đã nửa năm trôi qua kể từ ngày Weiyan được sáng lập, cho tới nay, ấn tượng mà Chu Tự Hằng lưu lại trong lòng các nhân viên chính là hình ảnh một người lãnh đạo rất bản lĩnh, kiên định và thận trọng trong công việc.
Chu Tự Hằng có vẻ ngoài đẹp như tranh, gương mặt phong lưu tuấn tú, không mấy khi cười, cậu luôn sẵn sàng lắng nghe từng ý kiến của các nhân viên, cũng sẵn sàng tiếp nhận những quan điểm đúng đắn, nhưng đồng thời cũng có sự cố chấp của bản thân, khi đã đưa ra những quyết định lớn thì sẽkhông dễ dàng thay đổi.
“Chỉ sắp 21 tuổi, nhưng lại có suy nghĩ của một người 31 tuổi.” Trần Tu Tề nhận xét về người lãnh đạo của mình.
Chu Tự Hằng vẫn còn rất trẻ, nhưng vì khởi nghiệp sớm nên ở cậu toát ra một khí chất rất khác biệt, lúc đang họp, cậu có thói quen mím môi, đưa mắt nhìn về phương xa, tựa như một vị vua La Mã nhìn đời bằng nửa con mắt vậy.
Tuổi còn trẻ, nhưng lại đạt được nhiều chiến công hiển hách.
Lời cậu nói ra cũng đơn giản như cách cậu lập trình, khiến cho người ta dễ dàng tiếp nhận thông tin.
Thế mà lúc này, cậu lại dùng những từ ngữ thâm sâu bay bổng để nói lên tình cảm của mình.
Tương tư thành bệnh, ao ước đã lâu.
Sầm Gia Niên thầm nghĩ khả năng văn thơ của Hằng ca nhà mình đúng là tăng đột biến, dùng câu “Nhất nhật thiên lý*” để hình dung cũng chẳng quá chút nào, nghe xong câu buồn nôn kia của Chu Tự Hằng, toàn thân đều nổi da gà, nhưng đồng thời cũng nhận về một vạn lần tổn thương.
*(Nhất nhật thiên lý: Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ con ngựa chạy rất nhanh, một ngày có thể đi được ngàn dặm. Nay thường dùng để ví về người tiến bộ nhanh hoặc sự nghiệp phát triển vượt bậc.)
Tim cũng bắt đầu rỉ máu.
Huống hồ Sầm Gia Niên còn ngồi ngay cạnh Chu Tự Hằng nữa chứ, vừa hay có thể trông thấy bàn tay Chu Tự Hằng đang công khai đặt lên đùi Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cũng áp tay mình lên tay Chu Tự Hằng, cử chỉ vừa thân mật vừa tự nhiên, thoạt nhìn có vẻ rất thuần thục.
Nhưng thật ra thì Minh Nguyệt cũng không được tự nhiên cho lắm.
cô chỉ mới vừa nghe xong câu “Mơ ước đã lâu” thôi thì chân đã lại mềm nhũn ra rồi, tim cũng trở nên mềm yếu, trong lòng như có một con bướm đang bay qua bay lại, kéo mùa xuân tới.
Minh Nguyệt cố gắng giữ tư thế ngồi tiêu chuẩn, nhưng vẫn đỏ mặt, không nhịn được mà hỏi Chu Tự Hằng: “Từ khi nào thì anh bắt đầu yêu em?”
Chu Tự Hằng không nghĩ nhiều mà đáp luôn: “Từ rất lâu rồi.”
Ngữ điệu của cậu vô cùng thành khẩn, nói tiếp: “Lâu đến mức anh cũng không nhớ rõ nữa.”
Câu này hoàn toàn là sự thật.
Tình đầu của thời niên thiếu có thể chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng trước đó rất lâu rất lâu, mỗi lần gặp gỡ cô bé kia đều giống như những tia nước nhỏ, chảy vào cánh đồng hoang vu khô hạn trong lòng cậu.
Dường như không một ai có thể hiểu hết ý nghĩa của từ “Thanh mai trúc mã” bằng Chu Tự Hằng.
Cậu không nhớ rõ khi nào thì cậu hiểu ra được lòng mình, chỉ biết là từ khi có kí ức đến giờ, thế giới xung quanh cậu chỉ tràn ngập hình bóng của Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng hơi nghiêng mặt, nhìn Minh Nguyệt hai má đỏ ửng, mắt ngọc mày ngài, bởi vì quá vui sướng nên cúi đầu ngượng ngùng cười.
Sầm Gia Niên cảm thấy cảnh này quá là ngược cẩu, nhưng lại khổ sở không thể nói ra, bi thương khôngdứt, liền nắm cái khăn trải bàn màu vàng nhạt, làm ra vẻ “Mắt không thấy tâm không phiền”.
Nhưng Tiết Nguyên Câu lại không thông cảm với tâm trạng của Sầm Gia Niên, cậu ta lại một lần nữa quay chai rượu, sau hai vòng, chai rượu lại tiếp tục “ngẫu nhiên” chỉ vào Chu Tự Hằng.
Người đặt câu hỏi lần này là một nhân viên quản lý của công ty, mặc dù Chu Tự Hằng nhỏ tuổi hơn, nhưng anh ta vẫn rất ngưỡng mộ và tôn trọng cậu, cho nên câu hỏi cũng có liên quan đến kế hoạch công việc: “Chu tổng, sau khi công ty chính thức được gia nhập vào thị trường, thì việc anh muốn làm nhất là gì?”
anh ta mong đợi một đáp án kiểu như “Thay đổi thế giới”, “Sáng tạo thế giới”, “Đem lại hạnh phúc cho mọi người” hay là “Tiếp tục triển khai những kế hoạch lớn hơn”.
Nhưng Chu Tự Hằng lại đặt chuyện tình cảm lên trên hết, đem mấy thứ kia vứt hết ra sau gáy, khôngkiêng dè gì mà trả lời: “Kết hôn với Minh Nguyệt.”
anh nhân viên quản lý ngơ ngác, mãi mới phản ứng lại được, nhất thời có phần phiền muộn, thậm chí còn uống một ly rượu, dùng ánh mắt u oán nhìn Minh Nguyệt đang xấu hổ.
Chu Tự Hằng không biết suy nghĩ của anh ta, cậu nắm tay Minh Nguyệt, dịu dàng hôn một cái lên đốt ngón tay cô.
Là đốt ngón tay áp út bên trái.
Nơi dùng để đeo nhẫn cưới.
Tuy Chu Tự Hằng không nói gì, nhưng Minh Nguyệt biết cậu đã dùng hành động để nói lên tất cả.
Trong lúc đang tràn ngập mong đợi về chuyện kết hôn thì miệng chai rượu bỗng nhắm thẳng vào mặt cô, lúc ấy cô mới dứt ra được khỏi cơn ảo mộng.
“Em sao?” Minh Nguyệt giơ ngón trỏ ra chỉ vào mình.
cô thật sự rất muốn cắn ngón tay, ở trước mặt đông người, trong đó còn có nhiều người cô không quen đang dùng ánh mắt lấp lánh chờ mong nhìn cô, khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng cô lập tức nhớ ra là mình muốn để lại một hình ảnh dịu dàng đoan trang trong lòng các nhân viên của Chu Tự Hằng, cho nên lại cố gắng tỏ ra thoải mái tự nhiên.
Nhưng hiệu quả không được tốt cho lắm, vì dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng nhưng lại cố tỏ ra đứng đắn của cô chỉ làm cho người ta muốn bắt nạt mà thôi.
Nhưng vẫn còn có Chung Thần là người duy nhất bị dáng vẻ của cô đánh lừa.
Tâm trí của cậu chưa hoàn toàn trưởng thành, vì muốn chị gái xinh đẹp Minh Nguyệt có ấn tượng với mình, cậu liền cướp ngay lấy quyền đặt câu hỏi cho vòng này, nhưng cậu không nghĩ ra câu hỏi gì hay nên đành mượn câu hỏi của anh nhân viên vừa rồi.
“Chị dâu, anh Hằng nói muốn kết hôn với chị, thế còn chị, việc chị muốn làm nhất với anh ấy bây giờ là gì ạ?”
nói nhảm, tất nhiên cũng là kết hôn rồi.
Tiết Nguyên Câu thật sự muốn phát rồ lên với câu hỏi của Chung Thần, chẳng có tí thú vị nào cả, phí cả một cơ hội, thế mà còn được gọi là tiểu thần đồng nữa đấy.
Cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ đầu Chung Thần một cái.
Chung Thần chẳng hiểu ra sao, ngơ ngác trừng mắt nhìn Tiết Nguyên Câu, sau đó lại quay sang chờ đợi đáp án từ Minh Nguyệt.
Nhưng Minh Nguyệt lại không trả lời câu hỏi của Chung Thần.
cô lén nhìn Chu Tự Hằng một cái, khẽ cắn môi, một lúc lâu sau, cô quyết định chọn uống rượu trong sựngạc nhiên của mọi người, trong trò chơi “nói thật hay mạo hiểm”, nếu không muốn nói thật thì có thể uống một chén rượu coi như là hình phạt.
Tiết Nguyên Câu lúc đầu cũng hơi ngơ ra, nhưng vì cậu cũng từng là người phong lưu, cho nên hiểu ngay được ý của Minh Nguyệt.
Cậu dùng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ nhìn Chu Tự Hằng, cảm thấy Chu Tự Hằng đúng là có diễm phúc.
Đại ca muốn cùng chị dâu kết hôn, tư tưởng rất thuần khiết, nhưng chị dâu thì lại muốn đi quá giới hạn sớm một chút.
Chu Tự Hằng không phải là không nhìn thấy ánh mắt của Tiết Nguyên Câu, nhưng cậu không có tâm trạng mà để ý tới.
Minh Nguyệt là một cô gái rất thành thật, điều này biểu hiện ở tất cả mọi mặt, giống như lúc này, vì né tránh đáp án nên cô đã uống cạn một ly rượu trắng đầy được đặt trên bàn làm vật trang trí.
Có lẽ vì uống một cách quá sảng khoái, nên sau khi uống xong trừ gương mặt hơi ửng hồng lên thìkhông có biểu hiện gì khác, nhưng rất nhanh, Chu Tự Hằng đã phát hiện ra…
Minh Nguyệt say rồi.
Vì trò chơi nói thật hay mạo hiểm nên bầu không khí trên bàn ăn trở nên rất sôi nổi, mọi người đều còn trẻ, sau khi phá bỏ được bức tường ngăn cách, rất nhiều nhân viên bắt đầu đi mời rượu cấp trên của mình, Chu Tự Hằng tất nhiên không phải ngoại lệ.
Có thể vì là lần đầu tổ chức liên hoan nên các nhân viên mới không biết là Chu Tự Hằng không uống rượu, cho nên người này cứ nối tiếp người kia mà đến.
Chu Tự Hằng còn chưa kịp giơ ly sữa tươi lên tỏ ý từ chối thì Minh Nguyệt đã chắn trước mặt cậu, chủ động đỡ rượu cho cậu.
cô mới uống được nửa ly thì đã bị Chu Tự Hằng ngăn lại, nhưng đã quá muộn rồi.
Minh Nguyệt lúc này đã say khướt.
Bước đi của cô có phần lảo đảo, giống như một con bướm bay lờ đờ, nghiêng trái vẹo phải.cô là một côbé ngoan đến không thể ngoan hơn, làm gì có chuyện đã từng uống rượu chứ, huống hồ lại còn là rượu trắng, tửu lượng của cô cực kì kém, hoặc có thể nói là không có luôn, một giây trước còn tỉnh táo, vậy mà bây giờ đã như con quay rồi.
Chu Tự Hằng giang tay bế cô lên, đưa cô rời khỏi nhà hàng.
Bây giờ đã là mười giờ tối, để Minh Nguyệt say khướt về kí túc xá thì hiển nhiên không phải là cách tốt, Chu Tự Hằng cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định đưa cô về căn hộ của cậu ở khu Hải Điến.
Căn hộ này là quà sinh nhật mừng cậu tròn hai mươi tuổi của Chu Xung, đợt trước đã bị cậu dùng để thế chấp ngân hàng, vay vốn làm ăn.Sau khi Weiyan thu lại được lợi nhuận, Chu Tự Hằng đã giành lại được quyền sở hữu căn hộ của mình.
Chu Xung đã gọi người trang trí cho căn hộ một cách rất cẩn thận và chu đáo, phần lớn diện tích là màu đen, màu mà Chu Tự Hằng thích, đôi chỗ lại điểm thêm sắc đỏ, cực kì mang tính nghệ thuật, căn bếp sạch sẽ tạo cảm giác thoải mái và ấm áp, nhưng Chu Tự Hằng chưa từng ở lại đây.
Đêm nay chắc sẽ là ngoại lệ.
Chu Tự Hằng cởi giày cao gót cho Minh Nguyệt, bật đèn phòng ngủ rồi bế cô vào.
Hôm nay hai người sẽ ở lại đây qua đêm.
Chu Tự Hằng thầm nghĩ.
Cậu hít một hơi thật sâu, đặt Minh Nguyệt xuống chiếc giường lớn duy nhất trong nhà, về cái giường này, bố cậu đã nói gì nhỉ? Chu Xung nói, trong nhà chỉ có một cái giường thôi, còn bảo là muốn nhanh được ôm cháu trai.
Những lời này bỗng hiện lên trong đầu Chu Tự Hằng.
Ga giường màu đen làm nổi bật làn da trắng muốt của Minh Nguyệt, toàn thân cô tựa như một pho tượng được chạm ngọc, không những đẹp mà còn tỏa hương thơm.
Mùi hương sâu kín, thoang thoảng, giống như mùi hoa nhưng cũng không hẳn, vì Minh Nguyệt đang say nên người còn có mùi rượu tỏa ra, Chu Tự Hằng nắm được một góc chăn, nhắm chặt hai mắt, nhẹnhàng đắp lên người Minh Nguyệt.
Xong xuôi, cậu xoay người đi, chuẩn bị ra ngoài, cố gắng để cho bản thân giữ được cái tâm trong sạch, nghiêm chỉnh làm một Liễu Hạ Huệ.
Nhưng cậu vừa mới nhấc chân thì Minh Nguyệt đã tỉnh lại, còn nũng nịu gọi cậu một tiếng: “Chu Chu.”
Cậu hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục đi ra ngoài rót một cốc nước, sau đó quay về ngồi xuống đầu giường, đưa miệng cốc kề sát vào miệng Minh Nguyệt để cô uống, xong xuôi mới đáp lời: “Sao em?”
thật ra thì không làm sao cả, cô chỉ muốn gọi cậu mà thôi.
Minh Nguyệt vén chăn lên ngồi dậy, kéo vạt áo cậu lắc đầu, nghĩ một lát rồi hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Ánh mắt của cô lúc nào cũng được bao phủ bởi một tầng hơi nước, tựa như cơn mưa xuân ôm trọn lấy bầu trời Giang Nam vậy, lúc này Chu Tự Hằng thật sự vẫn chưa thể chắc chắn là cô đã tỉnh rượu hay chưa, nhưng thấy cô hỏi thì cậu trả lời: “Đây là nhà anh.”
nói đúng hơn thì là nhà của chúng ta.
Cậu nói rõ hơn một chút cho cô hiểu, nhưng tránh không nhắc đến chuyện Chu Xung đang tha thiết được bế cháu nội, chỉ nói đây là quà mừng sinh nhật hai mươi tuổi của mình.
“Ồ, là nhà của anh à?” Minh Nguyệt nghiêng đầu hỏi, nhưng ngay sau đó lại nói tiếp: “Vậy là em lại mới ngủ trên giường của anh sao?”
nói đến đây, cô liền ngoan ngoãn quỳ ngồi trên giường, trước đó cô còn muốn kéo vạt áo cậu, tiến sát vào người cậu cọ tới cọ lui.
Chu Tự Hằng có phần mất mát.
Cậu thầm nghĩ đáng ra mình nên sớm ôm Minh Nguyệt vào lòng mới đúng, không để cho cô phải mộtmình làm nũng như vậy.
Lúc này Minh Nguyệt đang cực kì thích cái giường lớn này, còn ôm lấy gối rồi áp mặt vào cọ cọ, Chu Tự Hằng kéo gối ra, vuốt má cô nói: “Tại sao lại là ‘Lại’?”
Vừa hỏi xong, Minh Nguyệt lập tức trả lời ngay: “Sinh nhật anh năm ngoái em cũng ngủ trên giường anhmà, còn cả lần bọn mình đi Trương Gia Giới nữa.” cô bĩu môi, vui sướng nghĩ lại chuyện cũ, “Em thấy ngủ trên giường của anh thoải mái hơn giường của em nhiều.”
Sao lại thoải mái hơn?
Có lẽ là vì được nằm ngủ trong ngực của Chu Tự Hằng.
Minh Nguyệt lại cảm thấy đầu bắt đầu đau, chóng mặt muốn đi ngủ, lập tức hất mặt sai khiến: “Chu Chu, tối nay anh phải ôm em ngủ.”
Giọng của cô chẳng có chút lực uy hiếp nào cả, ngược lại còn mềm nhũn như đang làm nũng người ta vậy.
Chu Tự Hằng bất lực nói: “Tiểu Nguyệt Lượng của anh uống say quá rồi.”
Minh Nguyệt phản đối kịch liệt: “không phải!”
cô nói rất lớn tiếng, vì kích động nên còn ợ một cái.
Người uống say luôn tự nói mình không say, Chu Tự Hằng nghĩ Minh Nguyệt cũng giống như vậy.
Nhưng Minh Nguyệt lại nói tiếp: “anh phải nói là cô thư kí nhỏ của anh uống say rồi!”