Đi Đâu Về Đâu

Chương 29: Xấu hơn cả kẻ xấu



...............................

Cổ Long(1) từng nói, sát thủ và kỹ nữ là hai nghề có mặt lâu đời nhất.

Cả hai đều làm ăn bằng thân xác mình, chẳng cần nhiều vốn, mà thu được vạn lợi.

Lý Tiếu Bạch tuy bấy nay đều cho rằng cha cậu biến thái từ đầu đến chân, nhưng cậu vẫn nghĩ ông ta chọn nghề chính cho Mặc là cái nghề trước chứ không phải nghề sau, hãy còn đạo đức chán rồi.

Tiếc thay, đến giờ cậu mới hiểu, nhân tố quyết định nên chọn gì không nằm ở đạo đức, mà là ở thực lực.

Khi bạn bị dồn vào thế yếu tuyệt đối, thủ đoạn để sống không dựa vào vũ lực, mà dựa vào thân thể.

Lý Tiếu Bạch đứng dưới vòi hoa sen, lạnh lùng nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương giữa hơi nóng chập chờn…

Sắc mặt tái nhợt, môi rách, tơ máu chảy xuống từ vành môi hồng nhạt, má sưng còn hơi bầm tím, từ cổ trở xuống chi chít vết roi và vết bỏng thuốc lá, cổ tay lẫn cổ chân ứ lại vết trói thít chặt, tím thẫm tới nỗi đến giờ vẫn chưa tan, vết thương trên vai và đùi chưa lành, được băng bó qua quýt, miệng vết thương lại rách ra dưới làn nước ào ào, từng dòng máu đen tuôn tràn theo thương tích…

Cậu hơi loạng quạng, cảnh vật trong tầm mắt dần mơ hồ rồi hoá thành tối đen… Gắng gượng vịn lavabo ngồi xuống, thở hồng hộc, tay chân cậu run lên chẳng thể khống chế nổi…

Đã đứng lâu lắm rồi ư?

Tên khốn Seus kia, rốt cuộc đã tiêm vào cậu thứ gì?!

Thử nắm tay, toàn bộ cánh tay vẫn run bần bật, nắm còn không được chứ đừng nói đến vung vẩy. Cậu tuyệt vọng. Xoa xoa ***g ngực, trái tim ở đó cũng đang đập nhanh, hô hấp dồn dập không giống bình thường, hễ đứng lâu chút là choáng váng…

Cơ thể cậu hiện tại đang đầy ứ chất gây mê, hông cũng bủn rủn, dưới hạ bộ trắng nhớt, nồng nặc mùi dầu bôi trơn và mùi *** hỗn hợp mà cậu ghê tởm nhất…

Hệt như… Kỹ nữ.

Cậu nghiến răng, hằn học đập lên van vòi hoa sen, thoắt cái nước đã mở tại nấc to nhất! Xối xả giội xuống thân thể rách rưới bên dưới như thể phẫn nộ…

Theo lời Lod, Seus Leo không phải đồng tính, trên thực tế hắn cũng chưa từng làm với cậu. Nhưng rõ ràng, gã đàn ông này quen dùng đủ loại công cụ đùa bỡn và tra tấn đối phương hơn, và hình như hắn cũng thích thú nghiên cứu các hình phạt lắm.

Hết thảy những gì cậu phải trải qua khi bị treo trong phòng tra tấn khiến mọi tay xã hội đen có mặt lúc đó nhớ lại mà còn rùng mình! Cuối cùng vẫn phải nhờ quản gia Galant cạnh Seus nhắc nhở, “Còn tiếp tục, cậu ta sẽ chết”, đến lúc ấy mới coi như tạm kết thúc hình phạt…

Thực ra nhìn kết quả, những gì Seus dùng để trừng phạt cậu đều vô dụng. Vì với lượng máu chảy khi đó của ngài sát thủ, chẳng cần làm gì, cứ treo đó ba tiếng đồng hồ cho máu chảy cũng đủ chết rồi.

Xem như Seus cũng tốt bụng, chủ động “sơ cứu” cho vết đạn bắn của cậu. Chọc dao vào vết thương, chậm rãi xoay tròn mũi dao trong phần xương mắc đạn, nạy ra, âm thanh kinh khủng khi lưỡi dao ma sát với xương khiến da đầu biết bao người run rần rật…

Từ đầu chí cuối Seus chỉ hỏi cậu đúng ba câu:

“Bức tranh ở đâu?”

“Tên cậu là gì?”

“Đã thế này rồi mà vẫn chưa chịu xin tha?”

Hỏi mà không được trả lời lúc nào cũng làm người ta nổi giận, thiếu gia Seus hiển nhiên không ngoại lệ, cuối cùng chĩa súng vào trán cậu âu cũng dễ hiểu.

Vấn đề ở chỗ, đoạn hội thoại cuối cùng giữa lằn ranh sinh tử lại ngoài dự kiến của tất cả mọi người!

Seus gí súng vào cậu đã nói, cậu ngoan đi, tôi sẽ không giết cậu.

Quý ngài sát thủ cả người toàn máu là máu ngoan ngoãn gật đầu, đáp, được.

Chữ “được” này, cả Seus lẫn đông đảo người xung quanh đều sửng sốt.

Mặt vị xã hội đen nào cũng sầm sì…

Seus nhanh chóng ra lệnh tiếp một câu: Cậu cầu xin tôi đi, tôi tha chết cho cậu.

Lý Tiếu Bạch không buồn hé răng.

Thiếu gia Seus bắt đầu buồn bực. Hắn thật sự không hiểu tiêu chuẩn “ngoan” của cậu rốt cuộc thế nào…

Dẫu sao đi chăng nữa, cái sự ngoan ở thời khắc mấu chốt đã giữ được mạng cho quý ngài sát thủ.

Tha thì tha, cậu vẫn nằm liệt trên giường hơn một tuần mới có thể cử động.

Từ lúc cậu có thể ngồi dậy, hàng ngày đều có nhân viên y tế chuyên nghiệp đến tiêm cho cậu một thứ thuốc màu lam nhạt, đảm bảo sao cho cậu không thể công kích gì hơn ngoài việc còn sống, còn thở.

Seus Leo thận trọng tới mức làm cậu cười khẩy, mà tâm tư hắn cậu cũng không đoán ra.

Về sau Seus không còn hỏi vị trí bức tranh nữa, mỗi ngày đến xem cậu, cũng chưa hề chạm vào cậu.

Cậu không hiểu tên này rốt cuộc giữ cậu làm gì.

Mới đầu quý ngài sát thủ chỉ có thể hoạt động loanh quanh giường, rồi từ từ đi lại được, mở rộng phạm vi ra cả phòng, thỉnh thoảng còn có thể tự đi vệ sinh.

Nhưng phòng này nằm nơi tầng cao nhất, lại bị canh gác nghiêm ngặt, không gian hoạt động hạn chế gây trở ngại kế hoạch trốn thoát của cậu ghê gớm.

Vì thế có một hôm, nhân lúc thiếu gia Seus đến ngồi hút thuốc, cậu thẳng thắn thổ lộ ý tứ “chán quá, muốn ra ngoài tản bộ”.

Phải công nhận Seus Leo là cái tên thật nhàm chán. Mỗi lần hắn đến “thăm” Lý Tiếu Bạch bị nhốt, cũng chỉ ngồi trên sô pha hút thuốc lá mà thôi, hút xong hai điếu liền đi luôn, chẳng ở lại lâu, cũng chẳng chuyện trò.

Cậu không quá chắc cặp mắt xám dài đậm mùi kim loại đằng sau làn khói lờ mờ kia có đang nhìn cậu hay không, cậu còn bận khôi phục thể lực và và tính toán khoảng cách sao cho thành công ngay trong lần tấn công đầu. Bởi vậy cậu cũng luôn im lặng.

Lần này sát thủ chủ động mở lời, cũng coi như là lần đầu tiên trong lịch sử “giao lưu” của hai người.

Seus đang hút thuốc bỗng tạm dừng, thế rồi đứng dậy đi đến chỗ giường.

Giơ tay vuốt má cậu, chầm chậm chuyển tay ra sau lùa vào mái tóc, có phần thô bạo túm chặt sợi tóc đen dài của cậu, giật mạnh ra sau! Tay kia thì gí đầu thuốc lá còn đang cháy xuống xương đòn cậu…

“Cởi quần áo ra.” Hắn trầm giọng.

Mệnh lệnh này thật quen tai…

Cậu thờ ơ để mặc hắn túm tóc, suy nghĩ bay đi rất xa trong mùi da thịt cháy khét…

Cởi quần áo luôn nhanh thôi, cậu đã luyện bao lần, người ấy dạy dỗ cậu rất nhuần nhuyễn.

Thế nhưng cơ thể chằng chịt thương sẹo chắc không đẹp đâu, nên hắn mới không thèm làm với cậu?

Vậy mà sao dục vọng và ánh lửa trong mắt lại rừng rực đến thế? Thậm chí khi thấy máu rớm ra càng dữ dội hơn! Phải chịu đựng vô số đồ chơi tình thú lần đầu tiên cậu được diện kiến… Bộ phận bị buộc chặt ứ máu chẳng thể động đậy, sự đùa cợt đằng đẵng, thắt lưng, xương sống đều đau, chân bị banh ra không có nổi sức để khép, buộc phải giạng rộng cho gã đàn ông vuốt ve, máy rung kêu ong ong và lạnh như băng, chẳng biết làm sao lại chảy máu, bị gã đàn ông liếm láp…

Rồi khi cuộc tra tấn chịu chấm dứt, cậu đã kiệt quệ ngã vật xuống giường, nhìn bản mặt thỏa mãn và bộ Tây trang hãy còn phẳng phiu chưa cởi của Seus rút cái máy ra, bỗng nhiên ngộ ra một sự thật:

Tên này bạo ***, còn mắc bệnh nghiện sạch.

Bản thân kẻ bạo *** thì chẳng thấy mình sai ở điểm nào, hệt như một con sói no mồi, thè lưỡi liếm đi vết máu, bố thí cho con mồi, “Từ ngày mai trở đi, cậu được phép hoạt động tự do trong phạm vi biệt thự.”

Cậu nằm phơi mình trên giường, hài lòng nhắm mắt.

Mục đích đạt được, cái giá vừa tầm.

Dùng xác thịt đổi lấy tự do, chuyện cậu làm tựa như càng ngày càng gần với cái nghề xa xưa nào đó…

...............................

Có một số việc, ví dụ như tín đồ đạo giáo bắt đầu ăn mặn sau khi hết kỳ ăn chay, đã không ăn thì thôi, một khi nếm thử là chẳng nhịn được.

Seus dần dà ghé phòng Lý Tiếu Bạch nhiều hơn, và thường thường chẳng thèm hút thuốc làm bộ nữa, trực tiếp vào việc chính.

Sự tổn hao từ cái chuyện nhục dục này, hơn nữa vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cộng với ảnh hưởng từ món thuốc màu lam kỳ quái làm cậu không thể chống đỡ.

Ngay cả đi thẳng hai chân cũng chịu thua, thì được cho phép mở rộng phạm vi hoạt động liệu còn ý nghĩa gì?

Quý ngài sát thủ nhận ra mình thua lỗ, bèn thử tránh né tên kia.

Cậu cần càng nhiều thời gian để bình phục vết thương càng tốt.

Ngặt nỗi trong căn nhà lắp đầy máy quay, hành động này không có tác dụng cho lắm. Chỉ cần ngài sát thủ rúc trong góc nào đó khoảng năm phút đã bị một đội vệ sĩ đồ đen tha về phòng, ném xuống chân Seus đang ngồi hút thuốc. Sắc mặt tên kia những lúc ấy sẽ khá khó coi, và rồi trận tra tấn kế đó thường cũng ác man hơn nhiều…

Làm tình làm tội nhau vài lần, thiếu gia lúc nào cũng phải đi tìm người cũng đã mất kiên nhẫn, nói gì thì nói người ta cũng là sếp sòng Mafia bộn bề nhiều việc.

“Cậu đang trốn tôi?”

“Ừ.”

“Thực sự phải làm sao cậu mới chịu ngoan hơn?”

“Tôi không thích gian phòng này.”

“Được, cậu không cần thiết phải ở trong này nhưng phải ở nơi tôi có thể trông thấy… Cậu đến thư phòng đi.”

“Tôi thích bếp hơn…”

“Dẫn cậu ta đến thư phòng.”

Haiz, thế này đâu phải thương lượng.

Xét một cách công bằng, thư phòng cũng được.

Biệt thự chính giải quyết các công việc của Bố Già Mafia, người ra người vô tấp nập, Seus không rảnh làm gì cậu.

Vả lại từ các tin tức báo cáo hay xin chỉ thị, có thể nghe ngóng được rất nhiều thứ hữu ích.

Cậu không khỏi lo lắng, trong khi làm việc nội bộ tổ chức, Seus chưa bao giờ úp mở với cậu, xem ra hắn không hề có ý thả cậu đi.

Mà hành vi của Seus Leo cũng càng lúc càng quái gở. Trên giường thi thoảng sẽ hôn cậu trong thư phòng mà rảnh sẽ tán gẫu cùng cậu mấy câu ai vào phòng có công có việc mà nhìn ngài sát thủ đang nằm mềm oặt trên ghế đệm, ắt hẳn bị lĩnh ngay bản mặt tử thần lạnh lùng của chủ nhân nếu Seus ăn cơm ở nhà, thường xuyên gọi cậu ăn cùng, theo giải thích thì là vì nhìn cậu ăn cũng làm người ta muốn ăn theo…

Một thời gian sau, đã dò la được tình hình trong nhà ngoài nhà, cậu cảm thấy đã đến lúc giải quyết món thuốc tiêm màu lam kia rồi.

Nên lợi dụng lúc Seus cởi áo sơ mi cậu, đặt cậu lên bàn làm việc, cậu chủ động ôm lấy thân mình cúi xuống của đối phương, bày tỏ thẳng thừng, “Tôi không muốn tiêm thứ thuốc kia nữa.”

“Cũng được…” Kẻ đang trong cơn hứng tình chỉ ậm ừ trả lời, cọ lên vết sẹo mờ mờ trên làn da mịn màng của cậu, nâng đôi chân vô lực của cậu lên, cắn một miếng nơi đùi non mềm mại, cười khẽ, “Dù sao cũng không tốt cho cơ thể lắm…” Nói đoạn, hắn liếc mắt xuống vật không hề có động tĩnh giữa hai chân quý ngài sát thủ.

Nháy mắt ấy Lý Tiếu Bạch khao khát được giết người!

Đốn mạt! Dám tiêm cho cậu thứ thuốc có thể gây tác dụng phụ “bất lực”!

Hẳn nhiên sát khí quá đậm, Seus bỗng dừng động tác, nhìn sâu vào con ngươi đen tựa mực của cậu một lúc lâu mới đứng lên ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc. Hắn mở chân tựa vào lưng ghế, chỉ xuống đũng quần bảo, “Đồng ý cũng được thôi, trước tiên hầu hạ tôi vui vẻ đi.”

Cậu hừ một tiếng, ngồi dậy khép áo lại sau đó đến trước mặt hắn, một tay chống, một tay linh hoạt cởi dây nịt… lại bị bàn tay cầm thuốc lá của hắn giữ lại.

“Tôi biết cậu dùng tay rất tốt.” Seus bình thản nói, khẽ cúi người xuống dán sát bên tai cậu, “Lần này tôi muốn cậu dùng miệng.”

Cậu đánh mắt sang nhìn hắn, tầm mắt dời từ con ngươi màu xám chầm chậm xuống phần cổ, nơi ấy có làn da rất mỏng, dưới da là động mạch yếu ớt, nếu cắn nát, máu chảy bao lâu mới có thể chết? Ấy, không được, hiện thời cậu chưa phải đối thủ của hắn. Tầm mắt tiếp tục đi xuống nữa, dừng ở khẩu súng lục màu bạc sáng bóng giắt bên hông đối phương…

Seus cúi đầu nhìn theo cậu, rồi trước mắt cậu, y rút súng ra, lách cách lên đạn!

Con ngươi màu xám của Seus đặt trên thiếu niên xinh đẹp, nòng súng lạnh lẽo gí nơi cổ họng cậu, và từ từ, trượt xuống… Mờ ám lướt qua xương đòn, đầu ngực, eo, một đường xuống thẳng dưới cùng theo vạt áo sơ mi lơi lỏng… Sự lạnh cứng của món vũ khí kim loại làm da thịt ấm áp bất thần run lên theo phản xạ! Mà vật giữa hai chân bị nòng súng kia mân mê chẳng thấy kích thích đâu mà chỉ thấy căng thẳng…

“Nghĩ gì vậy?” Giọng Seus trầm đục và khản đặc, vang lên giữa từng cái hôn cắn nơi cổ cậu như thể theo máu gằn ra lời hăm dọa…

“Không có…” Cậu khẽ tránh ra, “Đang nghĩ nên dùng miệng thế nào thôi.”

Seus bật cười, tay ấn con người vốn chẳng đứng thẳng được kia quỳ xuống chân mình, “Còn phải nghĩ sao? Chẳng lẽ cậu chưa làm bao giờ?”

Ngài sát thủ còn bận để ý tư thế nhục nhã hiện tại của mình, không trả lời.

Thái độ cam chịu của cậu lại làm Seus hả hê thấy rõ, “Thật à… Chưa từng làm cho ai sao?” Cầm khuôn cằm nhỏ của cậu, nâng khuôn mặt không tình nguyện cho lắm của ngài sát thủ lên, Seus mỉm cười chất vấn, “Tôi là người đàn ông đầu tiên của cậu?”

Câu hỏi kiểu gì thế này?

Bộ tôi là nữ chắc?!

Cậu hậm hực hất đầu tránh tay đối phương.

Phản ứng này trong mắt hắn cơ bản là đáp án “yes” kiêu kỳ, bởi vậy không lấy làm giận vì hành động chống đối này của cậu, trái lại còn cất khẩu súng uy hiếp đi, hắn vỗ nhẹ lên mặt người quỳ bên dưới, cười bảo, “Tốt lắm, bắt đầu đi.”

...............................

Bộ phận ấy của người châu Âu thật sự là khổng lồ tới nỗi đạt trình độ hung khí.

Cậu đã cố hết sức, miệng há đến góc độ to nhất, hàm dưới tê rần, nước bọt tràn cả ra, còn phải tận lực kiềm nén cảm giác buồn nôn. Đối phương vẫn chẳng hề thương tiếc mà thúc về phía trước, đầu đỉnh tiến cả vào họng cậu, nôn khan theo phản xạ điều kiện làm lớp thịt non mềm và niêm dịch trong họng khẩn thiết thít lại, đâm vào trong quả thực thích muốn điên! Vì thế hắn càng thúc càng sâu, tay cũng thô bạo túm tóc cậu ấn đầu về phía trước…

Cậu không thở nổi, muốn cắn cũng không khép được miệng. Thiếu ôxi trầm trọng, thần trí chỉ có một ý nghĩ độc nhất là đẩy vật lớn đang ngậm trong miệng ra, lưỡi cố ma sát đẩy nó ra ngoài lại càng khiến đối phương sung sướng triệt để! Ngay cả hơi thở cũng trở nên phì phò…

Tiếng nước quấy trộn *** mỹ, tiếng mút sùn sụt, tiếng thở dốc, giãy giụa, tiếng rên rỉ ừ hử dật ra từ xoang mũi, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, tóc đen rối bời, môi hồng nhạt, nước bọt óng ánh, nhất thời văn phòng Mafia luôn nghiêm túc lúc này *** loạn đến cùng cực…

Khi Seus bắn ra thì Lý Tiếu Bạch đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, lượng chất lỏng lớn phun ra đột ngột làm cậu sặc, lấy về được một chút tỉnh táo, tránh sang một bên ho khù khụ nửa nuốt xuống nửa nhổ ra, đôi mắt bấy giờ đã ầng ậng nước…

Seus được thỏa mãn một lần, bắt gặp dáng vẻ quyến rũ hiếm thấy của người dưới chân, con ngươi đen láy ướt nước, gò má ửng đỏ vì thiếu ôxi, tóc tai hỗn loạn, khuôn mặt rịn mồ hôi li ti, đột nhiên hắn xốn xang, vươn tay kéo cậu bé áo quần xộc xệch, bên môi còn vấy chất lỏng trắng nhờ ôm đặt lên đùi mình, giúp cậu lau vệt dịch thể dính trên mặt, giọng điệu ôn hòa đến không ngờ, “Mai không bắt cậu tiêm thuốc nữa, sau này nhớ phải ngoan.”

Ngài sát thủ chẳng lấy làm cảm kích, tay đặt trên ngực Seus đẩy ra muốn xuống, không tránh được vòng tay hắn mà lại tụt xuống khỏi đầu gối hắn, mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, cơn váng vất bởi ngạt thở làm màng nhĩ cậu ù ù, mắt chỉ thấy đen sì, sao bay tán loạn…

Seus ngồi ghế sững sờ một chút, lập tức phá ra cười to! Vui vẻ cúi xuống ôm cậu, hôn cậu, tiếp theo bế thẳng về phòng ngủ…

Sau lần này, Lý Tiếu Bạch phát giác, địa vị của mình đại khái đã thăng lên thành tình nhân rồi.

...............................

Tác dụng của thứ chất lỏng màu lam kia quá mạnh.

Hai ba ngày ngừng thuốc, tay chân Lý Tiếu Bạch mới hết run rẩy, cuối cùng cậu đã có thể đứng thẳng, đi lại mà không lảo đảo, nhưng muốn hồi phục võ vẫn còn một khoảng cách nhất định nữa. Huống chi vì tên nào đó vận động trên giường quá kịch liệt và thô bạo, vết thương do súng vẫn chưa lành, Lý Tiếu Bạch hiện tại muốn giải quyết đám vệ sĩ đứng gác ở cửa cũng còn khó khăn.

Thời cơ chưa chín muồi, nhưng cậu thì chẳng muốn nấn ná thêm một giây một phút.

Từ sau lần đó hình như Seus say mê cái hoạt động khẩu giao “đẩy khốn khổ cho người khác, giữ khoái cảm cho phần mình” kia, gần như mỗi ngày đến một lần!

Mà thái độ hắn dành cho cậu cũng khác trước, chỉ cần trong phạm vi biệt thự, có thể nói một ngày hai mươi tư giờ đều kè kè cậu bên cạnh. Giả như nói trước kia giữa hai người là không khí hằm hè sát ý, thì nay hoàn toàn là quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng. Lý Tiếu Bạch trước kia có quần áo lành lặn để mặc hay không cũng chỉ là chuyện vớ vẩn, thì nay chỉ cần có mặt người ngoài, hắn mà thấy áo sơ mi cậu lỏng lẻo cũng đã bắn ngay một ánh mắt sắc lẻm đến, lớn tiếng ra lệnh gài cúc ngay hoặc ném thẳng áo khoác Tây trang lên… Lý Tiếu Bạch sắp bị thái độ quản lý đồ sở hữu cá nhân của hắn làm phát điên!

Chỉ muốn mau mau chạy trốn…

Cơ hội đến nhanh hơn cả tưởng tượng. Một ngày xong việc trên giường, chợt nhiên Seus chủ động nói với cậu, “Mai tôi phải đi Florence đính hôn.”

Cậu kinh ngạc, “Đính hôn?”

“Ừ. Nghĩa vụ người thừa kế.” Seus hút thuốc, nheo mắt chờ phản ứng của cậu.

Cậu nhìn hắn đầy vẻ khó tin… Đi đính hôn nghĩa là Seus Leo sẽ phải rời khỏi biệt thự. Đại sự trong tổ chức Mafia thế này không thể phạm sai lầm, do đó nhân lực tại biệt thự ắt hẳn cũng bị điều đi rất đông, cao thủ càng khỏi phải nói, trăm phần trăm là phải theo hết. Thể lực cậu đã khôi phục khoảng một nửa, giải quyết vài tay vệ sĩ tép riu không thành vấn đề. Thời gian gần đây cậu đều tản bộ chung quanh, xem như đã định vị được tương đối các sắp xếp an ninh lẫn góc chết của máy quay, chỉ cần thoát khỏi nơi này trước khi Seus trở về rồi rời khỏi Ý, sẽ rất khó bị hắn bắt lại…

Niềm hoan hỉ dâng trào phút chốc ùa ập trong cậu!

Cúi đầu nhằm che giấu cảm xúc, quý ngài sát thủ nhỏ nhẹ hỏi, “Bao giờ anh về?”

Một ngày, không, tốt nhất là hai ngày, đủ để rời khỏi châu Âu…

Seus Leo bật cười trầm trầm, dụi thuốc lá rồi vỗ về gương mặt cậu một cách yêu chiều, điềm đạm nói, “Về sớm thôi.” Rồi còn say đắm tặng một nụ hôn sâu an ủi…

Cậu không quá hài lòng với đáp án mơ hồ đó, song niềm vui có thể trốn thoát đã cuốn phăng sự bứt rứt đi, vì thế rất ngoan ngoãn phối hợp cho xong nụ hôn.

Cuộc đối thoại thử lòng lẫn nhau này, cả hai bên đều nghĩ mình đã có được câu trả lời ưng ý.

Nên ngay hôm sau đã bay được nửa đường, biết tin Lý Tiếu Bạch chạy trốn, sắc mặt Seus Leo xám ngoét tới nỗi quản gia Galant không dám thưa gửi gì với hắn nữa…

Nên ngay hôm sau bị bắt ở ngoại ô Sicilia tầm tối, biết tin Seus Leo dám vứt cả lễ đính hôn đi mà quay về bắt cậu, sắc mặt cậu cũng không đẹp nổi.

Hai người gặp mặt, Seus chưa nói gì đã giương tay giáng một cái tát đến rách cả môi cậu, chảy máu! Kế đó lạnh lùng sai người tiêm thuốc cho cậu, còng tay cậu trên giường…

Đến tận khi mọi thuộc hạ khóa cửa phòng ngủ lại, tai cậu vẫn còn ong ong. Cái tát kia quá hung hãn… Cậu liếm chiếc răng hơi lung lay, nghiêng mặt quẹt máu bên khóe môi, sau đó đòn chờ cơn thịnh nộ của ai đó trong bóng tối…

Nhưng, ngoài dự kiến, trước khi Seus Leo về phòng lại bị một người sắc mặt càng tệ hơn cản đường.

...............................

“Thưa cha.”

Dù có là Seus Leo, trước mặt Bố Già thực thụ của gia tộc Leo, vẫn vô cùng kính cẩn.

“Seus, con trai ta.” Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha khẽ thở dài, “Dạo này con làm ta và cả gia tộc thật thất vọng.”

“Con không hiểu ý cha.”

“Không, con hiểu.” Lorenzo Leo nhìn đứa con con cả của mình, đứa con trai mà ông ta kiêu hãnh, “Trò chơi nếu chỉ chơi thì là giải trí, nếu trầm mê thì chính là độc dược.”

Seus trầm mặc, ngoan cố đứng im.

Thoáng nâng tầm mắt nhìn chàng trai trẻ tuổi có đôi mắt xám không hề khác mình, Lorenzo để giọng điệu mình hòa hoãn hơn, cười cười chỉ chiếc ghế đối diện, “Ngồi xuống đi, con trai ta. Nghe nói con đã bắt được tên trộm đánh cắp bức tranh của Misha.”

“Vâng.” Seus nhìn nhanh người cha thâm sâu khó dò, lặng lẽ phỏng đoán ông ta đã biết bao nhiêu…

“Ồ, giết chưa?”

“Chưa. Còn chưa hỏi vị trí của bức tranh. Trước đó tra tấn cậu ta cũng vô dụng nên tính giữ lại từ từ nghĩ biện pháp.”

“Ha ha… Ta biết sự kiện ấy, khổ thân lão Galant bị con hù hết hồn…” Người đàn ông vui lòng bỏ ly rượu xuống, “Nếu hết giận rồi, cũng chỉ là hai bức tranh, không cần tốn nhiều tâm tư, tên trộm đó nên mau chóng xử lý đi.”

Seus cứng người, điềm nhiên nói, “Thưa cha, con tự biết.”

“Tự biết?” Lorenzo hừ lạnh, “Tự biết của con là quẳng vợ chưa cưới Orlando và một nửa khách khứa thế giới ngầm của Ý đi bắt cậu ta?”

“Đính hôn có thể trì hoãn, bên Orlando con sẽ lo liệu.”

“Seus, con có biết thân phận Orlando không? Sau lưng cô ta là một nửa Mafia Ý. Gia tộc Leo là gia tộc hùng mạnh nhất, là gia tộc chịu trách nhiệm duy nhất. Không gì có thể phá vỡ tình hữu nghị giữa các gia tộc. Huống chi, phụ nữ có hiền lành mấy cũng khó mà tha thứ cho sự vũ nhục ngay buổi hôn lễ. Lần này là con có lỗi với cô ta.”

“Cha…”

“Khỏi cần nói. Galant, đưa thiếu gia đi Florence, ngay lập tức!”

“Cha!”

“Đi giải quyết chuyện đính hôn đi, trấn an Orlando, bao giờ xong đám cưới và kết thúc tuần trăng mật mới được phép trở về.” Lorenzo lắc lư ly rượu nho, màu sắc đỏ tươi ánh lên trong con ngươi màu xám, “Đi đi. Đây là giao ước, con trai ta, nếu con vi phạm… Ta sẽ giết cậu ta.”

Seus ngỡ ngàng, bất giác ngoảnh đầu nhìn về phòng Lý Tiếu Bạch theo bản năng, tay siết thành đấm, sau rồi dứt khoát đứng dậy mặc áo khoác… Bước ra phòng, hắn chỉ để lại một câu dành cho Bố Già gia tộc Leo, người cha vĩ đại của hắn:

“Trước khi trở thành cha, con sẽ chưa về.”

Lorenzo nâng ly xa xa sau lưng hắn, mỉm cười tán thưởng, “Thế mới là con ta.”

Mãi khi bóng Seus biến mất bên ngoài cánh cổng đồ sộ của biệt thự Leo, Lorenzo mới đứng dậy, bước thong thả về phía phòng ngủ nơi lầu hai…

“Boss, cậu kia xử lý thế nào? Trước tiên giam lỏng lại sao?”

“À, cứ giết luôn là được.”

“Ơ?!” Thuộc hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, “Nhưng ngài đã giao ước với thiếu gia…”

“Giao ước?” Lorenzo cười khẽ liếc nhìn con người trẻ tuổi một cái, “Kẻ xấu không đời nào tuân thủ giao ước.”

Tên thuộc hạ cứng đơ…

Ngài Bố Già lịch thiệp rút súng lục, nụ cười vẫn mê người, “Mà ta, chính là xấu hơn cả kẻ xấu”

. /.

Chú thích:

1. Cổ Long: Nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng, khởi nguồn cho dòng tiểu thuyết kiếm hiệp tân phái. Các tác phẩm nổi tiếng có: Tiểu Lý Phi Đao, Lục Tiểu Phụng, Sở Lưu Hương… rất nhiều.



Vậy là 5 nhân vật có mặt trên hình đều đã xuất hiện đầy đủ. Bố Già đã lên sàn:3

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv