Tôi không thể tin chớp chớp mắt, cái dấu tay kia lại biến mất, khiến tôi không khỏi hoài nghi bản thân bị ảo giác, đến gần một chút cẩn thận xem xét cửa sổ, lau lau tấm kính thủy tinh lạnh lẽo. Chỗ đó quả thật không có thứ gì tồn tại, chỉ có vệt nước đan xen.
Có lẽ tôi thật sự đã mệt nhọc quá độ.
Tôi xoa xoa trán, nhìn mưa gió ngày càng mãnh liệt ngoài cửa sổ, cũng hiểu rất rõ, trong tình hình thời tiết này thì tốt nhất nên chờ trong phòng, đi ra ngoài vừa không giúp được đám thủy thủ, hơn nữa còn rất dễ rơi xuống biển. Mà đầu óc của tôi lúc này vẫn hỗn loạn như đang trong mộng, cũng không còn tinh lực đâu để tự hỏi chuyện khác, vừa đặt đầu xuống giường đã nặng nề thiếp đi.
Tôi mơ mơ màng màng ngủ một hồi, bỗng nhiên bị một trận gió lạnh ẩm ướt thổi cho tỉnh lại. Khi mở mắt ra, tôi phát hiện bên trong khoang tối om, sắc trời cũng u ám giống như chạng vạng ở Moscow, là màu đỏ âm u, tựa như thấm sũng máu. Khung cửa sổ trước bàn kia không biết mở ra từ lúc nào, gió biển rét thấu xương vù vù thổi vào trong phòng.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Tôi hắt xì một cái, vội vàng đứng dậy đóng kín cửa lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ dạ quang trên tường.
Mới chỉ qua vỏn vẹn nửa giờ thôi, sao sắc trời đã biến thành như vậy?
Tôi kỳ quái nghĩ, thuận tay vặn mở đèn bàn, tia khúc xạ phản chiếu trên mặt thủy tinh của đồng hồ, ánh mắt tôi lơ đãng liếc qua, lại giống như bị ghim chặt, bất động dừng ở đó.
Mặt đồng hồ thủy tinh chiếu rọi vị trí sau lưng tôi, bên trong khoảng tối sau cánh cửa, ẩn giấu một chiếc bóng màu đen, hai điểm sáng âm u như ẩn như hiện.
Adrenaline của tôi thoáng chốc vọt lên đến cực hạn, lông tơ dựng đứng.
Nhân ngư, vậy mà đang ở trong phòng của tôi.
Tôi tựa hồ mất đi hô hấp, thân thể lại ghim chặt tại chỗ, chỉ nghe thấy tiếng kêu trầm thấp giống như phát ra từ cổ họng của nhân ngư phía sau càng lúc càng gần, đèn bàn lóe lên một cái, phát ra một tiếng tê, bốn phía thoáng chỗ lại đắm chìm trong bóng tối, một cỗ mùi ẩm ướt ở sau lưng đã gần trong gang tấc.
"Des...sa...row..."
Âm tiết kia tựa như đang kêu gào cả linh hồn của tôi, một bàn tay có màng ướt đẫm đặt lên vai tôi. Tôi rùng mình một cái, thân thể còn nhanh hơn so với trí não, tôi chống bàn nhảy lên, lấy tốc độ nhanh chưa từng có, đẩy cửa sổ lật mình chui ra ngoài boong tàu.
"Có ai không! Cứu mạng! Người tới đây a!"
Tôi nghiêng ngả lảo đảo cuống cuồng chạy trong mưa bụi che kín tầm mắt, lại không thấy bóng dáng của một thủy thủ nào, đến cả Rhine cũng không thấy, ngọn đèn mờ mờ trong phòng thuyền trưởng lúc sáng lúc tối, quỷ dị vô cùng, giống như tôi đang ở trên một con tàu ma, khoang thuyền ba tầng to như vậy chỉ có một mình tôi.
Đương nhiên, còn có nhân ngư giống như quỷ mị kia nữa.
"Des...sa...row..."
Thanh âm trầm thấp của nhân ngư giống như ma chú xuyên thấu qua mưa gió, như bóng như hình truy đuổi thính giác của tôi. Tôi xác định nó thật sự đang hô tên tôi. Sao nó lại có thể biết tên của tôi a!
Cho dù trước đó nhân ngư dường như không có ý thương tổn đến tôi, nhưng ở đây dưới hoàn cảnh này, tôi không thể không cảm thấy sợ hãi, đối mặt với nhân ngư bị tiêm thuốc gây tê và nhân ngư có thể tự do hành động trên mặt đất là hai chuyện khác nhau hoàn toàn! Tôi phải lập tức lấy được súng gây mê, tránh khả năng bị nhân ngư tập kích, càng không thể để nó trở lại biển sâu.
Tôi cố gắng ổn định thân thể trên boong tàu lắc lư, xông thẳng về phía phòng thuyền trưởng, trèo lên cầu thang đi thông hai tầng, thế nhưng trong hoảng loạn lại bị trượt chân, cả người mất khống chế ngã xuống! Nhưng ngay sau đó, đau đớn dự đoán trước không hề đến, tôi chỉ cảm thấy phía sau đột nhiên có tiếng gió vụt đến, lưng bị thứ gì đó cản lại, eo cũng bị quấn lấy, thân thể lơ lửng trên không trung, chỉ trong vòng một giây, liền đè lên một thứ gì đó vừa dài vừa tráng kiện, trắng nõn, phủ đầy vảy.
Tôi lập tức chuyển động thân mình muốn chạy trốn, thế nhưng vừa lật mặt qua, liền bị bóng đen bao phủ phía trên tôi chặn đường đi, bên hông siết chặt, lập tức bị một bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt ghìm lấy thân thể, tôi giãy dụa ngồi dậy, lui về phía cầu thang, thế nhưng bắp chân của tôi lại bị cái đuôi của nó chặt chẽ quấn lấy.
Nhân ngư cúi nửa thân mình từng bước ép sát lại, thân thể rất nhanh đã cao hơn tôi. Mái tóc dài ẩm ướt của nó trong cơn mưa giống như thủy tảo lướt trên cánh tay tôi, cho đến cổ, đầu, cuối cùng chặn mất tầm mắt tôi bên trong bóng tối. Tôi gần như không cách nào khống chế nổi hô hấp, trong nháy mắt tôi đã muốn làm tầm nhìn rõ ràng hơn một chút, nhưng vẫn như cũ cảm thấy trước mắt một mảnh hỗn độn.
Mơ mơ hồ hồ, khuôn mặt tái nhợt ẩn trong những sợi tóc của nhân ngư tiến gần đến, ghé vào xương quai xanh của tôi, hai móng vuốt bắt lấy cánh tay tôi, cái đầu quanh quẩn trên thân thể tôi, giống như đang cẩn thận ngửi mùi của tôi, đột nhiên bờ môi nó để trên lồng ngực của tôi, tôi cảm thấy vạt áo đã ướt đẫm dán lên người ở phía trước bị kéo căng, phát ra thanh âm xoàn xoạt bị xé rách.
Tôi hất tóc, kích động nhíu mày rũ nước bám trên mí mắt, nhìn chằm chằm hành động của nhân ngư, tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài.
Trời ạ, rốt cuộc nhân ngư này muốn làm gì đây!
Nhân ngư trước mắt lại lộ ra răng nanh trắng ởn, cắn xé áo tôi, nhìn chằm chằm thân trên lõa lồ của tôi, ánh mắt lướt qua, tựa như đang cẩn thận kiểm tra cái gì.
Tôi chống tay trên bậc thang, hô hấp run rẩy, ngực kịch liệt phập phồng, cũng vô cùng khẩn trương theo dõi nó, không biết trên người mình rốt cuộc có cái gì khác thường hấp dẫn lực chú ý của nhân ngư. Mà nhân ngư chỉ nheo mắt lại nhìn quét một phen, giống như đang xác nhận nửa người trên con mồi của nó không bị tổn hao gì, lại đưa tay chuyển đến trên quần của tôi, nắm lấy thắt lưng, giống như cũng dấy lên hứng thú với nửa người dưới của tôi.
"Đợi đã!"
Tôi hoảng hốt la lên, dùng bàn tay được buông ra gắt gao đè mu bàn tay nó lại. Nhân ngư rũ mắt nhìn nhìn, ánh mắt dừng lại trên tay tôi, tựa hồ có thứ gì gợi lên sự chú ý của nó, lúc này tôi mới ý thức được điều gì đó.
— Miệng vết thương trên mu bàn tay tôi vì đấm tường trong phòng tắm còn chưa khép, lúc này vì phải hoạt động kịch liệt mà toác ra, đang ồ ồ chảy ra máu tươi.
Nhân ngư là đang tìm kiếm miệng vết thương của tôi, nó ngửi được mùi máu tươi, cũng giống như cá mập vậy.
Trong nháy mắt tôi thậm chí có loại ảo giác gặp phải cá mập trắng trong biển, cho rằng ngay sau đó bản thân chắc chắn phải chết, thế nhưng tia lý trí còn sót lại trong sợ hãi khiến tôi cảm thấy có chút nghi ngờ đối với hành vi khác thường này của nhân ngư. Nó coi tôi là thức ăn, nhưng tại sao nó lại không trực tiếp tập kích tôi?
Có lẽ là vì, nhân ngư có thói quen nhấm nháp con mồi. Tri thức sinh vật tồn tại trong đầu khi đối mặt với loại nhân ngư tràn ngập thần bí này, tựa hồ đều trở nên vô dụng, đáy lòng chỉ còn lại một thanh âm đang kêu gào:
Không! Tôi không muốn chết thống khổ như vậy!
Trơ mắt nhìn nhân ngư nắm bàn tay bị thương của tôi lên, để sát vào đôi môi đang hé mở của nó, tôi liều mạng cuộn tròn ngón tay lại, sợ hãi đến không thể phát ra tiếng, cho rằng giây tiếp theo bản thân sẽ bị táp mất mấy ngón tay.
Thế nhưng, nhân ngư lại chỉ dùng răng nanh của nó nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay tôi, đầu lưỡi liếm láp trên miệng vết thương của tôi. Móng vuốt của nó chặt chẽ nắm lấy tay tôi, nhưng lực liếm lại rất ôn hòa, tôi có thể cảm nhận được nó rất cẩn thận khống chế cường độ của răng nanh sắc bén, để tránh làm tôi bị thương.
Tôi kinh ngạc nhìn mặt nó, nhất thời cảm thấy vô cùng nghi hoặc, trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng giống như bị móng vuốt của nó giữ lại, lơ lửng không rơi xuống.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh một chút, có lẽ nhân ngư chỉ đang biểu đạt sự thân thiện, bởi vì tôi chữa khỏi miệng vết thương cho nó, mà hiện giờ nó đang dùng hành vi đặc thù của nó để trị thương cho tôi, tựa như nhân ngư báo ân trong truyền thuyết vậy.
Thế nhưng tôi không thể thuyết phục được mình một chút nào.
Nhân ngư nhướn chân mày, cúi thấp đầu xuống, mí mắt lại nâng, chăm chú nhìn chằm chằm tôi.
Đôi mắt ẩn dưới hàng mi ẩm ướt thật dài của nó không thể che nổi ý tứ tà ác và xâm lược, cường độ liếm láp càng thể hiện sự tham lam tùy ý, đầu lưỡi dâm tà đỏ tươi nhẹ nhàng lướt qua từng kẽ tay tôi, thật giống như đang cố ý chơi đùa dâm loạn ngón tay, cảm giác tê dại khác thường tựa như chú sâu nhỏ chui vào từng mạch máu trong ngón tay....
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên khung cảnh kiều diễm trong ảo giác, lại thấy nhân ngư không khác gì những người đàn ông bình thường, cơ bắp thân trên ướt đẫm mà khỏe mạnh cách tôi gần như thế, liền không thể nảo duy trì được vẻ trấn định dù chỉ là mặt ngoài.
Tôi chuyển động bàn chân để trên cầu thang, vội vàng muốn nhanh chóng rút bàn tay đang đặt bên môi nó lại, tiếc rằng lực nắm của nó quá lớn, sức của tôi chỉ khiến bản thân càng thấy tra tấn hơn, nhưng dù rằng không buông lỏng khống chế đối với tôi, nhân ngư lại giống như uy hiếp nắm thật chặt khớp hàm, rốt cuộc dừng loại hành vi quỷ dị này lại.
Khi môi nó thoáng rời đi một khoảng nhỏ, tôi mới chú ý đến biến hóa khó tin trên vết thương của tôi: phần miệng nứt toác vậy mà đã không còn nhìn ra được nữa, chỉ có một ít vết máu vẫn lưu lại trên mu bàn tay.
Nhân ngư thật sự không có ác ý, nó đang trị thương giúp tôi, hơn nữa nó còn khiến vết thương liền lại! Trong nước bọt của nhân ngư có chưa đựng một loại vật chất nào đó có thể nhanh chóng tái sinh các tế bào bị tổn thương, ông trời của tôi a, đây quả thực là một kỳ tích khủng khiếp đối với sinh vật học!
Rõ ràng đã tận mắt chứng kiến sự thật này, tôi vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Sợ hãi bị ném ra sau đầu, tôi nhất thời kích động đến quên hết tất cả, nhịn không được thò tay đụng vào bờ môi của nó, cảm thán. "Mày đúng là một sự tồn tại kỳ diệu...."
Nhân ngư hơi hơi mở miệng, cổ họng phát ra chấn động trầm thấp giống như đang đáp lại tôi. "A.... ga.... ras...."
"A.... ga.... ras...." Theo bản năng, tôi có chút vội vàng lặp lại, muốn bắt lấy cơ hội hiếm có để trao đổi với nó. "Mày có tên đúng không, Agaras, đây là tên của mày sao?"
Nhân ngư không hề phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ nhìn chằm chằm tôi, độ cong trên khóe miệng càng mở lớn, giống như có chút hưng phấn. Tôi đoán có lẽ nó không hiểu tôi đang nói cái gì, nên đành phải ngầm kết luận. Đặt tên cho đối tượng nghiên cứu của mình, đây là chuyện cần thiết phải làm mỗi khi nghiên cứu một hạng mục nào đó.
"Aga....."
Tôi thử bắt đầu cuộc đối thoại, lại nghẹn ứ vì động tác tiếp theo của nó. Agaras nghiêng đầu đến, mũi hít vào một hơi thật sâu hương vị của tôi, ngửi dọc theo cánh tay, quả thực rất giống kẻ nghiện không có thuốc chữa. Tôi sợ tới mức dán lưng trên bậc thang, bị thân thể nó chặt chẽ dồn ép, đầu ghé vào cổ tôi phát ra thanh âm khàn khàn. "D...e...s...sa...ro...mai...raid..."
Lần này tôi vô cùng tin tưởng tiếng nó phát ra là toàn bộ âm tiết trong tên thật và biệt hiệu của tôi, đến cả âm lưỡi đặc thù ở giữa cũng chuẩn xác không sai một chữ.
Cơn mưa bỗng nhiên ngày càng lớn, mưa mãnh liệt rơi xuống, ngoại trừ sợ hãi thì tôi càng cảm thấy rung động, bởi vì tôi thật sự không nghĩ ra rốt cuộc nhân ngư là một loại sinh vật như thế nào, những kết luận mà tôi đã biết hóa ra đều là sai lầm.
Đang suy nghĩ, cơ thể tôi bỗng nhiên nhẹ hẫng, vậy mà lại bị nhân ngư lơ lửng ôm lên, một tay nó đỡ vào eo tôi, một tay duy trì cân bằng, lướt đi trên boong tàu giống như loài rắn, nhanh chóng tiến về phía vòng bảo hộ. Phản ứng theo bản năng của tôi là nó muốn trở về trong biển, cũng đưa tôi cùng xuống biển theo! Không kịp tự hỏi mục đích của nhân ngư khi làm vậy, tôi theo bản năng đá đạp lung tung. "Không, Agaras, đừng làm như vậy!"
Thế nhưng làm như vậy hoàn toàn không có tác dụng gì, ngay trong khoảnh khắc nó tiếp cận vòng bảo hộ, tôi bỗng nhiên nghe thấy từ xa xa truyền đến một tiếng súng nổ, viện đạn nện vào vòng bảo hộ bên cạnh ma sát ra tia lửa, ngay sau đó lại bang bang vài tiếng, một vòng bọt nước bắn lên trên mặt nước trong phạm vi mấy mét quanh boong tàu.
Trong lòng tôi cả kinh, Agaras theo bản năng ngừng lại, nó buông tôi xuống, nhưng cái đuôi lại vẫn cuốn lấy cẳng chân tôi, xoay thân thể về hướng phát ra âm thanh, ánh mắt thoáng chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo. Tôi vừa ngẩng đầu liền thấy Rhine cả người đầy máu nhảy từ trên đài cao ba tầng xuống, trong tay còn cầm một cây súng tiểu liên không biết kiếm được từ nơi nào, nhắm vào ngay đầu nhân ngư, từng bước đến gần, tư thế giơ súng này rõ ràng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Rhine.... rất có thể đang muốn giết nhân ngư!
Tôi dần tỉnh táo lại từ cơn kinh hoảng vì biến cố bất ngờ, mặc dù tôi cũng không tin Rhine thân là một giáo sư và một nhà sinh vật học sẽ làm như vậy, nhưng sát khí trên người anh ta lúc này lại khiến tôi cực kỳ xác định điểm này, hơn nữa trên ngực anh ta còn có một vết thương nứt toác máu thịt mơ hồ, anh ta từng bị Agaras tập kích, anh ta tuyệt đối có lý do làm như vậy.
Hiện giờ tôi tình nguyện để Agaras lập tức nhảy vào trong biển, tôi tình nguyện mất đi cơ hội nghiên cứu nhân ngư, cũng không muốn chuyện này xảy ra.
Tôi dùng sức vung hai tay, khàn giọng hét lớn. "Rhine, Rhine, bình tĩnh một chút! Anh để nhân ngư tự mình rời đi, bắn mặt biển, dùng tiếng súng uy hiếp nó!"
Rhine không hề phản ứng, họng súng tối om không di chuyển một chút nào, vẫn như cũ ngắm về phía nhân ngư, bước đi thong thả dần dần đến gần.
Mà lúc này, Agaras không hề xuất hiện thứ gì gọi là bản năng sinh vật, phần đuôi của nó vững vàng chống đỡ thân thể cao ngất của nó, lưng gập xuống nhìn Rhine, tựa như một con thằn lằn khổng lồ đang lúc giao phối gặp phải khiêu khích của một con đực khác, dùng thân thể hình thành một bức tường không gì phá nổi chắn tôi ở phía sau.
Móng vuốt sắc nhọn của nó duỗi ra cong lại bên người, giống như hai thanh loan đao mang răng cưa, bày ra một loại tư thế công kích, dưới ánh sáng u ám trên boong tàu hình thành một bóng dáng thật dài như ác ma. Tôi dám khẳng định, nếu nó phát động công kích, đó chắc chắn sẽ là một tai họa hủy diệt.
Cả người tôi phát lạnh như rơi xuống hầm băng. Tuyệt đối không thể để nó giao đấu với Rhine!
Ôm ý niệm kiên định này, tôi dùng hết khí lực toàn thân thả người lao lên, lập tức lướt qua đuôi cá của Agaras, mở rộng hai tay che ở trước người nó, khàn giọng hò hét. "Rhine, đừng nổ súng, lui về, lui về trong khoang thuyền đi!"
"Tránh ra." Tay Rhine đặt trên cò súng, sắc mặt ác liệt trước nay chưa từng thấy. "Dessaro, đây là hành động quân sự."
"Cái gì?" Tôi thậm chí còn hoài nghi là mưa gió quá lớn, thính giác của tôi xuất hiện vấn đề, trái tim lại nặng nề rơi xuống đáy cốc, bởi vì nhìn bộ dáng của Rhine, cho dù chỉ là suy đoán, nhưng tôi cũng ý thức được có chỗ không thích hợp.
Tôi ẩn ẩn ngửi được một mùi âm mưu nồng đậm. Cho tới nay Rhine đã lén lừa gạt tôi những gì? Nhưng lúc này tôi không có tâm tư đi tự hỏi chuyện này, bởi vì tôi biết tôi đang phải đối mặt với điều gì –
Rhine không hề để ý đến sống chết của nhân ngư, anh ta cần một thứ gì đó khác, anh ta sẽ không dừng việc nổ súng, cho nên tôi cần phải nhanh chóng, quyết đoán, lập tức đưa ra một quyết định để ngăn cản chuyện tiếp theo xảy ra.
"Không, thân là một nhà sinh vật học, tôi tuyệt đối sẽ không để anh bắn chết nhân ngư."
Tôi trảm đinh chặt sắt ném ra vài chữ, lui một bước, xoay người ôm chặt lấy thân thể Agaras, cho dù chiều cao của tôi lúc này chỉ có thể tới eo nó, nhưng cũng đủ để nhiễu loạn tầm bắn của Rhine. Thân tàu lay động mãnh liệt, tôi nghiêng ngả dùng sức đẩy Agaras về phía biển, nó thuận thế nhấc eo của tôi lên, dùng cánh tay kẹp ở trước ngực, cả thân thể uốn thành một đường cong về phía sau, tôi cảm thấy trọng tâm của mình đang nghiêng về phía biển cùng với nó, không khỏi đưa tay bưng kín miệng mũi.
Phanh một tiếng nhanh như chớp giật, đùi của tôi chợt nóng lên, một trận đau nhức ập tới, kích thích khiến đầu gối tôi nảy lên co giật, cả bắp đùi đều như bị rút gân. Thân hình Agaras cũng chấn động, càng đổ sâu về phía sau, đuôi cá uốn khúc xuống dưới, tiếp đó, lại là thanh âm gào thét của một viên đạn, đánh trúng vào bả vai phía trên tôi, một cỗ chất lỏng màu xanh đen mãnh liệt phun ra, cánh tay nó cũng theo đó run lên một chút, Bàn tay gắt gao siết lấy quần áo của tôi, giống như ra sức muốn bắt lấy tôi, cuối cùng lại run rẩy rời tay.
Tôi lập tức lăn xuống trên boong tàu, đùi đau nhức khiến tôi nhịn không được nửa quỳ xuống đất, trơ mắt nhìn một đường cong xé toang màn mưa, nện vào đuôi cá của Agaras, khiến nó thình lình cuộn thân thể lại, phủ phục ở trước mặt tôi. Trên người nó không ngừng tràn ra chất lỏng màu lam hỗn độn với nước mưa, hòa cùng máu tươi của tôi, hình thành một loại màu sắc giống như độc dược.
Cho dù là giống loài mạnh mẽ cỡ nào, cũng không thể đánh bại binh khí do con người sáng tạo. Cường đại cỡ nào a, lại đáng cười biết bao, vô tri biết bao, tàn nhẫn biết bao!
Tôi cắn răng chịu đựng đau nhức, giãy dụa dùng thân thể bảo vệ Agaras, tôi tin tính mạng của tôi ít nhất vẫn có một chút giá trị đối với Rhine, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng như vậy.
Agaras đang nằm trong vũng máu màu lam, thân thể cuộn lại, đuôi cá đặt trên cẳng chân tôi hơi hơi run rẩy. Đôi đồng tử tối màu giấu sau sợi tóc suy yếu nheo lại, đang nhìn tôi thật sâu, vẫn không nhúc nhích. Loại ánh mắt này vô cùng khác thường, vừa không có kinh hoảng tuyệt vọng, cũng không phải dữ tợn lúc trước, mà giống như muốn đem tình cảnh và bộ dáng tôi lúc này khắc vào trong trí nhớ vậy, sau đó, thong thả khép mí mắt lại.
Mà tôi cũng cảm thấy một một trận tê liệt đánh vào thần kinh, cả người lung lay sắp đổ, cảm thấy trước mắt từng đợt tối đen.
"Chỉ là đạn gây mê thôi, xin lỗi, không làm như vậy, nhân ngư sẽ đưa cậu xuống biển sâu."
Một giây trước khi ý thức biến mất, tôi nghe được thanh âm của Rhine đến gần, thân thể nhẹ hẫng, liền bị một đôi tay ôm lên khỏi mặt đất.
Hết chương 7.