Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 23: Tử khí



- Nhất Hào! Ta kêu ngươi làm ra trạng thái cũ của hạm đội này, vậy ngươi xem xem đến tột cùng đã làm cái gì?

Tiếu Ân hơi chút hổn hển, nói:

- Những con thuyền ảo thuật này không ngờ còn hiểu được cờ hiệu? Còn hiểu được phối hợp? Trời ơi! Ngươi làm như vậy lại muốn ta làm thế nào giải thích mọi chuyện với người ta?

Nhất Hào thật cẩn thận quan sát vẻ mặt Tiếu Ân, bình thản nói:

- Chủ nhân, đây là do ngài dặn bảo, muốn ta hết sức biến thành giống một chút cho nên ta mới cho thêm một chút chương trình trí năng trong hệ thống ảo thuật này.

- Chương trình trí năng?

Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến:

- Ngươi đã có thể phục chế chương trình trí năng?

- Không. Đây chỉ là một vài đoạn ngắn đơn giản.

Lúc này Tiếu Ân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn đột nhiên phát hiện, hóa ra ở với Nhất Hào một chỗ thời gian quá dài khiến cho hắn có chút bỏ qua đối với sự trưởng thành của Nhất Hào.

Người này cũng đang không ngừng tiến bộ, hơn nữa mức độ tiến bộ rộng lớn không chút nào kém hơn so với mình.

Trầm ngâm một lát, Tiếu Ân rốt cục nói:

- Được rồi, việc này cho qua. Tuy nhiên về sau nếu không có ta cho phép, không thể cho thêm chương trình trí năng vào bất kỳ đồ vật gì.

Tiếu Ân nghiêm túc nói:

- Cho dù là một đoạn đơn giản nhất cũng không được!

Nhất Hào vội vàng gật đầu, chắc chắn nói:

- Ngài yên tâm. Ta đã viết những lời này của ngài vào trong danh sách, tuyệt đối sẽ không tái phạm.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, theo sau trong tai lại nghe thấy từng hồi tiếng động hoan hô. Đề tài nói chuyện của hai vị ma đạo sĩ bát tinh đến từ hai đại lục đã chuyển dời đến hắn và bội phục sát đất với năng lực ảo thuật của hắn. Hơn nữa còn hẹn sau khi trở về nhất định phải tra tìm rốt cục là ảo thuật gì có thể tạo thành biểu hiện thông minh trác tuyệt như vậy.

Khi nghe đến mấy câu nói này, sắc mặt Tiếu Ân không khỏi biến thành màu đen. Hắn rốt cục hiểu được hóa ra làm ra nổi bật quá lớn như vậy cũng không phải một chuyện làm người ta thoải mái.

Bọt nước tung tóe, thủy triều lên xuống, ánh mắt trời chiếu xuống mặt biển nhấp nhô long lanh.

Nhìn mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những biến hóa, trong lòng Tiếu Ân mơ hồ có chút hiểu được vì sao nhiều người nói đi xa là một chuyện nhàm chán nhất.

Sau khi đại đa số thuyền rời đi, đám người Tiếu Ân cũng chậm rãi đi hướng đại lục người da đen. Chẳng qua bọn họ cố ý thả chậm tốc độ càng ngày càng xa hạm đội chính.

Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong có liên hệ về linh hồn, nếu thật sự xảy ra tình huống bất ngờ, như vậy hắn tin tưởng Bạch Toàn Phong khẳng định có thể ứng phó. Bởi vì trên tay hắn có hai quyển trục Quang Minh Thần vực.

Có hai thứ này, trừ cấm chú ra, Tiếu Ân thật sự nghĩ không ra còn thủ đoạn gì có thể chống lại.

Hơn nữa cho dù là cấm chú cũng chỉ là phạm vi tấn công rộng hơn nhiều so với quyển trục Quang Minh Thần vực mà thôi. Nhưng nếu so về cường độ công kích trong phạm vi mà nói, Tiếu Ân có một loại dự cảm cho dù là uy lực cấm chú cũng chưa chắc so sánh được với quyển trục Quang Minh Thần vực.

Có hai quyển trục này, thêm vào tốc độ và thực lực bản thân Bạch Toàn Phong, Tiếu Ân tin tưởng hẳn không có bất kỳ cái gì có thể giữ chân hắn.

Về phần những chiến hạm do Bạch Toàn Phong hộ tống, có thể giữ lại thì giữ, nếu không thật sự bảo đảm Tiếu Ân cũng không hy vọng Bạch Toàn Phong ở lại chôn cùng.

Dù sao thì thân sơ cũng có sự khác nhau, đạo lý này Tiếu Ân hiểu được.

Tuy nhiên cũng may chuyện hắn lo lắng cũng không xảy ra. Theo Bạch Toàn Phong ở nơi đó truyền tin lại cũng không xảy ra bất ngờ gì. Ngược lại nơi của bọn Tiếu Ân thường xuyên truyền đến một cỗ dao động năng lượng mịt mờ.

Tuy rằng cường độ dao động năng lượng này cũng không lớn, chỉ là một tia rất nhỏ mà ngay cả hai vị ma đạo sĩ bát cấp Jonathan và Ruisi đều không phát hiện, nhưng cỗ năng lượng này lại không thể gạt được Tiếu Ân và Nhất Hào liên thủ dò xét.

Theo số lần rình mò từ phương xa truyền đến thường xuyên hơn, Tiếu Ân biết kế hoạch này của Ruisi đã thành công. Sự chú ý của đám pháp sư da đen đã bị đoàn thuyền hư ảo này hấp dẫn.

Sau khi đi được bốn ngày, hai người bọn Jonathan rốt cục phát giác không hợp lý, cũng phát hiện ra dao động năng lượng rình mò kia.

Hai vị ma đạo sĩ bát tinh tự thân tham gia phá hủy vài ma pháp nhãn ẩn thân, và đặc biệt đánh lui, đánh chết mấy pháp sư da đen.

Chỉ có điều theo biểu tình trên mặt bọn họ càng ngày càng ngưng trọng, rõ ràng đối thủ có cường giả không kém bọn họ.

Ngày thứ năm, dưới sự đề nghị của Tiếu Ân, một vòng năng lượng thật lớn bao phủ đoàn thuyền chậm rãi mọc lên. Phạm vi vòng phòng hộ này rộng, thực là cực kỳ rộng lớn, không ngờ bao phủ toàn bộ phạm vi năm dặm.

Tuy rằng đã sớm biết có một vòng phòng hộ như vậy nhưng lúc tận mắt nhìn đến, loại cảm giác này vẫn rung động như trước.

Giống như là ai cũng biết hổ là một loại mãnh thú vô cùng lợi hại, nhưng là cảm giác nghe nói và tự thân ở cùng hổ một chỗ thì chắc chắn không giống nhau.

Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân không phải là nhỏ, hơi chút cảm ứng hắn liền biết trận pháp phòng ngự siêu cấp này sợ là cố ý chế tạo cho chuyến đi này.

Tuy rằng trận pháp này bao phủ trong phạm vi năm dặm, nhưng độ cao cũng chỉ mấy chục thước, căn bản không lãng phí bao nhiêu.

Điểm này vô cùng tương tự với quyển trục kết giới thuộc tính ảo thuật do Tiếu Ân chế tạo. Bởi vậy có thể thấy được bên trong ma pháp công hội quả nhiên là người tài xuất hiện lớp lớp, cao thủ nhiều như mây. Ít nhất về mặt chế tạo ma pháp trận, có cao thủ không kém hơn so với Tiếu Ân.

Tuy nhiên người này hẳn là không có tài liệu ma pháp nghịch thiên như Long lân, cho nên hắn mới có thể khắc ma pháp trận chỉ dùng một lần này trên một ma pháp thuyền thật lớn. Chỉ có như vậy mới có thể phát huy hoàn toàn tác dụng của ma pháp trận này.

Nhưng nếu như vậy, một khi sử dụng ma pháp trận này thì chiến thuyền này cũng hoàn toàn báo hỏng.

Lấy một con thuyền cực lớn để thi triển một ma pháp, chuyện tài đại khí thô như vậy sợ là cũng chỉ có ma pháp công hội làm được.

Nhưng mà hơi tưởng tượng, nếu chỉ tính riêng giá trị của Long lân của mình, chỉ sợ vượt xa rất nhiều so với thuyền ma pháp được tạo ra từ rất nhiều tài liệu ma pháp này. Như vậy chẳng phải mình còn càng thêm phá sản hơn so với ma pháp công hội sao?

Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân không suy nghĩ về việc này nữa.

Nhìn thấy Tiếu Ân khen ngợi không dứt ma pháp trận này, và có một chút dấu hiệu siêng năng nghiên cứu, Jonathan không khỏi có chút ý tưởng nói:

- Tiếu Ân các hạ. Ma pháp thuyền này chính là do đích thân Hội trưởng đại nhân giám sát chế tạo. Ma pháp trận bên trên cũng là do lão nhân gia tự thân khắc mà thành.

Trong lòng Tiếu Ân khẽ động. Vị Hội trưởng đại nhân thần bí khó lường này dường như thật sự là một cao nhân không gì không làm được.

Chẳng những đám người Sloppy Burger bội phục sát đất thực lực của hắn, ngay cả mặt nghiên cứu ma pháp trận cũng có thành tựu không kém Nhất Hào lúc này.

Phải biết rằng, Nhất Hào có thể nói là do Hắc Long Vương dạy bảo từng tí mà ra. Lấy tri thức uyên bác biến thái của lão Long và những ma pháp trận thượng cổ biết được, thêm vào Nhất Hào này là máy tính có năng lực tính toán siêu cấp mới có được thành tựu ngày hôm nay. Mà vị Hội trưởng đại nhân thần bí kia lại có lai lịch thế nào?

Ngay khi Tiếu Ân đang suy nghĩ miên man, trên bầu trời chợt truyền đến từng tiếng kêu to thê lương.

Đám người Tiếu Ân ngơ ngác nhìn nhau, sử dụng Ưng Nhãn Thuật nhìn lại. Ở phía chân trời xa xa, không ngờ có một đám chim biển đông nghìn nghịt.

Chúng nó giống như là nổi điên, vỗ cánh như chạy nạn về phía đoàn thuyền.

Vòng phòng hộ có từng tia hào quang màu đỏ chuyển động trên bầu trời trong mắt bầy chim dường như không tồn tại. Theo khoảng cách kéo gần có thể thấy rõ ràng tròng mắt bầy chim màu đỏ như máu, tản ra một loại khí thế hung hãn thô bạo.

- Chúng nó đã bị người khống chế.

Jonathan than nhẹ một tiếng nói.

Vẻ mặt Ruisi âm trầm, nói:

- Đúng vậy, chúng nó bị người khống chế sử dụng. Tuy nhiên đây chỉ là đợt tấn công đầu tiên. Để cho ta tới ứng phó.

Jonathan nao nao nhìn bầy chim đến như che trời phủ đất, ánh mắt trong nháy mắt có chút chần chừ, không biết vì sao hắn nói như vậy.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười:

- Được. Vậy phiền toái Ruisi các hạ.

Ruisi gật gật đầu với Tiếu Ân, sau đó bay ra khỏi ma pháp vòng phòng hộ. Chỉ thấy hắn lấy từ trên người ra một vật giống như món đồ gốm sứ, mở phong ấn bên trên, nhanh chóng rải xung quanh vòng bảo hộ.

Jonathan cau mày hỏi:

- Hắn đang làm gì vậy?

Tiếu Ân bình tĩnh nói:

- Không biết. Tuy nhiên ta thấy hắn dường như sớm có phòng bị khi chuyện này phát sinh.

Sắc mặt Jonathan hơi đổi, hỏi:

- Ngài cho rằng hắn là nội gian? Không tốt, đoàn thuyền chúng ta…

Tiếu Ân không rõ khóc hay cười, nói:

- Ngài hiểu lầm. Hắn không có khả năng là nội gian.

Dừng một chút, Tiếu Ân nghiêm túc nói:

- Nếu nhóm hộ tống đầu tiên đến từ đại lục phía Nam đều là nội gian, như vậy lần này hai đại lục liên hợp chỉ hoàn toàn là nói đùa. Tuy nhiên ta nghĩ rằng hắn khẳng định biết một số tin tức chúng ta không biết cho nên mới có bố trí.

Sau khi nói xong, Tiếu Ân thầm than trong lòng. Theo thân phận khác nhau, có một số lời nói không thể dễ dàng kết luận. Bởi vì chỉ cần nói ra một số lời hoài nghi cũng rất dễ dàng làm cho người ta tin tưởng vô điều kiện. Đây là chuyện tốt nhưng hắn không thể biến chuyện tốt thành chuyện xấu.

Jonathan cũng là một người thông minh, sau một lát cũng nghĩ thông suốt các nơi mấu chốt. Nhưng lão vẫn có chút canh cánh trong lòng đối với việc Ruisi cố ý giấu diếm.

Dù sao lúc này cũng không phải lúc tầm thường, biết nhiều tin tức một chút luôn luôn tốt. Đối với loại người chuyên giấu việc này, không ai có hảo cảm cả.

Bầy chim trên bầu trời có tốc độ cực nhanh, rất nhanh liền đi tới phía trước cách vòng phòng hộ một trăm mét.

Đi đầu là một số chim biển to lớn, trên người nổi lên hào quang màu sắc khác nhau. Ngay sau đó, mấy trăm đạo ma pháp thiên phú giống như mưa rào xối xả rơi lên vòng phòng hộ.

Cũng may vòng phòng hộ này quả thật có chút kiên cố quá mức, ngay cả dưới số lượng như vậy đả kích cũng không chút tổn hao gì, ngay cả run rẩy một chút cũng không có.

Khóe miệng Tiếu Ân lộ ra một tia ý cười thản nhiên. Uy lực vòng phòng hộ này quả nhiên không ra ngoài dự đoán của hắn. Không hổ là xuất phát từ trong tay một lão quái vật ngàn năm thần bí khó lường, mạnh mẽ không thể tin nổi.

Có thể phát ra ma pháp thiên phú công kích tự nhiên là ma thú trên biển. Nhưng trong bầy chim nhìn như mây đen không có giới hạn này, chim biển bình thường không biết ma pháp vẫn chiếm cứ số lượng đa số.

Chúng nó từ sau bay lên, lấy thân mình làm thủ đoạn công kích, liều chết không lùi nhằm phía vòng phòng hộ này. Một con chim giống như là hải yến không thể nghi ngờ là có tốc độ nhanh nhất, giống như tia chớp theo sát ma pháp thiên phú công kích xông lên.

Trong nháy mắt nó liền vọt tới trên vòng phòng hộ hào quang màu đỏ lưu động.

Hồng quang chợt lóe, vòng phòng hộ dường như là sáng lên một chút giống như một chùm ma pháp tia sáng đánh lên, tạo thành chớp động. Theo sau hết thảy khôi phục bình tĩnh.

Con chim biển kia cũng không phá tan vòng phòng hộ, như thể là khoảnh khắc nó tiếp xúc với phòng họ tráo liền hoàn toàn biến mất.

Trong mắt Tiếu Ân, cảnh tượng này giống như là hình ảnh dừng lại, khiến cho trong lòng hắn gợi lên rung động vô cùng.

Người khác có lẽ nhìn không rõ sự ảo diệu trong đó, nhưng Tiếu Ân lại có thể thấy và cảm ứng được rõ ràng.

Ẩn chứa trong ma pháp vòng phòng hộ kia cũng không phải lực lượng bình thường mà có được năng lượng hủy diệt từ nguồn sáng cường đại vạn năm kia.

Vị Hội trưởng đại nhân thần bí kia không biết sử dụng phương pháp gì không ngờ có thể phân hủy nguồn sáng vạn năm, và phong ấn bên trong ma pháp trận.

Nếu là lúc bình thường thì không có gì, nhưng đối với những sinh vật chưa được phép mà chạm vào ma pháp vòng phòng hộ thì lại là một hồi tai nạn lớn.

Sử dụng ma pháp công kích còn đỡ, nhưng nếu cứng rắn xông vào như vậy chỉ sợ là cự thú hung dữ nhất cũng chỉ có một kết quả là bay hơi.

Năng lượng nguồn sáng vạn năm, ánh sáng và nhiệt độ mà ngay cả Tiếu Ân cũng không dám chạm vào. Trong trí nhớ của hắn, trừ tên Đại biến thái Vô Danh ra, ngay cả Hắc Toàn Phong thân xác cứng rắng cũng không dám nói có thể chịu được loại lực lượng siêu cấp này xâm nhập.

Tuy rằng thấy kết cục của đồng bạn nhưng đám chim biển này dường như không hề cảm giác, vẫn phát động công kích tự sát đối với vòng phòng hộ.

Vòng phòng hộ không ngừng sáng lên vô số điểm hào quang, mỗi một lần chớp lên đại biểu cho một con chim biển chết đi, hoặc là ma pháp thiên phú công kích.

Một cỗ khí tức giết chóc cường đại nhanh chóng tràn ngập ở trong này.

Vẻ mặt Jonathan âm trầm, nhìn Ruisi bị rất nhiều chim biển bao phủ, thấp giọng nói:

- Hắn đang làm cái quỷ gì thế? Không phải nói đám chim biển này do hắn xử lý sao?

Tiếu Ân lẳng lặng nhìn phía trên, dường như không chút nào bị cảnh máu tanh này ảnh hưởng. Hắn vô cùng bình tĩnh nói:

- Có lẽ hắn chỉ là muốn nhìn vòng phòng hộ của chúng ta đến tột cùng có uy năng cường đại đến thế nào.

Nói thật, tuy rằng Jonathan tràn ngập tin tưởng đối với ma pháp trận này, nhưng đối với người xuất thân không phải từ ma pháp công hội như Tiếu Ân mà nói cũng không phải không ôm tâm tư muốn nhìn cường độ vòng phòng hộ.

Sau một lát, một đạo hào quang kỳ dị chợt sáng lên, dao động ma pháp nhàn nhạt tràn ngập khắp không gian.

Trong bầy chim nhanh chóng có rối loạn, dần dần tràn lan sau đó nhanh chóng truyền ra.

Hai mắt Tiếu Ân và Jonathan đều sáng ngời. Tuy rằng bọn họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng hiểu được đây khẳng định là thủ đoạn của Ruisi. Hơn nữa có quan hệ rất lớn tới thứ kỳ quái lúc trước hắn rải ra.

Bầy chim rối loạn rốt cục truyền ra không thể khống chế.

Bày chim vô số vốn sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề đột nhiên tản ra khắp nơi. Chúng nó kêu sợ hãi, kêu vang vỗ cánh liều mạng muốn rời khỏi nơi đây.

Trên bầu trời nháy mắt liền bị các loại chim biển rậm rạp che phủ, bầy chim tán loạn che trời, che cả mặt trời. Mỗi một khắc đều có vô số chim biển vì các loại nguyên nhân mà mất đi năng lực bay lượn rơi xuống.

Có con trực tiếp rơi trên vòng phòng hộ, lập tức hóa thành từng tia khói mảnh, nhanh chóng biến mất.

Còn có một số rơi xuống biển, chúng nó phí công vỗ cảnh lại thủy chung không thể bay lên, cuối cùng trở thành thực vật trong bụng cá hoặc ma thú dưới biển.

Tuy nhiên loại tình huống này cũng duy trì thời gian không lâu. Đám chim biển mất đi khống chế lựa chọn đầu tiên là trở về sào huyệt mà không ở lại đây tiếp tục giằng co nhận cái chết.

Không bao lâu, bầy chim biển che trời kia rốt cục biến mất không còn.

Bầu trời một mảnh trong sáng dường như không thấy cảnh tượng tráng quan vừa rồi. Chỉ có điều vô số xác chim trên mặt biển, còn có một số liều mạng giãy dụa cuối cùng. Khắp nơi đập vào tầm mắt là một mảnh bừa bãi.

Đương nhiên bọn người Tiếu Ân biết, nhiều nhất một ngày nơi này hết thảy đều khôi phục như cũ.

Đặc tính của biển cả có thể dễ dàng tiêu hóa sạch sẽ những thứ này mà không để lại dấu vết gì… Thậm chí có muốn tìm một số xác chết còn sót lại cũng là muôn vàn khó khăn.

Sau khi hết thảy khôi phục bình tĩnh, Ruisi cũng chậm rãi hạ xuống. Trên mặt hắn vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút gợn sóng gì.

Tiếu Ân và Jonathan vẫn chờ hắn ở chỗ cũ, khi Ruisi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời linh động của hai vị này, trên mặt lập tức có thêm một tia cười khổ. Hắn biết động tác của mình đã khiến hai vị này nghi ngờ.

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân hỏi:

- Ruisi các hạ. Chẳng lẽ ngài thật sự không có gì muốn nói với chúng ta sao?

Ruisi do dự một lát, rốt cục bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:

- Được rồi. Đã đến lúc này ta cũng không giấu diếm gì nữa.

Hắn dường như dứt bỏ hết thảy băn khoản, thân thể thả lỏng:

- Tiếu Ân các hạ. Jonathan các hạ. Kỳ thật bầy chim biển tấn công lúc này và bão táp lúc trước đều là pháp thuật nào đó đến từ đại lục phía Nam chúng ta.

Hai mắt Jonathan sáng lên, hắn rốt cục hiểu được lần trước Ruisi vì sao nhất định kiên định như vậy yêu cầu phân chia đoàn thuyền.

- Pháp sư đại lục phía Nam vì sao lại giúp đỡ bọn họ?

Tiếu Ân chậm rãi nói:

- Các ngươi hẳn là phải đồng mình với chúng ta mới đúng.

Trên mặt Ruisi hiện lên một tia cười khổ, nói:

- Bất kỳ một thế lực nào trên đại lục đều không có khả năng bền như thép. Trong một năm này, trên đại lục chúng tôi có hai quốc gia không chịu hợp tác với Hoàng Kim đại lục, cuối cùng bị tất cả quốc gia liên thủ diệt sạch. Nhưng trong hai quốc gia này có ba vị ma đạo sĩ, cuối cùng chỉ đánh chết một người, hai người còn lại may mắn chạy trốn đến đại lục người da đen.

Hắn dừng một chút, trầm giọng nói:

- Trong đó có một vị ma đạo sĩ cấp bậc cửu tinh là Hama Toba. Hắn chính là một chuyên gia chân chính khống chế biển cả và ma thú không trung. Hắn am hiểu nhất chính là chỉ huy hàng loạt chim biển, thủy quái và sử dụng ma pháp thủy hệ gây sóng gió trên biển.

Ma đạo cửu tinh?

Sắc mặt Jonathan khẽ biến, nói:

- Không ngờ lại có loại cường giả cấp bậc này! Các ngươi hẳn là phải nghĩ biện pháp giải quyết mới đúng.

Ruisi tức giận nhìn hắn một cái, nói:

- Đương nhiên chúng ta nghĩ biện pháp. Dược phẩm vừa rồi chính là chúng ta dùng bí phương tinh luyện ra để giải trừ khống chế chim biển của hắn. Mất thủ đoạn này, uy lực hắn có thể phát huy ra ít nhất giảm xuống hơn ba phần trở lên.

Jonathan rầu rĩ không vui nói:

- Cũng chỉ là ba phần mà thôi. Ruisi. Đây chính là cường giả cửu tinh đại lục phía Nam các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi biết rõ hắn sẽ xuất hiện cũng không phái cường giả cùng cấp bậc đối phó sao?

Quốc gia của Hama Toba nếu đã hủy diệt, đương nhiên hắn sẽ hận Hoàng Kim đại lục và đại lục phía Nam thấu xương.

Hơn nữa thực lực của hắn cũng chỉ phát huy trăm phần trăm trên biển cả. Như vậy thằng ngu cũng biết, lúc này trong số người ngăn chặn đoàn thuyền khẳng định có người này.

Cho nên Jonathan mới có thể oán giận đám cường giả đứng đầu đại lục phía Nam. Chỉ phái tới một ma đạo sĩ bát tinh chẳng lẽ có thể chống cự vị cường giả cửu tinh kia?

Ruisi đầu tiên trầm mặc một chút, sau đó cười lạnh hai tiếng, nói:

- Đại lục phía Nam chúng ta vốn chuẩn bị một vị cường giả cửu tinh chuyên môn đối phó với Hama Toba.

- Vậy bọn hắn đâu?

Jonathan mừng rỡ trong lòng, chẳng lẽ bọn họ còn ẩn núp trong đám người, chuẩn bị giả heo ăn thịt hổ sao?

Tiếu Ân cũng hơi kinh hãi. Hắn đã sớm sử dụng lực lượng hợp thể với Nhất Hào kiểm tra trên thuyền ba lần nhưng cũng không phát hiện bất kỳ cường giả cửu tinh nào. Chẳng lẽ năng lực ẩn nấp của những người đó rất mạnh mẽ, ngay cả sự hợp lực của mình và Nhất Hào để có thể giấu diếm?

Ruisi ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, cuối cùng nói ra một câu khiến mọi người im bặt:

- Trước khi xuất phát, hắn gặp chuyện nên không tới nữa.

Jonathan căm tức liếc mắt nhìn đối phương một cái, một hơi tức giận không phát ra. Hắn lớn tiếng chất vấn:

- Vì sao không tới?

Tiếu Ân tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt hắn cũng không tránh khỏi âm trầm xuống. Đây dường như không phải một dấu hiệu tốt.

Ruisi bị hai người bọn họ nhìn chăm chú, cũng không thất kinh, chỉ thản nhiên nói:

- Jonathan các hạ. Ta nhớ lúc này hộ tống, Hoàng Kim đại lục ban đầu cũng sắp xếp một vị cường giả cửu tinh. Vì sao không thấy bóng dáng hắn?

Vẻ mặt Jonathan lập tức xấu hổ, lửa giận vừa rồi đã sớm ném lên tới chín tầng mây.

Tuy nhiên khi nhìn Tiếu Ân, hắn vẫn miễn cưỡng nói:

- Tiếu Ân các hạ và Bạch Toàn Phong các hạ không phải là hai vị cường giả cửu tinh sao?

Ruisi ha ha cười lạnh. Hắn yên lặng nhìn Jonathan vẻ mặt trào phúng. Dần dần vẻ mặt già nua của Jonathan mơ hồ có chút đỏ lên, cũng không biện bạch gì nữa.

Lúc này cho dù người ngu thế nào cũng biết trong đó khẳng định có điều bí ẩn.

Ánh mắt Tiếu Ân chậm rãi chuyển qua trên mặt bọn họ, trong lòng cũng có chút khó hiểu. Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Một người chậm rãi từ góc âm u đi ra, người này đã sớm đứng ở đó nhưng cũng không ai dị nghị gì về sự tồn tại của hắn. Đồng dạng, trên cơ bản mọi người coi hắn như không khí vậy.

Nhưng mà người này lại đi nhanh tới trước mặt mọi người, hắn đứng thẳng giống như cây thương!

Trên người hắn có sát khí do dùng huyết chú mạnh mẽ tạo thành, điều này chưa chắc đại biểu hắn có thực lực cường đại cỡ nào nhưng lại cho thấy hắn là một nhân vật sát tinh. Sinh mạng chết trong tay hắn tuyệt đối không ít.

Điểm này chỉ cần từ thái độ cung kính của Edward - một quý tộc hải tặc cùng hung cực ác – đối với hắn là có thể thấy được một chút đầu mối.

Hắn chẳng những có được thực lực làm cho người ta e ngại, đồng dạng cũng có trái tim hung ác làm người khác e ngại.

Chỉ có điều, lúc đối mặt với những ma đạo sĩ cao nhất này, hắn lại kiềm chế cực tốt. Nhưng lúc này, hắn không chút nào che giấu, phóng ra một mặt cuồng nhiệt nhất của mình.

- Các vị pháp sư đại nhân tôn quý. Ta chỉ là một gã tướng quân trên chiến trường, đối với nhiều việc ta đều không rõ, cũng không suy nghĩ cẩn thận.

Burn ngẩng đầu, trong mắt không ngờ mang theo một tia linh hoạt, sắc bén hiếm thấy. Đối mặt với nhiều ma pháp sư có thể dễ dàng đánh chết hắn bất cứ lúc nào, biểu tình này của hắn thật sự làm người ta không thể tin nổi.

Nhưng lời hắn nói khiến cho Tiếu Ân rất giật mình, cũng bị chìm vào không thể tin nổi thật sâu.

- Ba tháng trước, chúng ta nhận được tin tức các quốc gia Hoàng Kim đại lục đồng ý liên thủ phái mười tên ma đạo hộ tống, mà đại lục phía Nam cũng thế. Nhưng vào nửa tháng trước, hoặc phải nói là trước khi sắp xuất phát, ma đạo sĩ các quốc gia cùng nhau rời khỏi, mà cường giả đại lục phía Nam lại chỉ có một mình Ruisi các hạ đến.

Thanh âm Burn mang theo một hương vị đau xót dữ dội, nhẹ nhàng chấn động thần kinh cứng cỏi của Tiếu Ân:

- Ta chỉ muốn biết, đây là vì sao?

Jonathan và Ruisi nhìn nhau. Trong mắt bọn họ đồng thời nổi lên một tia không thể tin.

Trong lòng bọn họ, Burn hiển nhiên không đủ cân lượng. Nếu không phải lúc này có tâm tư khác, cho dù không giết hắn chết tại chỗ sợ là cũng làm cho hắn nằm vài ngày.

Tiếu Ân liếc mắt nhìn mọi người một cái, đột nhiên bật cười ha hả, nói:

- Hai vị. Chuyện này hẳn là có liên quan đến ta chứ?

Tuy rằng hai vị này che che giấu dấu thủy chung không chịu nói rõ nhưng thằng ngu cũng biết chuyện này khẳng định có liên quan đến mình.

Jonathan có chút khó coi cười, rốt cục thở dài một tiếng nói:

- Tiếu Ân các hạ. Xin tha thứ, chúng ta không muốn chuyện như vậy xảy ra.

Tiếu Ân tươi cười đầy mặt, hỏi:

- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, có thể nói cho ta biết chứ?

Ruisi đột ngột ngắt lời, nói:

- Đó là bởi vì ngài có danh tiếng quá lớn.

- Danh tiếng của ta?

Tiếu Ân nhíu mày. Danh tiếng của mình quá lớn có liên quan gì đến việc những người kia rời khỏi?

- Ở trên Hoàng Kim đại lục, tuy rằng ma pháp công hội và các quốc gia hợp thành liên quân, nhưng liên quân và công hội dù sao cũng là hai hệ thống.

Ruisi nghiêng đầu nhìn Jonathan cườilạnh nói:

- Jonathan các hạ. Ta nói không sai chứ!

Jonathan tuy mặt trầm như nước nhưng cũng không có phản bác.

Tiếu Ân hoạt kê nhìn lại, không thể tưởng được Ruisi rõ như lòng bàn tay mọi chuyện của Hoàng Kim đại lục.

- Tiếu Ân các hạ, liên quân ma pháp sư và công hội mặc dù biểu hiện ở ngoài là một chủ thể quân thảo phạt nhưng nội bộ lại vẫn là hai hệ thống khác nhau. Tuy rằng không đến mức công kích lẫn nhau nhưng có một loại cảm giác không hợp nhau.

Tiếu Ân khẽ gật đầu. Tuy vấn đề này không phải mới xuất hiện mà theo thực lực ma pháp công hội không ngừng bành trướng, cuối cùng mới có thể hình thành một cục diện cổ quái như vậy.

Thanh âm lạnh như băng của Ruisi vang lên trong nơi không quá rộng rãi này:

- Tiếu Ân các hạ hiện giờ là nhân vật nổi tiếng trong ma pháp công hội. Nếu ngài yêu cầu nhất định phải trở thành pháp sư thủ tịch lần hộ tống này, như vậy các ma pháp sư liên quân các nước làm sao đồng ý đứng dưới. Bọn họ không rời khỏi mới quái dị.

- Từ từ.

Sắc mặt Tiếu Ân cổ quái, nói:

- Ta thừa nhận lúc này pháp sư hộ tống là ta nhưng lúc nào ta yêu cầu trở thành pháp sư thủ tịch lần hộ tống này?

Tuy rằng danh vị này cũng chẳng qua là một danh hiệu mà thôi, sau khi đoàn thuyền an toàn tới nơi sẽ tự động hủy bỏ. Nhưng tất cả ma pháp sư gia nhập đội ngũ hộ tống này, trong quá trình hộ tống đều phải phục tùng mệnh lệnh của hắn. Đây là tác dụng và quyền lực của ma pháp sư thủ tịch.

Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong lúc này là hai ma đạo sĩ cửu tinh duy nhất trong chuyến đi này, cho dù hắn có tâm không lo cũng không có khả năng chối từ.

Tuy nhiên hắn cũng thật không ngờ rằng, vì danh hiệu mà hắn cho rằng không chút ý nghĩa này không ngờ lại có nhiều ma đạo sĩ như vậy rời khỏi hành động hộ tống.

Ánh mắt ba người đồng thời tập trung lên người Jonathan. Vị ma pháp sư già này xấu hổ mỉm cười vài tiếng, nói:

- Lấy thực lực và danh vọng của Tiếu Ân các hạ hiện giờ, chức ma pháp thủ tịch đương nhiên chỉ có một mình ngài đảm nhiệm. Ngoài ra, còn có ai có tư cách này?

Những lời này không nói sai. Lấy biểu hiện của Tiếu Ân trên đại lục người da đen, đó chính là một lần đánh chết mười vị ma đạo sĩ. Như vậy làm sao có ai dám nói hắn không có tư cách đây?

Chỉ có điều ma pháp sư các quốc gia khẳng định không nghĩ như vậy. Bọn họ nghĩ rằng đánh không lại cũng có thể trốn đi, cho nên cuối cùng không ngờ lại không một ai đi theo.

Nếu ngay cả đám ma đạo sĩ trên Hoàng Kim đại lục đều như vậy, chẳng lẽ còn trông cậy vào đám cường giả đại lục phía Nam bán mạng?

Bọn họ có thể phái ra một vị ma đạo sĩ giữ mặt mũi đã là phi thường hết lòng, tận tình tận nghĩa.

- Jonathan các hạ. Đám ma đạo sĩ đó hẳn là đến từ liên quân các quốc gia phải không?

- Phải.

Jonathan không chút do dự nói:

- Vốn ma pháp công hội muốn phái các ma pháp sư hồng bào đi hộ tống nhưng Thống Soái liên quân lại nói ý nghĩ lần đầu tiên đổ bộ rất quan trọng. Hẳn là giao cho liên quân các quốc gia đến làm cho nên bọn họ mới trăm phương nghìn kế mời đội hình mười vị ma đạo sư cường đại như vậy cố ý yêu cầu chúng ta chỉ làm người đứng xem là được.

Khuôn mặt Tiếu Ân mơ hồ co rúm lại, rốt cục nói:

- Cho dù bọn họ bất mãn ta là hậu sinh tiểu bối, nhưng là bọn họ hộ tống đều là con em quân đội các quốc gia. Chẳng lẽ bọn họ có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy sao?

Jonathan và Ruisi kinh ngạc nhìn Tiếu Ân. Tuy rằng bọn họ không trả lời nhưng tất cả mọi người đã biết đáp án từ trong mắt bọn họ.

Hai vị này là đang hỏi lại. Vì sao không thể vứt bỏ?

Sắc mặt Burn cực kỳ trắng nhợt, hơi thở hắn đều có chút nặng nề.

Không ngờ vì nguyên nhân thoạt nhìn cực kỳ buồn cười như vậy lại tạo thành nguyên nhân lực lượng hộ tống suy yếu. Mà biểu hiện của đám ma đạo sĩ đó khiến hắn cảm thấy thất vọng và mệt mỏi sâu sắc. Chuyện như vậy quả thật khiến cho vị dũng sĩ thủ tịch liên quân nhóm đầu tiên này cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Hắn lặng lẽ cười, nói:

- Ở trong lòng các ma pháp sư tôn quý, chúng ta còn có thể được coi là người không?

Tiếu Ân hơi hơi sửng sốt, trong một câu nói này ngưng tụ biết bao máu và nước mắt chua xót!

Ba mươi vạn người cứ thế bị đám ma đạo sĩ kia vứt bỏ, chỉ là vì tranh giành một danh vị buồn cười. Bọn họ thậm chí ngay cả lời chào cũng không nói đã vứt bỏ.

Có lẽ, trong lòng bọn họ muốn chờ đợi đám ma pháp sư đại lục da đen cường đại một chút, làm cho hạm đội này, thậm chí ngay cả bản thân Tiếu Ân cùng nhau chôn vùi.

Nhìn Burn, Tiếu Ân dường như cảm nhận được một chút tâm tình của hắn lúc này, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, đổi lại một ánh mắt cảm kích.

Quay đầu, Tiếu Ân nhìn chằm chằm Jonathan, nói:

- Nếu bọn họ rời khỏi, như vậy vì sao ma pháp công hội không tiếp thủ?

Hắn vung tay lên, cắt đứt lời Jonathan sắp nói, nói:

- Không nên nói cho ta ma pháp công hội không có đủ người. Nếu ta không tính sai, trong hệ thống bồi dưỡng pháp sư hồng bào mấy vạn năm khẳng định có đủ người để thay vị trí bọn họ.

Jonathan nuốt một ngụm nước bọt chua xót, nói:

- Tiếu Ân các hạ. Pháp sư các quốc gia liên minh không phục ngài nổi danh. Bọn họ nghĩ rằng, ngài là người mới ma pháp công hội đẩy ra chèn ép bọn họ. Cho nên nếu ngài có thể độc lập hoàn thành hành động vĩ đại lần này khẳng định có thể đè ép khí thế bọn họ, ngày sau có thể tuyệt đối chiếm thế chủ động.

Tiếu Ân yên lặng nhìn hắn, khuôn mặt hơi đỏ của Jonathan dần dần trắng ra, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn Tiếu Ân.

Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Tiếu Ân chậm rãi nói:

- Ta xem ra cũng không phải ta chiếm cứ chủ động, mà là ma pháp công hội chiếm cứ chủ động chứ!

Jonathan do dự một chút, nói:

- Tiếu Ân các hạ. Đại lục người da đen cũng không phải một mảnh tan rã. Muốn bắt bọn họ phải có một chỉ huy thống nhất. Ngài cho rằng quyền chỉ huy này giao cho ma pháp công hội hay là giao cho các quốc gia liên minh giằng co không rõ thì tốt hơn?

Tiếu Ân hoàn toàn không có gì để nói. Tuy rằng hắn không phải là nhà quân sự, nhưng tốt xấu đời trước thời đại tin tức bùng nổ hắn cũng xem qua một ít nội dung phương diện này.

Ở trong chiến tranh, đương nhiên cần một bộ Thống Soái hiệu suất cao.

Theo phương diện này mà nói, ma pháp công hội cũng không làm sai. Nếu là giao quyền Thống Soái cho các pháp sư do các quốc gia tạo thành liên minh, như vậy dưới điều kiện mỗi quốc gia có ích lợi khác nhau, Tiếu Ân có thể tượng tượng được kết quả cuối cùng của trận chiến tranh này.

Tuy nhiên, lý tính biết làm như vậy là đúng nhưng thật sự đến lượt mình tham dự vào trong, bị ma pháp công hội gài một phen, trở thành quân cờ trong tay bọn họ lợi dụng thì bất cứ kẻ nào cũng không cảm thấy cao hứng.

Mà càng làm hắn cảm thấy căm tức chính là: Tuy hắn biết rõ đây là thế cờ giữa ma pháp công hội và các pháp sư quốc gia liên hợp, thậm chí còn có đại lục phía Nam nhưng hắn lại không thể vung tay mặc kệ.

Bọn họ có thể không đặt ba mươi vạn sinh mạng này trong lòng, có thể coi những người này là pháo hôi xử lý.

Nhưng Tiếu Ân lại không làm được. Ít nhất khi chuyện này xảy ra trước mắt hắn, hắn không thể làm như không thấy tính mạng những người này.

Lỗ tai nghe được tin đồn và tính mạng rõ ràng trước mắt đó là hai loại cảm thụ khác nhau.

Trừ loại người máu lạnh chân chính mới không lùi bước trước tình huống như vậy. Huống chi lấy sự hiểu biết và tự tin của Tiếu Ân về thực lực của chính mình thì càng không chịu dễ dàng vứt bỏ như vậy.

- Được rồi.

Tiếu Ân quay mặt qua chỗ khác, ánh mắt không nhìn bất cứ kẻ nào, nói:

- Lúc này đây ta sẽ dùng hết sức lực tận hết khả năng đưa mọi người đến đại lục người da đen.

Trên mặt Jonathan lập tức hiện ra một mảnh vui mừng, mà vẻ mặt Ruisi thì không chút thay đổi. Còn Burn thì khom lưng thật sâu hướng về Tiếu Ân, nói:

- Tiếu Ân các hạ. Cảm ơn!

Lúc này đây hắn phát ra cảm kích từ trong lòng, bất kể là ánh mắt hay là hành động đều biểu lộ hết thảy không thể nghi ngờ.

Sắc mặt Ruisi khẽ biến, nói:

- Bên ngoài dường như có chút động tĩnh, ta đi trước xem xem.

Dứt lời, thân hình hắn như điện bay ra thuyền lớn.

Jonathan đang muốn rời đi theo lại nghe thanh âm Tiếu Ân lãnh đạm nói:

- Jonathan các hạ. Ta không nhớ là đã đáp ứng gia nhập ma pháp công hội lúc nào.

Jonathan cười khổ một tiếng, nói:

- Tiếu Ân các hạ. Ngài dù sao cũng là học trò trực hệ của Sloppy Burger các hạ. Mà hắn lại là người được chọn phó hội trưởng kế tiếp. Còn có, ở thành Louis…

Hắn tạm dừng một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt Tiếu Ân, rốt cục nói:

- Chúng ta cũng chưa từng tuyên bố ngài là pháp sư ma pháp công hội. Chẳng qua là bọn họ hiểu lầm mà thôi.

Tiếu Ân cười khổ trong lòng, sớm biết ma pháp tháp kia là một củ khoai lang phỏng tay. Thiên hạ này quả nhiên không có bữa cơm miễn phí.

- Jonathan các hạ. Xin thay ta chuyển đến cho Phó hội trưởng Paxton đại nhân. Sau khi tới đại lục người da đen, ta đi thăm dò tình hình đại lục. Về phần chuyện khác, ta cũng không tham gia.

Dứt lời, Tiếu Ân xoay người bước đi. Jonathan muốn nói lại thôi, rốt cục thở dài một hơi thật dài, ảm đạm rời đi.

Tiếu Ân về tới phòng của mình, quay đầu lại hỏi:

- Vô Danh. Ta làm như vậy, đúng hay sai?

Thật lâu sau, không thấy Vô Danh trả lời, hắn kinh ngạc xoay người. Chỉ thấy Vô Danh đang ngồi tứ bình bát ổn trên ghế. Đối với những lời này của Tiếu Ân, hắn làm như chưa từng nghe thấy.

Tiếu Ân hơi chút nhăn mày, hơi chút tăng giọng điệu lại hỏi một lần nữa.

Vô Danh rốt cục ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:

- Không sao cả.

Tiếu Ân ngẩn ra, chợt nghe hắn nói tiếp:

- Ngươi hẳn là đi con đường của mình, không cần lãng phí thời gian ở những việc nhỏ này.

Im lặng hồi lâu, Tiếu Ân rốt cục hiểu được ý tứ của hắn.

Hóa ra chiến tranh giữa hai đại lục trong mắt hắn không ngờ là việc bé nhỏ không đáng kể.

Tiếu Ân chăm chú nhìn Vô Danh hồi lâu, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là, “tầm mắt và ý tưởng giữa người với người vì sao lại có sự khác nhau lớn như vậy chứ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv