"Năm sáu nghìn vạn?" Sở Thiên và A Mạt Kỳ cùng sững người, chỉ có Ba Bác Tát là vẫn bình tĩnh.
"Ông chủ, con số này không hề nhiều!" Ba Bác Tát nói: "Mọi thứ trong nhân gian đều có tuổi thọ, dù là Cự Long tộc cũng chết vì già. Nhưng các vong linh dưới địa ngục, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể tồn tại vĩnh viễn. Tích lũy mấy vạn năm, hai vị Thần Thú địa ngục có mấy nghìn vạn quân cũng không hề nhiều."
Sở Thiên gục gặc, "Cũng may quan hệ của lão tử với Địch Á lạc cũng không đến nỗi nào!"
"Sao ông chủ lại quen Địch Á Lạc đại nhân vậy?" Tra Nhĩ Tư hỏi.
"Ta từng cứu hắn một lần!" Sở Thiên trả lời.
"Hả?" Tra Nhĩ Tư sững người, "Ông chủ từng đến địa ngục?"
"Chưa. Lần đó là Địch Á Lạc tự chạy lên nhân gian." Sở Thiên nhìn Tra Nhĩ Tư, "Ngươi vẫn không biết ta là ai?"
"Hì hì, không biết!" Tra Nhĩ Tư lắc đầu, "Ta là ma thú sinh ra dưới địa ngục không phải vong linh từ nhân gian. Đây là lần đầu ta lên trên này."
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi nghe tên này bao giờ chưa?" Sở Thiên cười.
"Ồ, ngài là Thánh Tế Tự trên nhân gian!" Tra Nhĩ Tư bừng tỉnh, "Đương nhiên nghe rồi, đại danh của ngài đã truyền khắp địa ngục, nghe mấy bằng hữu dưới địa ngục nói, có không ít vong linh muốn trở lại nhân gian…"
Bỗng, Tra Nhĩ Tư trở nên bối rối, không nói gì nữa.
"Chúng muốn trở lại nhân gian giết ta phải không?" Sở Thiên cười.
Tra Nhĩ Tư cười trừ, xem như mặc nhận rồi, "Ông chủ, mấy vong linh đấy đúng là hoang tưởng, chúng sao xứng làm đối thủ của ngài?!"
"Nếu chúng quay lại, ta không ngại giết chúng lần nữa đâu!" A Mạt Kỳ lạnh lùng nói.
"Vậy ngài nhất định là A Mạt Kỳ đại nhân rồi?" Tra Nhĩ Tư tâng bốc, "Ha ha ha, nghe nói, ở Thái Thạch Bảo ngài giết mười mấy vạn quân một lúc, làm cho địa ngục tự dưng có cả một quân đoàn vong linh!"
"Thôi được rồi, không cần nói nhiều!" Sở Thiên kéo Tiểu Bạch vào lòng, "Chúng ta còn có chuyện chính sự."
"Chuyện gì? Ta sẵn lòng dốc sức!"
"Giết người!"
…… Text được lấy tại Truyện FULL
Đảo Khẳng Địch Á, đại doanh quân khu Thiên Hải Quốc.
Lôi Thác Á, người được mang danh Chiến Thần Thiên Hải, lúc này đang cau mày nhăn mặt, nổi trận lôi đình với các tướng lĩnh.
"Mười ngày, chỉ có mười ngày mà có đến ba mươi sáu tướng lĩnh bị ám sát! Các ngươi bảo vệ cái kiểu gì vậy hả? Chiến thuyền đảo Bố Lôi Trạch còn chưa đến mà chúng ta sắp chết sạch rồi!"
Các tướng lĩnh trước mặt Lôi Thác Á im như thóc, không ai dám ho he tiếng nào.
Rầm!
Lôi Thác Á đập mạnh xuống mặt bàn, "Các ngươi chết hết rồi hay sao? Ai nói ta biết tại sao vẫn chưa bắt được hung thủ?"
"Đại soái!" một tướng lĩnh rón rén, "Ba mươi sáu tướng lĩnh không ai ngoại lệ, đều chết do trúng độc và trớ chú. Chúng mạc tướng nghi ngờ là do quản gia Bố Lôi Trạch là Ba Bác Tát hạ thủ."
"Ba Bác Tát?" Lôi Thác Á giận dữ, "Ta không cần biết là ai, các ngươi phải đảm bảo không có ai bị ám sát nữa! Ba Bác Tát là cái gì? Một mình hắn có thể chống lại…"
"Ồ không, ngươi đừng vu oan cho Ba Bác Tát đại nhân."
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh toát, quái dị phát ra từ sau lưng Lôi Thác Á, "Đối phó với mấy con bò sát các ngươi cần gì phải đến tay Ba Bác Tát đại nhân!"
"Ai?" Lôi Thác Á tuốt kiếm khỏi bao, đấu khí tỏa ra khắp cơ thể.
"Ta là Của Quý…"
"Phì!" Tra Nhĩ Tư quệt miệng, "Không đúng, bổn đại nhân là Cấm Vệ đại tướng quân đảo Bố Lôi Trạch, ma sủng của Sa Khắc, Tra Nhĩ Tư!"
Nói rồi, Tra Nhĩ Tư xuất hiện sau lưng Lôi Thác Á, một cánh tay đầy vẩy rắn tóm chặt lấy yết hầu Lôi Thác Á, "Không cần chống cự nữa, ngươi chẳng qua chỉ là Kiếm Thánh cấp tám, còn ta đây là ma thú cấp chín!"
Các tướng lĩnh vốn muốn giải cứu Lôi Thác Á đều lui mất mấy bước.
"Tướng lĩnh của ta đều do ngươi giết?" Lôi Thác Á sắc mặt không hề thay đổi.
"Không tồi, đúng là người có tài!" Tra Nhĩ Tư tán thưởng, "Chẳng trách ông chủ lại muốn giữ mạng ngươi."
Nói rồi, Tra Nhĩ Tư há miệng phun ra một quả cầu chất lỏng màu xanh lục, nháy mắt bao phủ lấy đại doanh, "Không chỉ có những người kia do ta giết, mà hôm nay các ngươi cũng vậy!"
Bùm!
Quả cầu độc đó nổ tung, chớp mắt, toàn bộ tướng lĩnh Thiên Hải Quốc đã tan theo sương khói.
……
Việc tương tự cũng xảy ra ở mỗi khu quân doanh Thiên Hải Quốc. Mãi đến khi trận chiến bắt đầu thì Thiên Hải Quốc đã không còn tướng lĩnh nào có thể dùng được nữa.
Chuyến du lịch một tháng đã kết thúc, mấy người Sở Thiên đến bên bờ biển đảo Khẳng Địch Á tập hợp với quân đội Bố Lôi Trạch.
Gần một vạn chiến thuyền Thiên Hải Quốc xếp hàng ngang trên mặt biển. Nhìn tuy hùng tráng nhưng lại hỗn loạn không có chiến thuật gì hết.
Đối xứng với chúng là ba nghìn thuyền chiến có trọng pháo của Bố Lôi Trạch sắp xếp theo hình quạt. Bức tường trên biển Ni Mễ Tư bảo vệ trung tâm, trên trời là mười bảy liên đội Sư Thứu bay quanh Boeing.
Đại doang của Sở Thiên nằm trên lưng của Ni Mễ Tư. Lúc này, Sở đại thiếu gia đang đứng ra dáng trước mặt các tướng lĩnh chuẩn bị hạ lệnh khai chiến.
"Lôi Thác Á nguyên soái không định đầu hàng thật sao?" Sở Thiên cười, hỏi vị Chiến Thần của Thiên Hải Quốc đang ngồi bên cạnh.
"Người Thiên Hải Quốc chỉ có quân nhân chiến tử không có quân nhân đầu hàng!" tuy Lôi Thác Á không phải chịu sự khống chế nào nhưng trước mặt cao thủ Thần Cấp như Sở Thiên thì hắn không dám rút dây động rừng.
"Chẹp chẹp, thà chết không đầu hàng, câu này dùng cho Thiết Kỵ Khải Tát còn được."
Sở Thiên ném cho Lôi Thác Á một đống giấy tờ, "Tự ngươi xem đi, từ một tháng trước, sau khi có chiến thư, tướng quân Thiên Hải Quốc các ngươi có ít nhất một nửa viết cho ta Hiếu Trung Thư."
"Hừ!" Lôi Thác Á lạnh lùng không nói gì.
"Khà khà!" Sở Thiên cười, nguyên soái hiểu rõ quân đội Bố Lôi Trạch ta thế nào?"
Lôi Thác Á chậm rãi nói, "Quân đoàn Bố Lôi Trạch có hai mươi vạn quân, mười vạn lục quân thiết kỵ không gì cản nổi, cao thủ nhiều như lá mùa thu, tuy không có ma thú mạnh trên không nhưng điều động có phương pháp, cũng là nhất đẳng không quân trên đại lục, nhưng còn hải quân… hừ trang bị cũng được!"
Sở Thiên cười nhạt, hắn biết đội hải quân hắn dùng tiền tạm thời có được thì cũng chỉ có trang bị tốt. Nếu không thì hắn cũng không tốn thời gian lôi kéo Lôi Thác Á.
"Nếu tướng lĩnh của Thiên Hải Quốc là ngươi thì ngươi nắm chắc mấy phần thắng hải quân Bố Lôi Trạch của ta?"
"Nếu là ta, ta căn bản không ở đây tử chiến với ngươi!" Lôi Thác Á nói, "Hợp quân tại một nơi chỉ khiến cho A Mạt Kỳ của ngươi thêm công lao. Hừ, ta sẽ giấu quân ở mỗi vịnh, dùng quân du kích trên biển diệt sạch bọn ngươi!"
Bộp bộp!
Sở Thiên vỗ tay cười lớn "Nếu để ngươi thống soái hải quân đảo Bố Lôi Trạch thì sao?"
"Ngươi bỏ cuộc đi!" Lôi Thác Á nhắm mắt lại, "Ta không đầu hàng đâu!"
"Mở mắt ra, ta sẽ cho ngươi nhìn tận mắt Thiên Hải Quốc diệt vong như thế nào." Sở Thiên từ tốn đứng dậy, bước đi trên không.
Cởi bỏ pháp bào, Sở Thiên để lộ ra bộ giới trang nguyên soái của đế quốc.
"Các tướng sĩ Bố Lôi Trạch, hãy nhìn phía trước mặt!" tiếng cười của Sở Thiên vang vọng rất xa, "Mọi người thấy gì? Mấy chục vạn đại quân của Thiên Hải Quốc! Nhưng ta nói cho mọi người biết, đấy đều là người Thiên Hải Quốc tặng lễ cho mọi người đó!"
Chậm rãi rút Lưỡi đao Phán Quyết ra, Sở Thiên vung đao lên "Quân quy của đế quốc, giết trăm quân địch thưởng mười kim tệ! Hôm nay, ta, Thân Vương Bố Lôi Trạch, Phất Lạp Địch Nặc sẽ sửa lại quy định này!"
Nhìn qua một lượt đội quân đang xao động, Sở Thiên cười, "Quân quy Bố Lôi Trạch, giết một người, thưởng một trăm kim tệ!"
Bỗng chốc, sát khí từ quân đoàn Bố Lôi Trạch bùng lên dữ dội.
Sở Thiên cười, giương Lưỡi đao Phán quyết lên, một lớp ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện quanh người hắn.
"Khải Tát tất thắng!"
Hét lên một tiếng, Long Hoàng Lĩnh Vực tỏa ra chớp mắt đã bao trùm hàng nghìn chiếc thuyền chiến của Thiên Hải Quốc.
"Cầm Cố, Thuận Lưu!"
Song trùng Lĩnh Vực cùng phát ra, Lưỡi đao Phán Quyết biến thành một lưỡi đao ánh sáng dài nghìn mét, đánh xuống đội thuyền Thiên Hải Quốc.
Uỳnh!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, gần nghìn chiến thuyền Thiên Hải Quốc chìm nghỉm…
"Hà hà!" Sở Thiên cười nhạt, quay lại nhìn quân đội của mình, "Thấy gì chưa? Nếu bổn điện hạ làm một đao nữa thì các ngươi không còn công lao gì đâu!"
Giết!"
Không quân của Sách Long phản ứng đầu tiên, đội Sư Thứu ào ào xông lên.
"Giết, giết!"
Toàn bộ quân đoàn Bố Lôi Trạch cùng xông lên!
Sở Thiên cười khẽ rồi quay lại đại doanh, nằm vào lòng Sắt Lâm Na, "Lão bà, cách cổ vũ tinh thần quân lính này là ai nghĩ ra vậy? Khốn kiếp, tí nữa thì tiêu hết Thần Lực của lão tử!"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là tiểu bảo bối của chàng rồi!" Sắt Lâm Na đỡ Sở Thiên ra ghế, cười: "Một chiêu vừa rồi chàng làm thế nào vậy? Hì hì, không ngờ Thần Lực tầng thứ hai có uy lực lớn như vậy?"
"Một chiêu? Hứ, ít ra ta phải chém đến vài vạn nhát ấy chứ!" Sở Thiên nhăn mặt, "Ta cầm cố họ trước rồi dùng Thời Gian Thuận Lưu tăng tốc độ, đồng thời một lúc chém mấy vạn phát. Nhưng người khác nhìn thì chỉ thấy một nhát. Chết tiệt, mệt chết được!"
"Được rồi, đừng kêu ca nữa!" Sắt Lâm Na xoa bóp vai cho Sở Thiên, "Ai bảo chàng cứ bắt nạt Tiểu Bạch, không cho nó rượu uống cơ!"
"Hừ!" Sở Thiên cười gian, "Ngày nào nó chưa cho ta biết bao giờ biến thành mĩ nữ thì ngày đó ta chưa cho uống rượu!"
"Chàng ấy, lại lừa về một bà xã nữa. Nói, chàng muốn có bao nhiêu vợ mới hài lòng đây?"
"Không muốn nữa đâu, chỉ ba nàng thôi!" Sở Thiên cười toe toét, "Ta xin thề với danh nghĩa của Sáng Thế Thần!
"Điện hạ!" Mã Khoa Lý mặt mày hớn hở xông vào "Quân tiên phong đã phá vỡ được đội thuyền của Thiên Hải Quốc, sắp tới có thể lên bờ rồi!"
"Tốt!" Sắt Lâm Na rời khỏi Sở Thiên, đến chỗ sa bàn, "Lên bờ Thiên Hải Quốc thì không còn ai là đối thủ của Thiết Kỵ Khải Tát chúng ta rồi!"
Nói rồi, Sắt Lâm Na quay ra Sở Thiên, "A Mạt Kỳ đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hắn đã phục ở bên Thiên Hải Vương rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đầu Thiên Hải Vương về!"
"Không, chúng ta cần Thiên Hải Vương còn sống!" Sắt Lâm Na nghiêm mặt, "Chỉ có Thiên Hải Vương còn sống mới có thể an định ý định phản kháng của ba mươi vạn người Thiên Hải Quốc."
"Tùy, dù sao ta cũng chỉ quan tâm…"
"Ông chủ!"
Ba Bác Tát bỗng xông vào, "Trong quân doanh của Thiên Hải Quốc bỗng xuất hiện sáu cao thủ Thần Cấp! Quân tiên phong không chống cự được nữa…