Khi tôi tỉnh lại lần nữa, phát hiện xung quanh tối như mực, tôi nằm trên một chiếc giường, hai tay bị còng lại cố định ở đỉnh đầu, toàn thân trần trụi, điều này khiến tôi lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, theo bản năng giãy giụa vài cái, bên cạnh im ắng, không có thanh âm của những người khác, Rhine cũng không ở chỗ này, mà từ việc cơ thể tôi không cảm thấy bất cứ điểm khác thường nào, đủ để chứng mình trong lúc tôi hôn mê không có bị thứ gì xâm phạm. Có lẽ là từ trường của Agaras thật sự đã bảo vệ tôi.
Tôi chớp mắt, năng lực nhìn trong đêm dần dần phát huy tác dụng, thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Tôi đang ở trong một khoang thuyền không lớn, trên vách tường còn treo một ít súng ống và quần áo quân dụng, trên bàn đặt một chiếc kính viễn vọng và một cái la bàn, nơi này chắc hẳn chính là chỗ ở của Rhine.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá và rượu, lại thêm nghĩ đến Rhine nhốt tôi ở đây là muốn làm cái gì, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn. Dạ dày của tôi cuộn lên, thật sự hơi muốn nôn ra, thậm chí cảm thấy có chút không thở nổi. Tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó giống như pháo hoa bùm bùm nổ tung trong đại não khiến tôi trở tay không kịp, tôi siết chặt nắm tay hung hăng lôi kéo chiếc còng kim loại khóa trên cổ tay, muốn tìm cách mở nó ra, kết quả lại chỉ đổi lấy cơn đau đớn bén nhọn trên cổ tay và tiếng vang thanh thúy của kim loại. Nhưng rất nhanh tôi liền bình tĩnh trở lại.
Tôi không thể làm ra bất cứ động tĩnh gì nữa, để tránh dẫn Rhine tới. Tôi nhìn nhìn bốn phía, phát hiện ở cạnh giường có một cánh cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã vào đêm, có thể thấy được dưới mấy ngọn đèn trên thuyền, thân ảnh vài nhân viên vũ trang đang qua lại tuần tra. Tôi phải nghĩ cách chạy khỏi nơi đây, đợi một lúc nữa khi trời tối mệt mỏi, sẽ trốn đi từ phiến cửa sổ này ra.
Nghĩ như vậy, tôi nâng chân lên, muốn dùng gót chân tường đối cứng rắn đập vào cửa sổ, nhưng lúc này tôi lại cảm thân chân tôi mềm nhũn, hoàn toàn không nhấc dậy được, thân thể cũng không có khí lực gì, dấu hiệu giống như bị tê liệt do tiêm Ê-te. Tôi không khỏi nhớ tới cơn đau trên cổ khiến tôi hôn mê, thuốc mê tiêm vào mạch máu của tôi vẫn còn đang quấy phá. Có lẽ cần thời gian vài tiếng tôi mới có thể khôi phục khí lực, cũng không biết liệu có thể duy trì liên tục nửa ngày đến một ngày hay không! Tôi không đợi được lâu như vậy, cần phải nhanh chóng khiến dược hiệu rút đi mới được. Tôi phải đẩy nhanh tốc độ luân chuyển trong cơ thể mình, khiến bản thân bài tiết hoặc là ra mồ hôi.
Chết tiệt, tôi chẳng muốn biến thành một kẻ đi ngoài trên giường chút nào! Vì thế tôi chỉ có thể thực hiện phương án sai — Khiến bản thân ra mồ hôi. Suy nghĩ của tôi theo bản năng giống như một chú cá nhảy xuống đại dương bơi về phía Agaras, bởi vì trên thực tế nghĩ về chuyện nào đó với hắn là phương pháp khiến tôi ra mồ hôi nhanh nhất.
Đúng vậy, “chuyện nào đó”.
Tuy rằng vào thời điểm này tôi không nên nghĩ đến tinh cảnh kia mới phải, nhưng tôi chỉ có thể làm như vậy, kích thích sinh lý so với bất cứ thống khổ hay sợ hãi nào, đều khiến Adrenaline của người ta tăng nhanh hơn.
Tôi lẳng lặng nằm ở kia, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hơi hơi há miệng phun khí, tựa như đang chờ đợi một nụ hôn. Tôi tưởng tưởng rằng Agaras đang cúi người áp lên phía trên tôi, đang ở trong bóng đêm nhìn chằm chằm tôi, liếm mút trên cần cổ mẫn cảm và hầu kết của tôi, điều này gần như lập tức khiến hô hấp của tôi có chút gấp gáp, trên người bùng lên một cỗ nhiệt, cũng theo bản năng hơi tách chân ra, tuy ý cái đuôi cá thô to trơn nhẵn trong tưởng tượng kia ma sát trên đùi trong của mình, cùng hắn tiến hành xâm nhập kết hợp.
Có lẽ Rhine nói rất đúng, tôi thật sự có chút bị Agaras mê hoặc, ngay cả bản thân tôi cũng không tỉnh ngộ được!
Thứ mềm rũ kia của tôi rất nhanh liền run rẩy cứng rắn, mồ hôi chậm rãi thấm ra từ trên lưng. Chết tiệt, nhiều mồ hôi hơn một chút, nhiều thêm một chút đi! Tôi cố gắng thu lấy một tia khí lực chuyển động cổ tay, cũng gập đầu gối lên đạp vào phiến cửa sổ kia. Tôi phải khiến bản thân trật khớp, như vậy mới có thể thoát ra khỏi cái còng tay này, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy cánh tay và cơ thịt của mình đang phát run, hai chân cũng vậy. Ra lượng mồ hôi như thế vẫn không đủ, phải đến mức cả người ướt đẫm như vừa thi chạy trăm mét xong mới được, nếu như lúc này hai tay của tôi có thể động thì có lẽ tôi sẽ làm được, nhưng đáng thương là, tôi chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để ép buộc bản thân.
“Agaras……” Tôi siết chặt nắm tay, không tự giác cúi đầu thầm gọi trong lòng, lại nhắm mắt lại, ép buộc bản thân cẩn thận nhớ lại những hình ảnh kia, thậm chí còn phỏng theo tần suất khi cùng hắn kết hợp mà lay động mông ở trên giường, mồ hôi dần dần thấm ướt đệm chăn.
Tôi không biết mối liên kết giữa tôi và Agaras có thể khiến hắn cảm nhận được tất cả những chuyện này hay không, nhưng nếu hắn có thể cảm ứng được, trạng thái của tôi nhất định sẽ khiến hắn cực kỳ hưng phấn.
Vào thời khắc này lại thử đi lý giải suy nghĩ của hắn thật sự khiến tôi vô cùng xấu hổ, bởi vì nó thật giống như đang tạo ra một Agaras khác, rồi nhìn bản thân mình thông qua ánh mắt của hắn. Tôi đoán có lẽ tình cảm của Agaras đối với tôi cũng giống như tình kết của Adam. Hắn khiến tôi mang theo gen của hắn bén rễ nảy mần, tự mình làm bạn với tôi trong thời thơ ấu yếu ớt nhất, sau đó giữ lấy tôi giống như thu hoạch trái cây vào nhiều năm sau, hiện tại lại từng chút từng chút thành công xâm nhập trái tim tôi, khiến tôi không thể tự kiềm chế đắm chìm trong vòng tay của hắn.
Thậm chí cuối cùng tôi cũng hiểu được khi đó lúc tôi xuất hiện trước mắt hắn, đã mang đến cho hắn cảm giác như thế nào. Có lẽ trong lần đầu tiên ở bể nước trên thuyền, hành vi thử cùng hắn trao đổi của tôi [chết tiệt tôi còn muốn đi lấy tinh của hắn!], đối với hắn mà nói, quả thực chính là đứa nhỏ hắn dưỡng dục nên vừa không nhận ra hắn, lại vẫn không tự giác câu dẫn hắn, hơn nữa là năm lần bảy lượt làm như vậy —
Tại giai đoạn đỉnh điểm trong kỳ động dục của hắn.
Nghĩ lại một chút hồi ở trong phòng thí nghiệm dưới biển, khi hắn ở dưới đáy thủy tinh nhìn trộm tôi mà thủ dâm, tôi thế nhưng lại cởi hết quần áo, muốn nói cho hắn tôi là đàn ông! Đây là chuyện khôi hài và kích thích hắn đến cỡ nào chứ!
Ông trời ơi, tôi vậy mà hoàn toàn không ý thức được vào thời điểm đó, tôi chính là đang đùa với lửa!
Bất quá, tôi làm sao có thể ý thức được như thế chứ, bởi vì tôi quả thực, đã hoàn toàn quên sạch tất cả mọi thứ về hắn trong đầu mình.
Tôi ảo não hồi tưởng lại vô số chuyện, bỗng nhiên một loại cảm giác run rẩy từ trên xương sống xẹt qua, khiến tôi lập tức kinh hãi. Loại cảm giác này tôi đã từng trải qua, đó chính là dấu hiệu phát sinh trước khi thân thể biến dị. Kỳ động dục của tôi lại sắp tới, hơn nữa có lẽ đã bị chính bản thân tôi khơi lên. Không, đáng chết! Đừng vào lúc này!
Chết tiệt!
Tôi bối rối cầu nguyện ở trong lòng, nhưng thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến nổi lên một trận động tĩnh giống với lần trước, thậm chí còn kịch liệt hơn cả lần đó, bất tri bất giác tôi đã ướt đẫm mồ hôi, thân thể lại vì kích thích như vậy mà chậm rãi hồi phục khí lực.
Tôi không thể phủ nhận đây là một chuyện xấu, nhưng đồng thời cũng là chuyện tốt, tôi cắn răng đau khổ đấu tranh cùng dục vọng mãnh liệt như lỗ đen trong thân thể, tập trung tinh thần bắt đầu làm mình trật khớp. Quá trình này rất đau, nhưng đây là biện pháp duy nhất giúp tôi đạt được tự do. Cụp ngón cái vào trong lòng bàn tay, ngón chân khép lại gia tăng lực ma sát với giường, sau đó mãnh liệt đung đưa lôi kéo còng tay, va chạm vào gan bàn tay của mình, đau đớn như bị một cây búa đập vào ngón tay lần lượt ập tới, khiến tôi suýt chút nữa đã ngất đi, nhưng ngay lập tức tôi liền nghe được hai tiếng trầm đục của xương cốt trật ra —
Ngón cái của tôi tạo thành một loại gấp khúc dị dạng, bị bẻ gãy dán vào lòng bàn tay, lớp màng mọc ra giữa kẽ tay đáng thương hề hề rũ xuống mu bàn tay, tựa như một cặp vuốt cá sấu héo rút. Aii, có lẽ là chân cá sấu Orleans nướng, bởi vì tay tôi cực kỳ hồng. Tôi đau đến suýt trào nước mắt, không nhịn được nhếch môi nở nụ cười, cơ thịt trên mặt lại run run rẩy rẩy, nếu có người nhìn thấy biểu tình hiện tại của tôi nhất định sẽ bị dọa gần chết, chắc hẳn tôi bây giờ so với lệ quỷ cười còn khó coi hơn.
Thế nhưng điều làm tôi vui vẻ là, dường như kỳ động dục của tôi vì đau đớn mà kết thúc sớm, cho dù có lẽ đây chỉ là tạm thời, nhưng ít ra cũng không giống lần trước tra tấn tôi suốt cả buổi tối.
Sau khi cẩn thận rút tay ra khỏi còng tay xong, tôi lại đặt ngón cái lên trên ván giường, hít sâu một hơi đưa chúng nó về nguyên vị trí. Lần này đau đớn còn kinh khủng hơn so với lúc trật khớp, tôi cắn chặt khăn trải giường gần như muốn hét thảm lên, nhưng may mà nước mắt không chịu thua kém cũng vì đau mà rút trở về, thay vào đó là từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trên đầu.
Chết tiệt, bây giờ ra đủ mồ hôi rồi. Fuck, fuck, fuck!
Tôi mắng to trêu cợt ông trời ở trong lòng, lắc lắc hai tay sưng đỏ, nhưng tốt xấu cũng không báo hỏng, thở dài một hơi, đang định đứng lên, cửa cabin phía sau lại vang lên một tiếng “lạch cạch”, tôi sợ hãi run lên, trong lòng kêu to không ổn. Quay người qua, quả nhiên liền thấy Rhine từ ngoài cửa đi đến, trong thoáng chốc ánh mắt rơi xuống trên người tôi, anh ta lập tức xoay tay khóa cửa cabin lại thật nhanh.
“Em làm sao vậy, Dessaro, hai mắt của em, lỗ tai của em…… Là sao thế này?” Ngoài dự kiến của tôi là, Rhine không có kinh ngạc vì tôi thoát thân được trước tiên, mà là mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đánh giá gương mặt tôi. Tôi theo bản năng quay sang nhìn về phía cửa sổ bên trái, mặt thủy tinh phản chiếu bộ dáng của tôi — Hai mắt tôi tản ra ngân quang u ám trong bóng tối, trên lỗ tai mọc thêm hai cái “vây” mỏng mảnh giống như Agaras.
Tôi cứng ngắc nâng tay lên, sờ sờ mặt mình, còn chưa kịp giật mình, đã từ hình ảnh phản chiếu thoáng nhìn thấy Rhine thò tay vào bên hông, có lẽ là định lấy ra thứ gì đó chế phục tôi, trong lòng tôi lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, vào lúc anh ta xoay người nhào về phía tôi liền nhanh chóng vọt đến một đầu giường khác, thấy rõ hóa ra trên tay anh ta là một ống tiêm.
“Đừng chạm vào tôi, Rhine. Như anh đã nhìn thấy đấy, tôi không còn là một con người nữa, tốt nhất anh nên cách xa tôi ra một chút!” Tôi âm lệ nâng mí mắt theo dõi anh ta, mà anh ta lại vẫn không chịu buông tha nhào lại đây, cầm kim tiêm muốn đâm vào người tôi, tôi ra sức giãy giụa chống đỡ cánh tay anh ta, khiến ống tiêm rớt ra từ trong tay anh ta, nhưng bởi vì vị trí không thuận lợi, cơ thể của tôi vẫn bị anh ta ép ở góc tường, mượn dùng thân thể khôi ngô hơn tôi không ít áp chế tôi, hai tay vừa trật khớp càng trở thành sơ hở lớn nhất của tôi, khiến tôi nhất thời không thể chống lại anh ta. Truyện Đoản Văn
Rhine gắt gao vịn chặt đầu của tôi, ép tôi phải ngẩng cằm nhìn thẳng anh ta, trong hô hấp nặng nhọc lại vẫn tràn ngập mùi rượu, ánh mắt anh ta giống như đang thiêu đốt: “Dessaro, mặc kệ em biến thành thứ gì, em cũng đừng mơ tưởng chạy khỏi lòng bàn tay của tôi, em đã biết chưa?”
Nói xong, anh ta liền cúi đầu định hôn lên miệng tôi, tôi lập tức hung hãn lên, ngẩng đầu hung hăng đập vào trán anh ta, mà trong phút chốc, trong cơ thể của tôi cũng phun trào ra một luồng sức mạnh, phồng lên lấp đầy từng mạch máu của tôi. Tôi có thể nghe được một tiếng xèo xèo như dòng điện thiêu đốt làn da, trong không khí trước mắt chợt nổ tung một chuỗi lửa nhỏ, khiến Rhine bất ngờ không kịp phòng bị bắn ngược ra, lập tức đập mạnh lên trên vách tường. Anh ta nghẹn họng trân trối nhìn tôi, giống như gặp phải ma quỷ, lại lập tức không từ bỏ ý định lao về phía tôi, tôi giảnh trước nhảy một bước lên trên giường, thả người đánh tới chỗ anh ta, cưỡi ở trên người anh ta khiến anh một lần nữa va vào vách tường, đồng thời sử dụng khuỷu tay hung hăng nện lên đầu anh ta, gần như chỉ trong chớp mắt, tôi liền cảm giác được thân thể Rhine mềm nhũn co quắp lại, cuối cùng té xỉu ở trên mặt đất.
Tôi cúi đầu nhấc áo anh ta lên, lại bổ hai cước về phía anh ta, sau khi xác nhận là anh ta thật sự ngất xỉu, tôi mới lật anh ta lại, nhanh chóng lấy ra súng và chìa khóa từ trên người anh ta, cũng lột quần áo của anh ta xuống thay, cuối cùng ăn miếng trả miếng còng anh ta ở đầu giường. Tôi thật sự rất muốn giết chết tên điên Nazi đã xóa đi quốc tịch của tôi, hủy đi tương lai của tôi này, nhưng khi tôi cầm cây súng lạnh băng trong bay, nhắm vào đầu anh ta, tôi lại phát hiện giết người cũng không phải một chuyện dễ dàng như thế, tôi không phải là một kẻ sát nhân lãnh khốc trời sinh. Tay của tôi hơi hơi phát run, ngón tay đặt lên chốt mở, họng súng chọc vào huyệt thái dương của anh ta, trong lòng rõ ràng hiểu được nếu hiện tại tôi không xử lý anh ta, tương lai sẽ khiến phiền toái càng lớn hơn nữa, nhưng tiếng bước chân thỉnh thoảng truyền đến từ bên ngoài lại nhắc nhở tôi, lúc này tuyệt đối không thể làm như vậy.
Một khi tiếng súng vang lên, nhưng người khác nghe tiếng tìm đến, phát hiện Rhine chết ở trong tay tôi, tôi sẽ không còn cơ hội chạy đi nữa.
Suy nghĩ như vậy, tôi cũng không khỏi cảm thấy như trút được gánh nặng vì không cần tự tay giết người, để đảm bảo Rhine choáng váng hơn hai ngày, tôi dùng báng súng hung hăng đập hai phát trên trán anh ta, lại nhặt lên ống tiêm anh ta vừa chuẩn bị dùng để đối phó tôi, đâm vào trong thân thể anh ta.
Vui vẻ hưởng thụ giấc ngủ mấy ngày đi, anh bạn. Tôi vỗ vỗ mặt anh ta, nhét súng ra sau thắt lưng, quan sát ngoài cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi, đợi đến khi đám nhân viên vũ trang cách đó không xa thoạt nhìn đều mệt mỏi không chịu nổi, tôi mới lấy khuỷu tay lưu loát đập nát thủy tinh, sau đó giống như một chú cá linh hoạt chui ra ngoài, đáp xuống boong tàu ở tầng dưới, lại lập tức kinh hãi vì tình cảnh dưới chân.
Hiện tại tôi đang đứng trên đỉnh của khoang đáy, dưới chân là một cánh cửa bị bịt kín, ở trung tâm có khảm một nắp cửa sổ thủy tinh hình tròn gồ lên, bị nhốt bên trong chính là mấy nhân ngư đó.