Sau khi quyết định chủ ý xong, lúc Khiết Tây Tạp quay đầu sang hướng Mộ Dung Thiên thì biểu tình ở trên mặt lập tức thay đổi như khí trời tháng sáu vậy, vẻ mặt căm tức nhanh chóng biến thành bối rối, và sau đó thì vui mừng nói:
- Úi chà, Khải Lý tiên sinh, thật không ngờ là ngươi. Ngươi không sao chứ?
Lúc nãy trong tình thế khẩn cấp, Mạc La Khoa đã đẩy Mộ Dung Thiên một cái thật mạnh, mà cũng có lẽ là vì tập quán, nên trong lúc ra tay y đã vận khởi Điện hệ linh lực, khiến cho Mộ Dung Thiên bị điện giật tê cả người và ngã nhào trên đất, trông rất tả tơi. Trong lòng hắn thầm kêu không may, xem ra người của Thụy Mạn gia tộc thì ai cũng có vấn đề hết, cả việc cứu người mà cũng dùng tới điện nữa.
Dựa theo tình hình vừa rồi, thái độ của Khiết Tây Tạp đối với mình so với trong tưởng tượng thì quả thật có hơi chênh lệch một chút. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ như vậy, thế rồi hắn lồm cồm đứng dậy, tuy người dính đầy bụi đất, nhưng vẫn cười hì hì nói:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, thật là cao hứng khi được gặp lại nàng.
Khiết Tây Tạp thầm hừ một tiếng, cứ cười đi, đợi sau này ta sẽ cho tiểu tử ngươi muốn khóc cũng không khóc được cho xem.
Mạc La Khoa nhìn Khiết Tây Tạp, y muốn biết thái độ của nàng đối với Mộ Dung Thiên rốt cuộc thì có bao nhiêu phần căng thẳng, thế nhưng hành động của tiểu công chúa không tệ, đúng là làm bộ làm tịch ra vẻ quý mến hắn. Đương nhiên Mạc La Khoa không bị lừa gạt bởi vẻ ngoài của nàng, vì lúc nhỏ y cũng đã từng lừa gạt rất nhiều người.
- Tạp nhi, mấy ngày này Khải Lý sẽ ở lại chỗ của ngũ thúc, nhưng hắn còn có việc quan trọng cần làm, nếu ngươi có rảnh rỗi thì cũng đừng đến quấy phá hắn, có biết không?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì trong lòng rất thắc mắc, đấy là Mạc La Khoa tạo cơ hội cho mình đó sao? Y nói vậy thì có khác nào là ngăn cản mình và Khiết Tây Tạp tới lui? Nhưng lúc này hắn không tiện hỏi rõ, vả lại, Mạc La Khoa đã làm như vậy thì hẳn là có đạo lý của y, vậy mình cứ từ từ mà đợi tất sẽ biết.
Khiết Tây Tạp xoay tròn cặp mắt, cười dịu dàng, nói:
- Không thành vấn đề, Tạp nhi sẽ không quấy rối hắn đâu. Khải Lý tiên sinh, chúc ngươi ở đây vui vẻ nhé.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Đa tạ tiểu thư!
- Tích Tích, chúng ta đi thôi.
Khiết Tây Tạp nói xong thì giục Lam Quang điểu bay đi mất.
Nhìn theo bóng của nàng khuất dần, Mộ Dung Thiên mới quay đầu lại nhìn Mạc La Khoa, chờ y giải thích.
Mạc La Khoa cười nói:
- Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ rất thắc mắc, không biết ta làm như vậy có phải là gây trở ngại cho ngươi hay không chứ gì? Ngươi cứ yên tâm đi, với tính cách của Khiết Tây Tạp, càng không cho nó làm thì nó lại càng muốn làm. Ta không cho nó tiếp cận ngươi, vậy trái lại sẽ còn khiến cho nó hiếu kỳ hơn. Chỉ có như vậy thì nó mới sinh ra hứng thú với ngươi.
Mộ Dung Thiên chợt vỡ lẽ, đúng là gừng càng già càng cay mà. Với loại nữ nhân như Khiết Tây Tạp, hiển nhiên là rất thích chống đối người ta. Vì vậy, nếu muốn tạo cơ hội thì cũng phải hốt thuốc đúng bệnh mới được.
Quả nhiên Mạc La Khoa đoán không sai. Đến nửa đêm thì Khiết Tây Tạp liền lén mò đến phòng ngủ của tên sắc lang. Đương nhiên, Mạc La Khoa cũng rất biết phối hợp mà tự nhiên "có việc bận" phải ra ngoài.
- Khải Lý tiên sinh, ngũ thúc của ta có sự vụ rất bận rộn, nên chiêu đãi không được chu đáo. Ta thân là hậu bối, tất nhiên cũng phải ra chút sức mà làm thay cho ngũ thúc. Hay là để ta đưa ngươi đi dạo Thụy Mạn gia tộc và Đô Linh một chuyến. Bổn thành có rất nhiều chỗ để du ngoạn đấy.
Khiết Tây Tạp chủ động mời mọc Mộ Dung Thiên. Nàng hơi dừng một chút, rồi lại nói tiếp:
- Ủa, mà như thế thì có phiền gì đến công việc của ngươi hay không?
Khiết Tây Tạp rất có tự tin đối với bản thân mình, hơn nữa nàng còn nghĩ rằng một khi mình đã mở miệng thì khó có ai lại đi cự tuyệt một cơ hội tốt thế này, bất kể là hắn có việc quan trọng tới đâu đi nữa.
Câu trả lời của tên sắc lang tất nhiên cũng không nằm ngoài ý liệu của nàng:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, tất nhiên là không phiền rồi, ta cảm thấy rất vinh hạnh khi có được cái cơ hội này.
Khiết Tây Tạp nở nụ cười thật tươi, nhãn tình trông giảo hoạt chẳng khác nào một tiểu hồ ly vậy:
- Hay lắm, vậy chúng ta đi nhé?
- Được lắm, hắc hắc.....
Mộ Dung Thiên cũng buông ra tràng cười dài, bộ dạng cũng y như một tên cáo già vậy.
Một con Lam Quang điểu sáu cánh khi đã trưởng thành thì có thân dài chừng hơn hai thước, do vậy mà chỗ ngồi của hai người cũng cách nhau gần một thước lận. Mộ Dung Thiên mất đi cơ hội tiếp xúc thân mật với Khiết Tây Tạp, nên trong lòng chỉ thầm kêu đáng tiếc. Tuy nhiên, được ngồi đằng sau nàng thì lại càng dễ ngắm nhìn thân hình xinh đẹp của nàng hơn, quả cũng không tệ.
Lam Quang điểu sáu cánh bay rất cao, xuyên qua nhiều tầng mây, lúc này mặt đất chỉ còn thu nhỏ lại như một mảnh địa đồ nhỏ. Từ dưới đất nhìn lên, Lam Quang điểu chỉ như một chấm nhỏ ở trong màn đêm, người ta thật khó nhận ra nó được. Trinh sát binh của Tam Mục tộc cùng với trinh trắc sủng của các tuần thú sư trước đó đã được dặn dò trước, nên khi họ thấy một bóng đen lướt qua thì không hề ngạc nhiên, vì thế mà hai người không gây ra bất cứ sự chú ý nào.
- Khải Lý tiên sinh, xem kìa, đó là Phục hoạt quảng trường, nơi tưởng niệm anh linh của các dũng sĩ đã hy sinh trong lúc ma thú công thành. Linh hồn của những dũng sĩ không biết sợ đó vẫn tiếp tục bảo hộ cho Đô Linh, cùng tồn tại với cư dân ở đây. Bên kia là khu Ty Lộ thương nghiệp, là một trong những khu chợ trang phục lớn nhất của Lam Nguyệt. Còn dưới đó là phố hàng ăn dài cả trăm dặm, trên con đường dài tít tắp đó, ngươi có thể thưởng thức phong vị mỹ thực của đủ các địa phương lớn nhỏ trên toàn quốc, mà lại còn đầy đủ tiện nghi nữa. À, bên kia là chợ bán sủng thú. Khải Lý tiên sinh, hình như ngươi chưa có một con sủng vật nào phải không, có muốn đến đó mua một con hay không?
Khiết Tây Tạp ở phía trước hết lòng giới thiệu danh lam thắng cảnh cho Mộ Dung Thiên biết, ân cần đến nỗi giống như là đang làm hướng đạo cho bằng hữu du ngoạn vậy. Nàng nói đến miệng khô lưỡi đắng, tự cảm thấy rất đắc ý với tài ăn nói lưu loát của mình, vậy mà vẫn không hề nghe phía sau lên tiếng đáp lại, nàng hiếu kỳ quay đầu lại ngó, lúc này mới thấy hai mắt của tên sắc lang sáng quắc và đang nhìn chằm chằm vào bờ mông tròn trịa của mình. Người này quả thật là gan to bằng trời mà, dám nhìn nữ nhân trắng trợn và đầy dâm dục như thế, nhất định là ở trong ý nghĩ của hắn, mình đã bị hắn chiếm tiện nghi biết bao lần rồi, đúng là quá thiệt thòi cho mình mà. Nghĩ tới đó, Khiết Tây Tạp cảm thấy rất tức giận, nên sẳng giọng gọi:
- Khải Lý tiên sinh.
Mộ Dung Thiên quả thật trong lúc này đang nghĩ tới phải bằng mọi cách mà chiếm hữu lấy Khiết Tây Tạp, giờ đây đột nhiên bị tiếng gọi của nàng làm cho giật mình quay về với hiện thực, hắn vội thu lại ánh mắt, bật thốt:
- Hả, cái gì?
Khiết Tây Tạp tức giận hỏi lại:
- Ngươi nhìn cái gì thế?
Mộ Dung Thiên đương nhiên là không nói ra mình đang nhìn đôi bờ mông tròn trịa của nàng, hắn chỉ về phía trước nói:
- Kia kìa, chỗ đó rất đẹp!
Hắn chỉ tiện tay chỉ bừa mà thôi, chính bản thân mình cũng không biết là đang chỉ vào đâu nữa.
Khiết Tây Tạp quay đầu nhìn lại, ở phía trước là một ngọn tháp cao chót vót, đỉnh tháp còn xuyên luôn vào tận mây, ở chân tháp là một con sông lớn, ánh trăng rải đều xuống mặt nước lóng lánh, làm phản chiếu lại hình ảnh của tháp, vừa nhìn thoáng qua thì trông nó thật là thánh khiết, tựa như đó là nơi ở của tiên nhân vậy. Nó thanh cao mỹ lệ đến như thế, khiến cho không ai là không thể chú ý đến nó.
Thật tấu xảo làm sao, trong lúc bất tri bất giác, hai người lại đến ngay Mặc Vân tháp, nơi mà hai người đã kết thù chuốc oán với nhau, tựa như là chư thần đã cố ý an bài vậy. Khiết Tây Tạp nhớ tới việc mười ngày trước đã bị khuất nhục tại đây, nên lửa giận không ngừng bắn ra. Còn Mộ Dung Thiên thì hết lần này tới lần khác cứ châm dầu vào lửa, hắn nói:
- Tháp đẹp quá! Đúng là tiên cảnh tại nhân gian. Khiết Tây Tạp tiểu thư, nó có tên là gì thế? Có thể giới thiệu cho ta biết một chút được không?
Nhìn thấy vẻ mặt vờ vịt của hắn, Khiết Tây Tạp thầm mắng "đồ ngụy quân tử", nàng phải vất vả lắm mới khống chế được lửa giận của mình, “nhẫn! Khiết Tây Tạp, nhất định phải nhẫn nhịn mới được! Trước tiên là cho hắn được cao hứng đã, tử tội trước lúc bị hành quyết vẫn còn được ăn bữa cơm no kia mà”. Nàng nghĩ tới đó thì cảm thấy tâm tình thoải mái hơn, sau đó liền nặn ra vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn là đang khóc nữa, từ tốn đáp:
- Khải Lý tiên sinh, đó là Mặc Vân tháp, dưới chân nó chính là dòng sông thánh của các dòng sông, tức cũng là dòng sông mẹ của Đô Linh chúng ta. Mỗi tối vào khoảng tám giờ, khi hai vầng trăng của đại lục mọc lên và nằm ở vị trí 45 độ, ánh trăng sẽ song song chiếu xuống tháp, khiến cho nơi đó sinh ra cảnh tượng huyền ảo như trong mộng vậy. Nó là một địa phương nổi danh nhất tại bổn thành, và cũng là một trong những thắng cảnh mắc mỏ nhất nữa.
Mộ Dung Thiên hớn hở nói:
- À, vậy hay lắm, nếu có thể cùng tiểu thư thưởng thức mỹ cảnh tại đó, nhất định sẽ lãng mạn lắm. Chắc chắn ta vĩnh viễn sẽ không quên được đâu.
Khiết Tây Tạp thầm mắng trong lòng, bổn tiểu thư mà cùng dùng cơm với ngươi thì chẳng hề có một chút lãng mạn nào, tiểu tử ngươi ngon lắm mà, hôm đó chửi ta té tát, đau thấu tâm can. Nhớ đến cảnh mình phải xấu hổ mà lủi xuống tháp trong tiếng cười nhạo của mọi người, đó quả thật là lần đầu mới gặp phải. Trong phạm vi của Đô Linh, bản thân mình muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vậy mà phải lãnh nhận một cảnh tượng mà trước giờ chưa bao giờ có. Vì vậy mà Khiết Tây Tạp không kiềm lòng nổi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đúng vậy, ta cũng vĩnh viễn sẽ không thể quên!
Mộ Dung Thiên không nghe ra được hận ý ngập trời trong lời nói của nàng, hắn đắc chí nói:
- Ủa, vậy à, không ngờ tiểu thư cũng nghĩ như thế.
- Khải Lý tiên sinh, ngươi cũng biết tình huống hiện nay của ta mà, thật xin lỗi vì không thể đưa ngươi đến đó cùng thưởng thức cảnh đẹp được. À, phải rồi, nghe nói mười ngày trước, ở Mặc Vân tháp đã xảy ra một vụ tranh chấp.
Khiết Tây Tạp thật không muốn nhắc lại chuyện đau lòng đó chút nào, nhưng nàng nhịn không được mà phải hỏi ra câu đó, vì nàng muốn tìm hiểu quan điểm của kẻ đã gây ra họa.
Mộ Dung Thiên thoáng run trong lòng, nếu để cho nàng biết được hành vi chửi lộn không quân tử chút nào của mình, vậy thì chắc hình tượng của mình sẽ bị suy giảm nhiều. Do đó mà hắn cười ha hả, rồi trả lời lấp liếm:
- Đô Linh là một tòa thành lớn như vậy, cường giả tụ tập rất đông, đôi bên lời qua tiếng lại không hợp thì liền xảy ra tranh chấp, đó cũng là chuyện thường tình thôi. Khiết Tây Tạp tiểu thư, đâu có đáng gì chứ.
Khiết Tây Tạp thấy hắn lãng tránh, trong lòng chưa chịu thôi, tiếp tục truy vấn:
- Nhưng ta lại nghe nói, vụ tranh chấp của hai người lúc đó rất kịch liệt kia mà.
Mộ Dung Thiên làm mặt dày mày dạn, sửa đổi sự thật:
- Ta cũng có nghe thoáng qua, hình như lúc đó có một người ăn no rồi không có việc gì làm, tự nhiên vô cớ đi tìm người kia để gây sự, kết quả là bị đối phương chửi te tua, đến nổi phải ôm đầu xấu hổ mà bỏ đi. Ài, loại người đó thật là đáng thương, đúng là gieo gió gặt bão mà. Ta vẫn thường tự nhắc bản thân, ngàn vạn lần không nên đi sinh sự vì những chuyện đâu đâu, làm như vậy thật là ngu xuẩn mà!
Đúng là đổi trắng thay đen thật là trắng trợn, lẫn lộn thị phi, bóp méo sự thật mà. Khiết Tây Tạp nghe vậy mà giận run cả người, nàng chỉ hận không thể bằm nát cái miệng của tên đê tiện hạ lưu, vô sỉ hèn hạ đó thành một mớ thịt vụn. Sức nhẫn nại của nàng rốt cuộc cũng đạt đến cực hạn, quyết định kết thúc bữa cơm cuối cùng của tên tử tội sớm một chút.
- Khải Lý tiên sinh, nãy giờ những cảnh mà ngươi nhìn thấy đều là danh lam thắng cảnh của Đô Linh, ngoài chúng ra, còn có một địa phương mà ngươi tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Mộ Dung Thiên nghe nàng nói có vẻ thần bí như vậy, liền ngạc nhiên hỏi:
- Là nơi nào thế?
Khiết Tây Tạp rốt cuộc cũng hé lộ ra nụ cười khó có được, nhưng chẳng qua nó có vẻ hơi chút quỷ dị thôi. Thế rồi nàng chậm rãi thốt ra bốn chữ:
- Luyện Hồn đàm!
Hết