Về đến nhà, Shinichi tháo cà vạt sau đó tiện tay ném lên sô pha, nhìn căn phòng lớn không một bóng người, cảm giác an tĩnh luôn khiến nổi cô độc sâu trong lòng trồi lên.
Từ lúc biến trở về Kudo Shinichi cũng hiểu rõ cậu không còn là Conan nữa, không thể tùy tiện làm nũng, không thể chuyện gì cũng không cố kỵ mà nói ra, phạm vi có thể giao lưu chơi đùa cũng rút ngắn xuống, trừ bỏ Haibara cùng tiến sĩ, rất nhiều lời nói không thể dễ dàng nói ra. Cảm giác cô độc trong một khắc kia như bão mà kéo đến.
Đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút mệt mỏi, Shinichi ngồi trên số pha, tùy tay mở một kênh nào đó trên TV, ôm gối nhìn chăm chú, thẳng đến khi bị cơn buồn ngủ đánh úp mới mơ mơ màng màng nằm xuống.
Mà sau khi cậu ngủ không bao lâu, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, áo sơ mi đen, quần đen, chỉ có mái tóc màu bạc kia phá lệ hây chú ý.
Gin đứng cạnh sô pha nhìn đại thám tử ngủ thật lây mới cầm lấy điều khiển tắt TV, động tác nhẹ nhàng ôm người lên, thân thể mảnh khảnh bế lên không có tí phân lượng nào, so với hắn còn nhỏ xinh hơn, hiện tại vì ngủ mà ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn khiến hắn cảm thấy tâm tình rất tốt.
Tay chân nhẹ nhàng đi lên làu, mở cửa phòng, đặt cậu lên giường. Thật cẩn thận thay quần áo cho cậu
Nhìn đối phương vẫn như cũ không hề tỉnh dậy, Gin có chút bất đắc dĩ lắc đầu, như thế mà cũng không tỉnh, ngủ say như chết.
Ngồi ở mép giường nhìn gương mặt dịu ngona của cậu, Gin nhịn không được duỗi tay vén những sợi tóc trên trán đối phương ra, để những sợi tóc đen nhánh len lỏi qua kẻ tay mình.
"Ưm... Sao anh lại tới đây?"
Shinichi mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền thấy Gin ngồi ở mép giường, lập tức có chút ngây ngốc.
"Đương nhiên là có việc tìm em." Gin nói xong liền nhẹ nhàng kéo Shinichi từ trên giường dậy, tuy chỉ hơi mơ màng nhưng cậu vẫn như lời để hắn kéo đi.
Gin ấn cậu lên sô pha, chính mình thì cởi áo khoác xoắn tay áo quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp: "Ăn cơm chiều trước, ăn xong tôi có chuyện muốn nói với em."
Shinichi nhìn người đàn ông thật tự nhiên đi vào phòng bếp, tức giận bĩu môi, chuyện gì đây, làm như đây là nhà hắn không bằng, chủ nhân ngôi nhà này rõ ràng là cậu mà!
Nhưng hiện tại vừa đói bụng lại còn vừa buồn ngủ khiến Shinichi ngáp một cái, sau đó cũng không nói gì.
Mở TV, nhàm chán mà nhìn. Cậu không truy cứu tại sao Gin có thể vào nhà cậu được, trước kia hắn có thể vào, hiện tại đương nhiên cũng có thể. Đến nỗi hắn đến nhà mình làm gì, một lát nữa cũng sẽ rõ. Mà cậu trở về phòng thế nào, vấn đề mẫn cảm này Shnichi nghĩ mình không cần đi hỏi.
"Trước khi trở thành sát thủ chắc hẳn anh là một đầu bếp nhỉ?"
Shinichi bị kéo đến bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn tinh xảo, một chút cũng không khách khí, vừa ăn vừa bình luận.
"Ăn ngon."
Gin không giải thích gì, chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái.
"Đúng rồi, anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Phía trên hạ lệnh, muốn giải quyết hoàn toàn Akai Shuuichi."
Gin uống cà phê, lạnh lùng mở miệng, cảm giác giống như đang nói tối mai ăn gì.
"Cái gì?" Shinichi đang ăn cơm, thiếu chút nữa đã bị sặc.
Hung hăng liếc Gin một cái, người này chắc chắn là cố ý!
"Em không nghe lầm, chính là như vậy." Gin buông ly cà phê, "Lần trước không giải quyết hắn, tổ chức vẫn luôn xem đó là một tai họa ngầm."
"Xem ra tổ chức có chút sợ hãi với Akai Shuuichi." Shinichi tiếp tục chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa nói: "Nhưng tại sao anh lại nói với tôi chuyện này? Theo lý thuyết, chuyện này anh hẳn cũng có tham dự đúng không?"
Shinichi thật sự càng ngày càng không hiểu được Gin.
"Muốn giết hắn là tổ chức, không phải tôi." Gin rời khỏi bàn ăn bước đến dựa vào khung cửa sổ, lạnh lùng nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài: "Huống hồ, Akai Shuuichi là con mồi của tôi, bất kỳ ai cũng không được chạm vào."
Nói xong cả người không thèm che giấu mà tản ra sát khí, phảng phất như giây tiếp theo sẽ xuất hiện trước mặt Akai Shuuichi mà giết chết anh ta.
"Tôi khuyên em lần này tốt nhất đừng nhúng tay vào, lần trước không giải quyết Akai Shuuichi cũng có chút quan hệ với em, vị kia không phải người không có đầu óc, nếu để cho ông ta biết được em giúp Akai Shuuichi, có lẽ em cũng không sống được."
Shinichi yên lặng cơm nước xong xuôi, tự giác đem bát đũa bỏ vào bồn. Nhìn nước từ vòi chầm chậm chảy xuống, có chút thất thần.
Nhưng cậu lập tức liền phục hồi tinh thần, xoay người trở lại phòng khách, đi đến cạnh cửa sổ dựa vào bên còn lại, mặt đối mặt với Gin.
"Đến tận bây giờ có một chuyện tôi vẫn không nghĩ ra."
"Chuyện gì?"
"Anh rốt cuộc muốn tôi chết hay muốn tôi sống."
"A." Thấy vẻ mặt Shinichi nghiêm túc nhìn mình, Gin liền nhịn không được nở nụ cười.
Shinichi nhìn người đàn ông đối diện nở nụ cười, có chút ngốc lăng, người này lúc không cười thì không có cảm giác gì, nhưng lúc cười rộ lên lại đẹp như vậy. Thật là không khoa học!
"Đáp án của vấn đề này, rất mau em sẽ biết."
Đến gần Shinichi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, những tình cảm không thể hiểu được cứ như vậy len sâu vào đôi mắt ngọc bích của cậu.
Bị nhìn như vậy Shinichi có chút sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ, mặt nhanh chóng đỏ lên.
"Đừng có nhìn tôi như vậy."
Tức giận mà gầm nhẹ, Shinichi duỗi tay chặn lại tầm mắt đối phương, nếu để ánh mắt đó tiếp tục nhìn mình, cậu sẽ cảm thấy rất... Thẹn thùng.
Đúng vậy, chính là thẹn thùng, cảm giác giống như ngày đó hắn hôn cậu, các tế bào trong cơ thể đều gào thét hết cả lên.
Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Shinichi, Gin bị che mắt cũng có thể cảm nhận được cơ thể đối phương có chút run rẩy, cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng khi đỏ mặt của cậu.
Cho dù hai mắt bị che khuất, Gin cũng chuẩn xác tìm đúng phương hướng mà tiến lại gần hôn lên đôi môi nóng bỏng của Shinichi.
Rời khỏi đôi môi đó, Gin tiến đến bên tai cậu, âm thanh trầm thấp từ tính thủ thỉ, từng câu từng chữ thổ lộ ra làm đầu óc cùng trái tim Shinichi như muốn nổ tung, nháy mắt làm cậu đứng ngây ngốc tại đó.
Thẳng đến khi Gin im hơi lặng tiếng rời đi cậu cũng không phát giác ra được, vẫn ngơ ngác đứng bên cửa sổ như cũ, trong đầu chỉ còn lại câu nói vừa rồi của hắn.
Rất lâu sau sắc đỏ mới từ từ xuất hiện trên gương mặt cậu, hơn nữa càng ngày càng đậm hơn, cuối cùng cậu dùng hai tay bưng kín khuôn mặt đỏ bừng của mình, ngồi xổm xuống, không dám ngẩng đầu lên.
[Je t'aime Shinyichi] (Tôi yêu em, Shinichi.)
Đây là lần thứ hai hắn kêu tên mình, lần đầu là lúc cậu còn mơ mơ màng màng, cho nên cũng không nhớ rõ lắm, nhưng mà... Âm thanh đó, âm thanh như thế kêu tên cậu, nghĩ đến, quả nhiên là hắn.
Thì ra buổi tối hôm đó cũng không phải là mơ, người kia thật sự đã gọi tên cậu chỉ vì một câu chúc ngủ ngon.
Người ta nói tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạn nhất thế giới, có lẽ chính là thế này đây.
Chỉ cần nói ra liền sẽ trở thành một ngôn ngữ thâm tình.