Đi Đâu Về Đâu

Chương 16-2: Ngoại truyện 2 – Kyoto (1)



Tôi mới nhặt được một chú mèo.

Không rõ chủng loại, gốc gác, lông mượt mà xinh đẹp, rất chi tùy hứng.

Thường thì tôi không nuôi mèo, vì chung cư không cho.

Nhưng ngày ấy thì khác, bởi vì đó là ngày đầu tiên trong chuỗi ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi làm chút chuyện khác bình thường.

Trước hôm nhặt được cậu ấy, tôi nhận kết quả xét nghiệm cuối cùng từ bác sĩ. Tuy tôi biết bệnh nghiêm trọng, nhưng chung quy chẳng ngờ lại là bệnh cầm chắc cái chết.

Sinh vật như con người, phải đến khi sắp chết mới chịu thay đổi.

“Kurokawa-san, chúng tôi rất tiếc khi phải báo rằng đã là giai đoạn cuối… Tôi biết ông không cam lòng, nhưng đã hết cách. Ung thư gan luôn luôn như thế, mới bắt đầu không có triệu chứng gì, tới khi bệnh nhân xuất hiện triệu chứng lâm sàng rõ ràng để rồi nghĩ đến chuyện kiểm tra, cũng đã là đến giai đoạn cuối…”

“Không sao, bác sĩ.” Giọng tôi bình tĩnh hơn cả tôi tưởng, “Bác sĩ cho tôi biết còn bao nhiêu thời gian là được.”

“… Ba tháng.”

“Thế sao… Ngắn thật đấy…” Tôi gấp gọn giấy khám lại, bỏ vào túi, đoạn cúi chào, “Làm phiền bác sĩ rồi, tôi cần ít thời gian suy nghĩ.”

“A, đúng vậy, nên suy nghĩ kỹ, phải trân trọng quãng thời gian còn lại…”

Đúng thế, sao có thể không trân trọng?

Ba tháng ư… Nếu một hôm, có người nói thẳng với bạn, cuộc đời bạn chỉ còn lại một trăm ngày cuối cùng, bạn sẽ có cảm giác gì?

Còn tôi, không ngờ lại thoải mái, thoải mái hết sức!

Cuộc sống gò bó bấy lâu nay, vốn dĩ, tôi cứ tưởng phải sống cả đời.

Cả đời.

Từ trước tới giờ cũng chưa từng nghĩ cả đời rốt cuộc là bao lâu.

Vì chẳng ai lo nghĩ vấn đề này hết.

Trừ phi cái chết treo ngay trước mắt rồi.

Tôi nên sống quãng thời gian cuối cùng này sao đây?

Mua một tá bia, một mình ngồi xích đu ở công viên từ lúc hoàng hôn, nốc hết lon này đến lon khác…

Nghĩ đến vô số ý nghĩ điên rồ, muốn làm thử mấy chuyện không làm và không dám làm. Ví dụ gom tiền đi du lịch thế giới, ví dụ giết kẻ mình luôn oán hận và rồi thanh thản chết theo, ví dụ đốt công ty hoặc cái Chính phủ dơ bẩn mục ruỗng, ví dụ đêm khuya leo lên đỉnh tháp Tokyo đòi phá phách cướp của…

Dẫu sao, đối với một người sắp chết, làm gì cũng không sao đúng không?

Uống nốt hớp bia cuối, ngay cả xuống xích đu thế nào tôi cũng không nhớ, lại vẫn ngồi xổm xuống nhặt từng lon bia đã bóp dẹp, lảo đảo ôm đi ném vào thùng rác…

Mười hai âm thanh keng keng giật mình khi vỏ lon rơi vào thùng rác đột nhiên thức tỉnh tôi!

Chầm chậm ngồi bệt xuống, hồn bay phách lạc ôm thùng rác, giữa công viên tôi cười ha ha…

Đúng vậy, người bỏ lon rỗng vào đúng chỗ đã quy định, người uống bia mà cũng không muốn gây phiền toái cho ai, người lúc nào cũng quy củ, mới là tôi.

Gần chết rồi mới nung nấu ý định làm chuyện điên rồ liệu chăng còn ý nghĩa?

Ngoài việc chừa lại vấn đề khó giải quyết cho những người vẫn đang cố gắng sống, thì chẳng được lợi lộc chi.

“Sống thoải mái theo ý mình” mà tôi khát vọng nào có phải điều đó?

Điều tôi muốn, đại khái là dũng khí để là chính mình thôi…

Dũng khí để nói “không” với người khác, dũng khí để biểu đạt ý kiến bản thân, dũng khí để khỏi phải kiềm nén mọi vui giận của mình chỉ bởi những người xung quanh…

...............................

Dừng bước chân, mưa đã trút xối xả, đánh lên điệu nhạc giòn tan trên tán ô tròn…

Cúi đầu nhìn bao hồ sơ trong tay, tôi không khỏi bực dọc vì cái dũng khí lặng lẽ rút quân của mình. Tại sao lại không từ chối? Cô Kuchinashi ấy rõ ràng do lười đi, tại sao tôi lại phải đi đưa đồ giùm trong khi tôi chẳng liên quan gì? Chả phải hôm qua tôi đã hạ quyết tâm, phải đề dũng khí mà sống đó sao?

Aish…

Mưa dường như cũng coi thường lắm, càng ào ạt khiển trách trên tán ô tôi che…

Bộp! Một giọt mưa vỗ mạnh trên ô, ngắt ngang dòng suy nghĩ.

Có lẽ, chính nhờ giọt mưa đánh thức tôi này, đã giúp tôi gặp cậu ấy.

Có lẽ, sự xuất hiện của cậu ấy, bản thân nó đã mang theo ý nghĩa biến chuyển.

Sau mắt kính bị mưa hắt mờ, tôi đã trông thấy loài động vật nhuốm mùi hoang dã, ngang tàng và không thuộc về xã hội này.

Xinh đẹp, hiểm nguy, ngạo mạn…

“Ê, ông chú, muốn nhặt tôi về nuôi không?”

Giọng điệu cậu ấy chẳng phải khẩn cầu, mà giống mệnh lệnh không cho phép trễ nải hơn.

Tựa thể chú mèo đen kiêu kỳ, mang tự tôn dã thú, tuy bộ lông đã ướt sũng, mà vẫn lấp lánh trong mưa. Cậu ấy sẽ thong thả chải chuốt bộ móng và cái đuôi mình, sau rồi nhìn bạn bằng ánh mắt chờ mong tối thẫm như đêm tối. Nhưng sẽ chỉ nhìn một cái thôi, và rồi sẽ chạy đi. Làm người ta gần như không chút do dự đã muốn khẩn cấp giữ cậu ấy lại!

Bình thường, tôi không nuôi mèo, vì quy định không cho.

Thế nhưng đến khi tôi phục hồi thần trí, tôi đã nhiệt tình mở cửa nhà cho người ta vào rồi.

Ôi, ôi, hóa ra phá vỡ quy củ là chuyện dễ thế sao?

Hóa ra, muốn bước ra ngoài khuôn sáo cứng nhắc, lại chỉ cần một động tác mở cửa.

...............................

“Meo”

Nửa đêm bị cục bông cạnh giường mò vào dụi tỉnh, phát hiện ra mèo con đói bụng.

Mèo là loài vật bốc đồng. Lúc chúng đói, chúng chẳng thèm quan tâm bạn có đang ngủ hay không.

Ngáp dài ôm mèo vào bếp, trong gian phòng khách chỉ có ánh trăng lùa vào, tôi nhìn thấy bóng một sinh vật khác nằm lẳng lặng. Chừng như không nghe thấy hơi thở, mà tư thế nằm nghiêng của cậu ấy cũng hệt như đang trong tình trạng sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào. Chầm chậm đến gần, cặp mắt sắn bén kia mở bừng chẳng hề có ý buồn ngủ!

Cảnh giác đến tận mức này, thật không đơn giản. Có thật chỉ là một chú mèo hoang không chốn trở về rất đỗi bình thường thôi không?

“Ưm, thì là… Nó đói.”

Dưới ánh nhìn chòng chọc từ đối phương, tôi bắt đầu thanh minh cho hành vi tiếp cận cậu ấy giữa đêm hôm theo phản xạ, chỉ tay vào con mèo, đoạn đánh trống lảng, “Ưm, cậu cũng muốn ăn gì không?”

Không ngờ là, đối phương dường như rất có hứng thú…

Hai tay đút túi quần, dáng người dong dỏng lúc vào bếp hơi khom xuống, vẻ mặt nhập nhèm nửa ngủ nửa tỉnh, mái tóc mượt mà hơi bù xù, dẫu toàn thân toát mùi nguy hiểm nhưng vẫn trật tự đi theo tôi, điệu bộ chờ được ăn lại đáng yêu lạ lùng

Bỏ bát xuống, muốn vươn tay xoa đầu cậu ấy, lại bị nhanh nhẹn né đi.

Ôi, ôi… Mèo là thế đó. Kể cả có cho nó ăn ngon, nó cũng chẳng cho bạn sờ đâu, muốn sờ cũng phải quan sát tâm trạng nó mới được.

Bất đắc dĩ dụi mắt bò lên giường lần nữa, tôi tự nhủ sau này đừng có đêm nào cũng trở dậy “lao động” thì tốt hơn.

Tối hôm sau, đáng buồn làm sao, lại bị lay tỉnh.

Lần này thì đổi thành con lớn, vẫn là một cục tròn tròn xù xù. Khác đêm qua, sinh vật này tôi không tự tiện chạm vào được, đành phải hơi dịch người ra đằng sau, hỏi khẽ, “Sao vậy?”

Con ngươi đen sẫm của cậu ấy lóe lên sáng quắc dưới trăng như dã thú chuẩn bị vồ mồi, giọng nói lành lạnh thốt từng chữ rành rọt trong bóng tối. Cậu ấy nói, “Tôi đói.”

Giây phút ấy, hình ảnh này sinh ra ảo giác “không dậy cho cậu ấy ăn thì mình dễ bị vật xuống ăn tươi nuốt sống luôn” trong tôi hết sức đáng sợ…

“Thế… Thế cậu muốn ăn gì?”

“Món trứng cuộn giống hôm qua ấy.”

Gương mặt nguy hiểm lại gí sát vào hơn…

Ôi, ôi, nói là đủ rồi, không nhất thiết phải xáp vào đâu!

“Tôi… Tôi làm cho cậu ngay!”

Lần này cậu ấy không đi theo nữa, mà ở lại trong phòng chiếm giường tôi luôn.

Ngông nghênh hưởng dụng hết đĩa trứng cuộn, sau đó ngang nhiên đắp chăn nằm xuống, trước khi nhập mộng còn ném cái nhìn “sao chú còn chưa đi” cho chủ nhân thực thụ của cái giường là tôi đây, thật là ngang ngược hết cỡ!

Tôi khóc không ra nước mắt, chỉ còn cách ôm gối ra khỏi phòng ngủ, nằm co quắp ở sô pha hết đêm dài…

Tại sao lại không lớn tiếng phản đối rằng “Đây là giường tôi, tôi không cho cậu ngủ”?

Ôi, cái tính nhu nhược của tôi, quả nhiên không thể sửa đổi trong một sớm một chiều hay sao?

...............................

Ở nhà đã vậy, đến chỗ làm cũng vậy.

Yasui, nhân viên mới vào làm năm nay, cầm xập giấy tờ đi tới, nét mặt cực kỳ mất kiên nhẫn, “Này này, Kurokawa-senpai, kế hoạch hồi trước nhờ chú làm vẫn chưa xong sao? Chậm chạp quá à…”

Rõ ràng là nhiệm vụ của mình, tự đùn sang cho senpai làm hộ, lại còn dám mắng mỏ như vậy!

Đẩy gọng kính, nâng tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, không ai cảm thấy cậu ta vô lý chỗ nào… Thế nên, tôi quả nhiên vẫn là kẻ dễ bị bắt nạt sao?

Như này là sai. Dù cậu ta có là con rể Trưởng khoa, nhưng chuyện lạm quyền chiếm dụng sức lao động của người khác, vẫn cứ là sai.

Nói ra đi. Nói rằng tôi không muốn cuối bản kế hoạch tôi đã vất vả làm suốt một tháng bị ký tên cậu ta! Hãy nói đi!

Tôi thấy bàn tay cầm chuột của mình đang run rẩy…

“Tôi… Tôi không…”

“Gì á? Chưa xong thì báo cháu biết một câu, chờ vài bữa nữa cũng được, cháu cũng là người dễ nói chuyện mà!”

“Không phải…” Lời cự tuyệt chưa thốt, một khi bị cắt ngang, tựa hồ càng khó nói.

“Nhưng mà vẫn nên nhanh nhanh nha, Trưởng khoa đang chờ đấy. Cháu bị mất mặt, chú làm tiền bối hướng dẫn có vẻ cũng không vui đâu.”

“Nhưng mà, làm như vậy…” Hướng dẫn gì chứ? Rõ ràng toàn do tôi làm hết!

“Tóm lại, xong thì gửi ngay vào mail cho cháu nhé, cố lên nha! Á, cháu có điện thoại, chắc khách hàng gọi, thôi không nói với chú nữa…”

Cúi đầu, sau dấu hai chấm dòng “Người lập kế hoạch”, con trỏ chuột vẫn đang nhấp nháy, lưỡng lự đắn đo…

Thôi chắc khỏi cần điền tên tôi vậy, vốn nó chính là do tôi làm mà…

Phòng tiếp khách đối diện hành lang bỗng chốc lao nhao tiếng la hét, hình như có minh tinh nào đó ghé. Công ty tôi chuyên về truyền thông, bởi vấn đề quay chụp quảng cáo nên thỉnh thoảng sẽ có nghệ sĩ nổi tiếng đến. Nhưng nghệ sĩ vào từ cửa chính thật ra không nhiều, chẳng lẽ là ai tiếng tăm đình đám lắm? Ngay cả Yasui sắp tan tầm đang ở hành lang cũng thò đầu ra ngó dáo dác…

Ôi, ôi, nghệ sĩ hay gì cũng được, so với họ, tôi đang buồn phiền chuyện bản kế hoạch trước mặt hơn.

Đằng nào cũng sắp chết rồi, mấy chuyện tranh công chẳng đáng để tôi bận lòng nữa. Dẫu sao chờ đến lúc kế hoạch này được thực hiện và thu lợi ích, chắc tôi đã sớm về chầu ông bà.

Song lần này, trong lòng thật sự không muốn khuất phục! Nếu vẫn cứ nhẫn nhục, vậy khác gì trước kia? Tại sao vẫn không có dũng khí nói ra? Chẳng qua chỉ là con rể tương lai của Trưởng khoa thôi mà…

“Ê, ông chú, định thẫn thờ đến bao giờ đây?” Giọng nói lành lạnh chợt vang lên từ đỉnh đầu!

“Hở?!” Tay bất thần run lên đụng phải ống đựng bút và tập giấy tờ đặt bên máy tính! Sột soạt lạch cạch, rơi xuống hết sức tán loạn…

Tôi nghĩ vẻ mặt trợn mắt há mồm hiện tại của tôi ắt hẳn rất ngu ngốc, nhưng có chết tôi cũng không ngờ cậu ấy đến công ty tôi! Hơn nữa… Làm sao cậu ấy biết tôi làm ở đây?!

Đối phương vẻ chừng chẳng quan tâm sự kinh ngạc của tôi, chỉ rướn mình ra ngoài miếng ngăn gian làm việc vuông vuông, nhanh nhạy đỡ được ống đựng bút và hai tập giấy tờ mới rớt xuống, đặt ngay ngắn lại bàn, tiện tay túm một cái ghế ngồi chễm chệ giữa văn phòng, “Làm nhanh lên, tôi đói rồi.”

Tất cả đồng nghiệp đều vừa ngạc nhiên vừa ngất ngây nhìn cậu ấy, châu đầu ghé tai bàn luận, chốc chốc truyền đến âm thanh cười nhạo làm tôi càng luống cuống, càng đỏ mặt… Mà ai đó đang thành tiêu điểm của mọi người vẫn chỉ kiêu ngạo không đặt ai vô mắt, có lẽ cái sự chú ý này, cậu ấy vốn đã thành quen.

“Ôi chà, Kurokawa-senpai, thằng bé là họ hàng của ông à? Xinh đáo để!”

“Là… Là tôi mới nhận nuôi gần đây.”

“Ố ồ?! Nhận ở đâu một thằng bé đẹp thế? Người ta cũng muốn nuôi một đứa”

Các nhân viên nữ cùng khoa lại xì xào, tôi không quen bị thành trung tâm của sự chú ý, hình như mặt càng đỏ gay gắt hơn?

Yasui cũng bí ẩn đến gần, buôn dưa lê lai lịch cậu ấy, “… A nhớ rồi, bảo sao tôi thấy quen thế, ra là cậu này trước kia từng xuất hiện trong bộ ảnh với King!”

Lời này làm tôi sửng sốt vô cùng!

King là một người mẫu nổi tiếng đồng thời là thiếu gia tập đoàn Kokonoi, tuy cậu ta chỉ bước vào giới này bởi muốn chơi đùa, song dù là ngoại hình bảnh bao hay bối cảnh gia đình đáng chú ý đều làm cậu ta trở thành cái tên hot! Người mẫu sáng giá nóng hôi hổi, công ty chúng tôi chẳng thể kham nổi cái giá. Đâm ra mọi người nói bằng biểu cảm hâm mộ thèm thuồng như kia cũng không có gì lạ, chỉ là làm sao cậu bé này lại quen King?

Tôi thật sự không biết gì về cậu ấy cả…

Tên thật, thân phận, lai lịch của cậu ấy, trước kia làm gì, và cả hiện tại làm gì, tất cả tôi đều không biết.

Ngoại trừ đến giờ ăn cơm cậu ấy sẽ tự giác xuất hiện đúng giờ, còn những khi khác, thậm chí đêm hôm khuya khoắt, cậu ấy cũng sẽ đột nhiên biến mất.

Cảm giác như vậy, quả tình như thể đang nuôi một chú mèo hoang tự tác tự tung.

Yasui đứng bên hãy còn lải nhải, “Eo, nghĩ thế nào cũng thấy có giá, kể cả là bạn King hay đối thủ ngang cơ King, cũng đều đáng để cất nhắc! Cậu ấy là con nuôi của Kurokawa-senpai ư? Vừa vặn có việc đây, kế hoạch lần này nhờ cậu ấy quảng cáo đi! Senpai nhất định không từ chối đâu phải không nào…”

Chính xác. Nếu là tôi của ngày trước, dù không muốn cũng không tiện từ chối đâu.

Thế nhưng, lần này… Ngẩng đầu thoáng nhìn thiếu niên đang khoanh tay ngồi ngán ngẩm trong góc…

Không khí quanh cậu ấy nên là thế, khoan khoái mà thanh lành, không bị lợi nhuận, thanh danh hay những huyên náo dơ bẩn làm vướng chân, làm vẩn đục.

Cúi đầu tháo kính, tôi rút khăn lau kính từ ngăn kéo ra lau, sau đó trả lời với anh con rể của Trưởng khoa đang sốt ruột chờ đáp án, “Xin lỗi, tôi từ chối. Tài sản của tôi, tôi sẽ không bán.”

Sau đấy, trước vẻ mặt ngỡ ngàng của đối phương, tôi gõ nhanh vài phím, hào sảng ghi hai chữ “Kurokawa Ryuichi” vào sau dấu hai chấm dòng “Người lập kế hoạch”! Kế đó với niềm hân hoan khó hiểu, tôi ấn phím Enter!

Nhìn thông báo cho biết “Thư của bạn đã được gửi thành công đến hộp thư Trưởng khoa”, tôi đẩy gọng kính nằm trên sống mũi, bình tĩnh lạ kỳ, “Cậu Yasui, tôi khuyên cậu nếu có thời gian nghĩ ngợi gì về con nuôi người khác, chi bằng mau mau nghĩ cách cho bản kế hoạch cậu chưa viết được chữ nào thì hơn! Thế nhé, tôi về trước, cậu hãy cố lên.”

Toàn văn phòng im phăng phắc…

Tôi đứng dậy, trước khi cả tràng âm thanh ta thán hay oán hận cất lên, tôi dẫn chú mèo kiêu kỳ nhà tôi, thoải mái ra về.

Tôi nghĩ miệng tôi ắt đang cười, là một nụ cười rất mực sảng khoái.

Có lẽ nụ cười thể hiện tâm trạng tôi đang rất tốt, bởi vậy nên khi đi qua quầy lễ tân lại bị cô Kuchinashi chặn đường giao cho một bao hồ sơ. “Nhờ chú mang giúp cháu đến khoa Tiêu thụ được không, Kurokawa-senpai, đằng nào chú cũng tiện đường mà.”

Cô Kuchinashi hôm nay thoa son màu cam. Cô nàng thoa đến chăm chú, đầu còn chẳng buồn nâng, chỉ nhìn gương chằm chằm, dùng hai ngón tay giơ bao hồ sơ chẳng liên quan gì đến tôi ra cho tôi…

Rồi, bị một bàn tay khác nhận lấy.

Chủ nhân của bàn tay hiển nhiên đã sắp sửa bùng nổ vì bữa cơm tối cứ bị trì hoãn, trì hoãn, sắc mặt đen gần bằng bao hồ sơ cậu ấy đang cầm rồi…

“Về thôi, ông chú.”

Cậu ấy nói, đoạn kéo tay tôi ra cửa công ty, mí mắt chả thèm nhấc, giương tay vứt bao hồ sơ quan trọng vào thùng rác! Tiếp theo ung dung ra cổng chẳng chậm chân lấy một lần…

“Trời… Trời ơi!”

Cô Kuchinashi mãi sau mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, bèn la lối! “Kurokawa-senpai! Làm sao chú dám vứt hồ sơ quan trọng của công ty đi?! Chú sẽ bị sa thải! A a, tôi phải gọi điện báo cáo mới được… Dám làm thế, chú sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!”

Người ra ra vào vào công ty ở thời gian tan tầm gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy liền xôn xao…

Tôi đứng lẳng lặng ngoài cánh cửa kính chừng một giây, thế rồi trở về trong cơn thịnh nộ của Kuchinashi, tôi bình thản ấn ngắt cuộc điện thoại đã thông cô đang cầm, nhấn mạnh từng chữ từng chữ, “Thứ nhất, người vứt hồ sơ đi không phải tôi. Thứ nhì, tùy tiện giao ‘hồ sơ quan trọng’ của công ty không buồn ngẩng đầu lên cho người ngoài là cô Kuchinashi, chỉ e cô mới phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Thứ ba, tôi… không tiện đường đến khoa Tiêu thụ. Cho tới nay, chưa từng tiện đường!”

Kuchinashi vẫn trợn to mắt cầm điện thoại, tỏ vẻ kinh hãi!

Tôi đoán cô nàng chẳng nghe lọt câu nào của tôi đâu, chỉ đang trưng vẻ kinh ngạc tột độ cho tôi thấy thôi! Nhưng mà chẳng sao, với tôi mà nói, được lớn tiếng nói ra suy nghĩ trong đầu đủ thống khoái hơn bất kể mọi thứ rồi!

Xoay lưng, đi ra cổng lớn, tôi mỉm cười với cậu bé đang mất kiên nhẫn đứng chờ…

“Đi, hôm nay chúng ta mở tiệc!”

Nghe nói nuôi động vật có thể giúp tính cách con người ta thay đổi.

Nóng nảy thì sẽ trở nên bình tĩnh hơn. Cẩu thả thì sẽ trở nên cẩn thận hơn. Vị kỷ thì sẽ trở nên săn sóc hơn. Và nhu nhược không có chủ kiến thì sẽ trở nên quyết đoán hơn.

Tôi và cậu gặp gỡ, rốt cuộc là cậu cứu rỗi tôi? Hay là tôi cứu rỗi cậu?

...............................

“Kurokawa-san, chứng phù chi dưới của ông đã nguy kịch quá rồi, tôi đề nghị ông đừng nên kéo dài thời gian nữa, hãy lập tức nhập viện.”

“Vài ngày nữa đi, tôi hy vọng… có thể nhìn đến cuối cùng.”

“Nhìn gì?”

“Một tôi… hoàn toàn tương phản.”

“Tuy không hiểu ông đang nói gì, nhưng tối thiểu tối nào cũng phải đến trị liệu đấy, chắc ông chẳng mong trước khi kịp nhìn thấy thì đã chết rồi đúng không?”

“Nói cũng phải…”

Sách Bí Quyết Nuôi Mèo có nói, mèo là loài động vật hết sức nhạy cảm, chúng biết còn nhiều hơn so với bạn tưởng tượng.

“Ông chú, mấy tối gần đây chú không hay về nhà… Sao thế?” Sau bữa tối no nê, cậu ấy có vẻ thả lỏng ngồi trên sàn nhà tựa lưng vào ghế đệm, nghịch đuôi mèo, hỏi như thể vu vơ một câu với tôi đang ngồi trên ghế.

Khẩu khí tựa như cậu ấy đã biết rõ rồi, khiến tôi bất đồ run lên, “À thì… thì là, tôi, công… công ty dạo này tăng ca nhiều…”

“Thế à…” Người hỏi cũng không truy vấn tiếp, chỉ liếc tôi một cái. Ánh mắt lạnh nhạt và tường minh lại càng làm tôi căng thẳng…

Có lẽ, cậu ấy đã biết hết rồi. Đôi khi tôi đã nghĩ như vậy, nhưng rồi tức khắc tự phủ định suy nghĩ chính mình. Sao có thể biết? Vả chăng là có biết, cậu ấy sẽ không quan tâm mới đúng. Dù sao cậu ấy cũng là sinh vật một thân một mình, tôi đơn giản là một nơi tạm trú trong cuộc đời cậu ấy mà thôi.

Chỉ là gần đây, cậu ấy thật sự thân thiết với tôi hẳn. Có lẽ sau một thời gian dài quan sát giúp cậu ấy xác nhận rằng tôi không có tính uy hiếp. Tuy tối vẫn chiếm giường của tôi song không đuổi tôi đi nữa. Có lẽ đã cho ăn lâu rồi, thi thoảng cậu ấy sẽ nghe lời tôi. Cậu ấy thôi ngang nhiên cởi quần áo giữa nhà, cũng dần dần bắt chuyện với bạn học, tích cực tham gia các hoạt động trường lớp (nhầm), còn kết bạn với Kokonoi Kou (nhầm to)!

Thế nhưng sách còn viết, thú nuôi mà không được chủ nhân chăm sóc tỉ mẩn nữa, sẽ càng tệ hơn cả trước khi có chủ nhân.

Vậy thì sau khi tôi chết rồi, nên làm gì đây?

Lần đầu tiên, tôi ao ước, giá như mình có thể sống lâu hơn thì tốt biết bao.

Tự cười khổ, cúi đầu, viết tiếp một đoạn trên trang giấy đã viết đi viết lại không rõ bao nhiêu lần:

“… Tôi nghĩ, người giống tôi tìm đâu cũng có.

Rồi nay mai cậu sẽ còn gặp được càng nhiều người yêu quý cậu, đồng ý đón nhận cậu trong cuộc đời hơn.

Cậu sẽ càng gặp nhiều chuyện, từ những chuyện vui, chuyện ghét, đến chuyện khó quên…”

Nên đừng chết nhé, cậu hãy sống thật tốt, sống thật tốt…

Nước mắt, rơi xuống chẳng dự liệu, làm nhòe mấy con chữ cuối cùng…

“Thiệt… Thiệt tình, khóc gì chứ… Nhòe chữ rồi, lại phải viết lại…” Run rẩy vò tờ giấy, rồi lại giở ra, nhìn suốt nhìn mãi đoạn cuối cùng, nước mắt cũng mất kiểm soát, tuôn càng dữ dội…

Tôi kỳ thực, chưa muốn chết… Chưa hề muốn chết…

Thật sự muốn sống tiếp, để nhìn cậu ấy, lớn dần từng ngày… Để nhìn tôi, đổi thay từng ngày…

Tôi chưa muốn chết. Nhưng giờ mới nói, đã quá trễ.

Tháo cặp kính bị nước mắt bôi nhòe, lấy một tờ giấy khác, tôi nghẹn ngào viết lại một trang thư mới.

Bức thư bị tôi viết đi viết lại nhiều lắm rồi, chẳng còn biết mình viết gì nữa… Là một lời nói dối to lớn rằng tôi vẫn sống ở một nơi xa xôi, hay nói cậu ấy hãy sống thật tốt? Là cảm khái mình đã sống quá thất bại, hay khuyên nhủ cậu ấy cứ là chính mình, cứ sống sao cho đừng hối hận là được?

Kỳ thực, tôi biết rất rõ, mèo là loài vật ngoan cường nhất trên đời.

Bất kể ra sao, chúng vẫn sẽ sống sót.

Có lẽ chỉ do tôi muốn nói thêm với cậu ấy mấy câu thôi, chỉ do tôi muốn lưu lại thế giới này mấy câu của mình thôi, chỉ do tôi muốn chứng minh tôi đã từng sống thôi…

Cuối cùng của cuối cùng…

Cứ thế đi.

“Khoảng thời gian chung sống với cậu, là kỷ niệm quý giá nhất của tôi.

Cảm ơn cậu, đã cho tôi được là chính mình.

Chúc cậu hạnh phúc.”

Đúng vậy, tôi biết cậu sẽ sống sót. Nhưng sống sót và sống tốt vẫn là khác nhau.

Tôi còn hy vọng cậu được hạnh phúc nữa.

Nhất định, phải hạnh phúc đấy nhé…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv