Đi Đâu Về Đâu

Chương 43: Cúi đầu hôn tay trái ta, đổi lấy lời đồng ý khoan thứ



...............................

Lý Tiếu Bạch đeo còng đứng ở tòa nhà sang trọng nhất tù giam Texas. Cậu trước nay chưa hề biết phòng tiếp khách cao nhất nơi này mang phong cách Victoria[1].

Người vừa vào báo cáo lúc này đi ra, mặt lạnh tanh hất đầu, “Vào đi.”

Cánh cửa chạm hoa trái phải đều mở…

Trong phòng là người đàn ông từng bắt được cậu, cũng là người lưu lại ấn ký mãi mãi không thể xóa bỏ trên người cậu.

Còn cậu đã ăn trộm món của cải tư nhân quý giá của ông ta.

Nó chính là một trận đấu trí đấu gan ác liệt.

Cậu lấy lại bình tĩnh, thong thả bước vào.

Phòng khô ráo thoải mái, hương Champagne quyến rũ thoang thoảng… Người đàn ông ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, người hầu cùng vệ sĩ đều trật tự di chuyển theo lề lối gọn gàng.

“Lâu lắm không gặp, cậu bé ăn trộm thân mến. Còn nhớ ta không?” Đôi mắt sâu của người đàn ông nhìn cậu, lông mi vừa rậm vừa dài làm ánh mắt ông ta có vẻ đưa tình sao đó. Ý, nhưng đừng hiểu lầm, đàn ông Ý trời sinh đã có đôi mắt như vậy, dù ông ta đang nhìn cột điện thì ánh mắt cũng sẽ như thế thôi.

“Nhớ, ông Lorenzo.” Cậu hơi ngừng, “Ông là chủ sở hữu của bứcGuernica, là chủ nhân của gia tộc Leo, là Bố Già thực thụ của Mafia châu Âu, cũng là người đã giam cầm tôi phi pháp hai mươi ngày.”

“Rất chính xác, cậu bé ăn trộm thân mến, nhưng cậu còn thiếu. Ta còn là người suýt bị cậu giết chết trên giường.”

Đúng, đó là một trong những chuyện cậu muốn quên nhất… lần duy nhất giết người thất bại. Thực ra cũng không trách cậu được, vũ khí duy nhất khi đó của cậu chỉ là một chiếc gối, mà trên người cậu còn ba vết đạn cùng một mũi thuốc an thần…

Thế là cậu đánh trống lảng, liếc nhìn cái ly trong tay người đàn ông, nhẹ giọng, “Ông Lorenzo, tôi tưởng quý tộc như ông thích uống rượu vang hơn.”

“Quả tình là vậy.” Người đàn ông bật cười, “Nhưng hôm nay đáng để chúc mừng, nên bật Champagne.”

Tiếng Anh của Lorenzo mang khẩu âm Ý đậm đặc, bầu không khí hẳn là phải lưu manh lại bị ông ta biến thành ra thanh lịch. Ông ta là điển hình cho mẫu đàn ông Ý – chủng tộc hậu duệ của Hy Lạp và đế quốc La Mã, có dáng hình ưu mỹ thẳng tắp của tượng David, có tóc nâu hơi xoăn, có thân hình của chiến sĩ, có khí chất của nhà triết học, và có đôi mắt xám hớp hồn. Nếu là hai mươi năm trước, ông ta chính là đối tượng cho phụ nữ theo đuổi, thì nay ở độ tuổi ngoài bốn mươi, thu hút sự chú ý của các quý cô quý bà không phải nhiệm vụ chính yếu của ông ta nữa. Sự nghiệp của ông ta mang lại sự ngạo mạn và cao quý vượt xa người trẻ tuổi, thời gian tôi luyện cho ông ta thêm quyến rũ, thâm trầm…

Người đàn ông ngồi nơi ghế, nheo mắt tỉ mỉ ngắm cậu trong bộ đồng phục tù nhân một lượt, sau cùng ánh mắt dừng tại chiếc còng nơi cổ tay cậu. Ông ta mỉm cười, “Các vị, hãy nể tình Chúa, còng tay một sinh vật xinh đẹp nhường này là vô nhân đạo.”

Hai kẻ trái phải tức khắc hiểu ý, lấy chìa khóa tháo còng cho cậu rồi lễ độ giao cả khóa cả còng vào tay ông ta.

Lý Tiếu Bạch nhìn người đàn ông tủm tỉm cười ngắm nghía món đồ kim loại kia, thầm thấy khinh bỉ hết sức. Vô nhân đạo? Xưa kia ai đã còng tôi trên giường hơn nửa tháng? Thật đúng là vô sỉ đẳng cấp Bố Già Mafia, Chúa mà đám người kia tôn thờ chắc cũng là màu đen!

Lorenzo cất còng tay vào túi, đứng dậy, rút súng từ ngực chĩa vào cậu, nói nhẹ nhàng, “Làm phiền cậu tắm, thật ngại. Nhằm bù đắp, giờ chúng ta có thể tiếp tục.”

Cậu lặng thinh nhìn khẩu lục đặt giữa bụng cậu. Đó là một khẩu Beretta 92SB-F của Ý hay thường được gọi là M9[2], thân súng có khắc tên Lorenzo, báng súng bằng gỗ nằm gọn trong tay người đàn ông.

Khẩu súng này phối cùng ngài Bố Già có vẻ hơi giảm giá trị… Lorenzo quả là mẫu đàn ông cố chấp. Có điều Lý Tiếu Bạch biết, nòng súng xinh đẹp ấy bắn ra viên đạn xuyên thủng đầu mình, tuyệt đối không giảm giá trị chút nào đâu.

Lorenzo mỉm cười nhìn cậu, “Mời theo ta.”

Người bốn phía nghe vậy tự giác rời khỏi…

...............................

“Xoay lưng qua đây, cậu bé trộm thân mến.”

Giọng nói Lorenzo vang vọng giữa phòng tắm trống trải, càng nâng cảm giác áp bách lên hơn bao giờ hết.

Cậu nhìn thân súng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo trong căn phòng trắng xóa, nghe lời quay người sang hướng khác.

“Mời cởi quần áo ra, cậu biết ta nhớ nó nhường nào… Xin hãy gìn giữ đạo đức từ bi mà để ta nhìn ngắm nó đi.” Sau khi câu đề nghị được Lorenzo nói bằng ngữ điệu ra lệnh, ông ta thờ ơ vặn vòi hoa sen…

Dòng nước lạnh cóng xối xuống trong nháy mắt! Dù Lý Tiếu Bạch đã lường trước nhưng da vẫn run lên bất đồ… Từ bi? Cậu chỉ mong người đàn ông đang cầm súng phía sau hãy còn chút ít đạo đức này thì có.

Lorenzo đứng ngoài bồn, ngắm nghía bộ dạng khẽ run run vì bị xối nước lạnh bất ngờ của cậu. Giống hệt một con thú nhỏ cảnh giác bị bắt, bộ lông ướt sũng, vừa đáng yêu vừa thách thức máu ngược đãi của người ta một cách cực đoan…

“Không cởi?” Nòng súng lạnh lẽo càng gí sát, “Ta đoán cậu sẽ không thích quá trình ta cởi giúp cậu.”

Cậu im lìm rồi nhanh chóng cởi cúc áo, quẳng sang một bên, sau đó cởi tiếp quần. Vòng eo hơi gập xuống của thiếu niên thon nhỏ và xinh đẹp, không lồi lõm, cũng không mỏng teo như trai bao, đường cong của cậu trơn tru, mạnh mẽ, lại gợi cảm đến nao lòng…

Hơi thở của người đàn ông phía sau nặng nề hẳn lên. Hình xăm đỏ tươi diễm lệ với sư tử, bảo kiếm và khiên chắn tại nơi bí ẩn của cậu mỗi lúc một rõ dần dưới từng dòng, từng dòng nước chảy xuôi… Như thể khoái cảm tuyên bố quyền sở hữu của mình ra với toàn thế giới dành cho thân thể này đã xộc vào óc Lorenzo… Đến khi ở làn da màu mật ong tuyệt đẹp ấy, chữ cái tên mình nổi đậm trên tấm khiên, một ngọn lửa nóng rực liền bốc lên từ bụng dưới, tia lý trí cuối cùng vỡ vụn dễ dàng! Môi người đàn ông chẳng hề lưỡng lự, hôn lên thay thế nòng súng lạnh lẽo…

Cậu chỉ mới hơi xoay eo, đã bị khẩu súng kế bên chặn lại!

“Đừng cử động…” Tiếng Lorenzo khản đặc vì thấm đượm ***, “Cả hai ta đều không mong nó cướp cò.”

“Ông Lorenzo.” Cậu rũ mắt, “Ông đến cùng lắm là vì bức tranh, đã đến nước này, tôi trả tranh cho ông là được chứ gì?”

Người đàn ông bật cười, họng súng trên tay bịn rịn nơi hình xăm… “Giả sử ta nói, tranh ta cũng muốn, người ta cũng muốn thì sao?”

Giọng cậu hạ đi mấy độ, “Ông Lorenzo, tham lam không phải đạo đức tốt.”

“Lạy Chúa, cậu đúng là đứa trẻ hư hỏng, đổi trắng thay đen.” Lorenzo tắt vòi hoa sen đồng thời cũng bước vào bồn tắm, siết chặt eo cậu, khẽ cắn lên gáy, “Bức tranh, vốn là của ta, vật về với chủ nào thể tính là tham lam… Còn cậu, cậu bé ăn trộm đáng yêu, tự phạm sai lầm thì tự lấy mình đền cho ta đi… Đây là công lý của Chúa.”

Cậu bĩu môi, giãy khỏi cánh tay ông ta, đoạn ngồi xuống ở một đầu khác bồn tắm, “Tranh tôi trả, còn vụ trừng phạt, chẳng phải tôi vào tù rồi còn gì? Nơi này là Mỹ, luật pháp liên bang mới là bậc nhất, làm gì có chỗ cho công lý của Chúa.”

Lorenzo cười mỉm, “Cậu đúng là đứa bé thú vị.” Sau đó lịch thiệp nâng tay, đột ngột nổ súng mà không ngắm nghía chi hết! Viên đạn sượt qua đuôi tóc cậu găm vào gạch men hoa văn cẩm thạch! Phát ra âm thanh vỡ nát, miếng gạch vụn lả tả…

Lý Tiếu Bạch chẳng giật mình lấy nửa phần, điềm nhiên nói, “Ông sẽ không giết tôi.”

Lorenzo nhìn thẳng vào mắt cậu, thong thả hạ súng xuống, cất nó vào áo, “Phải, ta đích thực không nỡ.”

“Không, chẳng qua vì giết tôi rồi… trên đời này sẽ không còn ai biếtGuernica đang ở đâu.”

Lorenzo lắc đầu ra chiều ngán ngẩm, “Cậu bé, cậu luôn xem thường sức hấp dẫn của mình.”

“Ông Lorenzo, Bố Già của gia tộc Leo.” Cậu đứng lên, mặt mày nghiêm túc, hàm khẽ hất, sống lưng thẳng tắp, “Dùng nơi giấuGuernica làm điều kiện, tôi đề nghị ông hãy đánh cược một trận với tôi. Nếu ông thắng, từ nay về sau tôi thuộc về ông. Nếu ông thua, lần này xin buông tha cho tôi.”

“Cậu cảm thấy ta cần phải đánh cược với cậu?” Lorenzo tủm tỉm cười, nhìn cậu chăm chú rất lâu sau…

Thiếu niên ướt đẫm này đây đẹp đến rúng động! Là Bố Già của toàn bộ thế giới ngầm châu Âu, người ông ta đã gặp chẳng đếm xuể, trong số đó người đẹp đẳng cấp không hề thiếu, hơn nữa còn đủ đầy phong cách, cá tính… Nhưng mỹ nhân đẹp kiểu vừa tà ma vừa ngây thơ, khí chất vừa bí ẩn vừa trong sáng, thân thủ mạnh mẽ mê hồn lẫn ý chí khôn ngoan sáng suốt, gì cũng đủ cả, làm người ta ngỡ như không bắt được, dẫu bắt được cũng không giữ được… lại chỉ có một mình người trước mắt.

Trước kia thiếu niên này đã nhẹ tênh chạy trốn khỏi ***g vàng với tầng tầng lớp bảo vệ, ông ta liền hiểu, con mèo đen kiêu ngạo này, nhốt không được.

Ngày đầu tiên Lý Tiếu Bạch vào nhà tù Texas, ông ta đã hay tin ngay. Vốn dĩ là để cậu chịu khổ trong tù, để cậu cảm nhận ngoài chiếc ***g vàng hoa lệ kia, mùi vị thứ tự do khuyết thiếu sự che chở thực chất vừa dã man, vừa cay đắng.

Nào ngờ độ ngoan cố và bản lĩnh của cậu luôn vượt xa sức tưởng tượng của ông ta. Khoác lên mình là bộ lông của giống mèo Ba Tư cao quý, bên trong là năng lực thích nghi và sinh tồn ngoan cường của động vật hoang dã, cậu không phải con thú có thể nuôi ở nhà.

Kỳ thực Lorenzo có ít nhất hơn năm mươi phương pháp để trói cậu trên giường! Xích, thuốc, ma túy… Vô kể vô kể, mà chỉ sợ khi đó người bắt được, sẽ không còn là một cậu hoạt bát và bướng bỉnh như thế nữa.

Phá hủy cậu, rất đáng tiếc.

Có lẽ phải tựa như thả chim ưng, cho nó bay lượn, nhưng sau cuối nó vẫn trở về bên mình.

Không nên bắt cánh. Mà phải bắt tâm.

Lorenzo cười. Ông ta thật sự già rồi, càng ngày càng lương thiện, thật chẳng ngờ ông ta lại chấp nhận trao cho người mình để ý một cơ hội thoát đi lần nữa.

“Ta, không hứng cược với cậu.” Người đàn ông mỉm cười nhìn thiếu niên đứng thẳng tắp đối diện bỗng căng thẳng vì lời của ông ta, “Nhưng mà…”

Ngoài cửa chợt ầm ĩ! Phá ngang không khí giằng co giữa hai người…

“Chuyện gì thế?”

“Thưa ngài Leo, là đại thiếu gia gia tộc Chace. Đang giữ ở ngoài cửa, có cho cậu ta vào không ạ?”

Lorenzo nghe vậy bèn quay đầu, hơi lấy làm đăm chiêu nhìn thẳng cậu, “Xem xem, sức hấp dẫn của cậu quả nhiên không ai dám khinh thường. Hiện tại là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là Ác kỵ sĩ muốn cướp Công chúa khỏi tay Quốc vương đây?”

“Tôi không phải công nhân xuất sắc nhất hay sao?” Cậu hừ nhẹ.

Lorenzo cười ha hả, nhấc chân ra khỏi bồn tắm. Cởi bộ áo khoác ướt nước, chỉnh trang sơ mi, ông ta phân phó, “Cho cậu ta vào. Mỹ là địa bàn nhà Chace, Chúa dạy chúng ta làm khách phải biết phép tắc.”

Đi tới cửa, người đàn ông lại xoay lại, còng cậu tại bệ cẩm thạch bằng chiếc còng mới tháo, sau đó vặn vòi hoa sen, tự mình thử nước đến độ ấm phù hợp nhất.

Bị dòng nước ôn hòa xả xuống, tóc cậu dính nhẹp trên mặt ngưa ngứa. Cậu phẩy phẩy đầu, cọ cọ mặt lên vai, cằm bị người đàn ông nâng lên…

“Cậu đẹp nhất khi ướt.” Lorenzo cúi xuống hôn cậu, “Ta vẫn chờ… nụ hôn cầu xin tha thứ của cậu.”

Cửa phòng tắm đóng lại, không rõ Lorenzo ra ngoài ấn nút gì, bức tường đối diện phòng khách chầm chậm tách ra, chỉ chừa lại một tấm kính thủy tinh to đùng cách ngăn giữa Lý Tiếu Bạch trần truồng và tất cả mọi người đang tất bật trong phòng khách…

Cậu bị còng ở phòng tắm không thể động đậy, hơi sửng sốt bèn nép mình đi, để rồi phát giác người ngoài kia hình như không thấy mặt kính bên này, thế là thở phào nhẹ nhõm, yên tâm quan sát tình hình trong phòng khách.

Đến lúc thấy rõ “đại thiếu gia nhà Chace thủ lĩnh xã hội đen Mỹ” rốt cuộc là ai, cậu ngây ra vì kinh ngạc.

Người vào phòng chính là Nanh Sói…

[1] Phong cách Victoria là loạt phong cách kiến trúc Phục Hưng nửa cuối thế kỷ XIX được sử dụng dưới triều đại Nữ hoàng Victoria (1837-1901).

[2] Beretta 92SB-F (M9)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv