Dì Ghẻ

Chương 48: 51%



Cũng không còn cách nào, bố mẹ chú Đại hỏi Nam đường về nhà bà ngoại rồi gọi taxi đưa Nam về. Ngồi trên xe mẹ chú Đại vẫn không ngừng khóc vì ấm ức, bà cứ khóc mãi khiến bố chú Đại khá bực mình, ông gắt:

- - Bà có thể thôi khóc lóc đi được không..? Khóc bây giờ thì giải quyết được vấn đề gì...Phải bình tĩnh mới nghĩ được cách chứ.

Mẹ chú Đại lau nước mắt rồi nói:

- - Thế ông bảo giờ phải làm như thế nào, một thằng thì nằm viện chưa tỉnh..Còn một thằng bị công an bắt đi. Sao nó lại nhẫn tâm làm như thế cơ chứ…?

Bố chú Đại lắc đầu chép miệng:

- - Vốn dĩ nó đã không ưa thằng Đại, trước mặt tôi với bà nó cố gắng nhẫn nhịn vì nó sợ thằng Tuấn. Hôm nay thằng Đại đánh nó mà tôi với bà cũng ở đấy thì nó căm thù thằng Đại với nhà mình cũng là điều tất nhiên thôi. Chưa kể nó còn có cả giấy chứng nhận thương tật của bệnh viện trong trường hợp của thằng Tuấn, bản thân nó còn bị thằng Đại tát, rồi thì tiểu sử bệnh tim...Dù có nhìn thế nào con mình ra pháp luật vẫn là người sai.

Mẹ chú Đại nói ;

- - Nhưng dù sao nó cũng phải nghĩ đến thằng Tuấn chứ….?

Bố chú Đại liền đáp:

- - Chính vì sợ thằng Tuấn nên lần đầu nó không dám báo công an. Còn ban nãy thì….vả lại bà nhìn cách nó vào viện thăm chồng chỉ để xem chồng tỉnh chưa rồi lo đòi nợ thì bà còn hi vọng cái gì…?

Nam thấy hai ông bà nói vậy bèn hỏi:

- - Chú Đại liệu có phải đi tù không ạ…?

Cả hai ông bà đều im lặng, lát sau bố chú Đại trả lời Nam:

- - Có lẽ là có cháu ạ….Thương tật một cánh tay của bố cháu rất nặng, nếu gia đình người nhà mà đâm đơn kiện thì chắc chắn phải đi tù. Ban nãy cháu cũng nghe rồi đấy, chị bố cháu cũng nói ghi hết trong đơn rồi….Còn chưa kể đến cái Hường nó nói gì nữa...Nhưng chắc chắn cũng không tốt đẹp gì đâu..

Ông nói xong khẽ thở dài, Nam cũng cúi mặt không hỏi gì thêm. Về đến đầu ngõ xe taxi không đi xuống được nên Nam nói:

- - Ông bà để cháu xuống đây đi bộ về cũng được, ông bà có xuống nhà cháu luôn không…?

Mẹ chú Đại đáp:

- - Cũng muộn rồi, hai ông bà phải về luôn, sáng mai còn đi xem chú mày thế nào...Chẳng biết người ta có cho gặp không..? Ở đây ông bà biết mỗi bố cháu, cũng không biết phải nhở vả ai đây..?

Bố chú Đại mở cửa đi xuống dặn Nam:

- - Cháu cứ về nhà đi học bình thường, cho ông bà gửi lời chào bà ngoại...Khi nào thoải mái ông bà sẽ đến chơi sau…

Nam gật đầu chào hai ông bà rồi đi xuống ngõ, phải gọi một lúc bà ngoại mới nghe thấy rồi ra mở cửa. Nghe thấy giọng Nam bà ngoại vội đi ra rồi hỏi:

- - Sao lại về giờ này hả cháu…? Bố lại tỉnh rồi hả….Bà lại cứ nghĩ mày ở trong đấy nên khóa cổng…

Nam chào bà rồi đi vào nhà, ngồi xuống giường thấy bé Hạnh đã ngủ Nam nhìn bà ngoại buồn rầu nói:

- - Chú Đại bị công an bắt rồi bà ạ..

Bà ngoại sửng sốt hỏi:

- - Sao….sao lại bị...công an bắt...Mới vừa nãy không phải hai chú cháu còn đi với nhau sao...Hay là lái xe đâm vào ai hả cháu…?

Nam trả lời:

- - Không bà ạ, lúc chiều chú ấy đánh mụ Hường...Chắc sau đó mụ ấy báo công an bắt chú ấy vì đã chém bố cháu. Từ nhà mình vào viện thì chú ấy bị công an đợi sẵn ở đó bắt. Vừa bố mẹ chú ấy đưa cháu về..

Bà ngoại hỏi tiếp:

- - Thế sao không bảo ông bà vào đây, chập tối hai chú cháu về đây nói chuyện bà đang mừng vì nghĩ may mắn bố mày không sao..Giờ nghe tin chú ấy bị công an bắt và lại thấy khổ...Con khốn nạn kia chắc phải làm gì thì nó mới đánh chứ..

Nam kể tiếp:

- - Tại chiều mụ ấy vào bệnh viện nói chuyện gì về tiền nong nên bố cháu lại bị đau. Bác sỹ phải tiêm cho ngủ, đúng lúc đấy chú Đại về thấy vậy nên chú ấy mới tát mụ một cái. Cháu thấy bảo chú Đại phải đi tù bà ạ..

Thằng Nam nói chuyện với khuôn mặt buồn bã, đấy là nó còn chưa kể cho bà ngoại nghe những câu miệt thị, đay nghiến của bà cô bên đằng nội. Bà ngoạii bảo Nam:

- - Không tù đâu, nếu bố cháu nói không sao thì ai bắt tù...Mà sao lúc đó bố cháu không nói gì à..?

Nam lắc đầu:

- - Lúc đó bố cháu hôn mê từ chiều đã tỉnh đâu…

Bà ngoại lại càng ngạc nhiên hỏi:

- - Thế vậy cháu phải ở trong đó trông bố thay cho chú Đại chứ sao lại về...Bị con kia nó đuổi phải không..?

Nam khẽ đáp:

- - Là bà Nguyệt chị bố cháu đuổi cháu với bố mẹ chú Đại về…

Bà ngoại bực tức chửi bậy:

- - Tổ sư nhà chúng nó, sao chúng nó khốn nạn thế...Nó đuổi thì thôi không vào đó nữa, chỉ khổ cho thằng bố mày, có khi đợt này lại không tỉnh được dậy nữa ấy chứ. Chọn vợ khéo thật…..

Nam biết bà đang giận dữ, nó xin phép bà đi ngủ để mai còn đi học. Ban nãy nó tính sẽ nghỉ học cho đến hôm thi nhưng giờ bố không được trông, chú Đại thì bị công an bắt đi...Nó chẳng biết làm gì bây giờ cả, mọi chuyện không may cứ liên tiếp ập đến. Nó nằm trên giường mà không tài nào nhắm nổi mắt. Nó lo cho bố nó, lo cho chú Đại không biết bây giờ ra sao...Dường như mọi người nói đúng, cứ hễ ai lại gần quan tâm chăm sóc cho nó là người đó gặp chuyện..Nó siết chặt nắm tay lại khẽ run lên từng hồi hình như là nó đang khóc…

Về phần chú Đại, sau khi bị giải về đồn công an, chú bị lấy lời khai ngay lúc đó. Không ai khác chính mụ Hường và mụ Nguyệt đã đâm đơn tố cáo với danh nghĩa vợ và người nhà ông Tuấn, kèm giấy giám định thương tật, di chứng vết thương, chấn thương chi trên với tỉ lệ 51%. Chưa hết còn kèm theo giấy chứng nhận tiểu sử bệnh tim của mụ Hường kèm với đơn tố cáo sau khi chém chồng là ông Tuấn, chú Đại còn đánh cả vợ là mụ Hường. Việc đánh mụ Hường trong phòng bệnh có camera ghi lại. Tất cả mọi chứng cứ đều xác định tội trạng của chú Đại và tất nhiên chú Đại cũng nhận mình đã làm những việc đó với lý do mâu thuẫn trong gia đình. Khi được hỏi mâu thuẫn là gì chú Đại cũng kể hết tất cả mọi việc trong bản tường trình nhưng dường như không đủ thuyết phục.

Sau khi lấy lời khai để hoàn thiện hồ sơ chú Đại bị đưa vào phòng tạm giam với hi vọng cuối cùng đó là chờ nạn nhân ( ông Tuấn) tỉnh lại sẽ hoàn thiện nốt hồ sơ rồi mới đưa ra quyết định xét xử. Ngay từ khi bị bắt chú Đại đã không tạo được thiện cảm với bên công an vì dáng vẻ bên ngoài của mình, cho đến khi vào phòng tạm giam cũng vậy. Dù cũng là người khá hiểu chuyện do tính chất công việc xã hội nên chú Đại khi vào đồn rất nhã nhặn. Tuy nhiên công an lại không nghĩ thế, với đơn tố cáo, sau khi đến bệnh viện xác minh, cuối cùng là nhìn thấy chú Đại trong mắt họ đã hình thành một sự ác cảm.

Khi ngồi lấy lời khai cũng đã rất khó chịu, đến khi đưa vào phòng chú Đại mới nói:

- - Dạ thưa cán bộ, nếu anh trai em có tỉnh lại mong cán bộ thông báo cho em biết với ạ….

Đáp lại thỉnh cầu đó là một cái cười khẩy đầy khinh bỉ của một người thi hành công vụ:

- - Chém người ta đến hỏng mộ bên tay mà còn giở trò mèo khóc chuột à…? Ông cứ ở trong đó đi, tỉ lệ 51% nếu nạn nhân mà tỉnh lại lấy lời khai xong ông đi không dưới ba năm đâu nhé. Bên ngoài chém người mà sao vào đây ngoan thế…

Vẫn biết thái độ của mấy anh sự đối với phạm nhân thường rất chối nên chú Đại im lặng không nói gì thêm. Càng cố nói có khi lại ăn đủ đòn tù, chú Đại được giam chung với một người nữa. Cùng cảnh tạm giam trong căn phòng kín như bưng chỉ có một cái lỗ nhỏ hình vuông với chắn song, người kia mở lời:

- - Chú em bị bắt vì tội gì đấy..?

Trong ánh đèn yếu ớt, chú Đại nhìn thấy một người đàn ông trung niên có lẽ cũng bằng tuổi ông Tuấn, ngồi xuống cái giường xây bằng gạch trải cái chiếu mỏng chú Đại đáp:

- - Tội ăn trộm vặt ấy mà…

Người kia khẽ cười:

- - Ăn trộm vặt mà gây thương tật 51% cơ à…? Cướp của giết người hả..?

Chú Đại quay lại nói:

- - Đấy không phải việc của ông…

Ngay lập tức bên ngoài có tiếng chửi vọng vào:

- - Cái đm chúng mày, vào đây không phải để tán phét đâu...Còn không im miệng là đêm nay tao cho tỉnh ngủ luôn đấy…..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv