Dị Giới Thú Y

Chương 284: Câu chuyện không thể không nói



"Cùng lăn lộn với ta?" Sở Thiên phát hiện con gấu trúc này có khí chất của một dân giang hồ.

"Ừm, cứ cho là lăn lộn cùng ta đi!"

Sở Thiên nheo mắt cười, cùng lúc đó là cơn lạnh sống lưng của A Mạt Kỳ --- nỗi bi ai của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc lại bắt đầu rồi.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên lấy dáng vẻ Thần Côn "Ta thay mặt nữ thần Sinh Mệnh, ban cho ngươi một cái tên mới…"

"Đợi đã!" gấu trúc giơ một móng lên, "Có phải lão đại muốn đổi tên cho ta?"

"Đương nhiên, là ma sủng của ta, ta có quyền đổi tên của ngươi!"

"Hứ!" gấu trúc nhếch mép, "Không phiền lão đại, vừa ra mắt là huynh đệ đây đã tự đặt biệt hiệu cho mình rồi, tên thật là Ni Cổ Lạp Tư, tên hiệu Khải Kỳ, biệt danh Nam Hải Nhất Phiến Lục!"

Sở Thiên và A Mạt Kỳ cùng ngẩn người. Sở Thiên ngẩn là vì tên của cậu nhóc này quen quen, còn A Mạt Kỳ thì đang cảm thán cuối cùng cũng có người dám khiêu khích nỗi bi ai của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc!

Tiểu Hùng Miêu lăn trên đất một vòng rồi bò dậy, ngẩng đầu chỉ về bờ biển, "Huynh đệ ta đây không có bản lĩnh gì, chỉ là cũng có tiếng trong giới ma thú Nam Hải, sau này có kẻ nào dám bắt nạt lão đại trong vùng địa giới này thì hãy nói ra tên của huynh đệ ta! Ma thú lớn nhỏ cấp tám cấp chín đều phải nể mặt ta!"

Sở Thiên lại nhấc Tiểu Hùng Miêu lên rung rung rồi hỏi: "Ngươi thật là ba tuổi chứ?"

Tiểu Hùng Miêu gật đầu khiến cả thân hình béo tròn rung lên, "Lão đại, đừng xem thường tuổi ta nhỏ, danh tiếng này có được từ gươm đao cả đấy! Nhớ trận chiến đầu tiên vào năm đó, Thông Tí Vượn cấp tám ở thung lũng phía bắc đến địa bàn của ta gây rối, kết quả là ta cầm hũ rượu đuổi hắn qua mười bảy ngọn núi, kéo sập ổ nhà nó…"

Khốn kiếp, thì ra là dân giang hồ vị thành niên!

Sở Thiên vỗ mạnh vào đầu Tiểu Hùng Miêu, "Đối phó với ma thú cấp tám đã là gì? Lão tử còn đánh sập cả A Cổ Lạp Sơn!" Text được lấy tại Truyện FULL

"Thật không?" Tiểu Hùng Miêu tỏ ra không tin, nhưng vẫn gục gặc, "Ừm, lão đại có thể bắt được ta ít ra thì cũng là ma thú cấp mười. Được, đi theo lão đại cũng không mất mặt!"

"Thôi không nói cái này nữa! Nghe đây, không cần biết trước ngươi kia tên là gì, bắt đầu từ hôm nay ngươi là…"

"Đợi đã!" Tiểu Hùng Miêu lại giơ tay lên, "Lão đại, tuy huynh đệ ta ít đọc sách nhưng cũng biết tên không thể đặt bừa được. Lão đại muốn đổi tên cho ta cũng được, nhưng phải cũng phải theo quy tắc!"

"Cũng giống như biệt danh Nam Hải Nhất Phiến Lục của ta, cái tên đó ta đây phải mất ba ngày dùng cây trói hơn một trăm ma thú mới có được đấy! Tiện đây hỏi một câu, lão đại lăn lộn nơi nào vậy?"

"Ta? Ừm, phía đông đại lục có thể coi là địa bàn của ta!"

"Vậy thì tên ta phải thêm Đông Phương rồi. Thôi, sau này ta tên Đông Phương Nhất Phiến Lục!"

A Mạt Kỳ không nhìn được nữa, mặt lạnh tanh tóm lấy đuôi của Tiểu Hùng Miêu, nhấc ngược lên: "Tiểu tử, ông chủ đổi tên cho là coi trọng ngươi rồi. Khốn kiếp, ở đâu kiểu lắm lời thế hả?"

"Ngươi là ai?" Tiểu Hùng Miêu liếc xéo A Mạt Kỳ, "Ở Đường Khẩu nào?"

Tính khí A Mạt Kỳ thế nào chứ? Sao có thể nhẫn nhịn sự khiêu khích của một ma thú cấp mười sơ cấp?

Bịch!!

Tiểu Hùng Miêu bị ném xuống đất, ngã đến lộn tùng phèo.

"Hãy nhớ! Ta là A Mạt Kỳ, ma sủng của ông chủ đều do ta quản!"

"Ai da, thì ra là "cán của cái gáo"! Tiểu Hùng Miêu lập tức cười đểu bò dậy, "Sau này huynh đệ ta cùng ngươi lăn lộn rồi!"

"Được rồi, tên sau này hãy nói, cho ta biết năng lực của ngươi có thể thao túng thực vật à?" Sở Thiên hỏi.

"Hì hì, tiểu đệ bất tài, chỉ cần có đất, đệ có thể khống chế mọi loại thực vật đệ từng ăn! Hơn nữa còn có thể dẫn nổ cây cối!" Tiểu Hùng Miêu vỗ bụng đắc ý: "Nhớ năm đó, đệ đến Thánh Sơn trộm trúc, bị phát hiện, hừ, đệ đây cho nổ luôn Thần Điện của Giáo Hoàng!"

"Nổ Thần Điện của Giáo Hoàng? Khà khà, sao ngươi lại có khả năng đó?"

"Cũng không biết nữa, hơn một năm trước, đệ chỉ là một ma thú nhỏ bé chả là cái đinh gì, nhưng bỗng một ngày ngủ dậy thì thành cấp mười rồi!"

Chẳng lẽ là biến đổi gen giống như Ni Mễ Tư? Sở Thiên nheo mắt lại, "Có bao nhiêu ma thú có khả năng giống ngươi?"

"Nhiều lắm, xung quanh Thánh Sơn đều có!" Tiểu Hùng Miêu ưỡn ngực, nhưng nhìn thì giống ưỡn bụng hơn, "Có điều chúng không lợi hại bằng đệ, ma thú cấp mười chỉ có mình đệ đây!"

"Hì hì, làm ma thú cấp mười rất sảng khoái, nhớ năm đó…" Tiểu Hùng Miêu lại bắt đầu lải nhải.

"Miện hạ, mọi người đã giải quyết được con ma thú đó chưa?" lúc này Tinh Linh Vương đã sốt ruột lắm rồi.

"Đừng, đừng để bà ta qua dây!" Tiểu Hùng Miêu bỗng tái mặt.

"Oa~ đáng yêu thế! Lại đây cho ta ôm cái nào!" Tinh Linh Vương đỡ lấy Tiểu Hùng Miêu từ tay A Mạt Kỳ, rồi thơm một cái rõ kêu!

Sức hấp dẫn của cậu nhóc với nữ giới của thực là rất mạnh.

"Ài, lại bắt đầu rồi!" Tiểu Hùng Miêu chán nản, rõ ràng là chuyện thế này đã xảy ra vô số lần rồi, "Đáng yêu…không phải lỗi của ta!"

"Bệ hạ, cậu nhóc này là ma sủng của ta rồi, sau này sẽ không gây rắc rối cho bệ hạ đâu!"

Tinh Linh Vương cười gượng, chỉ đống phế tích, "Trước đây nơi này là thôn lớn nhất của Tinh Linh Quốc chúng ta!"

"Việc này dễ thôi!" Sở Thiên nói, "A Mạt Kỳ, ngươi vứt hết đám gỗ bỏ đi này xuống biển! Anh bạn nhỏ, ngươi trồng cho ta một khu rừng ở đây!"

"Không vấn đề gì!" Tiểu Hùng Miêu nhảy xuống đất, dùng móng đào một cái hố, vùi đầu xuống cong mông lên, thế là hồi sinh một khu rừng xanh rì.

Còn A Mạt Kỳ đang miệt mài ném hết đám gỗ bỏ đi xuống biển, gỗ thi nhau rơi, không ai chú ý có một con thuyền nhỏ đang lặng lẽ đi qua nơi đây.

Ào!!!

Một ngọn sóng lớn dâng lên, dưới biển vọng lên một tiếng hét, "Ai làm đấy hả? Dám đập thuyền của ta!"

"A Mạt Kỳ, hình như ngươi ném vào người ta rồi!" Sở Thiên đảo mắt.

A Mạt Kỳ cười hì hì, "Nhỡ tay!"

"Nhỡ tay? Nếu ngươi ném chết ta thì cũng coi là nhỡ tay sao?" bóng một người đứng lên.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên bỗng cảm thấy chuyến này đi không uổng, gặp Tiểu Hùng Miêu đã là ngoài dự tính, không ngờ còn gặp được cả chủng tộc trong truyền thuyết này nữa!

Tóc vàng eo thon, phần thân trên trần, chỉ dùng hai chiếc vảy cá óng ánh che trước ngực, gương mặt mỹ miều, thêm một cái đuôi cá màu vàng kim, chẳng nhẽ đây là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết?

Mỹ nhân ngư đạp sóng, lên bờ một cách chậm rãi. Lúc ra khỏi mặt nước, cái đuôi cá biến thành đôi chân mảnh khảnh, vây cá thì biến thành một cái váy mỏng màu vàng kim.

"Á!" Tiểu Hùng Miêu thét lên, "Sao lại là phụ nữ? Đừng có thơm ta!"

Mỹ nhân ngư liếc Tiểu Hùng Miêu một cái rồi quay mặt đi, "Tự tác đa tình!"

Bịch!

Tiểu Hùng Miêu nằm trên đất một cách khoa trương!

Mỹ nhân ngư đến trước mặt Sở Thiên, "Là ngươi bảo thủ hạ ném ta?"

"Hà hà, chỉ là hiểu nhầm thôi. Ma sủng của ta chỉ là muốn ném rác xuống biển!" Sở Thiên không nhìn ra được mỹ nhân ngư bao nhiêu tuổi. Khuôn mặt rất xinh đẹp! Đều là những cái mà mỹ nhân ngư vốn phải có. Có điều gương mặt của mỹ nhân ngư này lại có một thứ khí chất mà Sở Thiên rất ghét!

Tôn quý, kiêu ngạo! Hai thứ khí chất này hợp lại khiến Sở Thiên cứ có cái cảm giác phải cúi đầu.

"Ném rác? Hừ, thì ra ngươi dùng rác để ném ta?"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Đấy không gọi là ném ngươi. Ma sủng của ta không cố ý!" Sở Thiên không biết tại sao không thể tức giận trước mặt mỹ nhân ngư này. Còn A Mạt Kỳ thì càng ngoan ngoãn cúi gằm, như đang nhận sai vậy.

Sở Thiên cung tay, "Ta thay mặt ma sủng xin lỗi ngươi!"

"Chỉ xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?" mỹ nhân ngư chỉ đống tàn tích nổi lềnh bềnh trên mặt biển, "Thuyền của ta bị các ngươi làm hỏng rồi, ta cần bồi thường!"

"Được thôi, bao nhiêu?"

"Ta không cần tiền, ta chỉ cần thuyền của ta!" mỹ nhân ngư lườm Sở Thiên, "Trước khi bồi thường, hy vọng ngươi xem thuyền của ta trước!"

"Thuyền của ngươi?" Sở Thiên nhìn ra mặt biển, rồi hít mạnh một hơi.

Con thuyền đó bị vỡ rồi, nhưng từ cái xác thuyền vẫn có thể nhìn ra giá trị của nó. Kim cương, bạch ngọc, Tinh Hạch của ma thú, những thứ làm nên con thuyền này không có thứ gì không phải đồ có giá trị! Hơn nữa những thứ này Sở Thiên đều biết. Cái gì Sở Thiên không biết thì đoán chắc đều là đồ quý.

"Ta không tống tiền ngươi, nhưng ta cần một con thuyền giống như vậy!"

Sở Thiên khó xử, không phải hắn không có tiền, nhưng loại thuyền này thì có tiền cũng không mua được!

"Ta không biết đóng thuyền, cũng không có những vật liệu giống như vậy. Nhưng ta có thể bồi thường số tiền gấp đôi giá trị con thuyền của ngươi!"

"Không, ta cần thuyền!"

Sở Thiên nhún vai, bắt đầu trở mặt: "Ta cũng muốn bồi thường nhưng không có, ngươi định làm gì?"

"Lão đại, mấy vị nương nương này muốn sách nhiễu lão đại, lấy một hũ rượu đập chết là xong!" Tiểu Hùng Miêu ngẩng đầu hét, rồi đào một cái hố vùi đầu xuống.

"Ngươi còn muốn giết ta?" Mỹ nhân ngư đem nợ của Tiểu Hùng Miêu tính lên đầu Sở Thiên.

"Hì hì, là ma sủng của ta nói linh tinh!" Sở Thiên bối rối, "Tiểu thư, ta không có cách nào làm một con thuyền giống của tiểu thư! Tiểu thư có cách khác không? Ta nhất định làm được!"

"Cái gì cũng làm được chứ?" mỹ nhân ngư cười nhạt.

Bỗng Sở Thiên thấy hối hận rồi, sao mình lại tùy tiện nói như thế chứ?

"Thứ ta cần, ngươi căn bản là không làm được!" mỹ nhân ngư nhìn Sở Thiên, rồi đưa cho hắn một cuộn giấy, "Đây là bản thiết kế con thuyền của ta, ngươi cứ theo đó làm lại!"

Sở Thiên giật mình, hắn không hề nhìn rõ mỹ nhân ngư đã lấy ra bản thiết kế như thế nào. Mà trên người mỹ nhân ngư không hề đem theo một đồ không gian nào!

Dùng Thần Lực kiểm tra một lượt, trên người mỹ nhân ngư không hề tỏa ra một thứ sức mạnh nào.

Mắt Sở Thiên nheo lại, nhận lấy bản thiết kế, "Ta sẽ làm một con thuyền giống như vậy, nhưng làm xong thì làm thế nào đưa cho tiểu thư?"

"Cái này ngươi không cần lo!" mỹ nhân ngư cười lạnh lùng, "Trước khi con thuyền được làm xong ta sẽ luôn theo dõi ngươi!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv