Dị Giới Thú Y

Chương 307: Lợi dụng



Ngày hôm sau, Sở Thiên gặp "sư huynh đệ" của mình.

Như Sử Mật Tư đã nói, học trò của Ba Đế loại người nào cũng có. Thiên tài, ngốc tử, người già, trẻ con, thậm chí cả thiểu năng cũng có! Nếu đơn thuần nhìn từ góc độ thầy giáo – học sinh thì Ba Đế quả thật có thể xứng với Khổng Tử, giáo dục cho tất cả mọi người, không phân biệt giai cấp, địa vị, tài năng.

"Các vị, đây là đệ tử ta mới thu nhận, Phất Lạp Địch Nặc!" Ba Đế giới thiệu, rồi dặn dò Bố Lãng chỉ dẫn cho Sở Thiên.

Người đầu tiên được giới thiệu là một người trung niên nhìn rất kiêu ngạo. Rõ ràng đã ở đây rất lâu rồi, ngay Phất Lạp Địch Nặc là ai cũng không biết, chỉ gật đầu với Sở Thiên một cái coi như đã chào hỏi.

Sở Thiên cũng không tức giận, kéo A Mạt Kỳ lại gần, cười: "Đây là ma sủng của ta, A Mạt Kỳ. Nào, hai người bắt tay một cái cho thân thiết!"

Người đó không muốn đưa tay ra, chỉ chạm vào tay A Mạt Kỳ một cái. Sở Thiên cười hài lòng.

Khi đến chỗ người thứ hai, A Mạt Kỳ ghé sát tai Sở Thiên nói nhỏ: "Ông chủ, người này không có gì khác lạ!"

Đi một vòng, Sở Thiên gặp hơn một trăm người, với ai A Mạt Kỳ cũng kiểm tra một lượt, kết quả tất cả đều là người bình thường!"

Cuối cùng, Ba Đế dẫn hai người đến trước mặt Sở Thiên, trong đó có một người Sở Thiên biết, chính là cố nhân - Liên Thành.

"Điện hạ, đây là đại đệ tử của ta, Liên Thành! Hai người đã biết nhau rồi nhỉ?" Ba Đế chỉ sang hảo hán uy dũng bên cạnh, cười: "Đây là ma sủng của ta, La Bá Đặc!"

La Bá Đặc nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là thân hình cao lớn. Sở Thiên biết, vị La Bá Đặc này chính là ma thú cấp mười mà trước đây Ba Đế đã đánh bại! Hơn nữa hắn còn được A Tư Nặc đánh giá là hậu duệ cấp mười yếu ớt bạc nhược, tình nguyện thần phục con người!

Nói chuyện hàn huyên một lúc với Liên Thành, Sở Thiên hỏi: "Ba Đế sư phụ, trong Hồng Nguyệt Thành chỉ có từng này học trò thôi sao?"

Ba Đế cười: "Học trò của ta đều yêu cầu là con người có thiên phú đỉnh cao, có thể tìm được hơn một trăm người cũng khá lắm rồi!"

Thiên phú đỉnh cao? Sở Thiên liếc nhìn một huynh đệ đang chảy nước dãi, tay thì ngoáy mũi, bụng thầm chửi rủa Ba Đế.

"Được rồi, mọi người giải tán!" Ba Đế phẩy tay, rồi nói với Sở Thiên: "Mời điện hạ cùng Liên Thành đi tìm hiểu một số điều nhập môn. Sau khi nắm vững rồi thì ta sẽ truyền thụ Thượng cổ Thần kỹ!"

Nói rồi Ba Đế quay người bước đi.

Mấy ngày sau, Sở Thiên rất yên tâm làm một học trò ngoan. Sáng sớm dậy luyện công, tối thì ngồi thiền, thậm chí còn có chút chăm chỉ quá mức.

Có điều, A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ thì không hề nhàn rỗi. Trừ Ba Đế ra, mỗi người trong Hồng Nguyệt Thành đều đã được họ kiểm tra qua.

"Nửa tháng rồi mà chưa phát hiện được cái gì." Sở Thiên đi đi lại lại trong phòng, khiến Tiểu Hùng Miêu chóng cả mặt.

"Ông chủ, trừ Ba Đế ra thì ta đã kiểm tra hết tất cả rồi!" A Mạt Kỳ nói, "Liên Thành có một sức mạnh rất lớn nhưng không phải là từ Thần Thạch. Có lẽ là từ vũ khí của hắn. La Bá Đặc thì chỉ là ma thú cấp mười bình thường, vừa đạt đến đỉnh phong Thần Lực tầng thứ nhất. Còn ngoài ra thì đều là người bình thường."

"Ba Đế đang làm cái gì vậy?" Sở Thiên chán nản, "Theo lý thì số học trò này đều phải có Thần Thạch, nhưng tại sao chỉ có Khắc Lâm Tư và Sử Mật Tư mới có?"

"Ông chủ, ta muốn ăn trúc!" Tiểu Hùng Miêu dẩu môi lên hờn dỗi. Mấy ngày nay, Sở Thiên nghiêm cấm không được sử dụng Thần Lực, nó thèm lắm rồi!

"Ngươi nhịn chút đi! Sau khi ra ngoài thì lại trồng trúc mà ăn! Uống rượu trước đi!"

Thân phận của Tiểu Hùng Miêu rất đặc biệt, Sở Thiên sợ Ba Đế phát hiện nó có Thần Cách nên cấm nó dùng Thần Lực.

"Ông chủ, có thể là số học trò này có cách ẩn giấu Thần Lực!" A Mạt Kỳ cười nguy hiểm, "Nếu vẫn không có kết quả thì ta bắt về một tên rồi giải phẫu hắn!"

"Cách này chưa đến đường cùng thì không được dùng!" Sở Thiên lắc đầu, "Hồng Nguyệt Thành chỉ có hơn nghìn người, học trò cũng chỉ mấy trăm, bất kỳ ai mất tích cũng sẽ bị phát hiện."

"Ông chủ, ta còn lo một chuyện." A Mạt Kỳ nói: "Rốt cuộc thì Ba Đế có biết ta đến để lợi dụng hắn không?"

"Chắc chắn hắn biết!" Sở Thiên cười khẽ, "Nhưng Ba Đế không biết chúng ta đã biết bí mật về Thần Thạch. Nếu không thì hắn đã sớm xử lý chúng ta rồi!"

Nói rồi, Sở Thiên lại cười, "Giờ trong tay chúng ta có ba viên Thần Thạch, một ở trong người Sắt Lâm Na. Bí mật này chỉ có mấy người chúng ta biết. Hai viên kia thì từ Khắc Lâm Tư và Sử Mật Tư. Ta đã tặng Khắc Lâm Tư cho quân đoàn trưởng Phí Na, dù Ba Đế có biết tin gì thì cũng sẽ tưởng rằng hai viên Thần Thạch đã rơi vào tay Khải Tát đế quốc, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra là chúng ta! Vì thế ta mới dám điều tra bí mật về Thần Thạch!"

"Ông chủ, cứ thế này mãi cũng không phải cách hay!" Anh Cách Lạp Mỗ bóp trán, "Giờ chỉ còn ba tháng nữa là tiểu chủ nhân ra đời. Sợ là nếu cứ tiếp tục thì chúng ta sẽ không kịp về đảo Bố Lôi Trạch… Hay là… Hay là chúng ta từ bỏ Thần Thạch, trực tiếp dụ Bào Uy Nhĩ đến!"

"Bào Uy Nhĩ thì nhất định phải dụ đến, nhưng trước lúc đó, ta muốn biết rõ thực lực thật sự của Ba Đế!"

Nghĩ ngợi một lúc, Sở Thiên giải thích: "Nếu Ba Đế có thực lực đối kháng với Bào Uy Nhĩ thì chúng ta sẽ trực tiếp dụ tên người cá đấy đến. Còn nếu thực lực Ba Đế không đủ đánh lại Bào Uy Nhĩ thì ta phải nghĩ cách giúp hắn một tay!"

"Nói chung, nhất định phải để thực lực của Hồng Nguyệt Thành và Biểm Cấm ngang ngửa nhau. Như vậy thì khi chúng đánh nhau mới không có thời gian để ý đến chúng ta!"

"Ông chủ, ngày mai ta sẽ đi khiêu chiến với Ba Đế xem thực lực của hắn thế nào!" A Mạt Kỳ đã muốn có một đối thủ xứng tầm từ lâu lắm rồi.

"Không, chúng ta không thể trực tiếp khiêu chiến với Ba Đế. Nếu hắn để lộ thực lực thì mọi chuyện của chúng ta cũng lộ hết!" Sở Thiên nheo mắt, "Giờ ta đang cần một cơ hội…"

A Mạt Kỳ bỗng ngẩng mặt lên, "Ông chủ, Liên Thành đến!"

Sở Thiên mắt sáng lên, cười: "Hắn đến thật đúng lúc!"

Một lúc tiếng gõ cửa mới vang lên, Sở Thiên mở cửa ra thì quả thật là Liên Thành.

"Điện hạ, muộn vậy rồi mà đến làm phiền, thật xin lỗi!" tuy Sở Thiên là học trò ký danh của Ba Đế nhưng những người của Hồng Nguyệt Thành biết thân phận của Sở Thiên đều không cho đó là thật. Vi thế mà Liên Thành vẫn tỏ ra rất tôn trọng Sở Thiên.

"Không muộn, Liên Thành sư huynh có chuyện gì sao?" Sở Thiên nhiệt tình kéo Liên Thành vào phòng. Nhưng không đợi Liên Thành mở miệng thì hắn đã nói: "Ta cũng đang có một chuyện muốn hỏi Liên Thành sư huynh!"

"Điện hạ cứ hỏi!" Liên Thành vội vàng lắng nghe.

"Ừm, là thế này, vũ khí của Liên Thành sư huynh là một thanh trường kiếm phải không?" Sở Thiên cười, "Có thể cho đệ xem qua một chút không?"

Liên Thành không chút do dự, lấy thanh trường kiếm ra từ trong không trung, đưa cho Sở Thiên.

"Chà chà, đúng là vũ khí tốt! Có điều, sao đệ thấy nó hơi quen!" Sở Thiên nhìn Liên Thành, tay thì không ngừng sờ sờ thanh kiếm.

Liên Thành không những không thay đổi sắc mặt mà đến nhịp tim cũng không hề khác thường. Điều này khiến Sở Thiên phải kinh ngạc, thì ra có người nói dối mà đến hắn cũng phải tin.

"Không biết thanh kiếm này có bán không?" Sở Thiên đưa kiếm cho A Mạt Kỳ, chắn tầm nhìn của Liên Thành, cười: "A Mạt Kỳ cũng đang thiếu vũ khí, Liên Thành sư huynh đưa ra cái giá đi! Bao nhiêu tiền đệ cũng bỏ ra được!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Liên Thành xanh mặt, vũ khí của Chiến thần mà có thể dùng tiền để mua? Da mặt của Phất Lạp Địch Nặc quả thật không phải dày bình thường.

"Điện hạ đừng đùa nữa. Thanh kiếm này đã tương thông với ta, không có nó Thần Lực của ta không thể phát huy tối đa. Xin điện hạ hãy thông cảm, ta không định bán nó!"

"Vậy à?" Sở Thiên vẻ khó xử vỗ vai A Mạt Kỳ, nhưng lại không lấy lại thanh kiếm, "A Mạt Kỳ, Liên Thành sư huynh không bán. Ta cũng hết cách rồi!"

Quay đầu lại. Sở Thiên cười hì hì, "Nếu Liên Thành sư huynh đã nói thế thì đệ cũng không mua nữa. Lần trước ở đảo Bố Lôi Trạch đệ cũng nói rồi, nếu huynh đã có nó thì huynh chính là chủ nhân của nó! Có điều… cho đệ thuê được không?"

Liên Thành sắc mặt lạnh băng, sự vô sỉ của Sở Thiên khiến nộ hỏa của hắn bốc lên ngùn ngụt.

Tức giận đi! Mau tức giận đi nào! Sở Thiên còn thầm thêm dầu vào lửa, bước tiếp theo hắn đã nghĩ xong rồi. Nhất định Liên Thành sẽ không đồng ý, vì thế sẽ giải quyết theo quy định của Khải Tát, để A Mạt Kỳ và hắn quyết đấu! Rồi Sở Thiên bảo A Mạt Kỳ chỉ cho hắn giữ lại chút hơi thở. Như thế, Ba Đế chắc chắn không thể thấy chết không cứu. Chỉ cần Ba Đế sử dụng Thần Lực cứu người là mọi chuyện dễ dàng rồi.

Hồi đó, ngay việc Bào Uy Nhĩ có dốc toàn lực không A Mạt Kỳ cũng cảm nhận được, huống chi chỉ là một Ba Đế.

Nhưng đáng tiếc, Liên Thành lại không làm theo như kịch bản Sở Thiên viết, mà lấy bình tĩnh một chút rồi hào phóng nói: "Nếu đã vậy thì mỗi ngày một vạn kim tệ là được!"

Liên Thành đồng ý rồi? Sở Thiên có hơi khâm phục tên tiểu tử này rồi. Đã cho thuê thì Sở đại thiếu gia cũng không khách khí nữa. Rút ra hàng trăm chiếc thẻ thủy tinh tạp trong suốt, "Đây có khoảng hơn một ngàn vạn kim tệ. Tính là một ngàn vạn đi! Huynh cầm trước, sau này nếu thuê tiếp thì chúng ta lại thương lượng!"

Liên Thành cũng không khách khí, nhận lấy thẻ rồi quay người đi, chỉ để lại một câu, "Điện hạ, ngày mai sư phụ mời ngài đi một chuyến. Sư phụ muốn truyền thụ cho ngài Thượng cổ Thần kỹ chân chính!"

Nhìn Liên Thành đi khỏi, Sở Thiên xổ toẹt: "Khốn kiếp, chỉ e là Ba Đế muốn xử chúng ta!"

"Hắn dám?" A Mạt Kỳ bẻ tay răng rắc, "Sao ông chủ biết?"

"Liên Thành có thanh kiếm của Chiến Thần thì thực lực hẳn phải tăng gấp đôi. Nhưng giờ hắn lại ngoan ngoãn nhường đi thanh kiếm! Hừ ngươi nói xem có thể là vì lý do gì chứ?"

Ánh mắt A Mạt Kỳ giận dữ, "Ta hiểu rồi, chỉ có một nguyên nhân đó là Liên Thành biết chúng ta không có cơ hội để sử dụng thanh kiếm này!"

"Thú vị đây!" Sở Thiên cười khẽ, lẩm bẩm: "Chỉ lợi dụng Ba Đế một lần, hắn đâu cần phải trở mặt với chúng ta như vậy?! Hừ, tại sao hắn lại muốn đối phó với lão tử?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv