Ánh nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ cùng cửa lớn của trúc ốc nhè nhẹ từng đợt từng đợt, từng tia sáng chiếu vào, trong chùm tia sáng nhu hòa còn có thể nhìn thấy bụi thật nhỏ phiêu đãng bên trong. Nam hài nhỏ gầy quay đầu nhìn Mộ Dung Lâm Phong ngồi trên ghế trúc đưa lưng về phía ánh sáng, ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu nhìn y, mang theo hương vị cưng chiều nhè nhẹ, nâng lên một ngón tay thon dài trắng nõn ôn nhu vuốt ve mái tóc thô ráp cháy vàng của y, bàn tay kia cẩn thận ôm thắt lưng y. Tiểu nam hài cơ hồ toàn thân đều dựa vào người Mộ Dung Lâm Phong. Cảm giác ấm áp thực thoải mái.
Bởi vì ngồi quay lưng với cửa sổ, màu vàng ôn nhu vây quanh Mộ Dung Lâm Phong, ánh sáng nhu hòa thật giống như do trên người hắn phát ra vậy. Làm cho tiểu nam hài trái tim từ lúc đến đây vẫn phiêu đãng bất an chậm rãi bình tĩnh lại. Trong lòng lắng đọng lại thêm chút tình cảm không biết tên. Tiểu nam hài thấy nghĩ muốn không rời đi ôm ấp ấm áp nhu hòa này, bao lấy hết thảy bản thân, nếu luôn có ôm ấp này ở bên mình như vậy thật là tốt quá a.
Lần đầu tiên cảm nhận được tiếp xúc mang đến yên ổn cùng bao dung, mà nhà Âu Dương tiếp xúc hết thảy đều là thi thể lạnh như băng cùng màu máu đỏ thẫm như kéo con người ta xuống địa ngục, trái ngược đến cỡ nào.
“Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không a?” Mộ Dung Lâm Phong mẫn cảm cảm thấy được thân thể tiểu nam hài đột nhiên cứng ngắc. Chẳng lẽ còn có vết thương khác chưa kiểm tra sao?
“......” Tiểu nam hài nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong lo lắng, lắc đầu. Trong ánh mắt lại lóe ra tình cảm nói không nên lời.
“Đúng rồi, ta thấy tiểu tử ngươi hẳn là không có nơi nào đi đi, có muốn ở lại chỗ này làm đồ đệ của ta hay không a? Cùng sống với bọn ta ở đây.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy trong ánh mắt tiểu nam hài vô thố khi bị vứt bỏ cùng sợ hãi xa lạ với hết thảy, thầm nghĩ, tiểu tử này trước kia nhất định là sống thật không tốt, cũng không biết là ai tra tấn đứa nhỏ hồn nhiên thành như vậy. Mộ Dung Lâm Phong trong lòng nghĩ nếu người khác không đi quý trọng thì liền để hắn giữa đứa nhỏ đáng yêu chọc người cưng chiều này lại đi.
“......” Đồ đệ? Cùng sống? Là thật sao? Thật sự có thể một mực ở bên nhau sao? Sẽ không bỏ rơi mình sao? Tiểu nam hài giờ phút này kích động cầm tay áo thật dài của Mộ Dung Lâm Phong, trong mắt lóe ra ánh mắt tìm cam đoan.
“Đúng vậy, làm đồ đệ của Mộ Dung Lâm Phong ta, như vậy hiện tại tiểu tử kia có phải hẳn là nên kêu một tiếng sư phụ hay không nhỉ. Sư phụ hình như cũng chưa nghe qua thanh âm tiểu tử ngươi nói chuyện mà. Nào, kêu theo sư phụ ‘ sư — phụ ‘.” Mộ Dung Lâm Phong lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng gầy của
tiểu nam hài trấn an tiểu nam hài kích động. Tuy rằng tiểu nam hài không có nói ra, nhưng Mộ Dung Lâm Phong biết tiểu nam hài giờ phút này trong nội tâm có dao động thật lớn.
“Sư — phụ.” Tiểu nam hài vô thố nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu cổ vũ y, hai cánh môi tái nhợt giật giật rốt cục nói ra thanh âm mang theo yếu mềm vì lâu không nói chuyện có chút khàn khàn.
“Ân, hảo ngoan, hảo ngoan, từ hôm nay trở đi tiểu tử ngươi chính là đồ đệ bảo bối của ta.” Mộ Dung Lâm Phong nâng mặt tái nhợt tiểu nam hài lên sau đó nhẹ nhàng hôn một chút trên trán, thần tình ý cười nhìn tiểu nam hài. Tuy rằng hiện tại tiểu nam hài trên người còn có nhiều điểm đáng ngờ lắm, không rõ tại sao toàn thân thương tích xuất hiện ở khu rừng sương mù, động tác theo thói quen khi đối mặt nguy hiểm, chung quanh tràn ngập một nhân tố nguy hiểm khi gió mất tự nhiên. Đối với rất nhiều đồ vật đều xa lạ, ánh mắt vô sự lại phải nhắm lại không chịu nhìn...... Những chuyện khó hiểu chỗ vẫn là đặt ở một bên trước đi. Mộ Dung Lâm Phong có tự tin khống chế nhân tố bất định này, cũng cho rằng đứa nhỏ này không thể tạo thành nguy hại gì với hắn được, không tự chủ được nghĩ muốn tính toán giữ tiểu tử kia ở bên người. [Gin: thấy chưa? Rõ là có ý đồ mà, có sư phụ bình thường nào vừa thu đồ đệ là hôn người ta đâu >”<]
“......” Tiểu nam hài lúc bị Mộ Dung hôn còn có một chút không thoải mái, nhưng theo đó cũng là cảm động không hiểu được, Mộ Dung Lâm Phong tiếp xúc ấm áp mềm mại kia, làm cho trong lòng tiểu nam hài cũng trở nên ấm áp. Tiểu nam hài vươn tay sờ sờ cái trán bị hôn, rất kỳ quái nhưng cũng là rất thoải mái.
“Tiểu tử kia còn chưa nói cho sư phụ biết ngươi tên là gì mà? Hiện tại làm đệ tử của sư phụ có phải nên nói cho vi sư biết tên của ngươi hay không.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy động tác đáng yêu của tiểu tử kia, cảm thấy được bản thân đã làm được một việc đúng, bé con đáng yêu như vậy đương nhiên là muốn giữ ở bên người rồi.
“T... tên? Không có tên...... Không có.” Tiểu tử kia ánh mắt buông xuống ảm đạm, trước kia đều là làm vũ khí bằng xương bằng thịt, cho nên là không cần tên. Tiểu nam hài trước kia đối với tên cũng không có cảm giác gì, nhưng là hiện tại lại thấy trong lòng có sự ê ẩm lan tràn.
“Như vậy, tiểu tử kia liền cùng họ với vi sư đi, ân...... Gọi là Bạch đi, Mộ Dung Bạch, tên này được không a.” Mộ Dung Lâm Phong nâng cái đầu đang cúi xuống của tiểu tử kia lên, tiểu tử kia tựa như tờ giấy trắng xa lạ với mọi thứ, giống như một trẻ con mới sinh ra, đối với hết thảy đều tỉnh tỉnh mê mê. Không có bị thế tục tham lam cùng dục vọng mãi không ngừng làm ô nhiễm, tất cả tình tự đều biểu hiện trong hai mắt. [Gin: anh chỉ được cái đặt tên đúng =.=”, tên như người, đúng là Tiểu Bạch mà =3=]
“Mộ Dung... Bạch, Mộ Dung Bạch, ta gọi là...... Mộ Dung Bạch.” Tiểu tử kia vẫn thì thào cái tên đầu tiên của bản thân, mang theo tò mò cùng hưng phấn. Hóa ra chính mình cũng có thể có tên. Cũng là dấu vết có tồn tại trên thế gian, chứng minh bản thân là còn sống, là chân thật tồn tại.
“Đúng, Mộ Dung Bạch, ngươi là đồ đệ đầu tiên ở kiếp này của vi sư, cũng là đồ đệ duy nhất ở kiếp này của vi sư.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy giờ phút này tiểu tử tên Mộ Dung Bạch mang theo ánh mắt chứng thực, trong mắt là ôn nhu cùng cưng chiều.
“Duy nhất? Mộ Dung Bạch là đồ đệ duy nhất của sư phụ, duy nhất.” Tiểu nam hài lần đầu tiên thiệt tình nở nụ cười, vẫn thì thào “Duy nhất... Duy nhất......” Tiểu nam hài thực vui vẻ, chính mình hóa ra cũng có thể là duy nhất trong lòng người khác. Tồn tại duy nhất.
Suốt ngày cuộc sống tìm tìm kiếm kiếm rốt cục đã có bến bờ, không lo lắng bị vứt bỏ, y không bao giờ đơn độc nữa. Từ nay về sau ta không phải ác ma, có thể đường đường chính chính nói bản thân tên là Mộ Dung Bạch.