Cứ như vậy Mộ Dung Bạch được Mộ Dung Lâm Phong cẩn thận săn sóc, năm ngày sau, toàn thân vết thương lớn nhỏ cùng vết thương gồ ghề dưới bàn chân đã chậm rãi kết vảy, lộ ra da thịt non mềm phấn hồng.
Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử đều thiệt tình vui vẻ thay Tiểu Bạch đáng yêu, đặc biệt hưng phấn tất nhiên chính là bản thân Mộ Dung Bạch rồi, đối với hai chân cả ngày không thể di động, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể vì sư phụ cường ngạnh lại ôn nhu mà ngoan ngoãn ngốc ra đó.
Khi rốt cục được sư phụ phóng thích, Mộ Dung Bạch vội vui vẻ từ trên ghế xoay người một cái đứng lên, vừa đi vừa sờ từ phòng trước ra tới phòng sau lại gặp bạch hồ thấy y kinh hách tựa như chuột thấy mèo, ôm bạch hồ bốn chân hướng lên trời giãy dụa vào trong ngực, vết thương trên đùi bạch hồ đã sớm phai, dùng hai má cọ cọ lên lông bạch hồ, thật thoải mái a, Mộ Dung Bạch rất vui vẻ, hóa ra bạch hồ nhìn thấy mình lại hưng phấn như vậy a ha hả.
Mộ Dung Bạch toàn thân thoải mái cảm thấy được tế bào cả người đều sinh động lên, chuẩn bị nhấc chân đi vào chỗ sâu trong rừng rậm sương mù, hảo hảo xem xem, phía trước là đất bằng, trên là bầu trời xanh xanh.
Nhìn thấy Mộ Dung Bạch có nhã hứng trẻ con như thế, tuy rằng thật vui vẻ, nhưng cũng không thể để y một mình đi xa, rừng rậm sương mù lúc nào cũng cất dấu nguy hiểm không thể đoán được, há có thể để một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu tùy ý chạy loạn mà. Bị dã thú tha đi, còn tưởng nó đang chơi với mình. Mộ Dung Bạch giống như tờ giấy trắng thật sự không thể làm người ta yên tâm, đối dã thú mà nói, chính là một khối thịt béo di động.
“Tiểu Bạch, muốn cùng sư phụ ra phía sau núi hái một dược liệu hay không a, sư phụ đang chuẩn bị phối một loại dược gây mê trên cơ thể người.” Mộ Dung Lâm Phong giữ chặt Mộ Dung Bạch đang hưng phấn.
“Ân, hảo... Tiểu Bạch cùng sư phụ đi hái thuốc.” Mộ Dung Bạch nhu thuận gật gật đầu, cùng sư phụ đi cũng tốt lắm, sư phụ sẽ giảng với y thiệt nhiều những thứ trước giờ y chưa thấy qua, cũng có thể giúp sư phụ hái thuốc nữa.
Mộ Dung Lâm Phong tiếp nhận giỏ trúc do Trúc Tử bện nên, nắm tay Tiểu Bạch đi về phía rừng rậm sương mù sau núi, rất nhanh tầng tầng sương trắng đặc biệt rừng rậm sương mù mới có che khuất dần bóng dáng hai người bọn họ càng lúc càng mơ hồ, biến mất ở cuối đường.
“Sư phụ... Sư phụ một đống tròn tròn ở trên đó là cái gì vậy?” Mộ Dung Bạch nhìn thấy thân cây thẳng tắp ven đường trải ra lá cây xanh biếc thật dài bao quát cả cành cây, trên cây có rất nhiều thứ tròn tròn màu xanh biếc, lấy tay chỉ vào hỏi sư phụ mình.
“Cái kia là cây dừa, xác ngoài của nó tròn tròn xanh xanh rất cứng, bên trong dừa có cơm dừa dày trắng trắng và nước dừa ngọt thơm thơm, Tiểu Bạch muốn uống không?” Mộ Dung Lâm Phong dừng lại, liếc mắt một cái trái dừa trên cây nói với Tiểu Bạch.
“Có thể ăn......” Mộ Dung Bạch lắc lắc đầu, nhìn thứ tròn tròn xanh xanh kia hỏi chứng thực lại, Mộ Dung Bạch cũng không muốn lại ăn phải thứ không thể ăn, sau đó sư phụ ở một bên chỉ có thể không tiếng động thở dài.
Mộ Dung Lâm Phong mỉm cười gật gật đầu, thoải mái vung tay lên, một dòng khí mãnh liệt như lưỡi dao chém rớt mấy trái dừa văng khắp nơi trên mặt đất, lại dùng nội lực lấy ngón tay nhẹ nhàng búng một cái miệng nhỏ, có thể nhìn thấy một mảnh cơm dừa trắng bóng cùng nước ngọt. Quay đầu chuẩn bị đưa cho Tiểu Bạch dùng, lại nhìn đến Tiểu Bạch nhìn tay hắn, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, không thể hiểu được vì sao sư phụ có thể rất dễ dàng hái quả được, một tia ưu tư không tên nhẹ nhàng nổi lên.
“Đây là một loại nội công tâm pháp, có thể hóa cương vi nhu, trên giang hồ rất nhiều người đều biết, Tiểu Bạch nếu có hứng thú, sư phụ có thể đem nội công tâm pháp truyền cho ngươi, đối với thân thể ngươi cũng có tác dụng, không cần cả ngày nhìn qua bộ dáng đều yếu đuối như vậy.” Tuy rằng không thể hiểu được vì cái gì Tiểu Bạch luôn luôn tò mò giờ phút này lại biểu hiện ra vẻ mặt không tên, miệng động động cái gì cũng chưa nói ra, có thể là bị loại sức mạnh không hiểu này dọa rồi đi.
Mộ Dung Bạch giờ phút này trong lòng cũng là một mảnh kinh ngạc, năng lực sư phụ vừa mới sử dụng có điểm giống siêu năng lực ngự phong, chẳng lẽ người có năng lực ngự phong ở nơi này là thực phổ biến sao? Mà mấy ngày nay ở cùng sư phụ, qua cuộc sống bọn họ, Mộ Dung Bạch đã hiểu được nơi này cũng không phải thế giới trước kia của mình, nơi này cũng không có người Âu Dương gia, là xã hội không có tất cả sản phẩm công nghệ cao, không có nhà cao tầng, không có đại lộ cả ngày ồn ào, ô tô ầm ầm kêu to, không có nhiệm vụ Âu Dương gia giao lấy mạng người khác, không có một mảnh tối đen vĩnh viễn trước mắt, không có cô đơn bên cạnh không ai cùng.
Mộ Dung Bạch không thể hiểu được vì sao bản thân hôn mê tỉnh lại ở nơi này, ngay cả thân thể cũng không phải của mình, nghĩ đến năng lực cũng là không tồn tại, nhưng phát hiện năng lực ngự phong cũng ở đây với mình, kia làm cho cơn ác mộng của Mộ Dung Bạch, thế nhân đều hâm mộ cái loại sức mạnh vượt quá cực hạn thân thể này, lại không biết thân thể sử dụng ngự phong phải mang trách nhiệm gì.
Mộ Dung Bạch ngẩng đầu nhìn sư phụ mình, khuôn mặt mị lực, ẩn chứa ý cười thản nhiên nhìn mình, đột nhiên nhớ tới thanh âm Âu Dương Cẩm trước kia một mực ở bên tai lải nhải lẩm bẩm–ngoái đầu nhìn lại những năm của kiếp trước, đối với kiếp này Mộ Dung Bạch tuy rằng không phải hiểu lắm, nhưng cũng quyết tâm không chỉ có gặp thoáng qua sư phụ thôi, phải vĩnh viễn thật vui vui vẻ vẻ bên nhau, y cũng phải hảo hảo bảo vệ sư phụ.
Mộ Dung Bạch đưa tay tiếp nhận trái dừa sư phụ đưa cho mình, nâng lên uống ngay mấy ngụm, thật ngọt ngào, thật ngon, Tiểu Bạch cảm thấy không thể một người độc hưởng, liền cũng đưa cho sư phụ mình.
“Sư phụ... Uống ngon lắm... Sư phụ cũng uống...”Mộ Dung Bạch trong lòng cũng ngọt ngọt ngào ngào nói.
Nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt khờ dại, lại nhìn Tiểu Bạch cầm trên tay trái dừa còn hơn phân nửa nước, Mộ Dung Lâm Phong cũng không khách khí cầm lấy liền uống hết qua lỗ nhỏ trên trái dừa, sau đó lại đưa một trái khác cho Tiểu Bạch vừa đi vừa uống.