Ân Ly ngước mắt lên nhìn, không hiểu sao hắn lại có biểu cảm như thế nhưng nàng cũng không nói gì để mặc cho hắn lau. Loại chuyện như vậy cũng đã làm rồi nên lau tay thôi thì có gì không nhẫn nhịn được.
Bầu không khí vì động tác và biểu cảm của Tuân Du mà trở nên ấm áp. Tuy nhiên, nó không kéo dài được bao lâu thì bị hành động của hắn phá vỡ.
Thấy côn thịt thô dài một lần nữa dựng thẳng lên, khóe miệng Tuân Du cười khổ, lại ấn bàn tay vừa được lau sạch sẽ của nàng vào bụng dưới, vẻ mặt tội lỗi: “… A Di, ta xin lỗi…”
Ân Ly cảm thấy vị Vương Gia này là người kỳ quái nhất mà nàng từng gặp. Trước đây, hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nghĩ mọi cách chiếm tiện nghi của nàng, da mặt dày như tường thành vậy nhưng hiện tại dường như lại ái ngại với nàng, vì tình huống trước mặt mà xin lỗi. Hắn bây giờ và trước đây như hai người khác nhau vậy. Chính vì biểu hiện đó khiến Ân Ly khó có thể bỏ mặc hắn không quản.
Nàng đành đưa cánh tay vốn đã đau nhức của mình đến gậy thịt, tiếp tục vuốt ve.
Tuy nhiên, lần này không thuận lợi như lần trước, nàng di chuyển gần một canh giờ mà vật kia ngoài việc cương cứng hơn thì vẫn không có dấu hiệu phản ứng gì. Hai cánh tay của nàng hiện giờ giống như hai khối chì buộc chặt, đau nhức khó chịu đến nỗi không nâng nổi lên nữa rồi.
Tuân Du càng khó chịu hơn, hắn cảm thấy hạ thân của mình bị luật động như bị tróc ra một lớp da nhưng không có cách nào phát tiết ra được, trướng đau khổ sở không nói lên được.
Hắn ghé sát vào tai Ân Ly rên rỉ: “A Di… A Di… Giúp ta…”
Ân Ly bất đắc dĩ: “… Còn có thể giúp như thế nào nữa?” Bản thân nàng chẳng phải đang giúp sao nhưng không có hiệu quả nàng cũng không có cách nào khác.
Tuân Du nâng tay lên, ngón cái khẽ vuốt bờ môi hồng nhuận, thanh tú của nàng, đôi mắt thâm sâu đắm chìm trìu mến, ẩn ẩn thâm tình: "...Liếm ta, A Di..."
Ân Ly sững sờ tại chỗ, dùng miệng ư?! Nàng cúi đầu nhìn côn thịt nóng bỏng trong tay kia trông thật xấu xí, toàn thân đen tím, gân xanh nổi lên, lại còn to lớn như vậy, còn muốn nàng dùng miệng quả thực nàng rất khó làm được.
Tuân Du nhìn nàng cau mày, trên mặt nhăn nhó, rõ ràng viết lên ba chữ: “không cam lòng". Hắn nhắm mắt lại chịu đựng, cười khổ: "Nàng không muốn làm cũng không sao, không có việc gì…”
Ân Ly nhìn hắn một cái, sắc mặt hiện tại của hắn thật sự không tốt, trên người bị thương mà còn phải chịu đựng lâu như vậy, cự vật dưới tay dường như cũng không tốt hơn chút nào, có thể thấy đâu đó vài nơi vì luật động quá nhiều mà bị tróc da chảy ra chút tơ máu.
Nàng nuốt khan, nhắm mắt, cuối cùng hạ quyết tâm. Không quản nữa, ai bảo nàng cầm bình rượu đó rửa miệng vết thương cho Vương Gia chứ, đành tạ lỗi cho hắn vậy.
Nàng cúi người xuống, ghé sát hạ thân Tuân Du, chậm rãi tới gần hắn, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm liếm đỉnh đầu nấm. Thực ra cũng không đáng sợ như nàng nghĩ. Gậy thịt của hắn tuy vừa to vừa dài nhưng không có mùi vị gì khác lạ. Quy đầu trơn bóng, tròn trịa dưới sự liếm láp của nàng khiến hắn run lên, xem ra vẫn có một chút dễ thương.
Tuân Du run rẩy, bụng nhỏ căng cứng, hắn khó có thể tin nhìn nàng đang phủ giữa hai chân mình, hạ thân truyền đến từng trận khoái cảm, làm hắn cơ hồ khống chế không được chính mình.
“…Ô… A Di, liếm cái lỗ nhỏ đó đi… Được không…” Mỗi lần đầu lưỡi nàng liếm qua đầu gậy đều cố ý như có như không tránh lỗ quy đầu. Điều này khiến hắn cảm thấy trống rỗng, không chịu đựng được.
Ân Ly dừng lại một chút, ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi vươn tới lỗ nhỏ mà khám phá khiến hắn không tự chủ mà gào rống lên. Nàng giật mình cho rằng bản thân đã làm đau hắn nên liền dừng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Gương mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt to sáng ươn ướt mang nét xuân tình nhưng lại có vẻ ngây thơ, Tuân Du rũ mắt nhìn xuống, dục vọng càng tăng lên, trong lòng thầm mắng: Thật là cái đồ yêu tinh! Hắn hận không thể lập tức đè nàng dưới thân, trừng phạt nàng một trận.
Tuy nhiên hắn không thể, chỉ đành thầm than một tiếng, kiên nhẫn ấn nhẹ đầu nàng xuống: "A Di, liếm cả bên dưới nữa, được không...?
Hắn luôn mang vẻ mặt ôn nhu hỏi Ân Ly “Được không” khiến nàng không nỡ cự tuyệt, chỉ đành cúi xuống khẽ liếm dọc theo gậy thịt từ dưới lên trên. Dưới tác động của nàng, côn thịt trở nên trơn bóng, ẩm ướt và căng cứng khác thường.
Một tay Tuân Du khẽ vuốt mái tóc trên đầu nàng, một tay còn lại bắt lấy cái tay đang nhàn rỗi của nàng đi đến hai viên cầu thịt bên dưới xoa nắn nhẹ nhàng.
Ân Ly học rất nhanh, một chút liền nắm lấy xoa nắn chúng. Bàn tay nhỏ bé bao lấy một quả cầu thịt chậm rãi xoa nắn. Quả cầu thịt vốn đã rất nặng nhưng dưới sự an ủi của nàng lại càng nặng nề hơn.
“…Hư…” Mặc dù là gãi không đúng chỗ ngứa nhưng Tuân Du cũng thoải mái không ít. Còn Ân Ly thì không thoải mái chút nào, hoạt động nửa ngày này gậy thịt vẫn không có phản ứng. Nàng có chút hoài nghi không biết có phải Vương Gia đang cố tình làm khó nàng hay không.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, ngẩng đầu hỏi hắn: “Vương gia, còn muốn tiểu nữ làm bao lâu nữa?”
Mắt Tuân Du đỏ thẫm, đang lúc sung sướng thì nàng lại dừng lại, bàn tay đang đặt sau gáy nàng thật sự muốn ấn mạnh đầu nàng xuống giữa hai chân hắn.
Nhưng quả thực hắn không dám làm như vậy, hắn đối với nàng luôn luôn cẩn trọng, sợ nàng sẽ sợ hắn, ghét hắn. Hắn xoa xoa đôi môi đỏ mọng ngày càng quyến rũ chết người kia, giọng khàn khàn nói: "Nếu nàng ngậm nó thì sẽ nhanh hơn đấy A Di, như vậy được không?
"Được không?" Lại là câu nói đó, Ân Ly cố nhịn ý muốn mắng lớn vào mặt hắn. Có lẽ đây là câu nói mà nàng sợ nghe hắn nói nhất sau câu: "Qua đây ngồi!” Bề ngoài có vẻ như để nàng chọn lựa nhưng thực chất mỗi lần đều phải theo ý hắn.
Sau một hồi hoạt động, hai má Ân Ly đều đau nhức. Nếu còn tiếp tục nữa thì nàng sẽ không ngậm được miệng nữa mất. Dù sao liếm cũng liếm rồi, ngậm thì ngậm, cũng không có gì khác biệt, chỉ mong hắn đi ra nhanh một chút .
“Thật sao?” Ân Ly có chút hoài nghi.
“Đương nhiên là thật…” Tuân Du thều thào đáp, người đàn ông khôi ngô cường tráng hồi nào lúc này bỗng trở nên thật yếu đuối.
Hít một hơi thật sâu, Ân Ly thử mở miệng ra ngậm lấy cự vật của hắn nhưng quả thực với nàng nó không hề dễ dàng. Côn thịt lớn như vậy mà nàng thì không có chút kinh nghiệm nào, gương mặt không dám thả lỏng, miệng không mở rộng. Mỗi lần thử đưa vào miệng lại sợ hắn sẽ đụng chạm vào răng trước của nàng.
Tuân Du đau đớn đến nỗi sắc mặt tím tái nhưng lại không dám lên tiếng, sợ nàng vì bị hắn dọa mà không làm nữa. Vì vậy, dù có đau như thế nào hắn cũng chỉ đành nghiến răng chịu đựng, không dám quấy rầy nàng.
Rốt cuộc Ân Ly cũng miễn cưỡng đưa cự vật vào trong, toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn đều bị lấp đầy nhưng lại không biết làm gì tiếp theo đành ngước mắt nhìn hắn.
Tuân Du dựng thẳng lưng, bên hông thắt chặt, hai mắt nhắm hờ, nghiêng nửa đầu, nét mặt vừa vui mừng nửa đau khổ. Hắn ấn nhẹ gáy nàng xuống, Ân Ly liền hiểu ý tứ, di chuyển đầu lên xuống, an ủi côn thịt của hắn.
"Uhm..." Mỗi lần hoạt động, hàm răng trắng tinh như vô tình đụng chạm vào côn thịt khiến hắn cảm thấy vừa đau vừa nhức. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn không biết làm thế nào, lâu lâu lại lướt qua gậy thịt khiến hắn run rẩy. Đối với hắn mà nói, những khoái cảm do sự chủ động của Ân Ly mang lại khiến hắn bị mê hoặc và trầm luân trong đó.
Tuân Du bị chìm đắm với sự mê hoặc của nàng, không có cách nào thoát ra vòng xoáy của dục vọng. Cái mông căng chặt, kìm nén ý chí muốn nâng lên. Bàn tay to, đầy đặn gân xanh nổi lên rõ rệt nhưng nhẹ nhàng giữ sau gáy Ân Ly, cố gắng nâng lên không để miệng nàng tiến vào sâu hơn.
Toàn thân Tuân Du cứng lại như đá, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội, kéo tay nàng đến an ủi côn thịt đang bị bỏ mặc ở bên ngoài.