưng!

Sở Thiên giận tím mặt, nhưng rồi âm thầm thấy may mắn, nếu thêm một lát nữa thôi thì A Mạt Kỳ chết thật rồi, giờ vẫn còn giữ lại phần đầu quan trọng nhất. Có đầu cũng có nghĩa là có bộ não phần ghi nhớ, cũng có nghĩa là có linh hồn, Sở Thiên hoàn toàn có thể làm hắn sống lại được.

Tuy hận không thể làm bốc hơi Huyết Hải nhưng Sở Thiên biết rõ mình không có khẳ năng ấy, chỉ còn cách dùng nhãn thần uy hiếp nhìn chằm chằm Huyết Hải, sau đó thu lấy đầu của A Mạt Kỳ.

Xoẹt!

Chiếc đầu vừa chạm vào tay, Sở Thiên chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn tột cùng từ tay truyền đến bộ não, sau đó vội vàng đặt chiếc đầu lên trên tảng đá, kiểm tra hai tay của mình.

Chiếc đầu khi rời khỏi nước biển vẫn mang một chút nước biển, lúc đó chỗ nước này bị dính lên tay Sở Thiên, ngay lập tức ăn mòn phân nửa chỗ da tiếp xúc.

Nhìn xuống phía dưới, đầu của A Mạt Kỳ tuy đã được nhổ ra nhưng nước dính trên nó vẫn tiếp tục ăn mòn chiếc đầu.

"Dám lừa lão tử! Mẹ nó chứ!"

Cảm giác đầu tiên của Sở Thiên là đã bị lừa, vì không lâu trước đó hắn đã từng đích thân mình nếm qua vị của nó để xác định nước biển có phải vấn đề hay không, hai tay đã từng chạm vào vừa rồi vẫn không làm sao, bây giờ tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Vì thế Sở Thiên nghĩ rằng Huyết Hải đã cố tình chơi xỏ hắn! Dùng đầu của A Mạt Kỳ để đánh úp mình.

Nhanh chóng lau chỗ nước trên tay mình, Sở Thiên không nhiều lời nữa, trực tiếp quăng nửa bình chất kháng sinh ném xuống biển.

"Ngươi không giữ lời...!" Nước biển kêu gào. Đối với thân thể rộng lớn của nó thì nửa bình nước chất kháng sinh kia chỉ là một mũi kim đâm, nhưng mũi tiêm này khi đã tiêm vào người, lại đau nhức toàn bộ phế phủ.

Sở Thiên không thèm nhiều lời với Huyết Hải, dùng vải rách gói chiếc đầu lại, sau đó một tay cầm dao phẫu thuật, một tay cầm cái kềm, cắt phần da vẫn đang bị thối rữa trên đầu A Mạt Kỳ đi.

Da không còn nữa, sự ăn mòn cũng ngừng lại. Nhưng A Mạt Kỳ cũng chỉ còn lại phần xương sọ của lôi ưng mà thôi. nguồn TruyenFull.vn

"Ngươi gạt ta! Ngươi đã nói, chỉ cần ta nhả cái đầu con chim đó ra thì ngươi sẽ không làm hại ta!" Huyết Hải cũng giận sôi lên rồi, những cuộn sóng giận dữ cứ trào lên, hướng về phiến đá nơi Sở Thiên đang đứng cách vài trăm thước, nhưng lại dừng ngay lại. Vì Sở Thiên lại cầm nửa bình nước chất kháng sinh lên.

"Cút ngay!" Quát một tiếng, Sở Thiên chửi ầm lên "Ngươi... nói cho ta biết, tại sao thân thể của hắn vẫn tiếp tục bị đồng hóa thành huyết dịch?"

"Ta... Ta cũng không biết vì sao nữa!"

Sở Thiên lần này thực sự đã hiểu lầm Huyết Hải rồi, trong lúc nóng vội hắn đã quên mất một tình tiết vô cùng kỳ dị, vừa rồi phần nước hắn chạm vào là phần nước gần đá, còn nước dính trên đầu A Mạt Kỳ lại là nước phần dưới sâu của Huyết Hải.

Tất cả nguyên tố tự nhiên Huyết Hải đều có thể đồng hóa được, nhưng lại không thể đồng hóa được bãi đá. Điều này vốn đã không bình thường rồi.

Trong lúc dùng lĩnh vực cấm cố đầu của A Mạt Kỳ, bảo đảm nó không bị ăn mòn theo thời gian, Sở Thiên chầm chậm bay lên, bây giờ không gian giới chỉ đã bị hủy rồi, máu thịt của những Long Thần và lịch đại Long Hoàng đều đã bị mất hết, Sở Thiên phải nhanh chóng rời khỏi vùng biển này để có thể làm sống lại A Mạt Kỳ.

Cao hơn mười thước bên trên là phong khẩu của máy nghiền thịt, Sở Thiên không dám bay quá cao, gần như bay là là trên mặt biển, trên có máy nghiền thịt, dưới có Huyết Hải có thể ăn mòn máu thịt, Sở Thiên tất nhiên phải thận trọng từng ly từng tý, không dám bay quá nhanh.

Vù Vù!

Đúng lúc sau khi Sở Thiên rời khỏi bãi đá hơn 10 mét, lực hút làm người khác tim đập nhanh lại xuất hiện rồi. Sợ Thiên sợ quá vội vàng bay quay trở lại bãi đá, tức giận hét: "Mau dừng lĩnh vực của ngươi lại, để ta rời đi! Nếu không sẽ phải nếm sự lợi hại của nửa bình thuốc kháng sinh này."

Huyết Hải vội nói: "Điều này không thể trách ta được, ta không thể khống chế được thân thể của mình."

"Vậy tại sao ở đây lại không có lĩnh vực của ngươi?" Nói xong, Sở Thiên ý thức rõ được sự không bình thường của thạch đài.

Hóa ra là Huyết Hải không gia trì lĩnh vực ở đây, mà là do thạch đài, hoặc có thể nói là thạch đài đã cắm sâu vào biển này đã cầm cố lĩnh vực của Huyết Hải! Ngoài ra, trong khoảng hơn mười thước trên mặt biển thì không có phong khẩu hấp lực, thực chất là do thạch đài này! Thực ra lĩnh vực của Huyết Hải ở đâu cũng có, chỉ ngoại trừ những nơi cách trụ đá mười thước.

Nói cách khác, chỉ ở gần cột đá mới có thể an toàn!

Lúc này, Sở Thiên tiến thoái lưỡng nan! Muốn rời khỏi nhưng Huyết Hải không thể khống chế được cơ thể của mình, nếu đi nhất định sẽ bị hấp thụ đồng hóa ngay. Nếu không đi, Sở Thiên có thể đợi được nhưng A Mạt Kỳ thì lại hết thời gian để đợi rồi.

Tuy rằng đã dùng thời gian để duy trì đầu A Mạt Kỳ không thối rữa nữa, nhưng thần lực của Sở Thiên có hạn, đợi đến khi thần lực tiêu hao hết, đại não của A Mạt Kỳ bắt đầu thối rữa rồi thì Sở Thiên cũng hết cách.

Đã không thể rời đi được, vậy thì chỉ có thể cứu A Mạt Kỳ ngay tại đây thôi, Sở Thiên nhanh chóng lấy dụng cụ phẫu thuật ra, sau đó cảm thấy có chút khó rồi.

Kỹ thuật tạo thân thể cho A Mạt Kỳ Sở Thiên vô cùng thành thạo, nhưng nguyên liệu ở đâu bây giờ? Máu thịt trong không gian giới chỉ đã bị mất hết rồi, bây giờ những thứ còn sót lại đều ở trong túi đằng sau lưng Sở Thiên.

Vải rách, vài món khinh giáp và vũ khí, bộ dụng cụ phẫu thuật hoàn chỉnh, thư tịch của Nguyệt Thần, ngoài ra là phần thịt vẫn chưa bị nghịch lưu.

"Hết cách, hãy dùng thịt của ta vậy!" Sở Thiên vạn bất đắc dĩ, giờ đây chỉ còn phần thịt bị cắt đứt lúc trước của mình là có thể dùng được thôi, tuy không thể sánh bằng thân thể của A Mạt Kỳ, nhưng ít nhất cũng có thể làm A Mạt Kỳ sống lại được.

Thời gian trôi đi, Sở Thiên bắt đầu phẫu thuật, "A Mạt Kỳ đừng trách ông chủ, ai bảo thân thể của ngươi to lớn như vậy, thịt của ta lại hơi ít một chút, chỉ có thể làm cho ngươi một thân thể nhỏ hơn với người thật của ngươi thôi.

Da thịt có rồi, máu đương nhiên cũng là của Sở Thiên, nhưng thần kinh, huyết quản và xương thì sao?

Sở Thiên cắn răng, "Được rồi, cũng dùng của ông chủ vậy! Dù sao ta cũng có Long Hoàng bất diệt thể!"

Giống như tại Cực Địa Băng Nguyên dùng thân thể của Hoàng Kim Long Tộc cứu chữa cho Mạch Khắc Tích vậy, Sở Thiên cắn răng tự lấy đi chân của mình, nhẹ nhàng cắt đi một đoạn huyết quản, sau đó ngay lập tức dùng Long Hoàng Bất Diệt Thể hồi phục lại nguyên dạng, cứ như vậy làm đi làm lại.

May mà trong hộp thủ thuật còn có thuốc gây tê, nếu không thì Sở đại thiếu gia chưa từng chịu những chuyện như thế này sẽ chết vì đau mất.

"Này, ngươi đang làm gì vậy?" Huyết Hải không dám lại gần, chỉ dám từ xa hỏi nhỏ.

"Câm miệng lại, không được phép cử động, nếu không sẽ nếm mùi thuốc kháng sinh ngay!"

Sở Thiên vừa cảnh cáo Huyết Hải, vừa nhanh tay tăng tốc độ, tránh đêm dài lắm mộng.

Lấy từ mặt huyết quản kích thước bằng của một đứa trẻ, Sở Thiên lại sắp xếp, lấy được thần kinh và xương, còn những cơ quan nội tạng khác... cứ dùng cơ thịt tạo một cái có thể dùng được thôi vậy, chuyện tự mổ bụng mình ra lấy nội tạng, Sở đại thiếu gia không làm được.

Nguyên liệu đầy đủ, phẫu thuật tự nhiên cùng hoàn thành nhanh chóng, nhưng có điều A Mạt Kỳ lúc này có chút kỳ quái.

Rõ ràng là mỏ ưng phải dài hơn một mét, đầu của A Mạt Kỳ to nhỏ thế nào có thể nghĩ mà biết, nhưng Sở Thiên tạo ra thân thể cho hắn lúc này chỉ có kích thước của một đứa trẻ thôi, đây chủ yếu vì Sở Thiên không nỡ hạ thủ, miễn cưỡng cắt vài chi tiết nhỏ thưa thớt.

Đầu còn to hơn cả thân thể, giống như là cái đầu của một con ưng đực mọc trên phần thân của một con chim nhỏ mới sinh, Lôi Ưng trưởng thành đi cùng với thân thể của con chim ưng sơ sinh, đây chính là bộ dạng hiện tại của A Mạt Kỳ.

Thân thể đã tổ hợp được rồi, Sở Thiên lấy ra ống truyền máu, một đầu gắn vào mình, một đầu gắn vào A Mạt Kỳ, thân thể nhỏ như vậy chắc cũng không dùng được bao nhiêu máu, vì thế Sở Thiên cũng không tiếc máu mình.

Thân thể A Mạt Kỳ bắt đầu sống lại rồi. Dưới sự kích thích bằng thần lực của Sở Thiên, từ nội tạng bắt đầu, tuần hoàn máu khôi phục đầu tiên, tiếp đó là hệ thống dịch thể...

Một lúc lâu sau, ngực của A Mạt Kỳ bắt đầu phập phồng, hô hấp cũng bình thường rồi.

Xoạch!

A Mạt Kỳ hơi há miệng, bên trong rơi ra một chiếc giới chỉ, thì ra là ma thú khi thay đổi bản thể và nhân hình, những y phục sẽ được cất giữ bên trong không gian giới chỉ. Sau đó tại nơi trên cơ thể cất giữ bản thể, A Mạt Kỳ lại thích để giới chỉ trong miệng, dù gì một chiếc giới chỉ đối với miệng ưng của hắn mà nói chẳng khác nào là hạt cát.

"Nữ thần phù hộ!" Sở Thiên vui mừng nhìn ra ngoài, một là A Mạt Kỳ sống rồi, hai là không gian giới chỉ của hắn vẫn còn, vậy có nghĩa là những chiến thần kích bên trong cũng không hề bị mất.

Sở Thiên vừa mới hé ra nụ cười, nhưng tình thế đột biến, một đợt hấp lực mạnh xuất hiện, nhưng lần này đến từ A Mạt Kỳ.

Sở Thiên đang mải mê thu dọn dụng cụ phẫu thuật, không hề phòng bị gì liền bị hút lên thân của A Mạt Kỳ, sau đó chỉ cảm thấy những thứ bên trong điên cuồng muốn thoát ra, truyền đến thân A Mạt Kỳ.

Lúc này Sở Thiên đã thành thần, thân thể và nguyên tố thời gian hòa làm một, nếu không có ngoại lực, chỉ cần thời gian còn tồn tại thì hắn cũng không thể chết được! Vì vậy nhận thấy thần lực bên trong mình tràn đầy, Long Thần Bất Diệt Thể vẫn có thể hoạt động bình thường, Sở Thiên không hề thấy ngạc nhiên trước chuyện dị biến này, mà muốn xem A Mạt Kỳ rốt cuộc hấp thụ phần nào của cơ thể mình?

Cảm giác rất lạ, giống như Chu Lệ Á trước khi thức tỉnh hấp thu sinh mệnh của Sở Thiên vậy, nhưng A Mạt Kỳ hấp thụ lại không hề quyết liệt, tựa như đang không ngừng mang sinh mệnh của mình trả lại cho Sở Thiên. Thật giống như hai người cùng dùng chung một sinh mệnh vậy.

Tiếp đó thân thể A Mạt Kỳ lại tiếp tục biến đổi.

Thân thể không bằng nửa thân thể của Ưng đã bắt đầu lớn lên, từng phần từng phần thay đổi, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, càng ly kỳ là thịt của hắn, giống như huyết dịch của Sở Thiên có thể hòa hợp thôn phệ với huyết dịch của người khác, dùng phần thân bên ngoài của Sở Thiên quả nhiên bắt đầu chầm chậm hòa hợp với đầu ưng của A Mạt Kỳ.

Phần thân lớn dần, đầu ưng lại nhỏ dần lại, đến khi hai phần tương đối với nhau rồi, da thịt phần đầu của A Mạt Kỳ cũng đã tương đương với của Sở Thiên rồi.

"Thịt của ta cũng có khả năng dung hợp?" Sở Thiên vô cùng ngạc nhiên, mở hai cánh ưng của A Mạt Kỳ ra, phần da bên trong quả nhiên có màu sắc giống hệt như của mình.

Đầu và thân đã vừa vặn, A Mạt Kỳ lúc này giống như một Lôi Ưng sắp trưởng thành, nhưng tất cả vẫn chưa dừng lại. Phần thân của hắn lại bắt đầu lớn lên, dần biến thành kích thước giống như trước, thế nhưng da của A Mạt Kỳ cũng đang trở lên cứng hơn, cũng trở lại với hình hài Lôi Ưng trước đây.

Dần dần, A Mạt Kỳ mở mắt, "Ông chủ, ta vẫn chưa chết?"

Sở Thiên sững người không nói lên câu, vì mắt của A Mạt Kỳ không còn là màu vàng kim nữa, mà giống như của mình... là màu đen!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv