Sa Khắc vẫn đang ngốc nghếch nghĩ ngợi tại sao mà Của Quý của hắn không biến to ra.
Còn A Mạt Kỳ thì giận dữ, "đưa đến tẩm cung thẩm vấn", ý tứ của câu này đã quá rõ ràng! Nhưng không có mệnh lệnh của Sở Thiên nên hắn vẫn ngoan ngoãn đứng yên,
Về Sở đại thiếu gia, một luồng khí lạnh toát đang vây lấy xương sống hắn, "thưởng cho Nương Tử Quân", câu này thật khiến người ta phải rùng mình sợ hãi…
Đúng lúc này thì Tra Nhĩ Tư bước ra, cúi người nói: "Vương hậu điện hạ, bọn ta không phải có ý muốn lừa điện hạ. Lúc nãy ta nói rồi, người này đã bị bọn ta khống chế, hiện giờ chỉ là một tên ngốc nên mới dám chọc giận bệ hạ!"
Sự khác biệt giữa kỳ vọng và hiện thực quá lớn nên vừa rồi vương hậu mới giận quá mất khôn.
Lúc này, vương hậu mới nhớ ra lời của Tra Nhĩ Tư, "Ý ngươi là sau khi tỉnh lại thì hắn không phải thế này?"
"Đương nhiên!" Tra Nhĩ Tư ngẩng nhanh đầu lên "Người này trước đây là một tuyệt thế anh hùng thống lĩnh trăm vạn binh lính tung hoành trên đại lục. Năm đó Hồng Thổ Hạp Cốc không phải màu đỏ, vương hậu điện hạ có biết điều đó không? Nó biến thành màu đỏ chính là do người này giết chết rất nhiều cao thủ, máu tươi đã nhuộm đỏ cả đất đen…"
Tra Nhĩ Tư nói một tấc lên trời, dù sao thì Thiên Hải Quốc cách rất xa đại lục, chẳng có ai có thể đi kiểm chứng.
Sở Thiên thì càng ngày càng thấy kinh ngạc về Tra Nhĩ Tư. Không ngờ trình độ bịa chuyện của tiểu tử Tra Nhĩ Tư này còn cao hơn cả lão tử nữa!
Nhân tài, nhân tài thực sự! Sở Thiên bắt đầu tính toán có nên tăng mức đãi ngộ cho Tra Nhĩ Tư không.
Vương hậu nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ, "Hắn như vậy thật hả? Ngươi không lừa gạt bổn hậu đấy chứ?"
"Ta xin dùng sự tôn nghiêm của mình để bảo đảm!" Tra Nhĩ Tư đảo mắt thề, "Nếu ta gạt vương hậu thì ta không phải đàn ông!"
Tra Nhĩ Tư vốn đã không còn là đàn ông nữa rồi. Nhưng vương hậu lại không biết nên cười, "Được, bổn hậu tin ngươi lần này!"
Nói rồi, vương hậu lại nhìn Sa Khắc dâm đãng, "Ừm, trừ việc ngốc ra, cái gì cũng không tồi!"
"Chỉ không tồi thôi sao?" Sở Thiên tiếp lời, "Người này dù đã bị bọn ta khống chế nhưng thực lực vẫn rất mạnh. Sau này vương hậu sẽ biết thôi."
Cuối cùng vương hậu gật đầu hài lòng, "Vậy thì giữ hắn lại. À, Vĩ Tư Đặc, lần này ngươi khiến bổn hậu rất cao hứng. Nói đi, ngươi có yêu cầu gì?"
"Thiên Thần tại thượng!" Sở Thiên thốt lên, rồi cảm kích nói, "Vương hậu vui thì Thiên Hải Quốc mới vui. Vì thế làm cho vương hậu vui là nghĩa vụ của mỗi người Thiên Hải Quốc. Làm bề tôi đâu dám yêu cầu gì!"
"Nếu nhất định phải có gì, thì ta hy vọng Thiên Hải Quốc ngày càng lớn mạnh!" Dừng một lúc, Sở Thiên chỉ vào A Mạt Kỳ "Vị đây là Hoàng Tử của Lôi Tư, Tạp Tắc Nhĩ điện hạ. Điện hạ được biết nước ta sắp khai chiến với Bố Lôi Trạch nên đến để cầu kiến bệ hạ."
"Hoàng Tử Tạp Tắc Nhĩ?" vương hậu nói lạnh lùng: "Hai mươi năm trước, hải quân Lôi tư đánh với quân ta một trận, nước ta tổn thất hàng trăm thuyền chiến. Mười năm trước, ở phía đông đảo Bố Lôi Trạch, nước ta vốn có cơ hội để tập kích hải quân Khải Tát, nhưng các người lại đâm sau lưng chúng ta một đao. Hừ hừ, món nợ này chúng ta tính thế nào đây?"
A Mạt Kỳ khịt mũi cười: "Đấy là chuyện trước đây rồi. Bây giờ chúng ta có cùng một kẻ thù, đó là đảo Bố Lôi Trạch."
Nghĩ ngợi một lúc, vương hậu nói: "Nói đi, về đảo Bố Lôi Trạch thì Lôi Tư các ngươi có đề nghị gì?"
A Mạt Kỳ nhìn vương hậu lạnh lùng: "Thiên Hải Quốc không có người hay sao mà lại tìm lại bắt ta đàm phán với một người phụ nữ?"
"Ngươi nói gì?" vương hậu nổi giận, chỉ thẳng vào A Mạt Kỳ định quát mắng.
"Vương hậu nên biết, bây giờ Thiên Hải Quốc sắp phải đối mặt với đại quân Bố Lôi Trạch rồi." A Mạt Kỳ nói: "Nếu không muốn Lôi Tư giậu đổ bìm leo thì bảo Thiên Hải Vương ra gặp ta."
Sở Thiên ở bên cạnh nói chen vào: "Vương hậu, vì Thiên Hải Quốc, hãy cho Hoàng Tử gặp bệ hạ!"
"Thôi được, ngươi có thể gặp bệ hạ!" vương hậu chần chừ, "Có điều ngươi chỉ được đi một mình!"
"Ngày mai ta sẽ sắp xếp, ngươi về dịch quán đợi đi!"
Nói rồi, vương hậu liếm môi tiến về Sa Khắc, "Bảo bối à, đi nào, chúng ta về tẩm cung từ từ nói chuyện!"
Sở Thiên nhìn Sa Khắc thông cảm, nghĩ bụng, vì ông chủ có thể thuận lợi tìm được Thiên Hải Vương, Sa Khắc ngươi chịu khó chút nhé…
......
Đợi ở dịch quán một đêm, sáng hôm sau, A Mạt Kỳ mạo danh Tạp Tắc Nhĩ đi gặp Thiên Hải Vương.
Sa Khắc đêm qua ngủ ở vương cung một đêm không về. Tuy Sở Thiên giấu không nói nguyên nhân nhưng đã bị Tiểu Bạch thông minh phát hiện ra.
Bây giờ, Tiểu Bạch đang nghiêm mặt giáo huấn Sở Thiên, "Gâu gâu gâu gâu…"
Một chuỗi âm thanh được phát ra từ miệng Tiểu Bạch, tuy Sở Thiên không hiểu nhưng hắn có thể đoán được đại ý là, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi dám giấu ta đi gặp người phụ nữ khác, còn tặng hộ vệ của ta cho người đó! Trong mắt ngươi còn có ta không?"
Tra Nhĩ Tư nhìn mấy người thấy kỳ lạ. Sở Thiên khí chất phi phàm, vừa nhìn là biết một nhân vật có máu mặt, còn Ba Bác Tát thì toàn thân phát ra bá khí. Vậy mà bây giờ hai ngươi đó lại bị một con chó lên lớp đến thở cũng không dám luôn.
"Tiểu bảo bối của ta!" Sở Thiên cười toe toét, đưa ra một hũ rượu Phúc Tư Đặc, "Uống rượu đã, nghỉ một lúc rồi mắng tiếp!"
"Gâu!" Tiểu Bạch ôm lấy hũ rượu tu ừng ực.
Sở Thiên vội giải thích: "Ta cũng không muốn đi đâu, nhưng tiểu bảo bối biết đấy, mấy ngày trước khi ở hội nghị quân sự, thể diện của ông chủ ta đây mất hết cả. Ta là gia chủ, không thể nào lại làm nhàn rỗi trong khi người nhà mình tham chiến được!"
Liếc nhìn nét mặt của Tiểu Bạch, Sở Thiên cười: "Vì thế ta mới muốn giết Thiên Hải Vương, như thế cũng là giữ được thể diện cho gia chủ ta đây, ngươi nói xem có đúng không?"
Tiểu Bạch nghĩ ngợi, rồi cũng gật gật.
"Hề hề, muốn gặp Thiên Hải Vương thì phải qua vương hậu, thế nên ta mới đi gặp bà ta." Vỗ nhẹ lên trán Tiểu Bạch, cuối cùng Sở Thiên nói ra mục đích thật sự, "Còn nữa, đừng nói chuyện này cho bà chủ biết nhé!"
"Gâu gâu~~" Tiểu Bạch nheo mắt, cười gian xảo. Liếc Sở Thiên, rồi xoa xoa hai ngón chân với nhau --- giữ bí mật cũng được thôi, ta được gì nào?
"Ngươi muốn gì ông chủ ta cũng cho hết!" Sở Thiên vỗ ngực đảm bảo.
Tiểu Bạch hài lòng, rồi thèm thuồng nhìn hũ rượu trống trơn.
"Tra Nhĩ Tư, rót rượu cho lão đại!" Sở Thiên vội nói.
"Ai da, mời lão đại!" màn vừa rồi đã giúp Tra Nhĩ Tư thông minh hiểu ra ai mới là ông chủ thật sự.
"Lão đại, lông của lão đại thật là đẹp!" rót đầy rượu, Tra Nhĩ Tư muốn nịnh nọt Tiểu Bạch một chút, hắn đã dùng cách lấy lòng hay dùng với những con chó thông thường --- vuốt thuận theo chiều lông!
"Gâu!"
Á! Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Kêu lên thảm thiết, Tra Nhĩ Tư ôm lấy ngón tay đầy máu quỳ phịch xuống. Tiếp đó là một lưỡi mâu lạnh lùng kề vào yết hầu hắn.
"Tiểu tử, ngươi hãy nhớ lấy một việc!" Ba Bác Tát tay cầm mâu lạnh lùng nói: "Thân thể của lão đại, trừ ông chủ ra không một ai được chạm vào!"
"Ta nhớ rồi, nhớ rồi!" Tra Nhĩ Tư gật lia lịa, rồi nhận ra, mình là ma thú cấp chín, tuy võ kỹ không phải sở trường nhưng cũng không thể nào bị một con chó cắn đứt tay…
Bế Tiểu Bạch lên, Sở Thiên xoa xoa cằm Tiểu Bạch, rồi cười với Tra Nhĩ Tư: "Biểu hiện hôm qua của ngươi ở vương cung rất tốt, muốn thưởng gì?"
Tra Nhĩ Tư chần chừ một lúc, rồi ấp úng: "Ông chủ, có thể… có thể đổi tên cho ta được không?"
"Ha ha ha ha!" Nghĩ đến biệt hiệu của Tra Nhĩ Tư, Sở Thiên không nhịn được cười: "Cái đấy thì không được, chủ nhân của ngươi là Sa Khắc, ta không có quyền đổi tên ngươi!"
Tra Nhĩ Tư tuyệt vọng triệt để.
"Ông chủ, ta về rồi!" A Mạt Kỳ bỗng xuất hiện bên cạnh Tra Nhĩ Tư, "Tất cả đều thuận lợi, ta đã để lại bên cạnh Thiên Hải Vương một phân thân, bất cứ lúc nào cũng có thể giết hắn!"
"Trông Thiên Hải Vương thế nào?" Sở Thiên hỏi.
"Hơn bốn mươi tuổi, Kiếm Thánh cấp tám! Có điều gan quá nhỏ!" A Mạt Kỳ nói: "Tên đó lại trốn ở dưới địa cung ở ngoài thành. Nếu không phải ta mạo danh Tạp Tắc Nhĩ thì e là thật sự sẽ không tìm được hắn. Hơn nữa khi ta đi hắn lại đổi một chỗ nấp khác."
Khốn kiếp! Tên Thiên Hải Vương này thật biết trốn! Sở Thiên chửi, rồi lại cười: "Có tin gì của Tạp Tắc Nhĩ không?"
A Mạt Kỳ cười cổ quái, "Hôm nay không thấy bóng dáng của vương hậu, Lan Ni dẫn ta đi gặp Thiên Hải Vương. Nhìn Lan Ni thì có lẽ Tạp Tắc Nhĩ…"
"A Mạt Kỳ bỗng cau mày, "Ông chủ, có một đội võ sỹ đang tiến về phía chúng ta."
"Không lẽ chúng ta đã bị bại lộ?" Sở Thiên nheo mắt, "Đợi lát nữa đã, dù sao thì Thiên Hải Quốc cũng không có ai là đối thủ của chúng ta!"
Rầm! Cửa bị đạp đổ.
"Vĩ Tư Đặc, vương hậu mệnh lệnh, ngươi bị giam vào tử lao!" Nói rồi, đội võ sỹ không nói không rằng trói lấy Sở Thiên.
Nhìn ra hiệu cho A Mạt Kỳ đừng làm gì cả, Sở Thiên bị đưa đi. Hắn muốn biết rốt cuộc thì đắc tội với vương hậu ở chỗ nào.
Trong tử lao, Sở Thiên ngẩn ra, Sa Khắc cũng ở trong đó.
"Cao nhân sao lại cũng ở đây?" Sa Khắc đang nằm dưới đất ngẩn ra nhìn cửa nhà lao.
"Đừng hỏi ta, sao ngươi lại vào đây?" Sở Thiên hỏi, "Nói xem tối qua đã có chuyện gì?"
"Chẳng có gì cả? Ta làm theo như ông chủ dặn, cái gì cũng nghe lời vương hậu." Sa Khắc nói: "Tối qua, vương hậu đưa ta đến một cái giường rất to, rồi muốn nhìn Của Quý của ta!"
"Ta bảo không mang theo Của Quý, rồi bà ta tức giận, bảo người tống ta vào đây!" Sa Khắc trề môi ra, "Ma sủng Của Quý của ta không mang theo thật mà!"
"Thì ra là vậy!" Sở Thiên dở khóc dở cười, hắn còn tưởng có âm mưu gì, thậm chí đã sẵn sàng lật mặt.
"Thôi, chính sự đã xong! Chúng ta tiếp tục đi dụ lịch!"
Kéo Sa Khắc theo, Sở Thiên biến mất khỏi tử lao, còn tiện thay làm một mồi lửa đốt trụi tất cả.
Có điều khi Sở Thiên rời khỏi đó không phát hiện ra một bóng hình trắng toát đang lặng lẽ theo đằng sau hắn.