Hai mắt Benson tỏa sáng, nói: "Không sai, chúng ta mới là mạnh nhất."
Nepal lắc đầu, cười nói: "Được rồi, chúng ta thu thập một chút, rồi đi chỗ khác."
Hắn dừng lại một chút, nói: "Bọn Wit mặc dù bán với giá cao, nhưng ở trong rừng Gobbi, bọn họ phải dùng mạng để đổi lấy tài phú, cho nên dùng một viên nhất cấp ma hạch để đổi lấy một nhị cấp quyển trục công kích là công bằng."
Tiếu Ân gật đầu thừa nhận, mặc dù bề ngoài đội ngũ ba người có vẻ mạnh nhưng đó là do có Nepal - thập cấp học đồ trong đội ngũ.
Nepal chẳng những rất quen thuộc với rừng Gobbi, hơn nữa phóng ra ma pháp có tốc độ và uy lực lớn, hơn xa so với bát cấp học đồ như Benson.
Mặc dù Tiếu Ân tự tin so về tốc độ thi triển ma pháp không thua kém Nepal, nhưng lực sát thương do ma pháp tạo ra giữa hai người khác nhau rất rõ. Điểm chính đó là, lực lượng tinh thần của Nepal cao hơn nhiều so với Tiếu Ân, hắn có thể thoải mái thi triển nhất cấp, nhị cấp ma pháp liên tục. Còn Tiếu Ân, mỗi lần thi triển ra ma pháp lại phải suy nghĩ cẩn thận, sợ hao phí lực lượng tinh thần.
Nếu không có Nepal, sao bọn họ có thể sống thoải mái trong rừng Gobbi hơn một tháng.
Tính ra, bọn Wit gặp nhiều vất vả, nguy hiểm hơn, trọng yếu nhất là phải đánh đổi tính mạng, nên giá cả bọn Wit đưa ra quả thực rất công bằng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Ba người lấy toàn bộ những thứ hữu dụng trên người thú Gong Li, bao gồm sáu khối ma hạch. Benson nhét tất cả sáu khối đó vào túi của Tiếu Ân, những thứ còn sót lại như da thú chỉ có hai bộ. Đương nhiên, ba người cắt một miếng thịt trên người thú Gong Li để làm lương thực cho bữa trưa.
Vài ngày tiếp theo, Tiếu Ân và Benson cảm giác được, sống ở trong rừng khiến kinh nghiệm thực chiến của hai người tăng lên, mặc dù còn chưa tiến giai nhưng so với khi trước chỉ biết tu luyện trong ma pháp tháp thì đã có sự thay da đổi thịt.
Vào một ngày, khi ba người đi sâu vào trong rừng một ngàn thước, Nepal chỉ về phía trước nói: "Hai đệ, thử cảm nhận khí tức ở đây, xem có nhận ra sự khác biệt gì không."
Tiếu Ân và Benson nhắm mắt ngưng thần cảm ứng, sau đó cả hai cùng mở mắt ra, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Nepal, nơi này dường như có nguy hiểm."
"Không sai, đây là địa bàn của tam cấp ma thú."
Nepal dặn dò nói: "Ma thú từ tam cấp trở lên sẽ có địa bàn riêng, chúng lưu lại khí tức của bản thân trong địa bàn. Cho nên một khi các đệ gặp phải địa phương như bây giờ thì lập tức phải rời đi ngay, không được phép tiến vào, hiểu không?"
"Vâng." Hai người gật đầu. Khiêu chiến với tam cấp ma thú chẳng phải là đi tự sát sao? Bọn họ còn chưa điên tới mức đó đâu.
Nepal dẫn hai người trở về, nhưng đi theo một con đường khác, nói: "Mục đích đem hai đệ tới rừng Gobbi đã đạt được. Hai đệ đã học được cách sinh tồn trong rừng, cũng nhận biết được địa bàn của tam cấp ma thú, cho nên tới lúc chúng ta trở về rồi."
"Phải trở về?" Benson có chút lưu luyến hỏi.
"Đúng thế, huấn luyện thực chiến là cần thiết nhưng điều quan trọng nhất với ma pháp sư vẫn là lực lượng tinh thần." Nepal nghiêm túc nói: "Hai đệ phải nhớ kỹ điều này, không bao giờ được quên."
Đột nhiên, thần sắc của Nepal trở nên nghiêm trọng, hắn hạ thấp giọng nói: "Không nói nữa, đi theo huynh."
Tiếu Ân và Benson cẩn thận theo sau Nepal, một lúc sau, bọn họ đứng trước một gốc cây đại thụ to lớn.
Ở đó có người, nhưng lồng ngực người đó đã bị kiếm xuyên thủng, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bi thương và thống hận, rõ ràng là chết không cam lòng.
Nepal phảng phất như cơn gió tiến tới bên cạnh người đó, sau khi quan sát, sắc mặt hắn nghiêm túc khác thường.
"Sao vậy?" Benson thấp giọng hỏi.
Khuôn mặt Nepal bình tĩnh nói: "Có kẻ chuyên giết người săn bắt ma thú."
"Cái gì?" Benson kinh hô: "Tên này không phải bị ma thú giết chết."
Tiếu Ân lãnh đạm nói: "Hắn bị người khác giết."
Nepal đi tiếp lên trên một đoạn, thì thấy một cảnh tượng thê thảm, có bảy người bị sát hại, trong đó có hai người là nữ. Xem thi thể trần truồng cùng với những vết xước trên thân thể hai nàng là đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra."
"Bọn họ mới bị giết không lâu." Tiếu Ân tỉnh táo nói: "Nếu không đã sớm bị ma thú ăn thịt."
Khuôn mặt Nepal tái xanh, nói: "Chúng ta đi!"
Benson kéo Nepal lại nói: "Chúng ta cứ thế này mà bỏ đi sao?"
"Đúng!" Nepal nghiêm mặt, kiên định nói: "Có thể không tạo ra một tiếng động giết chết nhiều người như vậy, kẻ ra tay chắc chắn có thực lực bất phàm, chúng ta không cần phải rước phiền toái vào người."
"Nhưng…"
Nepal chặn lời Benson, nói: "Không phải nói nữa, huynh dẫn bọn đệ tới đây thì phải có trách nhiệm dẫn bọn đệ an toàn trở về."
Hai tay Benson nắm chặt lại, một lúc lâu sau mới nhụt chí nói: "Đệ nghe theo huynh."
Tiếu Ân than nhẹ môt tiếng, mặc dù hắn cũng rất phẫn nộ nhưng hắn biết lựa chọn của Nepal là đúng.
Đột nhiên đôi tai linh mẫn của Tiếu Ân nghe thấy một tiếng động nhỏ, hắn vô thức phát ra ma pháp Tật Phong Thuật.
Một tiếng kêu thê thảm vang lên, một gã nam tử từ trong bụi cây đổ gục xuống.
Sắc mặt Nepal biến đổi, hắn nhận ra ký hiệu trên người kẻ bị hại, nói: "Không xong, là võ sĩ gia tộc Leyden thuộc đế quốc Nặc Khả Đa."
Hắn hô to lên: "Huynh biết do ai gây ra rồi, chúng ta đi mau."
Hắn túm lấy Tiếu Ân và Benson chạy trốn, chỉ trong chốc lát, bọn họ đã rời xa nơi đó.