Vừa rồi trong Nhất Hào không gian, Tiếu Ân đã khắc sâu toàn bộ hoàn cảnh vào trong đầu, chỉ cần hai tênkia không rời khỏi chỗ đó thì hoàn cảnh chung quanh sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng gì tới Tiếu Ân.
Rất nhanh, hắn lặng lẽ tới gần cách hai tên đó khoảng hai mươi thước.
Khoảng cách này đối với chiến sỹ ở trạng thái đề phòng mà nói thì tương đối nguy hiểm, đặc biệt làtên sở hữu cung tên, lúc nào hắn cũng có thể bắn tên. Nhưng may mắn là khoảng cách này cũng đủ để TiếuÂn thi triển ma pháp.
Hắn hơi nghiêng đầu, bên cạnh mấy con ruồi máy bay vòng xung quanh hắn nửa vòng tròn tròn. Động tác nàycủa chúng báo cho hắn biết, tất cả bình thường, địch nhân không phát hiện ra hắn.
Nếu như hai tháng trước, lúc hắn vừa mới vào rừng Gobbi, hắn tuyệt đối không có cách nào để không làmkinh động tới hai tên này.
Nhưng sống trong rừng Gobbi hai tháng khiến hắn đã quen với nơi này, đặc biệt ma pháp sư trời sinh đã cócảm giác hài hòa với tự nhiên, hơn nữa động tác của hắn lại nhanh nhẹn, càng khiến hắn giống như cálạc vào biển lớn.
Đương nhiên, so với Tiếu Ân, Benson thua kém hơn nhiều. Vừa nhớ tới động tác vụng về chậm chạp củaBenson, trong lòng Tiếu Ân lại đau xót.
Nhắm hai mắt lại, Tiếu Ân tận lực kìm nén bản thân, hắn không muốn để lộ sát khí của mình ra ngoài,kinh động kẻ địch.
Ngón tay búng ra, một viên ma hạch nhẹ nhàng bay ra, phảng phất giống như có cánh bay thẳng về phíatrước.
Phi tường Bạo Tạc Thuật, đây là ma pháp thứ nhất Tiếu Ân thi triển ra, ma pháp này được phong ấn trong mahạch uy lực có thể so với ma pháp tam cấp, dưới sự điều khiển của hắn, bay thẳng tới chỗ hai tênkia.
Khóe miệng Tiếu Ân nhếch lên, hắn nhớ lại cảnh vừa rồi trong Nhất Hào không gian, nếu giờ này hắn ởtrong Nhất Hào không gian, có thể giám sát bọn chúng bất cứ lúc nào thì thật tốt.
Nhưng điều đáng tiếc đó là, chỉ cần hắn vào trong Nhất Hào không gian, dù hắn thi triển ma pháp gì cũngkhông thực hiện được ở bên ngoài. Dưới tình huống đó, luyện tập ma pháp là lựa chọn tốt nhất nhưngtại thế giới hiện thực khi giao thủ mà còn đeo mắt kính thì không khác gì là tự đi tìm đường chết.
Ma hạch lơ lửng trên không trung, may mà hai tên này không phải là ma pháp sư, không cảm ứng được sự dao độngcủa lực lượng tinh thần, nếu không bọn chúng sẽ dễ dàng phát giác ra.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, phảng phất lâu như một thế kỷ, khi ma hạch thuận lợi bay tới mục tiêu, TiếuÂn mới thở phào một hơi.
Lúc này trên mặt hắn hiện rõ vẻ ác độc, một tiếng nổ lớn vang lên, vậy là khối ma hạch đã nổ mạnh ởtrên không.
Mặc dù chỉ cách hơn hai mươi thước nhưng Tiếu Ân cảm ứng rõ được lực lượng cuồng bạo. Nếu như khôngphải hắn sớm nấp vào một cây đại thụ gần đó, thì giờ này hắn đã bị dư chấn của trận nổ mạnh đóảnh hưởng.
Ngay khi tiếng nổ mạnh vang lên, hai tiếng kêu kinh sợ cũng liên tiếp vang lên, sau đó một cái bóng nhanh nhưtia chớp lùi lại phía sau. Có điều, động tác của tên đó vẫn chậm một nhịp, vẫn bị dư chấn của Bạo TạcThuật ảnh hướng, thân thể bắn mạnh vào một cây cổ thụ.
Tiếu Ân lập tức phát hiện ra, hắn không chút do dự vọt ra. Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt của đốiphương nhưng từ động tác của hắn, Tiếu Ân liền đoán ra, tên đó chắc chắn là chiến sỹ cầm cung.
Trung tâm của vụ nổ chưa tiêu tán hết năng lượng dao động, nhưng trên người Tiếu Ân có nhiều loại ma phápphụ trợ, dư chấn của vụ nổ đó không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn.
Khi vụ nổ này trôi qua được một phút, hắn liếc nhìn chiếc búa lớn, quanh chiếc búa đó là một vài bộphận thân thể còn sót lại, rõ ràng tên chiến sỹ có thực lực cường đại kia đã bị diệt vong, thậm chílà chết không toàn thây dưới ma pháp đánh lén.
Nếu Benson chứng kiến cảnh thê thảm này, khẳng định hắn sẽ ngồi xuống nôn mửa nhưng Tiếu Ân thì chỉliếc mắt nhìn qua. Xác định đối phương đã chết, không còn gây uy hiếp cho mình, hắn thu hồi lực chú ý,đặt toàn bộ tinh thần lên người tên cung tiễn thủ.
Không phải Tiếu Ân là kẻ trời sinh đã máu lạnh, mà là do sau khi hắn được Nhất Hào rèn luyện trongnhững hoàn cảnh kinh khủng thì đã không còn là kẻ mềm yếu nữa. Hắn đã tập thành thói quen hờ hữngvới mọi việc.
Tiếu Ân ở giữa không trung, hắn chưa xuyên qua địa điểm của trận nổ mạnh, hắn tìm hai quyển trục, mộtquyển là Phong Nhận Thuật, quyển còn lại là Mông Lung Thuật, cùng lúc thi triển ra ngoài.
Tên hán tử cầm cung tên kia mặc dù đã trải qua nhiều hiểm cảnh nhưng vừa mới bị vụ nổ mạnh đả kích,còn chưa thoát ra khỏi trạng thái kinh hoảng thì lại bị Tiếu Ân đánh lén tiếp.
Dưới tình huống này, hắn cảm ứng được nguy hiểm sắp đến, theo bản năng lùi về phía sau, đồng thờigiương đoản cung lên trước ngực.
Khi đối mặt với nhiều địch nhân, Phong Nhận Thuật của Tiếu Ân phát huy ra hiệu quả cực kỳ lớn, nhưng đểđối phó với một người, uy lực thậm chí còn không bằng Tật Phong Thuật. Cho nên dư âm của phong nhận đụngvào cung tên của đối phương, hoa lửa tuôn ra, phong nhận đã bị cây vũ khí ma pháp này ngăn cản.
Song trên mặt Tiếu Ân lại lộ ra một tia cười lạnh, đặc biệt khi hắn nhìn thấy động tác trì hoãn củatên cung tiễn thủ, vẻ tươi cười trên mặt hắn càng thêm lạnh lùng.
Nếu tên này không bị chết trong trận nổ mạnh, thì nên bắt sống hắn.
Động tác của hắn không chậm chút nào, trong nhày mắt, hắn mở ma pháp quyển trục ra, đồng thời phátđộng lực lượng tinh thần, trong nháy mắt thi triển hai ma pháp Tật Phong Thuật.
Lúc này, tên cung tiễn thủ không còn tránh được nữa, một cánh tay của hắn trúng phải ma pháp Tật PhongThuật. Hắn rú lên một tiếng thê thảm, vừa mới nhảy lên trên không trung thì ngã xuống, tay cầm cung tênkhông giữ nổi, cung tên đồng thời rơi xuống mặt đất.