Sau khi tạm biệt Benson, Tiếu Ân quay về phòng mình. Tất nhiên, lúc quay về hắn cũng tiện tay vác theo một đống vật liệu ma pháp.
Bởi vì là Maren dặn dò để Tiếu Ân học cách chế tạo ma pháp quyển trục, vì thế Benson cũng xem như đã tận lòng tận lực rồi, hễ trong phòng hắn có thứ gì, khẳng định là cũng chia cho Tiếu Ân một phần.
Nhiều đồ như thế mà Benson còn gọi hai người hầu học đồ của mình đến cùng vận chuyển rất lâu mới xong việc. Vì việc này Benson oán hận cả nửa ngày trời, bảo Tiếu Ân nhanh đi chọn thêm 2 tên người hầu học đồ.
Mặc dù những tài liệu này không có giá trị lắm, nhưng do số lượng khá nhiều, nếu như bán ra cũng là món tiền không nhỏ.
Cũng may, số tư liệu này Tiếu Ân không cần phải bỏ một đồng, tất nhiên, cũng không cần Maren và Benson trả tiền, bởi số tư liệu này đều là của công tước đại nhân biếu tặng.
Trên thế giới này, tuy rằng rất nhiều ma pháp sư quen với việc tự do tự tại, không muốn gia nhập bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào, nhưng Tiếu Ân cũng buộc phải thừa nhận, những ma pháp sư có chỗ dựa ít nhất về chất lượng cuộc sống và tài liệu ma pháp cấp thấp thì hơn xa so với ma pháp sư độc hành.
Đặc biệt là đối với người mới tiếp nhận vào thế giới pháp sư mà nói, tìm một tổ chức có chỗ dựa vững chắc là điều rất cần thiết.
Tất nhiên, đến lúc đẳng cấp của ma pháp sư cao lên, ví như đạt đến cấp bậc đại ma pháp sư, vậy thì cũng không cần dựa vào bất cứ ai nữa. Vì đến lúc đó, tất cả nguyên liệu ma pháp mà họ muốn đã không còn là thứ mà người bình thường có thể cung cấp được nữa. Đối với họ mà nói, chỉ nhân vật có sức mạnh cùng đẳng cấp mới có tư cách qua lại.
Quay về đến phòng của mình Tiếu Ân không bắt đầu tiến hành chế tạo ma pháp quyển trục ngay, mà bất ngờ lên giường đi ngủ.
Trong lớp chăn Tiếu Ân đeo miếng che mắt lên, tiến vào Nhất Hào không gian.
"Chủ nhân, chào mừng ngài." Nhất Hào nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn, trên mặt hiện ra nụ cười lấy lòng.
"Ừ, vừa nãy Benson giải thích ngươi ghi nhớ cả rồi chứ, không để sót gì chứ hả."
"Tất cả đều nhớ rồi." Nhất Hào biểu lộ vẻ bị tổn thương đáp: "Ngài quá coi thường ta rồi, nếu như cả đến một chút năng lực này cũng không có, thì ta đã không xứng được gọi là máy học tập lợi hại nhất từ trước đến nay rồi."
Tiếu Ân mặt tỏ vẻ coi thường, cánh tay giống như đang xua đuổi ruồi, mặc dù hắn biết rất rõ đối diện với hắn chỉ là một cỗ máy, một đoạn chương trình, nhưng trải qua mấy năm chung sống, giữa cả hai đã hình thành một loại quan hệ kì lạ, những lần nói chuyện như vừa nãy lúc nào cũng có thể xảy ra. Tất nhiên, nguyên nhân lớn nhất làm cho Tiếu Ân có cái cảm giác này, vẫn là trí tuệ của Nhất Hào quá cao, quá giống như một người bình thường, cho nên mới có thể tạo thành cho hắn thái độ như thế.
"Được rồi, Nhất Hào, đem tất cả những lời lúc nãy sắp xếp lại, để ta xem xem."
"Vâng." Lời Nhất Hào vừa dứt, trước mặt Tiếu Ân liền xuất hiện một màn hình phản quang lớn, những lời giải thích ban nãy của Benson đã chuyển biến thành chữ viết được ghi chép lại, và quan trọng hơn nữa là lúc những hình vẽ xuất hiện, đã được tiến hành quy nạp, phân loại và tổng kết, so với lúc Benson giới thiệu một cách tùy ý hỗn loạn phải tốt hơn cả trăm lần.
Nếu như là Benson bây giờ nhìn thấy màn này, tuyệt đối là có thể ngất ngay tại chỗ vì thèm muốn.
Tiếu Ân xem từng đoạn một, môi hơi hơi máy động, rõ ràng là đang đem những đường điều kia khắc sâu vào tim.
"Ngài không cần phải nhớ đâu." Nhất Hào đứng bên cạnh hắn cằn nhằn: "Chỉ cần có ta ở đây, ta có thể cung cấp cho ngài tất cả những thứ cần thiết, chỉ cần ngài dựa theo phương án ta đưa ra để tiến hành, thì khẳng định là có thể thuận lợi chế tạo mọi loại ma pháp quyển trục."
Tiếu Ân ngớ ra rồi cười nói: "Nhất Hào, cảm ơn ngươi, nhưng thứ này tốt nhất ta vẫn nên hiểu rõ một chút."
"Tại sao vậy?"
Mặt của Tiếu Ân để lộ ra một tia hoài niệm nhàn nhạt, một lúc sau, hắn chậm rãi nói: "Ta có một người thân, người ấy đã từng nói với ta một câu, đó là bố có mẹ có không bằng mình có."
Trên mặt của Nhất Hào hiện một dấu hỏi to tướng: "Chủ nhân, câu nói này bao hàm triết lý rất phong phú, ngài từ đâu nghe được vậy?"
"Sao vậy, có chuyện gì à."
"Vâng, nó dường như là châm ngôn của quê hương ta, ở thế giới này hình như không có người nào biết cả."
Tiếu Ân cười ha ha, vỗ vào bả vai cao ngang mình của Nhất Hào, nói: "Vậy ngươi cứ coi ta là người cùng quê với ngươi đi."
Trong mắt của Nhất Hào khẽ lướt qua một tia sáng khác thường, đến cả người hắn lúc đó cũng như đông cứng lại, dường như đoạn chương trình lúc đó có một chút khác lạ vậy, giống như bản thân chương trình có biến hóa vậy.
Nhưng Tiếu Ân không hề chú ý đến sự khác lạ của Nhất Hào, mà lại hướng sự chú ý tập trung vào những lời nói của Benson trên màn hình.
Sau khi trải qua sự sắp xếp của Nhất Hào, những lời nói đó đã trở nên có hệ thống hơn, vì thế khi ghi nhớ, so với tình hình lộn xộn lúc trước đã tốt hơn nhiều, vả lại tinh thần lực của Tiếu Ân bây giờ đã tăng mạnh, năng lực ghi nhớ cũng theo đó mà tăng lên, vì thế chỉ sau nửa tiếng đã đem tất cả những nội dung đó nhồi nhét hết vào trong đầu.
Tất nhiên, trước mắt hắn chỉ là miễn cưỡng ghi nhớ, khoảng cách đến lúc có thể vận dụng chính xác, vẫn cách một vạn tám ngàn dặm.
"Nhất Hào, giúp ta chọn một mảnh da bụng của thú Gong Li, phân tích một chút tính chất trong đó, nói cho ta biết điểm mấu chốt." Tiếu Ân tiện miệng nói, nhưng đợi hai, ba giây, trong tim hắn dâng lên cảm giác kỳ lạ. là vì hắn không hề nghe thấy tiếng "vâng" quen thuộc.
Quay đầu lại nhìn, Nhất Hào vẫn đứng đờ ra ở chỗ cũ, tim hắn co lại, vội vã hỏi: "Nhất Hào, ngươi sao vậy?"
Nhất Hào dường như ngơ ngác một lúc, mới trở lại bình thường như cũ, và trả lời: "Không sao, chủ nhân, vừa rồi chương trình của tôi có chút rối loạn, bây giờ đã giải quyết được vấn đề rồi."
Tiếu Ân đến lúc này mới nhẹ nhõm, Nhất Hào không gian là sự giúp đỡ lớn nhất có thể giúp hắn trở thành ma pháp sư chính thức, hắn thật không dám tưởng tượng, nếu như mất đi không gian Nhất Hào, vậy thì tương lai của hắn sẽ trở lên mù mịt như thế nào.
Đem những lời ban nãy nhắc lại lần nữa, lần này Nhất Hào rất nhanh đã có làm xong xuôi.