- Đúng vậy!
Mộ Dung Thiên nói:
- Nói đơn giản một chút, là biến cuộc chiến này thành một cuộc chiến di động, không có một cứ điểm cố định nào.
Tịch Tháp lập tức thắc mắc:
- Thành thủ đại nhân, nếu như không có cứ điểm cố định làm lá chắn, vậy thì chúng ta bảo hộ bình dân bá tánh sẽ rất vất vả.
Là một người nổi tiếng về phòng thủ, đương nhiên y là người có tư cách nhất để nêu lên vấn đề, bởi vì giai đoạn sau khi bỏ thành sẽ là một giai đoạn gian khổ nhất. Đầu tiên là phải đối mặt với các vấn đề về phòng ngự, còn về phần phản công thì đó là công việc cần phải đề ra sách lược chiến đấu hữu hiệu nhất sau khi đặt chân ổn định tại trạm nghỉ lâm thời.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Ta biết, nhưng chuyện gì cũng chỉ tương đối mà thôi. Cứ điểm cố định mới của chúng ta không thể giữ bí mật lâu dài được. Bởi vì đợi đến khi đám ma thú biết được, tất chúng sẽ chuyển dời cuộc chiến đến nơi đó, vậy thì chúng ta vẫn sẽ rơi vào tình huống bị khốn ở trong thành như hiện nay. Mà nếu thành lập cứ điểm cố định thì nhất định là sẽ phải tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, đến chừng đó thì sẽ bị uổng phí hết. Nếu tính ra thì làm vậy không hay bằng việc chúng ta cứ đánh một trận rồi lại chuyển đến địa phương khác, cứ như vậy, hành tung của chúng ta sẽ trở nên phiêu hốt bất định, và đám ma thú cũng sẽ khó nắm bắt được. Hai bên được mất, lợi hại thế nào, Tịch Tháp đại nhân, ngươi nghĩ sao?
Tịch Tháp trầm ngâm một lúc, sau đó lại yên lặng gật đầu. Nói một cách khác, y đã tán thành sự phân tích của Mộ Dung Thiên. Trên chiến trường không có chiến thuật hoàn mỹ, mà chỉ có sự lựa chọn có lợi nhất cho phe mình mà thôi.
Mộ Dung Thiên lại nói tiếp:
- Trận địa chiến chuyển sang du kích chiến, việc này còn có một điểm lợi rất lớn, đó là chúng ta có thể đổi bị động thành chủ động!
Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Mọi người hẳn đều biết, trinh sát binh đoàn của Mễ Kỳ Tư vốn được công nhận là ưu tú nhất của Tát La. Trong việc trinh sát địch tình và cả việc phản trinh sát cũng đều có ưu thế tuyệt đối. Có bọn họ giúp đỡ, đội ngũ của chúng ta sẽ càng được bí ẩn. Để tìm được chúng ta, Cùng Kỳ tất phải phân hóa quân chủ lực ra làm nhiều cánh quân nhỏ hơn, đến lúc đó thì vấn đề của nó sẽ xuất hiện ngay. Bởi vì nếu chúng chia càng nhiều thì mới dễ tìm được hành tung của chúng ta hơn. Tuy nhiên, ở mặt khác thì lực lượng của chúng cũng sẽ bị yếu kém hơn. Khi đó trinh sát binh đoàn của chúng ta sẽ thể hiện được tài năng ưu tú, nếu gặp cánh quân mạnh thì chúng ta sẽ tránh né, còn nếu gặp cánh quân yếu hơn thì khà khà.....
Trong tiếng cười đắc ý, Mộ Dung Thiên giơ tay chặt xuống, tạo một động tác giống như xử trảm.
Trên thực tế, trinh sát binh có tác dụng rất lớn ở trên chiến trường, nhưng bọn họ chỉ phụ trách thăm dò tin tức, chứ khi ở dưới tình huống thông thường thì lại chẳng phải giao phong với địch bao giờ, do đó nên mới không được xem là then chốt thắng bại. Hôm nay được Mộ Dung Thiên coi trọng như vậy, đội trưởng trinh sát binh là Sa Lạp Đức cực kỳ khích động. Gã ôm quyền nói với giọng đầy tự tin:
- Nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của thành thủ đại nhân!
Phó thành thủ Ngả Lược Đặc lo lắng hỏi:
- Thành thủ đại nhân, nếu như chúng ta bỏ thành để tiến hành du kích chiến, vậy thì công việc của bộ phận hậu cần sau đó sẽ rất gian nan. Nói một cách khác, chúng ta chỉ có thể dựa vào số lượng vật tư hiện đang có để mà tiếp tục sinh tồn, nhưng nếu thế thì tựa hồ vẫn không đủ.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đúng vậy, tốc độ sử dụng vật tư hiện đang có của chúng ta, nhất là binh khí, giáp trụ, đan dược, chiến kỵ, tinh hạch, và các thứ quân nhu, vv....sẽ nhanh khủng khiếp, tuy nhiên....
Mộ Dung Thiên nói đến đây thì ngữ khí cũng thay đổi:
- Ngả Lược Đặc đại nhân, ta nghĩ là ngươi vẫn dựa vào việc tổn hại hằng ngày của chúng ta trong lúc bị đại quân ma thú vây đánh kịch liệt mà tính toán. Giả như thực sự tiến hành du kích chiến, chúng ta cũng có thể có một cái nhìn khác, đó là chúng ta vốn không cần phải chiến đấu trực diện với chúng, thậm chí cũng có thể là một ngày, vài ngày, hay là hơn mười ngày cũng chưa chắc sẽ đụng độ với địch nhân. Do đó, sự tiêu hao về mặt chiến cụ có thể xem như là không đáng kể. Chỉ cần vận khí của chúng ta không đến nỗi quá tệ, vậy thì muốn cầm cự chừng năm ba tháng cũng không phải là một việc khó.
Mỗi lần ma thú bạo động đều có một quy luật bất biến. Đó là sau khi bạo động bắt đầu chừng sáu tháng, U Minh môn sẽ lại xuất hiện trên đại lục. Thế nhưng lần xuất hiện thứ hai này của nó sẽ là một chuyện tốt đối với nhân loại. Bởi vì tới chừng đó thì ma khí đến từ Minh giới sẽ bắt đầu thoái xuất, và lực lượng của biến dị ma thú cũng theo đó mà nhanh chóng giảm bớt.
Bởi vậy mà sáu tháng đầu của cuộc bạo động là rất quan trọng. Sau khi vượt qua thời gian đó, thông thường thì tình thế sẽ được chuyển biến tốt đẹp hơn, thậm chí tình thế công thủ của đôi bên đến lúc đó sẽ được thay đổi hẳn.
Nữ ma pháp sư Yết Lệ Nhã rõ ràng là người khá cẩn thận, lên tiếng hỏi:
- Thành thủ đại nhân, còn một việc cũng tương đối quan trọng. Dù cho mức độ tiêu hao của quân nhu có giảm đi cùng với việc thay đổi chiến lược của chúng ta đi nữa, nhưng còn việc cung ứng lương thực thì vô luận đánh hay không cũng vẫn phải duy trì không thay đổi. Phải biết rằng, tốc độ sinh trưởng của thực vật đã không còn bằng được như xưa nữa....
Mộ Dung Thiên không trả lời mà chỉ đưa ánh mắt chuyển sang hướng Lôi Đức, người vừa được cất nhắc lên trọng nhiệm sau khi đám công tử quen sống trong nhàn hạ sung sướng bỏ đi. Lúc này Lôi Đức lập tức hội ý, gã biết là đã đến lúc để mình biểu hiện rồi đây. Đến bây giờ gã mới hiểu được dụng ý của Mộ Dung Thiên bảo mình làm thống kê vật tư vào mấy hôm trước. Tầm nhìn của vị thành thủ đại nhân này quả nhiên xa hơn những kẻ khác nhiều lắm, hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho lời kiến nghị kinh thiên động địa ngày hôm nay. Điều đó cho thấy hắn đã suy nghĩ chín chắn rất nhiều lần, rồi sau đó mới đưa ra quyết định này, chứ không phải hoàn toàn lỗ mãng. Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Lôi Đức liền dậy lên sự kính nể chân thành, đồng thời cũng cảm thấy mình rất may mắn vì có được một vị thủ lĩnh xuất sắc như vậy.
Lôi Đức đứng lên. Đối mặt với mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, gã không khỏi có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên gã tham gia hội nghị họp bàn chiến sách, gã vốn không có chút kinh nghiệm nào, tuy nhiên gã vẫn cố gắng trấn tĩnh tinh thần, sau đó nói:
- Về việc ấy...ta có thể bảo chứng. Năm ngày trước, bản bộ đã làm xong công việc thống kê mới nhất. Thực....thực vật lương thảo của chúng ta cực kỳ sung túc, trong vòng sáu tháng, việc cung ứng hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Trong khi lên tiếng, gã không khỏi có phần lắp bắp, hơn nữa giọng nói cũng hơi nhỏ. Nếu như đây không phải là vấn đề mà mọi người đang quan tâm, và trong doanh trướng lại đang yên tĩnh, vậy thì người ngồi xa một chút hẳn là sẽ không nghe được rõ ràng lắm. Qua đó cũng đủ thấy sự khẩn trương ở trong lòng Lôi Đức vẫn chưa tiêu tan hết. Mà điều đó cũng khó trách, phải biết rằng, vào hơn mười ngày trước, những người đang ở trước mặt gã đây đều là những đại nhân vật khiến người người ngưỡng mộ, là những vị trưởng quan có cấp bậc cao hơn gã rất nhiều, nhưng giờ đây, gã lại có thể ngồi cùng bàn với họ, thật chẳng khác nào nằm mơ vậy. Vì vậy mà trong nhất thời, Lôi Đức chưa thể thích nghi được. Nhớ tới lời nói lắp bắp vừa rồi của mình, gã liền không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhìn thấy mọi người đều chăm chú lắng nghe, và không có ai chê cười, Lôi Đức đã cảm thấy yên tâm hơn, sau đó nói tiếp:
- Ngoài việc đó ra, mục dân của chúng ta vẫn có thể tiếp tục công việc chăn nuôi gia súc trong thời gian du kích chiến. Đám gia súc này sẽ không khiến cho đại quân phải chậm lại; thậm chí, khi cần thiết cũng có thể chở giúp vật nặng. Không biết các vị trưởng....à, các vị đại nhân nghĩ thế nào?
Thiếu chút nữa thì gã đã xưng mọi người là "trưởng quan" rồi, nhưng như vậy là không thích hợp, vì ngoài Mộ Dung Thiên ra, theo như chế độ của quân đội thì đẳng cấp của gã cũng đã ngang hàng với mọi người. Cũng may Lôi Đức coi như cũng nhanh miệng, đã kịp thời sửa lại lời nói.
- Tốt, một đề nghị rất hay!
Đặc Lạp Đa gật gù tán thưởng, cả những người khác cũng đều gật đầu đồng ý theo. Trong cuộc chiến du kích, mọi người rất cần có những công cụ để chở đồ, lời đề nghị vừa rồi của Lôi Đức có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, rất có tính xây dựng.
Sau khi được vị thần tượng của mình là tham mưu trưởng khen một câu, Lôi Đức càng vững tâm hơn, nói tiếp:
- Chỉ e sẽ phải làm phiền đến trinh sát binh đoàn, vì mỗi khi quân đội rời khỏi một địa phương nào đó, họ sẽ phải tẩy xóa mùi vị của gia súc cũng như phân và nước tiểu, vv...., nhằm tránh lưu lại vết tích cho đám ma thú truy tung theo sau.
Sa Lạp Đức cắt ngang:
- Yên tâm, việc đó không thành vấn đề.
- Ngoài ra, mỗi khi chúng ta đến một địa phương nào đó, cứ việc để cho các chủng thực thuật sĩ gieo trồng hạt giống cho cây quả. Tuy rằng trước khi thu hoạch, chúng ta rất có khả năng sẽ di chuyển chiến trường đi nơi khác, nhưng lần sau rất có thể cũng sẽ trở lại nơi đó. Cho dù không có chủng thực thuật sĩ bồi dưỡng, nhưng mùa thu hoạch nhất định sẽ không quá ba tháng. Đến chừng đó, nếu như chúng may mắn không bị ma thú phát hiện và phá hư, vậy chúng ta cũng vẫn có được thức ăn, và về mặt cung ứng lại được bảo đảm thêm vài phần nữa.
Nhìn mọi người không ngừng gật gù đồng ý, Lôi Đức càng nói càng lưu loát hơn, đến cuối cùng thì bao nhiêu khẩn trương đều mất sạch, trong lòng gã chỉ còn lại niềm hưng phấn tột cùng. Bởi vì Lôi Đức tin rằng, được người khác tán thưởng thì mình lại càng xứng đáng để được ca ngợi hơn. Việc mà con người khó chiến thắng nhất chính là bản thân mình vậy.
Đợi Lôi Đức báo cáo xong, Mộ Dung Thiên nói tiếp:
- Xem ra về mặt lương thực thì không có vấn đề gì, chư vị còn gì muốn bổ sung không?
Sát Đạt Mễ La hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thành thủ đại nhân, thuộc hạ đề nghị trong khi tiến hành du kích chiến, chúng ta nên cử ra một số tiểu đội rời khỏi quân chủ lực để hành động tại những địa phương khác, như vậy sẽ phân tán được sự chú ý của quân địch và khiến cho chúng không thể phán đoán ra được vị trí chính xác của quân chủ lực của chúng ta....Đồng thời, để tránh cho khỏi hy sinh vô ích, chúng ta còn có thể lợi dụng lợi thế của địa hình, tỷ như khi quân chủ lực của chúng ta đến đóng tại Xương Hà bình nguyên, lúc đó sai một đội ngũ Viên nhân (người vượn) đến quấy phá ở khu rừng Á Lợi Đa Đức nằm cách đấy tám mươi dặm. Nơi đó có dốc núi thẳng đứng, địa hình cách trở, các thành viên trong Viên nhân đội lại giỏi leo trèo, nếu họ gặp nguy hiểm thì vẫn có thể nhanh chóng quay trở về rừng, trong khi đó, địch nhân vì phải duy trì đội hình nên sẽ không làm gì được. Thêm vào đó, quân chủ lực của chúng ta ở gần vùng phụ cận của sông Phỉ Thủy có thể phái ra các Ngư nhân chiến sĩ giỏi bơi lội để thiết trí thêm đạn khói ở đó nhằm phân tán sức chú ý của quân địch.
Tịch Tháp khen:
- Ý kiến hay!
Chúng tướng nghe xong cũng đều gật gù đồng ý, nếu như quân địch phát hiện ra phe nhân loại có nhiều chỗ hoạt động, vậy bọn chúng sẽ khó mà xác định được quân chủ lực của nhân loại đang nằm tại đâu.
Thực hư cùng kết hợp, đó chính là phép dùng binh rất cao minh.
Mộ Dung Thiên gật đầu biểu thị sự tán thành, vì phương pháp này hắn cũng đã sớm nghĩ đến, nhưng bây giờ Sát Đạt Mễ La nêu ra, trái lại còn giúp cho hắn bớt tí nước miếng.
Vị tướng lĩnh một tay này mỗi ngày đều khổ luyện, ngoài việc nhanh chóng khôi phục lại sức chiến đấu của bản thân ra, ngay cả binh pháp cũng đột nhiên tăng mạnh. Sau nhiều ngày học hỏi từ Tịch Tháp, hiển nhiên cách suy nghĩ của gã đã thận trọng hơn nhiều, vả lại còn rất chu đáo, tốc độ trưởng thành của gã quả thật là thần tốc, thật khiến cho người ta vui mừng.
Luân Đạo Phu nói:
- Chúng ta phải định ra một phương án triệt thoái thật hoàn thiện. Quân đội của chúng ta rời khỏi Mễ Kỳ Tư cũng không có gì trở ngại, mà vấn đề là ở chỗ phải mang theo tất cả dân chúng cùng theo. Nhưng cũng may số lượng tinh hạch dự trữ ở trong thành cũng tương đối đầy đủ, đến lúc đó để cho kết giới sư đoàn cùng phát động mà tạo nên một tòa kết giới bao phủ lấy toàn thành. Cho dù sau này không còn binh sĩ trấn thủ, vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn, nó vẫn được giữ trong trạng thái an toàn. Tuy nhiên, cũng trong khoảng thời gian đó, chúng ta cần phải toàn bộ rút lui theo lộ tuyến an toàn đã được vạch sẵn.
Tổng chỉ huy kỵ sĩ là Nặc Khắc lập tức đề nghị:
- Lực lượng của ma thú quân đoàn ở phía tây thành tương đối yếu hơn hết. Nếu như quân chủ lực của chúng ta rút theo hướng đó, vậy thì có thể đánh tan bọn chúng trong một khoảng thời gian ngắn nhất, nhờ vậy sẽ có thể tránh được sự truy bức của Cùng Kỳ. Hơn nữa, địa hình ở phía tây vốn phức tạp, rất có lợi cho chúng ta trong việc tiến hành du kích chiến....
Thống lĩnh tuần thú sư là Lạp Đa Phu cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, vận tải sủng thú hạng trung của chúng ta có khá nhiều. Hơn nữa, theo lời đề nghị vừa rồi của Lôi Đức đại nhân, nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn thì công việc vận chuyển dân chúng và vật tư sẽ rất thuận lợi. Bởi vì đa số vận tải sủng thú hạng trung của chúng ta không giỏi bơi lội, nên đến lúc tốt nhất là hãy hết sức né tránh những lộ trình có sông suối ngăn cách.
Khi vừa thấy được ánh sáng hy vọng, mọi người đều rất hưng phấn. Bầu không khí trầm lặng ở trong doanh trướng chủ soái đột nhiên trở nên sinh động hẳn ra, đầu óc của ai nấy dường như đều được kích hoạt đồng loạt nên lần lượt đưa ra những kế sách thần kỳ. Trong nhất thời, cuộc họp vì lời đề nghị chuyển sang du kích chiến có thể thực hành hay không bỗng nhiên chuyển sang cuộc họp làm sao để thi hành nó.
- Yên lặng một chút!
Nhìn thấy tình cảnh hăng hái của mọi người, Mộ Dung Thiên rất vui mừng, nhưng rốt cuộc thời khắc quyết định cũng tới.
Mọi người nghe vậy liền dừng hết mọi thảo luận để chờ hắn lên tiếng.
Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói:
- Ta không dám cam đoan rằng đề nghị này sẽ thành công. Người ta vẫn có câu: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên." Một khi rời khỏi đây rồi, chúng ta sẽ không còn đường lui nữa. Ta không ngại mà nói thẳng một câu, chúng ta rất có thể sẽ thất bại, hơn nữa, hậu quả lại cực kỳ nghiêm trọng.....
Về điểm đó thì những người có mặt bên trong doanh trướng đều hiểu rõ, chỉ cần rời bỏ thành thì sẽ không còn đường về nữa. Như vậy kết quả chỉ có thể là toàn quân bị diệt mà thôi!
- Vì vậy cho nên ta rất mong mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ, rồi chúng ta cứ theo lệ cũ, đầu phiếu quyết định! Theo ý kiến cá nhân của ta, nếu ở lại trong thành để làm rùa đen rút cổ, cả ngày chỉ lo sợ bất an, sống tạm trong sự lo lắng chờ đợi thêm một tháng cũng không bằng nỗ lực con mẹ nó một lần cuối. Dù có chết thì cũng phải chết cho thật vẻ vang, chí ít thì lão tử cũng đã tận hết sức mình!
Nói xong, Mộ Dung Thiên cầm một mũi tên nhỏ màu lam vung mạnh ra, khiến cho nó cắm phập lên tấm da thú nằm ở trung tâm doanh trướng.
Mũi tên đó là vật phẩm đại biểu cho quyết định của một đề nghị quan trọng nào đó. Màu lam biểu thị cho ý kiến duy trì quyết định, màu đỏ là phản đối, màu trắng là trung lập. Một khi mũi tên rơi xuống, điều đó biểu thị cho lập trường đã định, không thể thay đổi được nữa.
Mọi người không hẹn mà cùng cầm lấy mũi tên của mình. Mũi tên rất nhẹ, nhưng lúc này họ lại cảm thấy chúng rất nặng. Thậm chí, bàn tay của người có lực lượng hùng mạnh như đội trưởng đấu sĩ sư đoàn là Hào Tư cũng run lên bần bật.
Vào thời khắc này đây, những mũi tên này không còn là những mũi tên nhỏ bé nữa, mà chúng sẽ quyết định số phận của toàn bộ dân chúng tại Mễ Kỳ Tư.
Dù sao đây cũng là một chiến lược mới mẻ chưa từng có trên lịch sử, muốn thực hành nó cũng cần phải có dũng khí mới được.
Chỉ có Sát Đạt Mễ La là ngoại lệ. Gã không chút do dự mà phóng ra mũi lam tiễn. Chỉ cần Mộ Dung Thiên không phải là kẻ tham sống sợ chết, vậy thì những việc khác gã đều có thể theo hắn đến cùng, huống chi đề nghị này lại rất có đạo lý. Có thể nói đây chính là còn đường sống duy nhất của mọi người rồi.
Nhưng những người khác lại không thể quyết định dễ dàng như gã. Rốt cuộc, Đặc Lạp Đa cắn răng phóng mũi lam tiễn trong tay ra, rồi nói:
- Tốt, nỗ lực con mẹ nó một lần cuối!
Từ trước tới nay, vị tham mưu trưởng này luôn rất cẩn trọng lời nói, chưa bao giờ lão thốt ra những lời thô tục như vậy. Qua đó cũng có thể thấy được, quyết định này của lão khó khăn đến dường nào.
Thấy Đặc Lạp Đa đã tỏ thái độ, những người khác cũng không còn sợ trước sợ sau nữa, lập tức cùng phóng tên của mình ra.
Đến khi mũi tên cuối cùng rơi xuống, mọi người liền biết rằng không cần phải đếm nữa, bởi vì tất cả tên trên thảm đều là màu lam.
Nói một cách khác, lời đề nghị của Mộ Dung Thiên đã được toàn bộ thông qua, thậm chí một ý kiến trung lập cũng không có.
Giữa cuộc sống tạm bợ và hy vọng, cuối cùng mọi người đã chọn lấy hy vọng.
Nếu như phải sống những ngày còn lại mà không có hy vọng cho tương lai, vậy thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Sau khi phóng tên, kết quả đầu phiếu đã định. Trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhỏm, tất cả mọi khẩn trương đều dẹp bỏ, bởi vì họ đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng mà thôi. Con người kỳ quái như thế đó, sau khi không còn sự chọn lựa nữa, trái lại thì họ có thể vất bỏ tất cả mọi thứ để chuyên tâm vào một việc.
Mộ Dung Thiên sớm biết kết quả sẽ như vậy, cho nên nét mặt không có gì thay đổi, hắn chỉ nhẹ nhàng nói:
- Được lắm, xem ra không ai có một đề nghị nào khác, vậy thì ba ngày sau chúng ta sẽ bỏ thành vào đúng ngày sương mù!