Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 4 - Chương 1: Khe Nứt Lớn



- Dida đại tát mãn, ngài đã tới.

Tiếu Ân khẽ cười, hướng về vị danh vọng tối cao giữa sân cúi đầu thật sâu.

Dida phất tay, nói:

- Đúng vậy, ta mang theo một ít thanh niên đến đây.

Tiếu Ân nhìn qua mấy người này, nhân số cũng không nhiều, mới được hơn hai mươi người, đều là lang nhân tát mãn, nhìn ra thực lực bọn họ nhiều nhất cũng chỉ sàn sàn với đám Lai An, nhưng trên người họ lại có mùi huyết tinh nồng đậm.

Trong những người này, Tiếu Ân chỉ nhận thức một người, đó là chiến tranh tát mãn Seth, được xưng là đại biểu một thế hệ thanh niên Lang Nhân đế quốc.

Hiện giờ làn da Seth ngăm đen, khuôn mặt anh tuấn phủ lên một loại cảm giác cương nghị.

Trong một năm gần đây, bất kể thực lực hay tâm tính đều có biến hóa thật lớn. Tiếu Ân âm thầm đoán, trừ mình ra, sợ ở bên trong chỉ có Hắc Toàn Phong đứng bênh cạnh Mary mới có thể làm được nhất kích tất sát.

Về phần đám Kim tuy rằng lợi hại, nắm giữ một ít pháp thuật đặc thù, nhưng nếu cùng hắn đơn đả độc đấu, chưa chắc có thể chống nổi.

Tuy nhiên, trừ Seth, mọi người còn lại rõ ràng còn kém một cấp bậc, ngay cả so với Mary cũng không bằng được.

Khóe miệng mỉm cười, hoàng kim kết giới và sát lục kết giới liên hợp hiệu quả, quả nhiên người bình thường không thể so bì.

- Tiếu Ân, mấy người đằng sau ngươi cũng là đi cùng sao?

Ánh mắt Dida thoáng nhìn đám Kim, không khỏi hiện lên một tia dị sắc.

Tuy rằng đám người Kim trầm mặc đi sau lưng Tiếu Ân. Nhưng khi bọn họ trải qua một năm thí luyện trên đại thảo nguyên, cho dù là Mary, trong tay cũng dính nhiều huyết tinh. Hơn nữa thường xuyên luyện tập trong sát lục thiên mạc, sát khí lây nhiễm trên người cũng không kém hơn phần đông lang nhân.

Giờ phút này ánh mắt năm người cùng đám lang nhân đối diện cũng không hiện ra chút yếu thế. Biểu hiện như vậy tự nhiên khiến Dida thấy ngoài ý muốn.

Tiếu Ân gật đầu mạnh một cái, nói:

- Đúng vậy, ta muốn đem bọn họ đi cùng.

Dida do dự một chút, nói:

- Tiếu Ân, tiến vào khe nứt thời không, cũng không phải cùng xuất hiện cùng một chỗ.

- Ta hiểu được.

Tiếu Ân đã định liệu trước cười nói:

- Ta tin tưởng thực lực của bọn họ.

Dida khẽ gật đầu. Nhắm mắt lại không nhắc lại nữa.

Harrison lập tức tiến lên một bước, ôm chặt lấy Tiếu Ân, nói:

- Huynh đệ, ngươi muốn ta thu mua quyển trục cấp sáu cấp bảy, có phải muốn sử dụng bên trong đó không?

- Đúng vậy.

Tiếu Ân cũng không giấu diếm, điểm này ai cũng thấy được.

Harrison thở dài một hơi, nói:

- Huynh đệ, đây là ta chuẩn bị cho ngươi, đã cố hết sức.

Dứt lời, hắn lấy ra mười quyển trục ma pháp đưa đến. Tiếu Ân xem lại cẩn thận vài lần, không khỏi nhướn mày, nói:

- Ở đây làm sao đều là quyển trục ngũ cấp phụ trợ ma pháp?

Harrison chỉ về phía trước, nói:

- Rất đơn giản, trong khe nứt thời không, tất cả đạo cụ vượt quá năng lực công kích của chính bản thân đều mất tác dụng, mà thứ duy nhất có thể dùng là phòng hộ hay phụ trợ ma pháp.

Tiếu Ân nhuớn mày, thất kinh hỏi:

- Còn có chuyện như vậy?

- Đương nhiên.

Harrison nghiêm mặt nói:

- Tuy nhiên nếu tự thân thi triển công kích ma pháp sẽ không bị hạn chế.

Tiếu Ân đưa mắt nhìn về phía Dida. Vị lão tát mãn mỉm cười, nói:

- Ngươi yên tâm, sát lục thiên mạc là phụ trợ hình ma pháp, nó cũng không có công hiệu trực tiếp giết người.

Thả lỏng tâm tư ừ một tiếng, tuy nhiên trong lòng Tiếu Ân bổ sung một câu, sát lục thiên mạc tuy rằng không trực tiếp có hiệu quả giết người, nhưng có thể khiến người ta phát cuồng, hiệu quả cuối cùng cũng không khác gì nhau.

Cầm quyển trục trong tay phân phát cho đám Kim, tuy rằng mỗi người họ trong tay không có dưới hai mươi quyển trục lồng phòng hộ cấp năm, nhưng nhiều thêm vài cái lúc nào cũng tốt.

- Harrison, nhân số các ngươi cũng không phải là nhiều.

Tiếu Ân nhìn hết từ đông sang tây một lát, nói:

-Holyfield cùng Grossman đâu?

- Đương nhiên bọn họ đi cùng người của quốc gia họ.

Harrison giải thích nói:

- Thời gian khe nứt thời không mở ra suốt một ngày, hơn nữa phạm vi rất lớn, bất cứ ai cũng có thể đi vào dễ dàng, không cần tập trung trước cùng một chỗ.

Tiếu Ân giật mình gật đầu, nói thật, trong những người này không nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ấy, trong lòng hắn còn có chút tiếc nuối. Harrison nhỏ giọng, nói:

- Tiếu Ân, Juliana nhờ ta chuyển lời. Nàng ở đế đô chuẩn bị gia yến phong phú, nếu ngươi có thể trở về, liền nhanh đi gặp nàng.

Thấy được sự hâm mộ trắng trợn không chút nào che dấu trong mắt Harrison, Tiếu Ân hít sâu một hơi, nói:

- Ta biết rồi, ngươi nói cho nàng, ba tháng sau, ta nhất định sẽ quay về.

- Thời gian lưu lại trong khe nứt thời không chính là ba tháng, khi ba tháng thời gian kết thúc, tất cả các sinh vật tiến vào chỉ cần còn sống, bất kể là thân ở nơi nào, đều sẽ bị truyền tống về địa điểm đã tiến vào trước đó.

Về phần sinh vật đã mất đi sinh mệnh, tự nhiên cũng chỉ có ở trong khe nứt thời không làm chất dinh dưỡng.

Harrison mở miệng, nói có chút chua:

- Juliana chỉ đối với một mình ngươi như vậy, tiểu tử ngươi đúng là quá may mắn.

Tiếu Ân ung dung cười, nói:

- Đó chẳng qua là bạn bè chúc phúc nhau thôi, không có ý gì đặc biệt.

Vẻ mặt Harrison không tin, hắn đang muốn nói tiếp, bất chợt biến sắc, nghiêng đầu nhìn về phía sâu trong dãy núi.

Một đạo hào quang xuất hiện từ hư không, không ai có thể nhìn ra đạo hào quang này đến như thế nào, ngay cả Dida cũng ngưng mắt, lộ ra một tia hồ nghi và kinh dị.

Ngay cả với thực lực và tu vi của lão bây giờ vẫn không nhìn ra lai lịch đạo hào quang.

Chậm rãi, một cỗ khí tức hùng vĩ tràn ngập, theo dãy núi Ishtar tầng tầng lớp lớp khuếch tán ra xung quanh.

- Cỗ khí tức này tuy rằng hùng mạnh nhưng không bá đạo, giống một mảng hải dương mênh mông vô tận, có thể bao dung hết thẩy.

Thân thể Dida khẽ run, lão mạnh mẽ áp chế khí tức của mình.

Trước mặt cỗ khí tức không tên, đến cả Dida cũng cảm thấy bản thân nhỏ bé, trong lòng lão bỗng dưng có một tia mất mát. Giống như đã trèo lên đỉnh núi, vốn nghĩ rằng mình đã đứng trên đỉnh cao cao của thế giới, đang lúc hăng hái, lại đột nhiên phát hiện tại đây có một ngọn núi khác còn cao hơn.

Đối mặt với ngọn núi cao đột nhiên xuất hiện, lão thấy ngọn núi mà mình đã đem hết toàn lực để leo lên đỉnh, chẳng qua chỉ là một con dốc nhỏ mà thôi.

Trong lúc nhất thời, khí thế của Dida bị áp chế đến mức thấp nhất. Đối mặt với cỗ khí tức không thuộc nhân gian này, lão thậm chí còn không biết phải ứng phó thế nào.

Ngược với Dida đau khổ chống đỡ, đám người Tiếu Ân lại có vẻ thảnh thơi rất nhiều, bọn họ lẳng lặng nhìn phương xa, nhìn đạo hào quang thình lình hiện ra hình thành cảnh tượng kì diệu.

Thực lực của bọn họ xa không bằng đại tát mãnDida cho nên không cách nào chân chính cảm nhận được chỗ khủng bố của cỗ khí tức này.

Đó cũng là may mắn và cũng là bất hạnh của bọn họ.

Nếu bọn họ có thể cảm nhận được cỗ khí tức cường đại này, như vậy chỉ sợ đến can đảm tiến vào khe nứt thời không cũng đánh mất.

Thật lâu sau, cỗ khí tức cuối cùng cũng biến mất, mà ở chỗ sâu trong dãy núi lại phát ra vô sô hào quang mãnh liệt.

Hào quang có hồng, lam, bạch, ba loại màu sắc khác nhau. Chúng như đèn nê ông lóe sáng không người. Sau một lát, một quầng sáng thật lớn bao phủ phạm vi hơn mười dặm hiện ra trước mắt mọi người.

Trong quầng sáng, các màu sắc dần dần biến hóa, cuối cùng hợp thành một thể, không ngờ lại biến thành ánh kim quang rực rỡ.

Chỉ có điều loại hào quang này và năng lượng bộ tộc Hoàng Kim không giống nhau, không có hiệu quả trị liệu kì diệu vô cùng.

Sắc mặt Tiếu Ân hơi đổi, phạm vi cực lớn, quầng sáng này đã bao phủ ma pháp động mà bọn họ vất vả dựng lên vào trong đó.

Vào lúc này, hắn đã hiểu được, vì sao ở dãy núi Ishtar không có ai cư trú.

Nếu là người thường hay tát mãn, pháp sư cấp thấp các loại, là không có thực lực cư trú lại đây. Nhưng là cao thủ có thực lực đều biết chuyện khe nứt thời không. Biết trong dãy núi thần bí này có lực lượng cường đại như vậy. Nếu ở lâu trong đó, trời biết sẽ gây ra phản ứng đặc thù gì.

Cũng chỉ có loại mù tin tức như Tiếu Ân mới có thể tạo ma pháp động ở nơi này.

Quay đầu lại nhìn đám Kim, cũng nhìn nhau thất sắc, hiển nhiên cũng nghĩ tới cùng vấn đề.

Tiếu Ân run run khóe miệng, hắn hạ quyết tâm, đợi sau lần này bình an trở về, nhất định phải chuyển nhà.

Dãy núi Ishtar tuy là một nơi tu hành tốt, nhưng có khe nứt thời không làm hàng xóm. Thật là một sự kiện khiến người ta đau tim.

Hào quang màu vàng từ trên trời rơi xuống, vạn đạo kim quang tụ lại, toàn bộ mặt đất bị màu sắc hoàng kim bao phủ, giống như phủ thêm một kiện y phục đẹp đẽ rực rỡ.

Hào quang ngưng tụ cùng nhau thành một vòng tròn lớn tinh khiết màu vàng, như đang nhìn xuống đất, dùng ánh mắt thương hại quét qua hết thẩy trên thế gian.

Cảnh tượng như vậy thật sự làm người ta rất rung động, liền ngay cả Tiếu Ân đã xem qua phim ảnh nhiều cũng hoàn toàn bị thất thần.

Tại trước mặt đạo hào quang, bộ phim nào cũng nực cười như trẻ con. Đặc biệt loại hơi thở thần bí càng có lực lượng đi vào lòng người.

Thật lâu sau, mấy bóng người bay lên. Bọn họ phóng về phía quầng sáng, vô thanh vô tức, thân ảnh họ chui vào trong quầng sáng không còn thấy dấu vết gì nữa.

Tiếu Ân như vừa tỉnh mộng, thở dài, cao giọng nói:

- Chúng ta, cũng đi thôi.

Đám người Kim lên tiếng, trong mắt mỗi người đều lóe ra thần sắc kích động. Có thể tiến vào quầng sáng to lớn vĩ đại như vậy, ngay cả bản thân có chết cũng không tiếc nuối.

Harrison tiến lên một bước, ôm chặt Tiếu Ân và đám Đức Lỗ Phu một cái, nói:

- Nhớ kỹ, trở về.

- Yên tâm.

Trên mặt Tiếu Ân nở nụ cười tự tin, sau đó mang theo mọi người bay vào trong quầng sáng.

Vô số người từ bốn phương tám hướng cùng bay hướng về một chỗ, trong bọn họ cũng có người quen biết, cũng có không quen. Bên trong họ có lang nhân tát mãn, cũng có pháp sư nhân loại, có Tuyết Lang Nhân, cũng có hắc quỷ.

Dida hơi hít sâu một tiếng. Ba tháng sau, sẽ có bao nhiêu người có thể còn sống mà từ trong đó đi ra, và trở thành ngàn năm truyền kì đây?

Một đạo lôi điện phá nát không trung, kèm theo tiếng sấm trời long đất lở, nó như muốn nghiền nát cả vũ trụ.

Tại lúc sấm sét đi qua, kim sắc điện quang như kiếm chém cùng lúc buông xuống, xuất hiện bên người Tiếu Ân.

Từng đợt từng đợt mồ hôi lạnh từ trên người Tiếu Ân chảy ra không chút lưu tình, dường như là trong nháy mắt đã khiến hắn ướt đẫm mồ hồi.

Vào lúc hắn tiến vào quầng sáng, hoàn cảnh xung quanh đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bầu trời quang đãng ngàn dặm không mây chơi biến mất, thay vào đó là sấm sét vô cùng vô tận. Vào giờ khắc này, Tiếu Ân giống như một tia lôi điện sinh ra trong mắt bão. Tiếng sấm sét ầm ầm hóa ra vô số hào quang ở xung quanh hắn, không ngừng lóe lên.

Trong hoàn cảnh ác liệt đó, Tiếu Ân đã mất cảm giác thời gian, không gian, đồng dạng ma pháp nguyên tố vô cùng hỗn loạn, căn bản không thể hình thành hệ thống phòng thủ hữu hiệu.

Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi Tiếu Ân nghĩ hắn không thể kiên trì được nữa, sắp nổi điên, trước mắt chợt sáng ngời, các loại dị tượng đều biến mất, thì hắn đã hiện ra trên một khối hoang sơn màu đỏ.

Hắn nằm trên mặt đất, hòn đá sắp xếp bất qui tắc khiến hắn toàn thân khó chịu.

Chậm rãi đứng lên, nhướn mắt nhìn, nhập vào mắt đều là một màng màu đỏ giống nhau. Ở tít cuối tầm mắt, dường như có màu sắc khác, nhưng cái đó Tiếu Ân không thể dễ dàng nhìn đến.

Lấy thông tấn khí thiết bài đặc chế từ túi ngực ra, Tiếu Ân nhẹ nhàng bấm một cái, chỉ chốc lát sau, trên ma pháp tinh thạch hiện ra sáu cái điểm nhỏ.

Sáu điểm nhỏ này đều có màu sắc khác nhau, đại biểu vị trí mỗi người.

Thấy được cảnh tượng này. Tiếu Ân thở nhẹ nhõm, xem ra Nhất Hào suy đoán đúng, nơi này tuy không thể sử dụng ma pháp để liên lạc từ xa, nhưng sử dụng khoa học kỹ thuật lại không có vấn đề.

Nhìn lên vài điểm nhỏ trên huỳnh thạch phân bấm một cái, đó là cách liên lạc đã đặt ra trước đó, thiết bài đều ở trong túi trong áo mọi người, mỗi khi có người gọi, sẽ có chấn động nhỏ.

Loại chấn động này cũng không dẫn đến ma pháp dao động, cũng không có âm thanh gì. Nhưng trải qua huấn luyện, mọi người đều có thể nhận ra dễ dàng.

Tiếu Ân sở dĩ phải đặt ra hình thức nhắc nhở như vậy, chính là sợ bọn họ vừa vào khe nứt thời không, liệu gặp được chuyện gì nguy hiểm, mà nhắc nhở như vậy sẽ giảm mức ảnh hưởng đến mức thấp nhất.

Sau một lát, mấy điểm nhỏ lần lượt sáng lên.

- Làm ta sợ muốn chết...

- Trời ạ….

- Thần tích...

Các âm thanh khác nhau liền truyền ra từ thiết bài, mỗi người đều cảm thán.

Như vậy cũng không kì quái. Trải qua cảnh tượng vừa rồi, ngay Tiếu Ân cũng suy nghĩ phải hét lên kích động.

- Bình tĩnh một chút.

Tiếu Ân cao giọng nói.

Trong thiết bài lập tức im lặng xuống. Tiếu Ân vừa lòng gật đầu, những người này vẫn là kính sợ đối với mình.

- Các ngươi hiện tại an toàn chứ? Hoàn cảnh xung quanh thế nào? Tiếu Ân hỏi trước

Sau nửa ngày, tất cả mọi người đều trả lờì vị trí của mình.

Căn cứ theo lời mọi người và điểm khoảng cách nhỏ trên huỳnh thạch suy đoán, vị trí Lai An và Đức Lỗ Phu gần nhau, mà Carter và Kim cũng không xa.

Nhưng Tiếu Ân và Mary liền có vẻ không ổn,vị trí bọn họ cách xa mọi người nhất, ít nhất trong thời gian ngắn không thể cùng hội hợp.

Sau khi hiểu rõ tình huống, Tiếu Ân thuận miệng hỏi:

- Mary, Hắc Toàn Phong đâu? Ngươi thả nó ra chưa?

Mary mới kinh hô một tiếng, khẩn trương nói:

- Ta quên mất.

- Ách...

Mọi người đều không còn gì để nói, liền ngay cả người hỏi là Tiếu Ân trong thời gian ngắn cũng không biết nói gì.

- Mary, ngươi nhanh lên, thả Hắc Toàn phong ra đi.

Nửa ngày sau, Đức Lỗ Phu nổi giận đùng đùng nói.

Ngay sau đó, một tiếng kêu lớn vang dội, hưng phấn rống lên truyền ra từ thông tấn khí, khiến mọi người muốn ném thiết bài xuống, che tai chạy trốn.

- Quản tốt Hắc Toàn Phong.

Tiếu Ân nghiệm mặt nói:

- Nơi này không phải chỗ bình thường. Không cần gây chú ý.

Mary ủy khuất lên tiếng, nàng đưa mắt nhìn quái vật cao mười thước bên người, thật sự không nghĩ ra cách nào có thể khiến nó không gây chú ý với người khác.

- Hiện tại, Kim và Carter, Lai An và Đức Lỗ Phu, các ngươi tận lực tranh thủ, hai người tập hợp một chỗ có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Tiếu Ân phân phó nói:

- Chúng ta đều đi tới khu vực trung tâm, sau đó chờ mọi người tập hợp, trên cơ bản là có thể an toàn.

Quả thật, lấy thực lực vài người bọn họ, nếu có thể tập trung một chỗ, như vậy hẳn là đủ để tự bảo về mình trong này.

Mọi người đáp ứng, thu lại thông tấn thiết bài, nhận định phương hướng lẫn nhau rồi đi.

Dida từng nói qua, ở nơi này có vô số kỳ ngộ, chỉ cần may mắn, cho dù là nhặt được thần khí trong truyền thuyết cũng không phải không có khả năng.

Tuy nhiên không ai biết thần khí ở chỗ nào, tất cả mọi người chỉ có thể bằng chính vận may của mình đi tìm.

Tiếu Ân đi một đoạn đường, nhưng điểm đen biểu thị chính mình ở ma pháp tinh thạch kia dường như chưa di động một chút, vậy cũng biểu hiện ra tỉ lệ bản đồ to lớn, vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Cũng may là thứ đồ chơi này dù sao cũng là thiết bị công nghệ cao, sau khi thông qua phân tích,Tiếu Ân nhanh xong nhận định chính xác vị trí của mình.

Một giờ sau, Tiếu Ân lại liên hệ mọi người một lần nữa, nói cho họ phương vị hành động một lần, khiến cho những người này có đại khái cảm giác về phương hướng.

Nếu không, cho dù là có thiết bị liên lạc như thiết bài cũng rất khó làm người ta tìm được chuẩn xác phương vị của nhau ngay lập tức.

Tuy nhiên trong một giờ lộ trình, Tiếu Ân cũng nhìn thấy vài người, trong đó có hai hắc quỉ pháp sư và một tát mãn thú nhân.

Tuy rằng song phương ánh mắt cũng không có thiện ý, nhưng cuối cùng là cảnh giác lẫn nhau rồi an toàn tách ra.

Có lẽ vì vừa mới tới đây, cho nên mọi người có lòng đề phòng, cũng không nguyện ý phát sinh xung đột cùng người khác.

Dùng thông tấn thiết bài liên hệ với bọn Kim, bọn họ cũng gặp phải tình huống tương tự. Phỏng chừng trong một đoạn thời gian này, tất cả mọi người sẽ bảo trì khắc chế nhất định.

Dù sao nơi này cũng không phải địa phương an toàn, nếu gặp một người đánh một người, chỉ sợ tên đầu tiên mất mạng chính là tên ngu ngốc như vậy.

Trong vài người duy nhất không có gặp phải ánh mắt địch ý, không ngờ là Mary mang theo Hắc Toàn Phong.

Tuy rằng nàng cũng từ xa nhìn thấy những người này, nhưng bọn họ vừa thấy Hắc Toàn Phong to cao mười thước, liền lập tức trốn xa. Điểm này khiến Mary vui mừng mà cũng cảm thấy tiếc nuối.

Tiếu Ân tại khu hồng thạch chậm rãi đi bộ. Xa xa cũng có vài người trong tầm mắt cũng di động.

Tuy nhiên khác với bọn họ là, Tiếu Ân là có mục tiêu để đi, mà bọn họ đi vô mục đích, tìm tòi ở xung quanh.

Về phần có tìm được thứ gì tốt, vậy phải xem vận may bản thân.

Đột nhiên, phía trước cách đó không xa truyền đến từng đạo năng lượng ba động, vài người phụ cận cũng có biểu tình khác nhau, có kẻ đôi mắt chớp động hào quang nóng lòng muốn thử, lặng lẽ bí mật đi về phía trước, có người lại xoay người, ly khai không chút lưư luyến.

Những người lựa chọn đi lên tự nhiên là muốn thừa cơ chiếm tiện nghi. Tiếu Ân hơi suy nghĩ một lát, cũng học mấy người kia, lén lút tới gần.

Tuy nói rằng nơi này đều là một khu hồng thổ không có gì cản trở tầm mắt, bất kể ai cũng thể dễ dàng thấy xa, nhưng muốn không kinh động người đang đánh nhau cũng không phải việc gì khó.

Chỉ cần thu liễm hơi thở bản thân, sẽ không dẫn đến địch ý của người ở đó.

Đến lúc Tiếu Ân đến gần, trong mặt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.

Ở chính giữa chiến trường có ba người, một là hắc quỉ pháp sư cả người ngăm đen, một là thú nhân tát mãn, một kẻ còn lại không ngờ là một quái nhân cả người phát ra màu lam nhạt hào quang.

Tên quái nhân này trừ thân thể toàn bộ là màu lam nhạt, trên đầu lại có một cái bướu lớn. Tuy nhiên hắn thi triển pháp thuật sắc bén dị thường, tuy là nguyên tố ma pháp bình thường, nhưng đã hoàn toàn áp chế tên hắc quỉ pháp sư và thú nhân tát mãn.

Đương nhiên, cũng là do hai người không quen biết, cho nên không dám yên tâm liên thủ, nếu không hai người liên thủ sẽ không yếu hơn tên quái nhân da xanh.

Ba người bọn họ tuy rằng không ngừng kích phát ma pháp, nhưng vẫn còn có chừng mực, không đến mức liều mạng, hơn nữa ba người bọn họ mơ hồ thủ hộ một bộ xương ở trung tâm. Người ngoài chỉ cần lộ ra ý tới gần bộ xương đó, đều bị mọi người tập trung.

Tiếu Ân thoáng nhìn qua bộ xương một cái, lập tức minh bạch nguyên nhân bọn họ đánh nhau.

Ở bên cạnh bộ xương vô danh, không ngờ có một cay ma pháp trượng lấp lánh ánh sáng hai màu.

Theo ma lực dao động trên ma trượng, không ngờ còn hơn một bậc so với ma pháp trượng trong tay đại pháp sư Helmo.

Đối với tam tinh ma pháp sư mà nói, hấp dẫn như vậy là rất mãnh liệt.

Tiếu Ân nhìn quanh, nhìn mọi người xung quanh một vòng.

Trong chỗ này, trừ ba người đang đánh nhau, người bên ngoài tính cả hắn bên trong còn có năm người. Xa xa có lẽ còn có mấy người linh tinh, nhưng đều là tránh đi xa xa, rõ ràng là không muốn tham gia vào.

Trong mắt bốn người bên cạnh đều có vẻ tham lam, Tiếu Ân còn thấy được trong mắt họ bốn chữ “tình thế bắt buộc”.

Đột nhiên, một người xuất ra một cuốn ma pháp quyển trục và xé rách, trên người hắn lập tức bao phủ một vòng bảo vệ màu xanh nhạt.

Tiếp đó, hắn chạy nhanh tới, lấy hết sức bình sinh chạy về phía bộ xương.

Tốc độ người nọ cực nhanh, quang mang trên người ẩn hiện khiến người ta có thể đoán ra, trong nháy mắt hắn đã thêm vào Khinh Linh thuật, các pháp thuật phụ trợ linh tinh khác.

Nhưng tốc độ hắn dù nhanh, người xung quanh cũng không chậm.

Gần như cùng lúc hắn xuất ra quyển trục, bốn người đang xem gồm cả Tiếu Ân, bốn người khác đều đồng thời chuẩn bị một ma pháp. Hơn nữa ba người đang giao thủ cũng lập tức tách ra, ma pháp trượng trong tay hay thiên phú ma pháp cũng đánh về phía người nọ.

Bảy đạo quang mang nhan sắc bất đồng gần như đồng thời đánh lên ma vòng bảo hộ ma pháp của người nọ.

Ma pháp phòng hộ màu lam nhạt lay động kịch liệt một trận, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Sắc mặt người nọ nháy mắt trắng bệnh, nhưng là nhìn thấy ma pháp vòng bảo hộ không ngờ có thể ngăn trở một kích sáu người liên thủ, trong mắt mới hiện lên một tia măn mắn.

Hắn không dừng lại, chạy tới bên cạnh bộ xương, giơ tay bắt lấy ma pháp trượng chói mắt kia.

Đột nhiên, ba đạo toàn phong thuật không hẹn mà cùng lúc quét qua người hắn.

Trong sân, quái nhân da xanh cùng hắc quỉ pháp sư và một người đứng xem đều là theo bản năng thi triển toàn phong thuật, sức gió mãnh liệt nháy mắt cuốn người kia vào trong đó.

Tuy nhiên ba người bọn họ thi pháp cực kì cẩn thận. Toàn phong thuật di động trong phạm vi cực nhỏ, không ngờ đều tránh đi bộ xương trên mặt đất, càng không cần nói ma pháp trượng trên đó.

Tiếu Ân vừa mới giơ tay lên, nhưng ngay tại lúc toàn phong thuật chuẩn bị kích phát lại mạnh mẽ dừng lại.

Nếu xem năng lực phản ứng, Tiếu Ân tuyệt đối không kém một ai ở đây, phản ứng của hắn thậm chí còn nhanh hơn một bậc so với ba người thi triển toàn phong thuật vừa rồi.

Vào lúc tên kia xuất đầu, tình nguyện làm cái đích cho mọi người công kích, muốn cướp đoạt ma pháp trượng và sử dụng quyển trục vòng bảo hộ để chặn mọi người tấn công xong, toàn phong thuật của Tiếu Ân cũng đã hình thành.

Hắn biết, dưới loại tình huống này. Có thể không tổn thương bộ xương trên mặt đất, không làm người khác hiểu lầm mà vẫn có thể ngăn cản người này đoạt ma pháp trượng, cũng chỉ có toàn phong thuật.

Nhưng, ngay khi ma pháp của hắn sắp hình thành, cảm giác nhạy bén nói cho hắn, hiện trường đã có ba người cùng có phản ứng tương tự.

Tuy rằng tốc độ bọn họ chậm hơn một chút so với Tiếu Ân, nhưng loại tốc độ phản ứng này vẫn có thể nói là khủng bố như trước.

Trong lòng Tiếu Ân vừa động, ma pháp đã chuẩn bị tốt nửa đường dừng lại, trống rỗng tiêu tán.

Cũng may mắn là Tiếu Ân sớm đã luyện ma pháp đến mức tùy tâm sở dục, nếu không ngay cả khi muốn hủy bỏ nửa chừng cũng không dễ làm.

Quả nhiên, ba người kia đồng thời kích phát toàn phong thuật, hơn nữa hoàn toàn giống cách mà Tiếu Ân muốn.

Dưới sự khống chế tinh chuẩn của họ, lực lượng ba đạo gió xoáy phát huy tới cực hạn, hình thành một lực lượng xé rách đặc biệt.

Tên pháp sư kia rõ ràng nhìn thấy ma pháp trượng còn cách mình trong gang tấc, hơn nữa ma pháp vòng bảo hộ cũng khiến hắn tạm thời không sợ bất cứ kẻ nào thương tổn trong thời gian ngắn, nhưng ở sự liên thủ của ba đạo toàn phong thuật, thân thể hắn bị kéo về sau, ma pháp trượng càng ngày càng xa tầm tay.

Sauk hi thấy ba đạo toàn phong thuật phối hợp ăn ý, Tiếu Ân và những người xem đều rùng mình.

Cao thủ, đây là cao thủ chân chính, chẳng những có thể ngắn ngủi trong hai giây kích phát tam cấp ma pháp, hơn nữa thường nhân không thể làm được loại kỹ xảo chế này.

Theo điểm này có thể thấy, ba người bọn họ đều có cảm giác và năng lực khống chế siêu cường đối với phong hệ ma pháp, chẳng qua không biết có phải ma pháp sư chuyên tu phong hệ không.

Một đạo hồ quang đột nhiên sáng lên, phát ra trên một người khác, rốt cục có một người lại một lần nữa kích phát ma pháp, đánh tới hướng vòng bảo hộ của tên kia.

Công kích của hắn lập tức làm mấy người khác phản ứng lại. Tiếu Ân cũng làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, một phát rồi một phát nữa phóng ra tia nhiệt liên tiếp bắn về phía ma pháp vòng bảo hộ của người kia.

Trừ một người sử dụng ma pháp công kích cấp bốn là hồ quang thuật, còn lại ba người đều dùng ma pháp công kích cấp ba.

Đương nhiên, tuy rằng lực công kích ma pháp của ba người Tiếu Ân xa không bằng hồ quang thuật, nhưng là ma pháp cấp ba thắng ở tốc độ nhanh hơn một bậc, lấy tổng lực công kích đến xem, dường như cũng không kém cỏi.

Tiếu Ân vừa không ngừng thi pháp, vừa làm ra vẻ đã dốc hêt toàn lực.

Bộ dáng của hắn có vẻ vô cùng chân thật, hơn nữa thuận lợi lừa gạt mọi người.

Trong này trừ việc biểu diễn của Tiếu Ân, chính yếu là gương mặt hắn trông quá trẻ tuổi.

Nếu là loại lão già bốn mươi tuổi như Kim và Lai An xuất hiện trong này, như vậy bọn họ đóng giả giống đến mấy cũng vô pháp khiến người khác hoàn toàn tin tưởng. Nhưng Tiếu Ân thì khác, tuổi thật của hắn mới hai mươi hai, hơn nữa do vẫn kiên trì rèn luyện quảng bá thể thao, khiến hắn nhìn còn trẻ hơn tuổi thật một hai tuổi.

Đúng là do bộ mặt nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, gương mặt còn rất trẻ con, cho nên khiến mọi người xung quanh đều tin tưởng, tiểu tử này nhất định vừa mới tiến giai ma pháp sư không lâu, cho nên mới biểu hiện kém cỏi như thế.

Dù sao, suy từ mình ra, bọn họ sẽ không tin tưởng tiểu tử này là một siêu cấp thiên tài có thể ở trước tuổi hai mươi đã tấn thăng ma pháp sư chính thức.

Mặc dù trước đó cũng không tiến hành phối hợp lần nào, nhưng bảy tên ma pháp sư phối hợp dường như khá ăn ý.

Ba người phụ trách toàn phong thuật tiến hành khống chế người nọ, khiến hắn không thể thoát khỏi toàn phong thuật. Mà bốn người còn lại phụ trách dùng ma pháp tấn công, chậm rãi tiêu hao năng lượng ma pháp vòng bảo hộ của người đó.

Một lúc sau, ma pháp vòng bảo hộ màu xanh nhạt kì dị lắc lư biên độ càng lúc càng lớn, ai cũng biết thứ này kiên trì không được lâu.

Người ở bên trong thật sự hối hận không kịp, hai tay hắn giơ cao, vận chuyển toàn bộ ma lực chống đỡ vòng bảo hộ nhìn qua dường như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Tiếu Ân trong tâm lắc đầu liên tục, kì thật có thể có ma pháp vòng bảo hộ cứng hơn cả mai rùa này, sức chiến đấu của người này cũng không thể khinh thường.

Nếu ngay từ đầu bị toàn phong thuật tập kích, hắn không dùng ma lực duy trì vòng bảo hộ mà sử dụng ma pháp tiến hành phản công...

Như vậy ở tình huống Tiếu Ân không muốn bại lộ toàn bộ thực lực, khả năng hắn toàn thân thoát đi khá lớn.

Nhưng người này rõ ràng không có kinh nghiệm chiến đấu nhiều lắm, ở giờ phút đó không xuất ra dũng khí liều mạng, cùng người khác cá chết lưới rách, mà là điều động ma lực duy trì vòng bảo hộ kích phát từ quyển trục.

Cứ như vậy, tuy rằng có thể cho vòng bảo hộ duy trì hơn được một lúc, nhưng hắn đã không có tinh lực và năng lực chạy thoái vòng vây của mọi người

Quả nhiên, trong vòng bảo hộ, sắc mặt tên kia ngày càng trắng, rồi trong mắt dần trở nên đỏ bừng. Đây là dấu hiệu lực lượng tinh thần hao tổn quá mức, có thể thấy hắn sẽ không kiên trì được.

Rốt cuộc, sau một hồ quang thuật, ma pháp vòng bảo hộ cuối cùng vỡ tan.

Gần như cùng lúc đó, ba đạo toàn phong thuật vồ lấy hắn, bao phủ cơ thể hắn bên trong cuồng phong.

Tiếng kêu thảm thiết, thê lương mà tuyệt vọng phát ra giữa không trung, nhưng không được bao lâu liền biến mất.

Không ai quan tâm kết cục người này, ở tình huống ma lực hao hết không còn, rồi bị cuối vào toàn phong thuật bay cao trên không trung, ngu ngốc cũng biết kết quả chờ hắn là gì.

Tiếu Ân thầm kêu đáng tiếc một tiếng, trên người người đó không ngờ có một tấm ma pháp vòng bảo hộ quỷ dị như vậy, có thể còn bảo bối khác, nhưng dưới tình huống như vậy, căn bản không có cách thu làm của riêng.

Dựa theo hắn phỏng đoán, tên này là ma pháp thế gia đệ tử, cho nên mới có thực lực cao và quyển trục phòng hộ cao cấp, nhưng kinh nghiệm lâm địch lại yếu kém một bậc.

Nếu đổi lại là pháp sư tự do bình thường, chỉ cần ở ngoài lăn lộn vài năm, tuyệt đố sẽ không làm chim đầu đàn.

Hiện trường sau khi bảy người liên thủ làm rớt tên pháp sư kia lại lâm vào một loại cục diện giằng co.

Ánh mắt mỗi người đều bất thiện, âm trầm khiến người ta sợ hãi.

Tiếu Ân hơi xoay người, chậm rãi lui về sau. Biểu hiện của hắn lập tức dẫn người chú ý, nhưng cũng như hắn nghĩ, không ai ngăn trở hắn.

Tuy rằng thực lực Tiếu Ân xem bề ngoài cũng không mạnh, nhưng đối với họ mà nói, đối thủ cạnh tranh ít đi kẻ nào là tốt chừng đó.

Khi Tiếu Ân lùi về phía sau cực kì cẩn thận, ánh mắt hắn không ngừng đảo qua người bọn họ, rõ ràng thể hiện tâm cảnh giác không thể nghi ngờ.

Hắn làm như thế tự nhiên không có gì đáng trách, đổi lại bất cứ kẻ nào nếu đã muốn bỏ cuộc, đều lựa chọn phương thức lùi lại như hắn.

Khi Tiếu Ân lùi ra sau độ hai mươi bước, mọi người ở đây trên cơ bản đều không quá phân lực chú ý lên người hắn nữa.

Dù sao, bên người còn có năm tên dũng mãnh như hổ đang rình chằm chằm, ai còn có thời gian rảnh rỗi đi chú ý tên đã rời khỏi cạnh tranh.

Khóe miệng Tiếu Ân hơi hơi nhếch lên, tuy nhiên độ cong không lớn.

Hai chân hắn liên tục bước lùi, hắn biết nếu mình còn đứng tại đây, như vậy chắc chắn lọt vào sáu người liên thủ công kích.

Vì đứng trong này, liền cho thấy hắn muốn làm một kẻ chờ mong trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

Sáu người này cũng không phải ngu ngốc, bọn họ sẽ không để Tiếu Ân có cơ hội này, vì không trêu chọc vài người này liên thủ công kích, hắn liền chỉ có thể lùi rất xa, thẳng đến bọn họ không nhìn thấy mới dừng.

Nhưng Tiếu Ân làm sao có thể cam tâm đem ma pháp trượng vô chủ trên mặt đất hai tay dâng người khác.

Tại lúc sáu người trên cơ bản đã không để ý đến mình, Tiếu Ân đưa tay lên vòng cổ nhẹ nhàng xoa một cái, lập tức hiện ra một dụng cụ ma pháp xinh xắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv