"Chẳng lẽ Khắc Lâm Tư có thể đối phó được với Bào Uy Nhĩ?" A Mạt Kỳ thắc mắc.
"Đương nhiên là hắn có thể!" ngắm nhìn phong cảnh Lôi Tư, Sở Thiên nói: "Khắc Lâm Tư là người thế nào chắc ngươi cũng biết!"
"Ông chủ, ta biết!" Tiểu Hùng Miêu nhanh nhẩu giơ tay, "Hắn là Nguyên soái của Cấm quân hoàng thất đế quốc Lôi Tư, Nhất đẳng Công Tước, còn là cái gì mà Thần Thánh Long Kỵ Sĩ, cao thủ cấp cao nhất đại lục, nghe nói hắn lợi hại lắm đó!"
"Sau này ngươi sẽ lợi hại hơn hắn!" trông Sở Thiên như đang đùa nhưng A Mạt Kỳ biết đấy đều là những lời nói thật!
"Thật sao? Hì hì!" Tiểu Hùng Miêu sung sướng vỗ bụng, "Ta muốn trước năm tuổi sẽ đánh bại hắn!"
"Vì sư phụ Ba Đế của hắn lợi hại, hô hô, ta sẽ đánh bại Ba Đế trước khi bảy tuổi!"
A Mạt Kỳ nhìn Sở Thiên, "Ông chủ muốn lợi dụng Hồng Nguyệt Thành đối phó với Bào Uy Nhĩ?"
"Ta muốn Hồng Nguyệt Thành và Biển Cấm phải có khói lửa chiến tranh. Hề hề, như thế thì Bào Uy Nhĩ sẽ không có sức đâu mà đối phó với chúng ta!" Sở Thiên nheo mắt, "Có điều người của Hồng Nguyệt Thành vẫn luôn thần bí, ta bắt Khắc Lâm Tư là để hắn dẫn chúng ta đến Hồng Nguyệt Thành."
"Nhưng mà ông chủ, Ba Đế có thể làm gì Bào Uy Nhĩ không?" A Mạt Kỳ chưa tin lắm: "Ba Đế chỉ là một con người với đỉnh phong Thần Lực tầng thứ hai. Dù hắn có thể đột phá bất cứ lúc nào thì cũng không phải đối thủ của Bào Uy Nhĩ."
"Lão đại, đệ ủng hộ huynh!" Y Vạn nói: "Tuổi trẻ nên tràn trề nhiệt huyết!"
Sở Thiên khẽ cười, "Thế ngươi có biết tại sao Khắc Lâm Tư lại lợi hại vậy không?"
"Ngươi đánh giá Ba Đế quá thấp rồi!" Sở Thiên cười khẽ, "Lão già có danh xưng nhân loại tôn nghiêm nhất của thời đại Ma Thú không đơn giản như vẻ ngoài đâu!"
"Tại sao?" A Mạt Kỳ hỏi: "Chẳng lẽ hắn che giấu thực lực?"
"Không chỉ thực lực, thứ hắn che giấu quá nhiều!" Sở Thiên bước chậm lại, "Còn nhớ viên đá nhà tiên tri La Ân để lại không?"
A Mạt Kỳ gật đầu, "Giờ nó ở trong cơ thể phu nhân Sắt Lâm Na. Ta có thể cảm nhận được trong nó có một sức mạnh rất lớn. Nhờ nó mà hai năm nay phu nhân Sắt Lâm Na tiến bộ rất nhanh!"
"Kỳ Đa từng nói, một trăm năm nay, Hồng Nguyệt Thành luôn thu thập loại Thần Thạch này. Hơn nữa cũng có không ít." Sở Thiên nhếch môi cười: "Sức mạnh của một viên đã có thể khiến Kỳ Đa từ một võ sĩ bình thường trở thành cao thủ cấp hai, khiến Sắt Lâm Na phá vỡ hạn chế thiếu khuyết của huyết mạch. Vậy mấy chục viên Thần Thạch, thậm chí nhiều hơn cộng lại thì sao? Hà hà, ngươi còn tin Ba Đế chỉ có thực lực như vẻ ngoài đó sao?"
"Ta hiểu rồi!" A Mạt Kỳ nắm chặt tay, "Sau này ta tìm hắn thử xem sao!"
"Ta thấy có một chuyện rất lạ!" Sở Thiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Ba Đế làm thế nào mà trở thành cao thù Thần Cấp được?" Nguồn tại http://Truyện FULL
"Mấy trăm năm trước, Ba Đế chỉ là một Long Kỵ Sĩ nhỏ bé, nhưng mất tích trong một trận chiến. Đến khi xuất hiện thì hắn lại có Thần Lực! Lão cũng may mắn lắm!"
"Chẳng lẽ hắn giống ông chủ cũng có huyết mạch Thượng Cổ?"
"Điều này thì ta không biết được!" Sở Thiên cười, "Ba Đế chắc chắn không nói cho chúng ta, nhưng ta biết làm thế nào để biết!"
"Ồ?" A Mạt Kỳ vẫn thấy mơ hồ.
"Chỉ cần bắt được Khắc Lâm Tư là biết được rồi!" Sở Thiên cười: "Năm đó Ba Đế là Long Kỵ Sĩ, cùng mất tích với hắn còn có thú cưỡi của hắn, hề hề, con Cự Long đó ngươi cũng từng gặp rồi."
"Là thú cưỡi của Khắc Lâm Tư?" A Mạt Kỳ liếm môi, cười gian, gặp đối thủ cũ rồi.
"Trước đây không nghĩ Khắc Lâm Tư lại quan trọng như vậy. Ài~!" Sở Thiên thở dài, "Nếu không thì khi cướp dâu ở Thái Thạch Bảo lão tử cướp luôn cả hắn rồi!"
Tiểu Hùng Miêu chọc chọc vào đầu Y Vạn, "Ngươi có biết bọn họ đang nói gì không? Cái gì mà năm đó, năm nọ?"
Y Vạn gật mạnh đầu, "Ta biết, họ đang hồi tưởng lại thời thanh xuân sục sôi sức trẻ!"
……
Khắc Lâm Tư là đại tướng hàng đầu đế quốc Lôi Tư, thân phận tôn quý, vì thế Anh Cách Lạp Mỗ rất nhanh đã tìm được phủ đệ của hắn.
Cao thủ phía đông đại lục nhiều như lá mùa thu, cũng mạnh hơn các nơi khác rất nhiều. Ở Đế Đô có thể thấy cao thủ cùng ma thú ở mọi nơi mọi lúc, vì thế Sở Thiên có một con khỉ đi đằng sau cũng không có gì là đặc biệt, cùng lắm điều khiến người ta kinh ngạc cũng là thực lực của con khỉ đó quá mạnh thôi.
Sau khi dùng cơm ở một quán trọ bình dân, Sở Thiên bắt đầu nghiên cứu kế hoạch bắt người.
Nếu là lúc khác thì Sở Thiên không cần phải suy nghĩ, trực tiếp đi cướp là được rồi. nhưng hiện tại đang phải che giấu thực lực, nên việc này khiến Sở đại thiếu gia phải lo nghĩ.
"Giờ chúng ta có ba người có thể dùng, A Mạt Kỳ, ta và Y Vạn!" Sở Thiên chỉ vào bản đồ phủ Công Tước Khắc Lâm Tư có được lúc sáng.
Anh Cách Lạp Mỗ nói trước tiên "Ông chủ, Khắc Lâm Tư là Nguyên soái đế quốc Lôi Tư, nhất định sẽ có không ít võ tướng thường xuyên ra vào phủ đệ của hắn. Chúng ta nên cẩn thận cao thủ xuất hiện bất ngờ!"
"Ừ, rất tốt, nói tiếp đi!" Sở Thiên gật đầu tán thưởng.
"Hết rồi!" Anh Cách Lạp Mỗ lắc đầu cười ngượng, "Phòng bị bắt thì ta biết, chứ đi bắt người… "
Sở Thiên nghĩ thấy cũng đúng, Anh Cách Lạp Mỗ từ trước tới giờ chưa từng làm những chuyện thế này, không có kinh nghiệm cũng là chuyện thường, thế là quay sang A Mạt Kỳ.
"Hì hì, ông chủ, hay ta liên lạc với Lỗ Tây Nạp? Tên tiểu tử ấy nhất định thạo việc này lắm!"
"Không được, phải liên lạc về nhà càng ít càng tốt! Thế lực của Bào Uy Nhĩ quá lớn, không chừng ở nhà có mật thám của Biển Cấm!"
Sở Thiên bỏ qua A Mạt Kỳ, quay ra nhìn Tiểu Hùng Miêu.
"Ông chủ, ta chỉ trộm trúc, chưa từng trộm người… " Tiểu Hùng Miêu đỏ mặt cúi gằm xuống.
"Ông chủ!" Y Vạn giơ tay, "Ta từng nghiên cứu thời kỳ huy hoàng của Lỗ Tây Nạp lão đại…"
"Ha ha, ngươi nói tiếp đi!" Sở Thiên cuối cùng cũng có một tia hy vọng.
"Ta có thể nói thật sao? Tuổi trẻ thật là đẹp!" Y Vạn chỉ bản đồ: "Thần tượng của ta, Lỗ Tây Nạp lão đại cũng từng gặp tình huống đặc biệt thế này, cũng dạy ta rằng, Đi cướp người, quan trọng không phải thực lực mạnh hay yếu mà là biết nắm bắt cơ hội… "
Trong ánh đèn mập mờ, thủ hạ của Lỗ Tây Nạp, danh xưng chỉ có không muốn bắt chứ không có chuyện không bắt được, lão đại Bảng Tiêu Đường bước vào con đường tội ác.
……
Đêm khuya. Phủ Công Tước Khắc Lâm Tư.
Dù đêm đã khuya, nhưng đèn trong phủ Công Tước vẫn sáng trưng, thể hiện thân phận tôn quý của chủ nhân nó.
Lộp cộp! Lộp cộp! Một người cưỡi ngựa xông thẳng đến trước cửa Công Tước.
Uỵch!
Vừa đến cửa, người kỵ sĩ ngã xuống đất, gắng gượng giơ tay ra gọi lính gác cửa, "Bệ… bệ hạ có…"
Chưa nói xong, người đó đã ngất đi.
"Nhìn kìa, hắn mặc giáp của Thị vệ hoàng thất, mau bẩm báo cho Công Tước!"
Đám lính hoảng loạn, vội vàng dìu người kia vào, rồi đi bẩm báo với Khắc Lâm Tư.
Tại chính đường, Khắc Lâm Tư đang mặt mày đăm chiêu cầm một lá thư dính đầy máu. Máu và mồ hôi hòa lẫn khiến cho chữ viết trên đó rất khó nhìn, chỉ còn địa danh.
"Thành Nam? Cứu? Rốt cuộc là gì nhỉ?" Khắc Lâm Tư nói với võ sĩ của gia tộc: "Tra rõ lai lịch của người đó chưa?"
"Nhìn thắt lưng thì hắn là Bách Phu Trưởng của Liên đội Thị vệ số ba của hoàng thất! Ngoài ra, thắt lưng và áo giáp của hắn đều là thật!"
"Nguyên soái, chẳng lẽ bệ hạ gặp nguy hiểm! Chúng ta mau đi cứu giá!"
"Không đúng!" Khắc Lâm Tư cười nhạt, "Bức thư này là giả! Các ngươi xem!"
Khắc Lâm Tư đưa bức thư cho thủ hạ, "Trên đây không hề có một ấn tín nào, giấy tuy tốt nhưng không phải đồ của hoàng thất. Hơn nữa, ta với bệ hạ có đá liên lạc, nếu gặp nguy hiểm thì dùng đá liên lạc không phải sẽ…"
Huỵch!
Người võ sĩ đang cầm bức thư đứng trước mặt Khắc Lâm Tư tự nhiên ngã vật xuống.
Tiếp đó, tất cả những người từng sờ vào bức thư đều lần lượt ngã ra. Khắc Lâm Tư cũng bắt đầu mơ màng, "Chết rồi, thư có độc… "
Nói rồi, Khắc Lâm Tư bất tỉnh nhân sự.
"Tế Tự, mau gọi Tế tự!" người hầu hoảng loạn.
"Ta là Tế tự! Mau tránh ra cho ta chữa trị cho đại nhân!"
Một Tế Tự cao lớn chạy vào, chiếc áo bào trắng toát thật chói mắt.
"Làm gì có Tế Tự nào to lớn vậy? Không đúng, ngăn hắn lại!"
Đáng tiếc tất cả đã muộn, người đó vác Khắc Lâm Tư lên rồi biến mất.
"Khốn kiếp, thuật ẩn thân của đạo tặc!"
……
Trong một khu rừng nhỏ bên ngoài thành, A Mạt Kỳ giải trừ thuật ẩn thân, ném Khắc Lâm Tư xuống đất, "Ha ha, ông chủ, chủ ý của Y Vạn thật hay!"
"Ngươi cũng không tồi, học được thuật ẩn thân của ta nhanh như vậy!" Sở Thiên cười lớn.
"Lợi hại nhất vẫn là Ba Bác Tát, nếu không có độc dược hắn cho thì cũng vô ích!"
Bảo A Mạt Kỳ dùng ma pháp phong ấn Khắc Lâm Tư rồi cho hắn uống thuốc giải, Sở Thiên đập đập Khắc Lâm Tư đang dần tỉnh, cười: "Long Kỵ Sĩ đại nhân, còn nhận ra ta không?"
"Ngươi là ai?" Khắc Lâm Tư không nhận ra được Sở Thiên sau khi đã cải trang.
"Ừm, không nhận ra là tốt nhất, cởi quần áo ra cái đã!" Sở Thiên không nói không rằng lột quần áo của Khắc Lâm Tư.
"Ngươi muốn làm gì? Vô sỷ!" rõ ràng là Khắc Lâm Tư hiểu nhầm Sở Thiên rồi.
"Kêu cái gì mà kêu! Lão tử không có hứng thú với đàn ông!"
"Ta đã từng nghe thấy giọng của ngươi!" Khắc Lâm Tư nhận ra giọng nói đã khiến mình hai lần bị ô nhục "Ngươi là Phất Lạp Địch Nặc!"
"Lão tử đã hóa trang thế rồi mà ngươi vẫn nhận ra! Khà khà, khá lắm!"
Sở Thiên lột cái áo cuối cùng của Khắc Lâm Tư, chỉ để lại cho hắn một cái quần cộc, "Nghe đây, ngươi đã bị ta bắt cóc! Viết cho nhà một bức thư, bảo họ…"
"Ngươi đừng mơ!" Khắc Lâm Tư hét lên.
Sở Thiên cười "Không viết cũng được, có điều, ta sẽ đem quần áo của ngươi vào thành để dụ người nhà ngươi đến! Hề hề, nếu ngươi muốn người trên đại lục này đều biết Thánh Thần Long Kỵ Sĩ bị người ta bắt, lột quần áo rồi treo trên cây thì đừng viết!"
"Được, ta viết!" Khắc Lâm Tư đành phải đồng ý.
"Thế có phải hơn không?!" Sở Thiên chép miệng, "Ngươi bảo Cự Long của ngươi đem theo nghìn vạn kim tệ một mình đến đây!"