Hai ngày sau, Ân Ly đến từ biệt Tấn An công chúa xin phép về nhà. Tấn An công chúa cũng không cố gắng giữ nàng lại, chỉ là lúc nói chuyện dường như có điều gì muốn nói nhưng đến lúc nàng rời khỏi bà cũng không nói ra, chỉ thở dài dặn dò nàng trên đường phải cẩn thận.
Xe ngựa đi nửa tháng mới về đến Biện Châu, người nhà Ân Ly sớm đã nhận được tin báo nên ra cổng đợi nàng từ sớm.
Ân Ly vừa xuống xe liền được mọi người vây quanh, hỏi han ân cần. Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, giúp nàng quên đi những phiền muộn khó giải thích trong suốt dọc đường về nhà.
Khi còn ở Kinh Thành, mặc dù nàng được ăn sung mặc sướng nhưng không thể nào tự do, tự tại như ở nhà mình được, Ân Ly đang chìm đắm trong niềm vui khi trở về nhà. Đối với nàng, mọi chuyện diễn ra ở Kinh Thành giống như một giấc mơ, bỗng chốc trở nên không chân thực, chỉ có ánh mắt thất thần của người đàn ông trên chiếc xe ngựa hôm đó thi thoảng chợt lóe lên trong tâm trí khiến nàng không khỏi đau lòng.
Ngày hôm nay, giống như thường ngày, Ân Ly đang ở trong thư phòng cùng Ân Duyệt đọc sách, luyện chữ thì Liên Kiều vội vàng từ bên ngoài bước vào: "Cô nương, bên ngoài có người tìm Ngài. Lão gia đang ở tiền sảnh đón tiếp nên sai nô tì đến báo cho Ngài qua đó.”
“Người bên ngoài? Ngươi có biết tìm ta có chuyện gì không?” Ân Ly đứng dậy vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Dạ, nô tì không biết thưa cô nương, hình như là người từ Kinh Thành tới.”
Ân Ly đột nhiên nghĩ ngay tới Tuân Du. Lần trước trên xe ngựa hắn từng nói muốn tới cầu thân, không phải thực sự sẽ đến chứ?
Ân Ly bỗng cảm thấy bối rối, hoảng loạn, vội vã chạy tới tiền sảnh. Khi đến nơi, nàng chỉ thấy một mình Ân Thực Thu đang ngồi ở bên trên, ngoài ra không có ai cả.
Nàng lấy lại bình tĩnh, tiến lên hành lễ: “Phụ thân, Ngài tìm con có việc gì vậy ạ?”
Ân Thực Thu bảo nàng ngồi xuống, nói: “A Di, vừa rồi người của phủ Tấn An công chúa đến báo tin công chúa bị bệnh rồi, muốn con vào Kinh gặp mặt Ngài.”
Những lời này khiến Ân Ly rất kinh ngạc, lúc nàng từ biệt, công chúa không có gì bất thường, tại sao trong thời gian ngắn vậy liền bị bệnh rồi, nghe cách nói này có lẽ bệnh tình cũng không nhẹ.
“Haiz, vi phụ cũng biết con vừa mới trở về, trên đường vất vả. Chỉ là công chúa bị bệnh lại muốn gặp con, ta cũng là khó có thể từ chối, chỉ đành để con vất vả đi Kinh Thành một chuyến." Ân Thực Thu thấy Ân Ly trầm mặc không nói gì liền biết nữ nhi không muốn đi nên an ủi nàng.
Ân Ly thấy cha hiểu lầm nàng nên vội nói: "Phụ thân, A Di hiểu rồi, không có vấn đề gì cả."
Bởi vì công chúa mắc bệnh, lo lắng muốn gặp Ân Ly nên phái người đến đón nàng. Ân Ly cũng không kịp chuẩn bị gì, ngày thứ hai liền vội vã lên đường.
Tranh thủ rút ngắn thời gian nên rốt cuộc mười mấy ngày sau đoàn người đã tới Kinh Thành, Ân Ly vừa xuống xe ngựa liền thấy Xuân Oánh đang đứng ở ngoài cổng phủ công chúa chờ nàng, dẫn nàng vào trong.
Trên đường Ân Ly nhân cơ hội hỏi Xuân Oánh tình trạng sức khỏe của công chúa nhưng Xuân Oánh ấp a ấp úng không nói cụ thể cho nàng. Ân Ly cảm thấy có điểm gì đó kỳ lạ, Xuân Oánh liền nói: “cô nương đừng vội, gặp công chúa Ngài sẽ biết ngay.”
Cuối cùng cũng tới điện của Tấn An công chúa, Xuân Oánh giúp Ân Ly gõ cửa: "cô nương, công chúa đang đợi ở bên trong đợi Người rồi.”
Ân Ly càng cảm thấy kỳ quái, trong lòng thấp thỏm bất an. Vào đến bên trong, trong phòng thắp nến nhưng không có người hầu nào, yên tĩnh tới mức đáng sợ. Tim Ân Ly đập thình thịch, không biết làm thế nào.
Đang lúc nàng không biết làm sao thì trong phòng truyền đến giọng của công chúa: “Ân cô nương tới rồi phải không? Mau tới đây đi.”
Lúc này, Ân Ly mới định thần đi về phía công chúa.
Vào đến bên trong, quả nhiên thấy công chúa đang ngồi thẳng trên ghế trước cửa sổ, thấy Ân Ly liền ra hiệu gọi nàng đến.
Ân Ly tiến lên vấn an, lặng lẽ nhìn nhìn Tấn An công chúa, chỉ thấy sắc mặt của người tuy có chút không tốt lắm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, không giống như đang bị bệnh nặng.
Tấn An công chúa nắm lấy tay nàng, để nàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cười nói: “Khiến nàng đường xá xa xôi vất vả đến đây rồi, quả thực là bổn cung không phải."
Ân Ly vội thưa không dám, có thể được công chúa nhớ tới chính là phúc phận của nàng, sau đó quan tâm hỏi han bệnh tình của công chúa một cách cẩn thận.
Tấn An công chúa cười cười: “Tuổi của ta cũng cao rồi, thường xuyên sẽ có chút bệnh vặt, cũng không phải vấn đề gì lớn. Lần này, ta mời ngươi tới thật ra là có chuyện mong cô nương giúp đỡ.”
Lúc này, Ân Ly mới biết thì ra công chúa gọi nàng tới còn có nguyên nhân khác: "Công chúa, Ngài nói đi ạ!"
Tấn An công chúa thở dài: “Không biết Ân cô nương còn có nhớ bổn cung có một đứa cháu không? Ta không biết ngày hai ngươi xuất phủ bị ám sát sau đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí sau khi ngươi hồi phủ liền vội vã trở về Biện Châu. Nó cũng không nói gì, cũng không cho phép ai hỏi. Bổn cung thân là trưởng bối vốn là không nên hỏi nhiều nhưng ngày hôm đó sau khi hồi phủ hắn liền sinh bệnh nặng. Tính cách nó ương ngạnh, bị bệnh như vậy nhưng không chịu uống thuốc, cả ngày chỉ biết lao lực vào việc xử lý tấu chương. Bây giờ bệnh càng ngày càng nặng, vài ngày trước đi Kham Châu tuần tra bị ngất xỉu trên ruộng. Từ khi hồi phủ đến nay đã hai ngày rồi mà vẫn chưa dậy nổi.”
Công chúa nói tiếp: “Tuy bổn cung có rất nhiều cháu nhưng vì thân thiết với mẫu hậu hắn nên cũng quan tâm đến nhiều hơn. Từ nhỏ hắn thân nhất với bổn cung. Ta không có con cái nên cũng coi hắn như con đẻ. Hiện giờ hắn như vậy, bổn cũng cũng không còn cách nào mới mời cô nương đến đây.”
Ân Ly nhớ lại sự việc ngày hôm đó, nàng ngoài việc từ chối lời cầu thân của hắn ra cũng không làm bất cứ chuyện gì ngỗ nghịch. Hơn nữa, ngày đó nàng cũng không có lời nặng tiếng nhẹ gì, nàng tự thấy bản thân cũng không có bản lĩnh có thể làm gì để khiến cho Vương Gia phải đòi sống đòi chết chứ: "Hôm đó hồi phủ cũng không có gì đặc biệt, có lẽ do Vương Gia vướng bận chuyện khác, tiểu nữ cũng không rõ chuyện này thưa công chúa."
Tấn An công chúa nghe lời này liền biết Ân Ly không để Tuân Du ở trong lòng, thầm thở dài, nói: “Ân cô nương, có một vài lời đúng là bổn cung không nên nói ra. Ngươi có lẽ đã hiểu lầm đứa cháu này của ta rồi. Ta cũng không ngại nói thật với ngươi, bổn cung chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ. Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ thấy nó quan tâm đến một nữ tử nào như ngươi. Nửa năm trước, hắn đến cầu xin ta sai người đi Biện Châu mời ngươi tới Kinh Thành, tất cả những chi tiết trong hoa viên ngươi ở đều do hắn đích thân chuẩn bị, từ việc đáp đình tu vũ (*), cho tới việc ăn uống cơm nước. Không có chỗ nào mà không phải là tự tay nó cẩn trọng sắp xếp, nó sợ ngươi mới tới Kinh sống không quen. Còn có một chuyện ngươi không biết…”
“Đáp đình tu vũ”: xây dựng và tu sửa nhà cửa
Tấn An công chúa dừng một chút: “Lần trước khi lên núi cầu phúc, bệ hạ nhắc tới ta mới biết mấy tháng trước khi đánh bại Tề Quốc trở về, nó đã từ chối nhận ban thưởng của bệ hạ, thay vào đó hắn muốn xin bệ hạ một thỉnh cầu đó là cho phép hắn tự quyết định chuyện đại sự của mình.”
Những lời này của công chúa có tác động không nhỏ đến Ân Ly, khiến nàng khó mà có thể tin được, thậm chí có chút hoảng hốt. Theo như lời Tấn An công chúa nói, nàng quả thực không biết bất cứ chuyện gì. Đình đài lầu các nơi nàng ở trong phủ công chúa, loại huân hương mà nàng thường dùng, loại trà và đồ ăn mà nàng thích đều là những gì nàng tận mắt chứng kiến. Lúc trước, nàng đã nghĩ đó là do công chúa quan tâm chu đáo. Bây giờ nàng mới biết đó đều là công lao của Thất Vương Gia.
Tấn An công chúa nhìn Ân Ly đang ngây ngốc nói tiếp: “Bổn cung nghĩ chắc hẳn ngươi cũng đã hiểu, với thân phận của ngươi muốn vào Thất Vương phủ làm thiếp còn có khó khăn, huống chi làm chính phi. Hắn cầu xin Bệ Hạ chuyện này người khác không biết nhưng chẳng lẽ bổn cung lại không biết. Rõ ràng hắn vì ngươi nên mới làm vậy, hắn đã xác định lấy ngươi làm chính thất rồi!"
Lời này vừa nói ra, Ân Ly chấn động tại chỗ như bị sét đánh ngang tai. Nàng biết những gì Tấn An công chúa nói về nàng không phải là coi thường mà là sự thật. Phụ thân của nàng chỉ là một quan viên địa phương, lại không phải cha truyền con nối. Với thân phận của nàng làm sao có thể vào Vương phủ làm chính thất. Cũng chính vì nguyên nhân như vậy nên lúc trước khi Thất Vương Gia ở trên xe ngựa cầu thân, nàng cũng coi đó là lời nói đùa, không coi là thật. Nhưng hôm nay nghe những gì công chúa nói, người nọ lúc trước nói đều là thật, thì ra hắn đã sớm tính toán muốn cưới nàng làm thê tử.
Tấn An công chúa nắm tay Ân Ly, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng nói: “Ân cô nương, bổn cung biết ngươi tuổi còn nhỏ, chưa hiểu về tình yêu nhưng bổn cung là người từng trải, ta nhìn ra được ngươi cũng không ghét bỏ Kính Thừa*. Hắn dù sao cũng vì ngươi mà làm đến mức đó rồi thì tại sao lại không cho hắn một cơ hội chứ, thử xem các ngươi có phù hợp với nhau không?”
Ân Ly bỗng nhiên liền nhớ tới ánh mắt sâu thẳm mà trìu mến của người nọ ở Quốc Tử Giám lúc trêu đùa, chọc cái mũi của nàng, ánh mắt mong đợi của hắn khi cầu hôn nàng ở trên xe ngựa. Nghĩ đến đây, tim Ân Ly bất giác đập thình thịch, mặt bỗng đỏ bừng lên.
Tấn An công chúa vừa thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng liền hiểu ngay, trong lòng mừng thầm liền nói: “Nếu cô nương đã không phản đối thì bổn cung cũng yên tâm rồi. Nếu ngươi nguyện ý, ngày mai bổn cung sẽ sắp xếp cho ngươi đến Thất Vương Phủ, giúp ta khuyên nhủ tiểu hồ tôn kia. Bệnh tình cứ kéo dài mãi như vậy là không được. Cho dù thái y y thuật cao minh đến đâu nhưng người bệnh không chịu phối hợp thì cũng vô dụng. Nếu đứa cháu này của ta gặp được cô nương, nó nhất định sẽ nghe lời ngươi, như vậy bổn cung cũng không phải lo lắng nữa."
Thấy nàng không phản đối, Tấn An công chúa cũng yên tâm, gọi Xuân Oánh tới đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Ban đêm, Ân Ly nằm ở trên giường, đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, cẩn thận nghĩ lại. Nàng từ nhỏ lớn lên ở Biện Châu, chưa từng đi qua địa phương khác, Kinh Thành cũng là lần trước công chúa mời tới là lần đầu tiên, ở Biện Châu cũng rất ít khi ra ngoài, ở phủ công chúa tổ chức hội ngắm hoa quả thực là lần đầu tiên gặp Thất Vương Gia. Nàng thật sự nghĩ không ra tại sao vị Thất Vương Gia này lại có tình ý sâu đậm với nàng, nửa năm trước đã nghĩ tới chuyện muốn cưới nàng làm thê tử.
Ân Ly cứ như vậy trằn trọc suốt một đêm, không thể ngủ ngon, mãi cho đến khi gần sáng mới thiếp đi.
*: Kính Thừa là tên tự của nam chính nha.