Thanh âm từ trong cánh cửa vang lên.
Nhưng chính giây phút này, Thái Sâm dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, tay hắn dùng một tư thế cổ quái mở cửa ra, cánh cửa không ngờ mở ra, lộ ra một bóng người.
Lúc này Tiếu Ân mới chú ý tới, hóa ra cánh cửa này chỉ có một thước, cho dù vài người từ giữa đi vào cũng rất chật.
Trong nháy mắt, Thái Sâm đã lao vào, toàn thân hắn muốn lao vào bên trong cửa động.
Chỉ còn một chân ngoài động, bất ngờ cả người hắn dừng lại.
Một cỗ lực lượng cường đại không thể kháng cự trong nháy mắt vây khốn hắn.
Là một ngụy thần hon nữa còn tu luyện tới tiêu chuẩn của thượng cổ ngụy thần, Thái Sâm tất nhiên hiểu cảm giác này đại biểu cho cái gì.
Tiếu Ân sử dụng bán thần vực lực lượng để giam cầm hắn.
Trong lòng hắn lạnh lẽo cười, nếu Tiếu Ân sử dụng thủ đoạn khác, có lẽ hắn còn kiêng kỵ vài phần, nhưng giam cầm sao, cho tới bây giở hắn chưa bao giờ sợ.
Dùng bán thần vực giam giữ cao thủ cùng giai không phải là chuyện dễ dàng, giống như hai người có cùng thực lực, nếu một người dùng thuật giam cầm còn một người dùng năng lượng để thoát đi thì chắc chắn người thoát đi sẽ chiếm thế thượng phong.
Trừ khi thực lực cao hơn đối phương hai, ba bậc, nếu không muốn thành công giam cầm người khác là chuyện không có khả năng.
Cho nên, trong nháy mắt hắn đề tụ toàn bộ bán thần vực, dùng toàn lực để rời đi.
Nhưng vẫn bất động, không ngờ bất động.
Ánh mắt của Thái Sâm lộ vẻ kinh hãi gần chết, bản thân hắn là thượng cổ ngụy thần có ba thuộc tính, từ khi nào trong thần giới xuất hiện một kẻ vô danh có năm thuộc tính?
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu hắn, thì thân thể của hắn bị ném lên, sau đó ánh mắt của hắn hoa lên, bóng dáng quen thuộc của Tiếu Ân đã tiến vào trong cửa đá, sau đó cửa đá đóng chặt lại, không để lại một khe hở nào.
Sau đó, lực lượng giam cầm Thái Sâm mới chính thức biến mất.
Thái Sâm ở giữa không trung, chợt hét lên một tiếng kêu thê lương tuyệt vọng, dường nhưsắp gặp phải chuyện khủng bố.
Tiếu Ân do dự một chút, thả thần niệm ra ngoài, nhưng giây phút này, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện một chuyện, tinh thần ý niệm của hắn chạm phái cửa đá, không ngờ trên cửa đá có lực lượng thẩn bí.
Theo hiểu biết của hắn, dường như không có lực lượng nào có thể thẩm thấu vào bên trong thần niệm nhưng sự thật này lại khiến hắn khó hiểu.
Chẳng qua hắn chi thoáng dừng lại một chút, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, phóng thần niệm ra bên ngoài.
Rốt cuộc Tiếu Ân thấy một cảnh tượng mà cả đời hắn vĩnh viễn không thể quên.
Không gian vốn vô thanh vô thức không ngờ hiện ra vô số điểm đen.
Những điểm đen đó lớn nhỏ khác nhau, trong đó có điểm nhỏ như con kiến, điểm lớn nhất không ngờ giống như quả bóng rổ, những điểm đen đó hiện ra, họp thành một đại quân màu đen mênh mông vô bở.
Tuy Tiếu Ân chua nhìn thấy những điểm đen đó được lưu truyền trong điển cổ hay nghe nói qua trong truyền thuyết, nhưng hắn hiểu, những điểm đen đỏ cường đại hơn hẳn mình.
Nêu thả bọn chúng ra, chỉ sợ cả toàn bộ thần quốc đều gặp phải một trưởng tai kiếp.
Trong lòng Tiếu Ân lạnh lẽo, hắn lập tức hiểu, hóa ra Thái Sâm biết một khi mở cửa sẽ thả những điểm đen đó ra, cửa đá có năng lực ngăn cản điểm đen, như vậy chỉ có một nơi để ẩn núp.
Không ngờ Thái Sâm nhẫn nại sâu như thế, cho tới giây phút cuối cùng mới bại lộ ý đổ của mình, may mà mình sớm để phòng, vừa thấy động tác của hắn đã đoán được dụng ý của hắn, nếu không người đang ứng phó với những điểm đen đó chỉ sợ là mình.
Trong cảm ứng của Tiếu Ân, bản thân Thái Sâm sau khi tự do, lập tức không nói hai lời, xoay người bỏ chạy, với tu vi thượng cổ ngụy thần của hắn, không ngờ lại e sợ như thế, không dám ngăn cản, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của điểm đen.
Nhưng mà khi hắn dùng tốc độ điên cuồng bỏ chạy ra ngoài khoáng vài trăm thước, tới trước cầu đá thì chợt dừng lại.
Phía trên cầu đá có thêm một quái vật to lớn màu trắng.
Thể tích của nó to lớn, chi dùng một bàn tay là chặn được cầu đá, phàm là những nơi nó tiếp xúc đều có thêm một lởp băng dày.
Vừa thấy bộ dáng của nó, Tiếu Ân lập tức cành giác, nếu hắn nhở không lầm thì đây là thượng cổ đông ma (băng ma) hàng thật giá thật.
Nghe nói một khi băng ma xuất hiện, lập tức sẽ đóng băng ngàn dặm dù nhiệt độ ở nơi đó có như thế nào.
Tuy nhiên đó cũng chi là một truyển thuyết mà thôi, bởi vì nghe nói loại sinh vật khủng bố này sớm bị thượng cổ thần linh truy sát, tuyệt chủng vô số năm.
Không phải thượng cổ thần linh nổi lòng từ bi mà do băng ma quá quy giá, bất kể là da, ma hạch, đôi mắt hay bản tay của nó, nói cách khác mỗi phần cơ thể của nó đểu là trân bảo, tuyệt đối có thể khiến tu vi của người khác tăng lên.
Điều này đối với sinh linh đứng trên đinh thế giới có lực hấp dẫn không thể chổng đỡ nổi, cho nên tuy băng ma lợi hại nhung vẫn lâm vào cảnh tuyệt chủng.
Ngay từ đầu Thái Sâm có nói trên con sông nhỏ có tồn tại băng ma, tuy nhiên Tiếu Ân vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng chính mắt nhìn thấy sự khủng bố của thượng cổ băng ma, trong lòng hắn chấn động.
Sau khi thấy băng ma, sắc mặt của Thái Sâm trắng bệch, căn bản không còn chút huyết sắc nào cả.
Nhưng động tác của hắn không chần chừ, thán thể đột nhiên biến lớn, biển thành một cự mãng đỏ như huyết ngọc, cự mãng vừa mới xuất hiện, trên người nó lập tức rạn nứt, tỏa ra máu tuơi nồng đậm.
Cả không gian tràn ngập máu tanh.
Cự mãng quyết tử chiến, quyết không lùi bước.
Khuôn mặt Tiếu Ân hơi run rẩy, trong lòng chấn động.
Đối mặt vói thượng cổ băng ma có hung danh hiển hách, Thái Sâm không hề do dự trực tiêp kết hợp với linh vật của minh và lập tức dùng thủ đoạn bạo huyết, không tiếc thương tổn ảnh hưởng tới ngày sau, chi muốn mở đường máu.
Khí thế tuy gia tăng nhưng nói cách khác, trong lòng Thái Sâm không sợ thượng cổ băng ma bẳng những điểm đen ở phía sau.
Nếu không như thế, hắn cũng không quyết đoán như vậv.
Là một vị thú nhân tát mãn tiến giai tới cảnh giới thượng cổ ngụy thần, sau khi hắn bộc phát hết tiềm năng, ngay cả thượng cổ băng ma cũng không dám tranh phong.
Bàn tay to đang ngăn cản cầu đá lập tức rút trở về, tuy nhiên bạch quang chợt lóe lên, nước sông lập tức bốc lên cao, tràn đầy cầu đá.
Nước sông trong suốt, không ngờ không có tạp chất, nhưng giờ phút này nước sông trong suốt lại trở nên khủng bố.
Thái Sâm biến thành cự mãng, thống khổ kêu gào, nhưng giờ phút này hắn không hề do dự, tiến vào trong làn nước lạnh.
Thân thể cự mãng tiến vào trong làn nước, tốc độ đang nhanh như tia chớp biến thành chậm như rùa.
Tuy Tiếu Ân không biết nước sông lạnh tới cỡ nào nhưng hắn tin tưởng, bất kể đồ vật gì tiếp xúc với nước sông, chắc chắn sẽ bị đóng băng.
Thân thể cự mãng nhanh chóng biến thành màu trắng, như thế bị một khối băng bao trùm.
Nhưng màu đỏ lại xuất hiện lần nữa, không ngờ hắn không tiếc máu huyết trên người, dùng nhiệt độ trên người để hòa tan khối băng.
Nhờ đó mà tốc độ của cự mãng nhanh hơn, dùng tốc độ bình thường bay về phía trước, nhưng bay được nửa đường, thân thể hắn lại bị màu trắng bao phủ.
Lần thứ ba Thái Sâm thi triển huyết chú, phá tan trở ngại cuối cùng, mảnh băng vỡ tan, cuối cùng vượt qua cầu đá.
Nhưng làm được bước này, hắn đã như tên hết đà.
Liên tiếp ba lần kích thích huyết chú, toàn bộ năng lượng trong cơ thể hắn kích phát ra, nếu làm thêm một lần nữa thì không cẩn người khác động thủ, hắn cũng xong đời.
Nếu bình thượng gặp phải thượng cổ băng ma, Thái Sâm có vô số thủ đoạn để vượt qua, tuy không thể đánh lại, nhưng không phải không có cơ hội chạy trốn, đặc biệt rõ ràng nhìn thấy nước sông giá lạnh bốc lên, nếu là bình thường hắn sẽ không lao vào, nhưng lần này hắn không tiếc tinh huyết, liều minh lao vào.
Nhưng hôm nay khác, sau lưng có truy binh đáng sợ nên hắn dùng mọi khả năng, chỉ cầu trong khoảng thời gian chạy khỏi đây, cho nên hắn mới lựa chọn như thế.
Thượng cổ băng ma nhìn Thái Sâm chật vật không chịu nổi, mắt nhìn những điểm đen chen chúc trên cầu đá, không ngờ ánh mắt của nó lại lộ vẻ tiếc nuối, sau đó nó rất thức thời chui xuống dòng sông nhỏ, thân thể to lớn hoàn toàn ẩn núp trong đó, không bao giờ ngoi lên nữa.
Hiển nhiên, thượng cổ băng ma cũng biết những điểm đen đó là thứ gì cho nên nó buông tha Thái Sâm đã gần như kiệt sức, không muôn dây dưa với điểm đen.
Quá trình giao thủ giữa Thái Sâm và thượng cổ băng ma tuy thảm thiết nhưng diễn ra trong nháy mắt.
Khi thượng cổ băng ma né tranh, Thái Sâm bỏ chạy thì những sinh vật điểm đen kỳ dị bắt đầu hành động.
Chúng nó hưởng tới con tê ngưu bị đông lạnh ở trên mặt đất.
Con tê ngưu đông lạnh này vốn Tiếu Ân dùng để thử, không ngờ lại phát huy tác dụng.
Những điểm đen lớn nhỏ khác nhau vây quanh tê ngưu bị đông lạnh, nhưng chúng không tiếp xúc mà dừng lại.
Sau đó một thông đạo mở ra, điểm đen lớn nhất to như quá bóng rổ tạo một lổ hổng lớn trên người tê ngưu.
Khi điểm đen to như quá bóng rổ rời khỏi thân thể tê ngưu, lập tức trên người tê ngưu xuất hiện một lỗ hổng tròn như quả bóng rổ.
Quanh lỗ hổng không xuất hiện khe nứt nào, toàn bộ lỗ hổng giống như được điêu khắc một cách tinh xảo.
Hai mắt Tiếu Ân chợt ngưng tụ lại, rốt cuộc hắn hiểu được vết thương quỷ dị trên người hai thượng cổ ngụy thần do ai gây ra.
Điểm đen bóng rổ sau khi rời khỏi thân thể tê ngưu, vô số điểm đen trút xuống thân thể tê ngưu.
Chỉ trong giây lát, tê ngưu bị đông lạnh trên mặt đất hoàn toàn biến mất, không còn bất cứ dấu vết nào.
Số lượng điểm đen nhiều lắm, động tác lại nhanh, cho nên Tiếu Ân phát hiện sau khi tê ngưu biến mất, số lượng điểm đen lại tăng lên.
Số lượng gia tăng này không đáng gì so với đại quân điểm đen.
Tất nhiên những điểm đen may mắn cắn nuốt tê ngưu bị đông lạnh có dấu hiệu lớn lên, nhưng chỉ một chút mà thôi với lại trộn lẫn trong đại quân màu đen hỗn tạp, khiến người khác khó có thể nhận ra.
Sắc mặt Tiếu Ân mơ hồ trắng lại, trong lòng hắn hoài nghi.
Hóa ra điểm đen đó có đam mê đuổi cùng giết tận, nhìn tê ngưu không còn thi cốt, vậy vì sao thi thể của hai vị thượng cổ ngụy thần còn lưu lại được.
Hắn mơ hồ cảm ứng được trong này có vấn đề, mà vấn đề này chính là bí mật trong nơi ẩn nấp này.
Phần đông điểm đen sau khi giải quyết tê ngưu bị đông lạnh, lập tức xuyên qua con sông nhỏ, dưới sự dẫn dắt của điểm đen bóng rổ bay về phía trước.
Trong thời điểm quan trọng, tự nhiên Thái Sâm dùng toàn lực để thoát thán.
Trong lòng hắn vô cùng chua xót, vốn mình đã tính toán kỹ không ngờ lại tự vác đá đập trúng chân, kẻ xui xẻo cuối cùng lại là mình, mặc dù hắn hận thấu xương nhưng giờ phút này chỉ biết chạy trối chết.
Ầm ầm một tiếng nổ vang lên, cự mãng dường như hấp hổi bay đi, chỉ để lại một bãi máu tươi.
Tất cả điểm đen bị âm thanh to lớn này ảnh hưởng, điểm đen bóng rổ dẫn đầu bay ra ngoài.
Tiếu Ân nhìn những điểm đen rậm rạp che phủ cả bầu trời, trong lòng không biết có tư vị gì, tuy nhiên vấn đề là khi điểm đen rời đi, hắn cũng không dám đi ra ngoài.
Nếu ở bên ngoài gặp phải điểm đen, Tiếu Ân đúng là không biết ứng phó như thế nào.
Nhất thời, trong lòng Tiếu Ân cảm thấy khó xử, bởi vì không ngờ hắn cầu nguyện đám đen đó giải quyết Thái Sâm lâu một chút, hoặc hy vọng Thái Sâm trốn được một lúc, thậm chí trốn càng xa càng tốt...
Sau khi điểm đen cuối cùng bay đi, bên trong sông nhỏ xuất hiện biến hóa.
Thượng cổ băng ma ẩn núp bên trong sông nhỏ, cẩn thận ló đầu ra.
Tiếu Ân có thể khẳng định nó có trí tuệ, không hề thua kém nhân loại, nếu không khí Thái Sâm đã kiệt sức lại quyết đoán buông tha cho Thái Sâm, tránh mặt đại quân điểm đen.
Giờ phút này, sau khi thượng cổ băng ma lộ đầu ra, nhanh chóng quan sát xung quanh, dường như tính toán gì đó.
Nó nhảy mạnh lên, thân hình to lớn linh hoạt như một con vượn, tiến vào bên trong động.
Tiếu Ân lập tức rùng mình, có thể được điểm đen thủ hộ chắc là tinh phẩm của tinh phẩm, xem bộ dáng thượng cổ băng ma sợ hãi điểm đen như thất thế nhưng vẫn mạo hiểm tiến vào trong cửa động là biết vật phẩm trong đó có giá trị như thế nào.
Thần niệm của hắn tiến vào trong, lập tức thu tất cả vào trong đầu.
Tuy ở trong tất cả là một mảnh hắc ám nhưng không thể nào ngăn càn được tinh thần ý niệm của Tiếu Ân.
Bên trong mảnh hắc ám, ngoài một nơi ra thì không có đồ vật gì đáng chú ý.
Đó là cái bàn cao ở giữa mảnh hắc ám, trên cái bàn có đặt một tấm bài tròn nhỏ có hào quang ảm đạm.
Tinh thần ý niệm của Tiếu Ân rơi xuống tấm bài, hắn rõ ràng cảm ứng được, lực lượng quang minh thần thánh trên tấm bài.
Trong nháy mắt, hắn còn tưởng mình nghĩ sai.
Nhìn đại quân điểm đen, rõ ràng là sinh vật hắc ám hệ bậc cao, như vậy ở bên trong này phải là vật phẩm thuộc hệ thần thánh hắc ám mới đúng, nhưng kết quả hoàn toàn tương phán so với suy đoán, không ngờ là kiện bảo vật hệ quang minh.
Tuy nhiên đừng nói bên trong là bảo vật quang minh hệ, cho dù bên trong là vật phẩm rách nát, Tiếu Ân cũng quyết không buông tha.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa đá, cánh cửa lại một lần xuất hiện.
Động tác của Tiếu Ân rất linh hoạt, tốc độ chân giống như tốc độ bay của đạn, bay vào trong cánh cửa.
Thượng cổ băng ma dường như cảm ứng được Tiếu Ân, nó phẫn nộ kêu lên một tiếng, động tác trở nên nhanh hơn.
Nhưng so với Tiếu Ân, dù động tác của nó có mau thế nào cũng không nhanh bằng Tiếu Ân.
Thượng cổ băng ma nổi giận gầm lên một tiêng, nó đã tới bên cạnh cửa đá, nhưng lại không lấy được đồ vật, sự phẫn nộ trong lòng nó không cần nghĩ cũng biết.
Một cánh tay to lớn vỗ xuống cửa đá.
Cửa đá không biết được chế tạo từ vật gì, có thể ngăn cán được điểm đen đáng sợ nhưng không ngăn được cú đập của thượng có băng ma, cửa động lập tức sụp đổ.
Chỉ có điều dù trong con thịnh nộ, thượng cổ băng ma cũng không mất đi lý trí, nó không phá hư toàn bộ, không muốn đại quân điểm đen mất đi sự ước thúc.
Sau khi xả giận, thượng cổ băng ma mở chiếc miệng to của mình, một đạo hơi nước lập tức xuất hiện.
Nhiệt độ trong không khí lập tức giảm xuống, hơi nước còn chưa tới bên người Tiếu Ân, Tiếu Ân đã cảm thấy quẩn áo mình có dấu hiệu kết băng.
Khuôn mặt Tiếu Ân nở nụ cười khổ, nếu có thể quyết định, hắn không muốn giao phong với thượng cổ băng ma.
Nếu đúng như những gì ghi lại trong lịch sử, thực lực của thượng cổ băng ma hơn xa ngụy thần, thậm chí ngay có thần linh có thực lực yếu cũng không làm gì được nó.
Bởi vì nó là thượng cổ ma vật chân chính, có uy lực nằm ngoài sự tưởng tượng của mình.
Từ từ bóng dáng của Tiếu Ân trở nên mơ hồ, khi hơi lạnh thấu xương tới gần, Tiếu Ân đã sớm sử dụng phương pháp trong nháy mắt di động, xuyên qua không gian tới bên con sông nhỏ.
Nhưng giây phút này, khuôn mặt tràn ngập ý cười của Tiếu Ân đột nhiên biến đổi, thân thể của hắn nhanh như tia chóp lùi về phía sau, lần này không ngờ không sử dụng trong nháy mắt truyền tống, nhưng hai mắt của hắn tập trung nhìn vào hư không, dường như trong đó ẩn chứa mối nguy hiểm to lớn.
Quả nhiên trong hư không xuất hiện một cái đuôi màu trắng, phía cuối cái đuôi có một cái gai nhọn màu đen.
Tuy không biết thứ này có tác dụng gi nhưng nhìn mũi nhọn này, mọi người có cảm giác như bị độc xà nhìn thăng, không dám di động.
Thượng cổ băng ma từ phía sau chậm rãi chui ra, thần niệm của Tiếu Ân thoáng quan sát một chút, không khỏi thấy kỳ lạ.
Hình thể của thượng cổ băng ma tương tự như người khổng lồ nhưng có thêm một cái đuôi dài.
Tuy nhiên giờ phút này cái đuôi dài này đã bị cắt đứt, cái đuôi bị cắt đứt này xuất hiện trước mặt Tiếu Ân, chặn được lui của hắn, giống như trên hư không có một cánh tay khổng chê chiếc đuôi, tinh hinh quỷ dị không nói thành lời.
- Nhân loại, đem đồ vật đó lưu lại, ngươi có thể an toàn rời đi.
Một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên trong đầu Tiếu Ân.
Tiếu Ân nao nao, hắn nhớ rõ, thượng cổ băng ma không phải thứt hiện lương gì.
Vì sao đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy.
Thản niệm chuyên động, phát hiện đôi mắt to như chuông đông của thượng cổ băng ma đang lén nhìn về phía cầu đá.
Tiếu Ân lập tức hiểu, thượng cổ băng ma không phải tự nhiên tốt bụng mà do nó kiêng kỵ điểm đen.
Nếu không phải Tiếu Ân thể hiện năng lực không gian hệ, chỉ sợ thượng cổ băng ma đã sớm đóng băng mình để cướp bảo vật.
Cười ha ha, Tiếu Ân nói:
- Muốn ta giao ra đồ vật, cũng được nhưng ta có một điều kiện.
Thanh âm của thượng cổ băng ma có chút táo bạo nói:
- Điều kiện gì? ^^.
Tiếu Ân như đã dự liệu trước nói:
- Ta muốn dùng đồ vật này trao đổi một thứ trên người ngươi.
- Tốt, ta đáp ứng ngươi, ngươi muốn gì?
Thanh âm của thượng cổ băng ma dường như không kiên nhẫn.
- Ta muốn ma hạch của người, da, nội tạng, đôi mắt, cái đuôi...
Tiếu Ân còn chưa nói xong, một tiếng rống giận vang lên, sau đó những hơi lạnh và chiếc đuôi nhọn đều hưởng về phía Tiếu Ân.
Tất nhiên chiếc đuôi thẩn bí không lập tức đám xuống mà lắc lư trên không trung, dường như lúc nào cũng có thể tiến hành trong nháy mắt truyền tống.
Đây là năng lực đặc thù của băng ma, chiếc đuôi có thể tự động nhận thức chuẩn mục tiêu, không sợ đối phương trong nháy mắt truyền tống, cũng có thể theo dõi sát từng giây một, tuy không thể đưa kẻ thù vào chỗ chết, nhưng cũng đoạt tuyệt khả năng thuấn di của đối phương.
Nhưng lẩn này, Tiếu Ân không thuấn di, không ngờ hắn làm ra một chuyện khiến thượng cổ băng ma không thể tin nổi.
Trước người hắn đột nhiên có thêm một đạo năng lượng, đạo năng lượng này rất kỳ quái, không có năng lực kháng cự gì, ngược lại có một cỗ lục lượng hấp thu.
Giống như thác nước, giống như mưa bụi cứ như thế biến mất trước mặt Tiếu Ân, giống như nước tiến vào trong một cái hang không đáy, khôn gbao giờ lưu lại gì nữa.
- Lĩnh vực vô tận?
Giọng nói của thượng cổ băng ma tràn ngập ngưng trọng, rất hiển nhiên nó cảm thấy khó giải quyết năng lực này của Tiêu Àn, nếu thật sự Tiếu Ân có loại năng lực này, vậy hôm nay hắn muốn thuận lợi giết chết đối phương là rất khó.
Tiếu Ân cười ha ha nói:
- Không đáp lễ là chuyện rất mất lịch sự.
Một quyền của hắn vươn ra, trông rất bình thường.
Thượng cổ băng ma không hiểu ý của Tiếu Ân, thậm chí nó chưa từng nghe nói qua nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc nó cảm thụ một quyền của Tiêu Àn.
Khi Tiếu Ân đánh quyền này ra, nó đột nhiên có cảm giác.
Áp lực từ bốn phương tám hướng truyền tới, dường như trong nháy mắt muốn đè nát nó.
Hắn chợt quát một tiếng, sương trắng trên người bốc lên, khí lạnh cường đại trong nháy mắt bộc phát, toàn lực khếch tán ra bốn phía, nhưng khi nó vận dụng năng lượng tới cực điểm thì đột nhiên nó phát hiện, lực lượng của mình trong nháy mắt biến mất, khí đông lạnh của nó không ngờ không bùng nô.
Đang lúc thượng cổ băng ma không lý giải được, đột nhiên cảm ứng được động tác của Tiếu Ân, nó kinh hô một tiếng nhưng không còn kịp nữa.
Tiếu Ân sử dụng lĩnh vực lực lượng để quấy rối nó mà thôi.
Tuy Tiếu Ân rất tin tưởng lĩnh vực lực lượng nhưng nhiều nhất chỉ tin tưởng mà thôi, hắn không nắm chắc có thể đè chết thượng cổ băng ma, cho nên hắn tập trung toàn bộ lực lượng, chở khi lực lượng của băng ma phản chấn trở lại, dồn toàn bộ lực lượng lên chiếc đuôi quỷ dị.
Đuôi của thượng cổ băng ma tuy cường đại nhưng dưới một kích toàn lực của lĩnh vực lực lượng vẫn không thể ngăn cản được.
Trong nháy mắt dưới áp lực cực lớn, chiếc đuôi của nó bị đè nát tạo nên một màn mưa máu.
Bên trong mảnh mưa máu, khóe mắt của Tiếu Ân liếc nhìn chiếc gai nhọn màu đen trên chiếc đuôi của thượng cổ băng ma.
Chiếc gai này không ngờ cứng rắn như thế, ngay cả lĩnh vực lực lượng của Tiếu Ân cũng không thể đè nát.
Trong lòng khẽ động, hắn lập tức thu chiếc gai vào trong vật phẩm trang sức không gian.
Một tiếng gầm rú vang lên, một tầng giá lạnh lao về phía Tiếu Ân.
Tuy nhiên nếu mất đi sự uy hiếp của chiếc đuôi, dưới tình huống nắm giữ kỹ năng không gian thuấn di, Tiếu Ân tự nhiên không đánh bừa nữa.
Không gian dao động, trong nháy mắt Tiếu Ân biến mất, lực lượng băng hệ chỉ xuyên qua tàn ảnh do Tiếu Ân lưu lại, ngoài việc vạch lên mặt đất một tầng băng dày thì không có thu hoạch gì.
Mất đi chiếc đuôi, thượng cổ băng ma giống như mèo bị cắt đuôi, hoàn toàn phát cuồng, nó không ngờ bỏ qua con sông nhỏ mà mình đã sống hơn mười vạn năm, đuổi theo Tiếu Ân.
Vừa mới đuổi theo trăm thước, liền thấy một bóng người tiến lại.
Tốc độ của bóng người cực nhanh, thượng cổ băng ma còn chưa định thẩn ngăn cản thì bóng người đó đã chui qua thân hình khổng lồ của thượng cổ băng ma.
Thượng cổ băng ma lập tức cảm ứng được một cổ hơi thở quen thuộc. Ánh mắt của nó đó lên lộ rõ vẻ phẫn nộ và thù hận, tuy nhiên màu đó trong mắt nó lập tức biến mất.
Bởi vì nó thấy được phía sau bóng ngươi không ngờ có ba điểm đen.
Chỉ ba điểm đen mà thôi, nếu so với thể tích của thượng cổ băng ma thì quá thực chỉ như con rận so với con voi, nhưng sau khi thấy ba điểm đen đó, thượng cổ băng ma lập tức rùng mình, lửa giận tràn ngập giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Nó xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía con sông nhỏ.
Người tức giận sẽ bạo phát tiềm năng, đem tốc độ đề cao lên, nhưng nhân loại gặp nguy hiểm uy hiếp tới tình mạng mới là lúc bộc phát tổc độ nhanh nhất.
Giống như Thái Sâm, sau ba lần dùng huyết chú, rõ ràng mệt mới muốn chết nhưng tốc độ chạy trốn vẫn không chậm chút nào.
Thượng cổ băng ma cũng như thế, đừng thấy tốc độ nó truy đuổi Tiếu Ân rất nhanh, nhưng gặp phải ba điểm đen, tốc độ chạy trốn của nó còn nhanh hơn.
- Bùm.
Rốt cuộc thượng cổ băng ma nhảy vào trong nước, không dám ngoi đầu lên, sau khi do dự nửa ngày, nó miễn cưỡng phát một tia thần niệm nhỏ ra ngoài, nó muốn nhìn kết cục của nhân loại cướp đoạt bảo vật từ tay nó.
Tiếu Ân vượt qua cầu đá, nhanh chóng tới bên kia cánh cửa, học theo động tác gõ của Thái Sâm, nhưng sau đó sắc mặt của hắn đại biến.
Nơi này có hai cửa, trong đó có một cửa có thể né tránh điểm đen, nhưng đáng tiếc cửa động này đã bị thượng cổ băng ma đánh nát, không thể ẩn thân trong đó nên Tiếu Ân mới hy vọng vào cửa đá còn lại.
Nhưng gõ vài lẩn, Tiếu Ân phát hiện một sự thật, sau cửa đá khôngtrống rồng.
Xoay người, tị thủy châu lập tức xuất hiện trên người Tiếu Ân.
Tuy Tiếu Ân không muốn chạm trán với thượng cổ băng ma nhưng nếu lựa chọn điểm đen và thượng cổ băng ma, Tiếu Ân biết mình phải lựa chọn như thế nào.
Nhưng Tiếu Ân vừa lấy tị thủy châu, đôi mắt lập tức ngưng tụ.
Điểm đen trước mắt không chỉ có ba cái, chỉ hơi trì hoãn một chút, số lượng của chúng nó đã đạt tới con số trên trăm, hơn nữa khiến hắn kinh hãi đó những điểm đen đó không hề lộn xộn mà có kỷ luật, chúng xuất hiện ở trước và sau cầu đá.
Trong tình huống này, trừ khi Tiếu Ân trực tiép thuấn di vào bên trong con sông nhỏ, nếu không không thể tránh được công kích của điểm đen.
Tiếu Ân do dự một chút, không lập tức truyền tống trong nháy mắt, bởi vì hắn muốn thử một lần, xem điểm đen khiến cho thượng cổ băng ma và Thái Sâm sợ vỡ mật lợi hại như thế nào.
Bán thần vực lực lượng trong nháy măt phóng ra, lực lượng cường đại tách ra, lĩnh vực cương như hợp nhất biến thành một vách tường không thể nào phá vỡ, nghênh đón hơn mười điểm đen.
Đôi bên trong nháy mắt va chạm với nhau, bức tường năng lượng của Tiếu Ân không đè nát được điểm đen, ngược lại chúng nó vui vẻ bay quanh.
Nhưng những điểm đen cũng không thể xuyên qua bán thần vực lực lượng của Tiếu Ân, đôi bên cứ như thế giẳng co với nhau trên không trung.
Lúc này Tiếu Ân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu chỗ dựa lớn nhất của hắn không thể ngăn cản được điểm đen kỳ dị nàỵ thì hắn chỉ còn lựa chọn sử dụng trong nháy mắt truyền tống, mang tị thủy châu nhàv xuống con sông nhỏ đối mặt với thượng cổ băng ma.
Tuy nhiên hắn không biết, khi điểm đen va chạm với bán thần vực lực lượng, thần niệm của thượng cổ băng ma tí nữa sụp đổ, điều này khiến thượng cổ băng ma ở trong đáy nước trợn tròn mắt, không thể nào tin nổi.
Hắn rất rõ điểm đen là vật gì, trên thế giới này có thứ có thể khắc chế điểm đen, nhưng người bình thường tuyệt đối không thể nắm giữ.
Không ngờ Tiếu Ân dựa vào thực lực của bản thản để làm điều này khiến thượng cổ băng ma không thể tin nổi.
Trong đầu nó xuất hiện vô số ý niệm, người này rốt cuộc là ai, hoặc là phân thân của vị thần linh cường đại sao?
Vài điểm đen không thể xuyên qua bức tường năng lượng của Tiếu Ân, lập tức chúng quát một tiếng, loại sóng âm này rõ ràng để triệu tập viện binh.
Quả nhiên, hon trăm điểm đen hội tụ tới, tuy nhiên hiện giờ chỉ còn hơn trăm điểm đen mà thôi.
Tiếu Ân biết trong vô số điểm đen chỉ còn lại hon trăm điểm đen ỡ lại đây, còn những điểm đen khác đã bị tên Thái Sâm xui xẻo dẫn đi.
Trên trăm điểm đen vừa mới tiếp xúc với bức tường năng lượng của Tiếu Ân, sắc mặt của Tiếu Ân lập tức biến hóa.
Những điểm đen đó không ngờ hấp thu năng lượng trong bức tường năng lượng của Tiếu Ẩn, dường như chúng nó không kiêng kỵ gì cả, bất kể năng lượng có thuộc tính gì cũng hấp thu.
Tiếu Ân giao thù với vô số người, lần đầu tiên mới gặp phải sinh vật cổ quái như thế này, hấp thu năng lượng trong bức tường năng lượng của người khác, hắn chưa bao giờ nghe qua chuyện này.
Hắn lập tức hiểu, mình gặp phải phiền toái lớn.
Cảm thụ năng lượng trên người không ngừng mất đi, càng đáng sợ hơn là những điểm đen đó không ngờ càng ngày càng lớn lên.
Tiếu Ân từng nhìn quá trình, điểm đen hấp thu tê ngưu bị đông lạnh, biết thể tích của điểm đen càng lớn thì thực lực càng mạnh.
Những điểm đen đó hấp thu năng lượng của Tiếu Ân nên biến lớn, ngược lại hắn mất năng lượng nên suy nhược, nếu kéo dài, chỉ sợ hắn phải bó mạng tại đây.
Vẻ mặt Tiếu Ân ngưng trọng, thuộc tính năng lượng trên người hắn chợt chuyển biển, từ bức tường năng lượng đột nhiên biến thành một lỗ hổng to lớn, vĩ trí của lồ hóng cực kỳ xảo diệu, không ngờ lập tức cắn nuốt trên trăm điểm đen.
Làm xong chuyện này, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân không dám buông lỏng, lập tức dựa vào tị thủy châu, muốn nhìn xem chúng nó sau khi bị hút vào bên trong tị thủy châu có thể bình tĩnh được không.
Nhưng sau khi cảm ứng, trong lòng hắn liền kêu khổ.
Hóa ra những điểm đen đang kiên trì gặm nhấm năng lượng bên trong tị thủy châu.
Tiếu Ân đã sớm giải khai mười sáu đạo phong ấn trên tị thủy châu, tị thủy châu đã hòa thành một thê với hắn, cho nên tị thủy châu là do năng lượng của hắn ngưng tụ thành.
Điểm đen tuy bị nhốt trong đó, nhưng so với bên ngoài thì không khác nhau là mấy.
Chỉ cần chúng nó hút hết năng lượng là có thể thuận lợi ra ngoài.