Chờ đến lúc Conan hoàn toàn tỉnh lại đã là hai tiếng sau, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo quen thuộc trên đầu, anh mắt cũng không hề thu liễm mà nhìn chằm chằm mình, sau đó cậu phát hiện ra bản thân hình như, hình như, có lẽ... dựa vào lòng Gin mà ngủ.
Đây tuyệt đối không phải là một chuyện đáng để ăn mừng sao!
"Thả tôi xuống." Conan có chút cứng đờ mở miệng.
Gin cũng không cưỡng ép sảng khoái mà buông lỏng tay, mặc kệ Conan từ trên đùi hắn trượt xuống.
"Chúng ta đang ở trên máy bay." Conan lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, họ sớm đã không ở trong căn biệt thự nước Đức kia nữa mà đang ở trên máy bay, chỉ là không biết lần này lại đi đâu.
"Về Nhật Bản."
"Hả?" Conan có chút kinh ngạc không nói nên lời.
Cậu có chút không hiểu, trước kia là Gin cố ý đem cậu sang Đức, hiện tại lại nói phải về Nhật Bản, hắn hẳn phải biết nếu trở lại Nhật bản tỉ lệ trốn thoát của cậu sẽ tăng lên, đây rõ ràng không phải một quyết định tốt.
"Thế nào? Bất ngờ?" Gin nhướng mày, sau đó định theo thói quen mà bắt đầu hút thuốc.
"Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì, anh cố ý đưa tôi sang Đức vì không muốn FBI tìm được tôi, hiện tại lại muốn về Nhật, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Conan không hiểu rõ mà nhíu nhíu mày.
"Đương nhiên cần thiết mới làm vậy."
"Cần thiết? Khụ khụ..."
"Chuyện này ngươi không cần biết." Thấy Conan bị khói thuốc làm ho sặc sụa, Gin ảo não mà bóp tắt tàn thuốc sau đó quay qua uống rượu vang đỏ.
"Anh thật sự rất khó hiểu."
"Hey, Cool guy." Vermouth đột nhiên từ phía sau chạy tới bế Conan lên, sau đó không hề quay đầu mà đi đến cabin: "Chúng ta đi thay quần áo, cậu không thể cứ mặc quần áo ngủ hoài được." . Truyện Trọng Sinh
"Cô... Vermouth cô buông tôi ra... Buông..."
"Cậu vẫn đáng yêu nhất vào lúc ngủ đó Cool guy à, đến đến đến, cùng chị gái đi thay quần áo nào."
Nói xong cũng mặc kệ Conan giãy giụa mà bế cậu vào cabin. Sau đó thỉnh thoảng trong cabin lại truyền đến tiếng kinh hô cùng thét chói tay của Conan.
Ví dụ như...
"Không được, cô đừng... Tôi tự mình cởi."
Hoặc là...
"A! Cô đụng vào đâu vậy!"
Lại hoặc là...
"Dừng dừng dừng! Nơi đó tuyệt đối không thể!"
Làm cho Gin ngồi ở ngoài nhiều lần muốn dùng súng bắn thủng cái cabin kia.
Còn may đây là máy bay tư nhân, trên máy bay chỉ có bốn người bọn họ.
Vodka đổ mồ hôi lạnh từ lúc rời khỏi biệt thự cho đến tận bây giờ, hiện tại gã ta lại muốn phát điên thêm. Chị Vermouth, chị cứ kích thích đại ca như thế không phải là tìm đường chết sao.
Dù sao, gã coi như không nghe thấy, không nhìn thấy, gã cái gì cũng không biết.
"Vermouth! Cô đừng cho rằng tôi khong dám một phát bắn chết cô!" Rốt cuộc Gin vẫn nhịn không được mà bắn một phát súng vào cabin, đồng thời rống lên một tiếng.
Sau đó cabin nháy mắt liền trở nên an tĩnh, nhưng là nếu có thể hoàn toàn xem nhẹ tiếng cười của Vermouth.
"Tốt, Cool guy cậu không cần phải thẹn thùng đâu." Vermouth kéo màn che của cabin ra, dựa vào cửa ung dung nhìn Conan trốn trong góc không chịu ra.
Ừm, không hổ là quần áo do chính tay mình chọn, rất hợp với Cool guy.
"Cô... Cô làm thế này sao tôi dám ra ngoài! Cô... Cô như thế nào... Như thế nào lại mua loại quần áo này! Còn có, đây là cái gì!" Conan đã hoàn toàn phát điên.
"Không cần ngại ngùng đâu."
"Không cần! Tôi tuyệt đối không đi ra ngoài! Trừ khi cô đổi cho tôi bộ khác! Nếu không có đánh chết tôi cũng không ra!" Conan liều chết không chịu ra ngoài, giỡn à, cho cậu ăn mặc như vầy sao có thể ra ngoài gặp người!
Đặc biệt là... Tuyệt đối không được để Gin thấy bộ dáng này của cậu, thật sự rất mất mặt!
"Vermouth, cô rốt cuộc đang làm gì?" Nghe được âm thanh không tình nguyện của Conan, Gin rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
"Ai da, chuyện tốt." Nói xong cũng mặc kệ bộ dáng ôm chặt ghế không buông của Conan, trực tiếp dùng sức kéo cậu ra, sau đó ôm ra ngoài.
Gin nhìn thấy Conan bị mang ra nháy mắt biểu tình có chút không giữ được, nói thật hắn đã chịu kích thích.
Nguyên nhân là vì Conan mặc một bộ quần áo shota rất đáng yêu, nhưng không thể xem nhẹ chính là đuôi cùng tai mèo trên người cậu.
Bị ánh mắt nghiêm túc của Gin nhìn chằm chằm thật lâu, Conan cảm thấy cậu không thể tiếp tục ở lại, nhiệt độ dần dần bò lên trên mặt, cảm giác thẹn thùng làm cậu muốn khóc.
Không chút suy nghĩ trực tiếp trốn sau bức màn, như thế nào cũng không chịu ra.
Vermouth nhìn Gin với vẻ mặt 'Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi', sau đó vui tươi hớn hở mà rời khỏi cabin.
Gin hít sâu một hơi, nhìn thân ảnh Vermouth rời đi không nói gì.
Nhưng nhìn thân ảnh tiếu quỷ trốn không chịu ra sau bức mành, Gin hiếm thấy mà thở dài, buông ly rượu đi đến trước mặt Conan.
Nhìn thấy sau bức màn là Conan hai tay ôm chân đem mặt vùi vào khuỷu tay không chịu ngẩng đầu, Gin không nói một tiếng ngồi xổm xuống bế Conan lên, vừa đi vừa kéo tai cùng đuổi mèo khỏi người người cậu. Nhưng Conan vẫn chôn sâu mặt vào cổ Gin, không rên một tiếng.
Thật ra Conan đang nghĩ trong lòng: Xong rồi xong rồi, bị hủy rồi bị hủy rồi, một đời anh danh của cậu hoàn toàn bị huy trong tay nữ nhân Vermouth kia! Mất mặt không nói, đằng này còn mất mặt trước mặt Gin! Đây là cực kì cực kì mất mặt a!
"Còn sáu tiếng nữa mới đến Nhật Bản, ngươi có thể lựa chọn tiếp tục ngủ."
"Anh không sẽ về đến Nhật Bản tôi sẽ chạy trốn à?" Conan vẫn như cũ chôn mặt vào cổ Gin.
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể thoát được ta sao đại thám tử." Gin dường như trào phúng mà cười ra tiếng.
"Có ai từng nói với anh rằng anh thật sự rất biến thái."
"Ta nghĩ người không muốn nhìn thấy thủ đoạn chân chính của biến thái đâu."
"Trở lại Nhật Bản tôi nhất định sẽ nghĩ cách rời đi."
"Chỉ cần ngươi có bãn lĩnh. Đương nhiên, cho dù người có thật sự chạy thoát ta cũng có đủ tự tin để mang ngươi về. Cho nên đừng khiêu chiến giới hạn của ta, đại thám tử."
"Hừ, vậy cứ chờ mà xem."
Thật ra cậu không hiểu suy nghĩ của Gin cho lắm, mặc kệ hiện tại hay về sau hắn đều có thể giết cậu, không có đạo lý đối đãi với cậu như hiện giờ, thái độ bây giờ của hắn làm cậu cảm thấy không giống như một sát thủ máu lạnh giết người không chóp mắt, mà giống như là...
Conan không dám nghĩ tiếp nữa, nhiều lúc một số sự việc không thể suy nghĩ theo lẽ thường đi?
Nhưng cậu cũng đã nghĩ ra một ít ý tưởng chạy trốn rồi.
Gin không trả lời cậu mà chỉ vuốt tóc Conan như vuốt lông mèo, ở nơi cậu không nhìn thấy tràn ra một tia nhu hòa, nhưng thời điểm nhìn ra cửa sổ ánh mắt lại trở nên thật lạnh lẽo, giống như Tử thần giáng thế.
Dọc đường đi, Gin ôm Conan, Conan ôm mèo con.
Gin đút Conan, Conan đút mèo con uống sữa bò.
Hình ảnh này nếu người khác không biết nhất định sẽ cảm thấy là một hình ảnh rất hòa hợp, đẹp đến mức người khác không đành lòng quấy rầy. Sẽ như thế nếu như có thể bỏ qua ánh mắt xem thường cùng gương mặt đầy hắc tuyến của Conan.
Cậu thật sự không chịu nỗi việc người nào đó đỗi đãi với cậu như một đứa con nít, hơn nữa hắn giống như không biết mệt mỏi khi làm vậy, trong lòng Conan thật sự phát điên.
Vấn đề là, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơn nữa ai biết hắn có âm tình bất định vì cậu phản kháng mà móc súng ra cho cậu một lỗ trên người.
Vodka ngồi ở bên kia nhìn thấy cũng như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Đại ca bị gì vậy, gần đây giống như là trúng tà, tiểu quỷ này đáng lí ra phải nhanh chóng giải quyết mới đúng. Vì cái gì đại ca một chút nóng nảy cũng không có, còn... Làm gã cảm thấy đại ca giống như đang ân cần mà dỗ người vui vẻ?
Ảo giác! Chuyện này nhất định là ảo giác!
Vodka dùng sức mà thôi miên chính mình như vậy.
Máy bay dừng ở sân bay tư nhân, máy bay hạ cánh Conan liền quan sát tình thế xung quanh. Đa số đều là vệ sĩ, nhưng nơi này là vùng duyên hải, cũng không phải không có bất kỳ lỗ hổng nào. Chỉ là cậu muốn lợi dụng lỗ hổng đó để chạy thoát như thế nào, đây mới là vấn đề.
Không ai phát hiện ánh mắt một vệ sĩ trong đó nhìn chằm chằm Conan trong ngực Gin, sau đó lúc bọn họ tiến vào biệt thự khóe miệng liền giơ lên một nụ cười.
Kéo thấp vành nón của mình, đối phương tâm tình quả thật rất xung sướng.
Gin vẫn như cũ cho Conan ở lại trong phòng, căn phòng này cùng với căn phòng ở nước Đức không có khác biệt gì, đều tràng ngập máy theo dõi cùng máy nghe trộm, loại cảm giác cấm đoán này thật sự rất không tốt.
"Này, mèo con này tên gì?" Conan ôm mèo con quay đầu hỏi Conan.
"À... Cái này hả..." Vermouth nghe vậy nở một nụ cười tà ác, sau đó tầm mắt chuyển đến người Gin: "Cậu phải hỏi anh ta nha."
"Hả?" Conan nghi hoặc nhíu nhíu mày.
"Bạc." Nói xong Gin liền đè thấp vành nón rời khỏi phòng.
Chỉ nghe thấy âm thanh Vermouth dừng lại mấy giấy sau đó cười phá lên.
Trời ạ, đậy thật sự là Gin mà cô ta biết sao?
Hắn vừa rồi nói cái gì? Bạc? Đại khái ngoại trừ Cool guy với chỉ số EQ cực thấp không hiểu còn lại sẽ không có người không hiểu.
Trời ạ, thật sự quá buồn cười.
Không thể tưởng tượng được Gin cũng có thời điểm đáng yêu đến vậy.
Vermouth cảm thấy hiện tại nếu không rời đi lát nữa cô ta lại nghĩ đến chuyện vừa rồi sẽ cười đến điên mất.
"Cool guy cậu phải đợi mèo con của mình nha ~ phải chiếu cố nó nha ~" Nói xong Vermouth buồn cười đóng cửa phòng sau đó đuổi theo bước chân Gin.
Để lại Conan đừng sờ sờ ở đó ôm mèo con mà không hiểu gì cả.
Tổ chức này có phải đều là một đám có bệnh hay không a.