Ba người cùng nhau đi tới trước khối băng thật lớn, trong mắt đều toát lên vẻ cảm thấy may mắn. Sau khi trải qua trận chiến này, bọn họ đều minh bạch một điều.
Quyền uy của thần linh quả thật không phải là thứ bọn họ có thể với tới, cho dù là thần linh suy nhược nhất cũng không thể.
Lần này có thể đánh vỡ thế giới của thần có thể nói là hoàn toàn dựa vào ba Quang Minh thần vực quyển trục trong tay Tiếu Ân cùng với vô cùng may mắn. Nhưng cho dù là như thế, khi thần linh rời khỏi thế giới của thần, muốn chạy trốn thì bọn họ vẫn bất lực.
Nếu không phải Vô Danh đột nhiên ra tay, như vậy giờ phút này bọn họ khẳng định là phí rất nhiều sức lực nhưng lại không thu hoạch được gì.
Rui Deshen ho nhẹ một tiếng, nói:
- Các vị, thần linh đã bị đóng băng. Chúng ta hẳn là nên thu hoạch thần cách của hắn đi thôi.
Tiếu Ân khẽ động lòng, mục đích cuối cùng của Rui Deshen quả nhiên là thần cách.
Urey lại hơi trầm ngâm, nói:
- Vô Danh tiên sinh, cự ma thần đã tử vong chưa?
- Chưa.
Vô Danh thản nhiên trả lời:
- Ta chỉ đóng băng hắn, các ngươi ai muốn lấy thần cách của hắn thì tự mình động thủ đi.
Rui Deshen lập tức hơi hơi thay đổi sắc mặt một chút, Tiếu Ân rõ ràng nhìn đến, trên mặt hắn có tiếc nuối rất lớn, tuy nhiên hắn lập tức khôi phục bình thường, nói:
- Nếu chuyện này là ta nói ra, như vậy để ta động thủ đi.
Urey chần chừ một chút, nói:
- Hậu quả kinh khủng từ chuyện đó không thể toàn bộ do ngươi gánh vác.
Tiếu Ân nhẹ giọng hỏi:
- Nhị vị, thí thần có di chứng gì sao?
Urey cười khổ một tiếng, nói:
- Thần linh dù sao cũng là sự tồn tại cao nhất, có thể thí thần, cũng chỉ có cường giả cùng giai mới có thể làm. Nếu có vị thần linh nào chết trong tay chúng ta, như vậy trên người chúng ta sẽ tự động lưu lại một lời nguyền.
Sắc mặt hắn cực kỳ chua xót, nói:
- Lời nguyền này người bình thường không thể phát hiện, nhưng nếu gặp thần linh khác, lại có thể dễ dàng cảm ứng được. Ngươi nghĩ xem, đến lúc đó vị thần linh này sẽ dùng thái độ gì để đối đãi với chúng ta đây?
Tiếu Ân không khỏi hít một hơi, trong mắt thần linh, đám ngàn năm truyền kỳ như bọn họ kỳ thật cũng chẳng khác gì người thường.
Tuy nhiên, nếu thấy một tên ngàn năm truyền kỳ từng thí thần, vậy tuyệt đại đa số thần linh phỏng chừng đều sẽ thuận tay diệt trừ hắn.
Chuyện này cũng không phải thần linh có lòng tốt gì cả, mà là tôn nghiêm của bọn họ không cho phép thần linh bị nhân loại thấp kém hơn mình giết chết như giết heo trong chuồng. Chuyện này cũng giống như là có một con heo trong chuồng đột nhiên phát điên giết chết một người, vậy những người khác sẽ liên kết lại, bất chấp mọi giá giết sạch bầy heo trong chuồng.
Đây là sự chênh lệch giữa nhân loại và thần linh, tuyệt đối không có nửa điểm phóng đại.
Rui Deshen đột nhiên cười ha hả, nói:
- Cứ để ta làm đi.
Hắn thở dài thườn thượt, dường như là cảm thán cái gì đó:
- Ta đã vì hôm nay chuẩn bị suốt hơn trăm năm. Mấy năm gần đây, mỗi thời mỗi khắc ta đều mơ đến giờ khắc này. Hơn nữa...
Ánh mắt hắn dạo qua một vòng khuôn mặt mọi người, sau đó nói:
- Ta đã vì mình để lại một đường lui
Urey ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi tính làm sao bây giờ?
- Ta tìm được một viên tinh cầu. Ở nơi đó không có chiến tranh giữa các thần linh, đồng thời, cũng không có ai nhận ra ta.
Trong hai mắt Rui Deshen hiện ra vẻ mong chờ, nói:
- Nếu lúc này có thể lấy được thần cách, như vậy ta đến đó từ từ tu luyện, cho đến khi trở thành chân thần mới thôi.
Cười cười ra vẻ xin lỗi, hắn nói:
- Thứ lỗi cho ta, ta cũng không thể nói rõ hơn về viên tinh cầu kia, nói vậy các ngươi hẳn là có thể thông cảm.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn hắn, hoá ra hắn không ngờ ngay cả đường lui cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
Bằng vào thực lực ngàn năm truyền kỳ của hắn, nếu chiếm được mảnh vỡ thần cách, chỉ cần dốc lòng tu luyện, với tư chất của hắn, có lẽ thật sự có một ngày có thể thay thế vị trí của cự ma thần cũng không chừng.
- Rui Deshen các hạ, ngài thật sự quyết định vậy sao?
Tiếu Ân nhẹ giọng hỏi:
- Nếu ngài vừa rời khỏi, như vậy phiến đại lục này chỉ sợ sẽ hoàn toàn sụp đổ, không còn gì có thể ngăn cản quân đội của Hoàng Kim đại lục và Nam Phương đại lục.
Rui Deshen ung dung cười sảng khoái nói:
- Tiếu Ân các hạ, theo ta được biết, ý của nữ thần Ánh Trăng hẳn là muốn độc bá ba khối đại lục.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, chuyện này kỳ thật đã không còn là bí mật gì nữa.
Rui Deshen thở dài một tiếng, hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy, ngay cả khi ta tận lực chống cự, có thể ngăn cản được không?
Tiếu Ân ngẩn ra, nói:
- Nếu ngài truyền ra lời đồn sẽ cho phân thân đi quấy rối hai đại lục khác, ta nghĩ ngay cả là nữ thần Ánh Trăng cũng sẽ vô cùng kiêng kị.
Rui Deshen nhìn thật sâu vào mắt Tiếu Ân, nói:
- Ta biết, nếu làm như thế, có lẽ sẽ cho đại lục của chúng ta hơn mười năm nữa để kéo dài hơi tàn. Nhưng nếu nữ thần giáng lâm, hoặc là cử tới một phân thân của người, như vậy ta sẽ như thế nào?
Tiếu Ân lập tức là lâm vào trầm mặc. Trước trận chiến cùng cự ma thần hôm nay, bọn họ còn đầy tự tin, nghĩ rằng ba vị ngàn năm truyền kỳ liên thủ, đối phó một thần linh suy nhược chẳng phải dễ như lấy đồ trong túi sao? Nhưng sau khi chân chính giao thủ, bọn họ mới hiểu được, hoá ra thần linh cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.
Nữ thần Ánh Trăng cũng không phải suy yếu như cự ma thần, mà là một vị thần ở đỉnh cao như mặt trời giữa ban trưa. Chỉ cần nghĩ đến vô số tín đồ của ả trong vũ trụ là đủ biết.
Đừng nói là bà ta giáng lâm xuống, cho dù chỉ là một phân thân, liền đủ để tiêu diệt Rui Deshen một trăm lần.
Tuy rằng Rui Deshen có lĩnh vực, cũng có năng lực phóng thích cấm chú.
Nhưng chỉ cần phân thân của nữ thần Ánh Trăng có thực lực tương đương cự ma thần, là đủ để cho cấm chú của Rui Deshen không thể phóng thích ra. Cho nên nếu nữ thần Ánh Trăng thật sự chuyện bé xé ra to phái phân thân xuống dưới, như vậy Rui Deshen tuyệt đối hết đường sống.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Urey nói:
- Được rồi, Rui Deshen, ngươi quả thật không thích hợp ở lại viên tinh cầu này, cho dù là đầu nhập về dưới trướng nữ thần cũng không phải là một chuyện tốt.
Urey khẽ lắc đầu, nói tiếp:
- Rui Deshen, nữ thần uy năng tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không phải thích hợp con người sở hữu. Muốn toàn bộ dân cư của ba khối đại lục trở thành tín đồ của nữ thần, chẳng phải là tương đương với việc từ bỏ tôn nghiêm của nhân loại, mà trở thành thú nuôi của nữ thần sao?
Rui Deshen khẽ cau mày, rốt cục nói:
- Urey, mỗi người có suy nghĩ khác nhau, ta không thể thuyết phục ngươi, nhưng đối với lựa chọn của ta, hy vọng ngươi cũng có thể tôn trọng.
Hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Kỳ thật, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giao hệ thống khống chế đại lục cho ngươi, cho ngươi thành người bảo vệ cho đại lục của chúng ta.
Urey quả quyết lắc đầu, hắn thậm chí còn không cần suy nghĩ chút nào đã cự tuyệt.
Ngay cả chức hội trưởng ma pháp công hội hắn còn không có hứng thú, làm sao đồng ý tiếp nhận trách nhiệm của Rui Deshen đây?
Rui Deshen cười ha ha hai tiếng, đột nhiên nói:
- Urey, nói thật, ta sớm đã chán ghét đối với trách nhiệm này. Vì sao bọn họ có thể rời khỏi tinh cầu, tìm cách tiến giai thành thần linh, còn chúng ta nhất định phải bị vây ở chỗ này không thể động đậy. Bảo vệ đám người thường đó ư? Ha ha, sau trăm năm làm chuyện đó, ta mới biết được, thì ra chính trong lòng ta thật sự không cam lòng.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Urey, nói rõ ràng từng chữ một:
- Ngươi không chịu trở thành người bảo vệ của Hoàng Kim đại lục, chẳng phải cũng vì như thế sao?
Urey ngẩn ra, lập tức cười khổ, ngậm miệng lại, cũng không nói gì nữa cả.
Ánh mắt Tiếu Ân lướt qua người bọn họ, trong lòng bất giác cảm thấy ngậm ngùi.
Ba vị ngàn năm truyền kỳ của ba khối đại lục, lúc trước từ bỏ cơ hội rời khỏi tinh cầu lựa chọn ở lại bảo vệ đại lục, nhưng sau vô số năm thời gian trôi qua, người kế nhiệm bọn họ cũng đã có ý tưởng khác. Trách nhiệm này đối với bọn họ mà nói, đã trở thành một gánh nặng hạn chế bọn họ phát triển.
Tuy nhiên để tay lên ngực tự hỏi, nếu là bắt Tiếu Ân làm ra một lựa chọn, vậy hắn sẽ làm như thế nào đây?
Chẳng qua là trong nháy mắt, trái tim hắn cũng đã nói cho hắn biết đáp án.
Chỉ sợ hắn cũng sẽ học theo Urey, không chịu gánh vác trách nhiệm này.
Dù sao, đối với người có tương lai rộng mở mà nói, bất cứ ai cũng không hy vọng bị bó buộc chặt chẽ tại cái tinh cầu gần như không có bao nhiêu hy vọng tiếp tục tiến giai này.
- Ngươi giết hắn, lấy ra thứ đó, rồi đi đi.
Tiếu Ân rốt cục mở miệng nói.
Khuôn mặt Urey và Rui Deshen hiện lên những cảm xúc khác nhau. Tuy nhiên bọn họ đều là người quyết đoán, nếu đã quyết định, tự nhiên không có khả năng lùi bước.
Rui Deshen nhanh chóng đi tới trước mặt khối băng, một cỗ lôi điện năng lượng trong nháy mắt ngưng tụ quanh người hắn, một lúc lâu sau hắn đột nhiên hỏi:
- Vô Danh tiên sinh, phải làm như thế nào mới có thể giết chết hắn và lấy được thần cách của hắn?
Vô Danh lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Muốn thí thần phải dùng cấm chú.
- Cấm chú?
Rui Deshen hơi sửng sốt, rốt cục cắn răng một cái, nói:
- Được!
Vô Danh dường như không có nghe thấy lời hắn nói, lại nói tiếp:
- Tuy nhiên nếu ngươi muốn đơn giản một chút. Hay là dùng Viên Nguyệt Loan Đao của Tiếu Ân cũng được. Thứ đó nếu có thể dễ dàng cắt đứt thân thể hắn, tự nhiên cũng có thể giết chết hắn.
Đám người Rui Deshen nhất thời ngẩn ra, ánh mắt nhìn Vô Danh đầy quái dị. Hoá ra vừa rồi đánh nhau trong thế giới của thần, hắn quả nhiên là có tận mắt chứng kiến. Chỉ có điều không biết vì sao, ngay cả ở thời điểm nguy hiểm nhất, hắn cũng không hề xuất hiện giúp đỡ.
Tiếu Ân không nói hai lời lấy Viên Nguyệt Loan Đao trong vòng cổ không gian ra đưa cho Rui Deshen.
Sau khi nhận cây loan đao kì dị, ánh mắt Rui Deshen ngưng trọng, huy đao như điện chém vào khối băng.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sử dụng thứ binh khí có hình dạng kì quái như thế này. Nhưng mà nhìn kỹ, rất giống một võ sĩ cầm một thanh đại đao đã theo mình trải qua trăm trận chém chém giết giết. Quả thật là có một không hai.
Sở dĩ hắn có thể có lực lượng và tốc độ như vậy, hoàn toàn là dựa vào thể chất cường hãn của cảnh giới truyền kỳ. Tuy nhiên, một đao này chém xuống, cũng không chặt đứt được khối băng, chỉ chém vào được một phần ba lớp băng ngoài là dừng lại.
Chừng đó thậm chí còn chưa tới da cự ma thần.
Sắc mặt Rui Deshen lập tức biến thành màu gan lợn, xám ngoét. Tuy nhiên trong lòng hắn đầy kinh hãi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn từng thấy qua Tiếu Ân dễ dàng cắt đứt hai cánh tay của cự ma thần, tự nhiên hiểu được thanh đao này có bao nhiêu sắc bén, mà hắn bước vào cảnh giới ngàn năm truyền kỳ đã mấy trăm năm, tự nhiên cũng hiểu được trong thân thể mình ẩn chứa lực lượng hùng mạnh đến mức nào.
Nhưng cho dù là như vậy, lại vẫn không thể làm suy suyển gì khối băng này, vậy thực lực của Vô Danh đã đạt đến trình độ nào?
Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Vô Danh, trong nhất thời không khí giữa các bên lập tức có chút ngượng ngùng xấu hổ lên.
Rốt cục, Vô Danh cũng giơ tay lên một chút, khối băng trên người cự ma thần bắt đầu tan ra, cuối cùng chỉ còn lại một lớp băng mỏng thì dừng lại.
Rui Deshen cảm kích nhìn hắn một cái, giơ tay chém xuống, không chút do dự chém một đao xuống...
Nửa ngày sau, Rui Deshen rốt cục cũng thu đao đứng lên, trên mặt hắn hiện lên nụ cười cực kỳ hài lòng. Hai mắt sáng ngời nhìn trong tay lúc này đã có thêm một tinh phiến đỏ như máu và lớn chừng móng tay. Thần cách của một vị thần tuy rằng đã suy nhược tới cực điểm, nhưng vẫn không phải thứ mà Rui Deshen có thể dễ dàng hủy diệt.
Tuy nhiên ý chí của Rui Deshen cực kỳ lạnh lùng cứng rắn, cứ như vậy hung hăng phân thây một thần linh trước mặt bọn họ.
Sau khi thi thể một thần linh bị mổ bụng phanh thây, óc văng khắp nơi, ngay cả Tiếu Ân nhìn cũng có chút không đành lòng.
Kỳ thật nếu theo sinh vật học phân chia, cự ma thần này trong mắt nhân loại, kỳ thật cũng chẳng khác gì ma thú. Nếu không, Tiếu Ân cũng không cho phép Rui Deshen làm chuyện tàn nhẫn như thế.
Rui Deshen cầm Viên Nguyệt Loan Đao trả lại cho Tiếu Ân, sau đó đặt tinh phiến đang cầm trong tay lên một tảng đá phẳng.
Động tác của hắn lập tức khiến cho Tiếu Ân sinh ra hảo cảm, Rui Deshen cũng không có suy nghĩ muốn chiếm bảo vật làm của riêng.
Kỳ thật, thấy được vật mà mình hằng tha thiết ước mơ ngay trước mắt, nếu nói không chút động tâm, đó tuyệt đối là nói dối. Nhưng Rui Deshen lại biết rất rõ thực lực mấy người đồng bọn này của hắn, cho nên cũng không dám có dị tâm gì.
- Chia như thế nào?
Rui Deshen nhẹ giọng hỏi.
Tiếu Ân cất Viên Nguyệt Loan Đao vào trong vòng cổ không gian, khẽ nhún hai vai, ra chiều không ý kiến.
Urey trầm ngâm, nhìn tinh phiến đang lấp lánh ánh đỏ đặt trên tảng đá, thì thào nói:
- Đây là thần cách sao?
- Chắc là đúng vậy.
Tiếu Ân mỉm cười nói, tuy nhiên trong lòng hắn lại bồi thêm một câu: “Đây là mảnh vỡ thần cách, chẳng đủ cho mình một lần chế tác, thậm chí xem ra còn phải chia đều cho ba người.”
Nói thật, thứ này, hắn thật sự cảm thấy chướng mắt!
Rui Deshen hít sâu một hơi, nói:
- Thần cách này chia ra làm ba phần, tuy rằng nhỏ một chút, nhưng cho dù là mảnh vỡ thần cách cũng có thể sử dụng.
Urey đưa mắt nhìn Vô Danh đứng bên cạnh vẫn trầm mặc không lên tiếng, chậm rãi gật gật đầu.
Trong lòng Tiếu Ân thật sự là không còn lời nào để nói. Chỉ vì một mảnh vỡ thần cách nho nhỏ, lại phải mạo hiểm thí thần đầy nguy hiểm. Chuyện này thật đúng là đầu tư và thu hoạch kém quá xa.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến Tiếu Ân cảm thấy có chút thu hoạch chính là hắn nhìn thấy rõ hơn một chút thực lực chân chính của Vô Danh.
Người này có được thực lực, e là còn cao hơn cự ma thần. Nghĩ đến Vô Danh, Tiếu Ân chợt nghĩ đến vật phẩm trang sức không gian. Tim Tiếu Ân đập mạnh liên hồi.
Một giọt nước không ngờ có được uy lực như thế. Như vậy vạn niên quang nguyên có linh thức cũng được Vô Danh coi trọng kia chẳng phải là cũng có thể có uy lực tương tự sao?
Nếu sớm biết như thế, khi ở thế giới của thần hắn đã sớm thi triển đòn sát thủ này.
Rui Deshen lấy một thanh đao nhỏ màu đen từ không gian vật phẩm trang sức ra. Vẻ mặt hắn khẩn trương dị thường.
Tuy rằng hắn là ngàn năm truyền kỳ, nhưng chuyện phân chia thần cách, trong cuộc đời có thể gặp qua mấy lần? Bất quá tuy tâm hắn không ngừng sôi sục, nhưng đôi tay vẫn ổn định không có một chút run rẩy.
Tiếu Ân nhìn thoáng qua thanh đao nhỏ trong tay hắn, lập tức biết thứ này rất có lai lịch. Xem ra ngay cả chuyện chia của sau trận chiến, cắt thần cách như thế nào hắn đều đã suy xét đến.
Ngay khi tiểu đao trong tay Rui Deshen sắp đụng chạm vào tinh phiến kia, trong nháy mắt, Vô Danh đột nhiên nói:
- Dừng!
Thân hình Rui Deshen khẽ run lên. Hắn yên lặng ngẩng đầu lên. Urey cũng tiến lên trước một bước, đứng sóng vai cùng Rui Deshen.
Đối với Vô Danh, hai người bọn họ vừa sợ vừa hãi, nhưng nếu vì thần cách, như vậy bọn họ cũng không tiếc đánh một trận.
Không ngờ, Vô Danh thản nhiên nói:
- Đây là mảnh vỡ thần cách, nhiều nhất chỉ có thể cắt thành hai phần. Nếu chia nhỏ hơn nữa, như vậy sẽ khiến cho thần lực sụp đổ, cuối cùng tự động tiêu tan.
Rui Deshen và Urey ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều có một chút hồi hộp.
Nếu lời Vô Danh nói là thật, vậy một đao này của hắn mà chém xuống...
Gần như là cùng lúc, cả hai vị đều không hẹn mà cùng đánh rùng mình. Nếu thật sự tiêu tan, như vậy bọn họ chỉ sợ phải lăn ra khóc.
Tuy nhiên, đây không ngờ chỉ là mảnh vỡ thần cách, hơn nữa còn chỉ có thể chia làm hai phần?
Trên mặt hai người bọn họ đều hiện ra một tia cười khổ, hai phần mảnh vỡ thần cách, ba người bọn họ nên chia nhau như thế nào đây?
Tiếu Ân trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt dừng lại trên xác chết của cự ma thần.
Lúc này, cự ma thần đã hoàn toàn tử vong, thần cách trên người cũng bị người ta lấy ra, không còn một tia sức sống.
Tuy nhiên, đối với ma pháp sư mà nói, hài cốt thần linh kỳ thật là có giá trị vô cùng lớn.
Tuy rằng sự quý giá của thứ này thua xa thần cách, nhưng ánh mắt Tiếu Ân lại nhìn tới đai lưng của cự ma thần đeo quanh hông bị cởi ra vứt lăn lóc đó.
Đai lưng này khảm hơn trăm viên ma hạch các loại cấp bậc và tinh thạch không rõ tên tuổi. Nếu Tiếu Ân không có cảm ứng sai lầm, đây là một đạo cụ ma pháp khác cấp bậc thần khí, cũng là kiện vật phẩm duy nhất có thể lấy được từ trên người cự ma thần.
Trầm ngâm một chút, những suy nghĩ của Tiếu Ân thay đổi thật nhanh, trên mặt lộ vẻ mê hoặc, hỏi:
- Hai vị, mảnh vỡ thần cách đến tột cùng là có ích lợi gì?