“Ôi trời, đó là thứ gì vậy?”
Một người sợ hãi rống lên, chúng tôi giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đồng loạt nhắm họng súng về phía sinh vật không rõ nổi lên trong đầm lầy, lại nghe thấy Lafare thấp giọng quát: “Đừng nhúc nhích, đây là một loại thằn lằn lớn! Thằn lằn đặc biệt mẫn cảm với những thứ di động, chúng ta chuyển động càng nhanh thì chết càng nhanh!”
Một nhân viên vũ trang thấp giọng nói: “Mọi người ngồi xổm xuống, chậm rãi lùi về men theo đường cũ.” Nói xong, hắn quay đầu làm vài động tác tay với mấy đồng bạn phía sau mình, mấy người ngầm hiểu gật gật đầu, cái này có lẽ là ám hiệu thường dùng trong chiến đấu của lính đánh thuê.
Chúng tôi dựa theo chỉ thị của những người lính đánh thuê kinh nghiệm phong phú hạ thấp người xuống, vừa nhìn chằm chằm con quái vật mắt đỏ kia, để phòng ngừa nó đột nhiên nóng nảy tập kích, vừa cẩn thận chuyển động thân hình lùi về trong phạm vi yểm hộ của một số cây cối.
Thế nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong đầm lầy đột nhiên trào lên một đợt sóng bùn lớn!
Một thân hình màu đen thật lớn ngửa người đứng lên, chỉ thoáng chốc trong nước bùn đã hé ra một cái miệng máu núc ních răng nhọn, đầu lưỡi màu tím thẫm nhuốm đầy nọc độc quét qua không trung, thú trảo sắc bén cong lên tựa như máy đào đất móc sâu vào ruộng, sau đó uốn tấm màng cổ dạng ô xòe như hổ rình mồi nhìn chằm chằm chúng tôi, trong miệng phát ra tiếng phun tâm tê tê như rắn.
Tôi vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn – tôi thề nó không phải bất cứ một loại thằn lằn nào có thể tìm thấy trong bách khoa toàn thư sinh vật, ngoại hình của con quái vật này hoàn toàn giống như Estesia tồn tại trong kỳ Creta(*), một loại thằn lằn lớn lấy khủng long con và trứng khủng long làm thức ăn!
(*)Kỷ Phấn trắng hay kỷ Creta là một đơn vị chính trong niên đại địa chất, bắt đầu từ khi kết thúc kỷ Jura khoảng 145,5 ± 4,0 triệu năm trước cho đến khi bắt đầu thế Paleocen của phân đại đệ Tam vào khoảng 65,5 ± 0,3 Ma. Là kỷ địa chất dài nhất trong đại Trung Sinh, kỷ Creta chiếm khoảng gần một nửa thời gian của đại này. Sự kết thúc của kỷ Creta xác định ranh giới giữa đại Trung Sinh và đại Tân Sinh (Cenozoic). Tìm hiểu thêm ở đây
Có trời mới biết tại sao ở đây lại tồn tại loại sinh vật đã sớm tuyệt diệt này!
Ngoài dự liệu là, con thằn lằn lớn không lập tức phát động công kích, nó chỉ lẳng lẳng dừng lại ở đằng kia, con mắt màu đỏ trợn to đang chuyển động về hai phía khác nhau giống như màn hình máy theo dõi, có vẻ đang quan sát những sinh vật tựa như con kiến này, vận sức chờ phát động. Tôi không biết đầu lưỡi dính đầy nọc độc kia của nó liệu có kỹ xảo đi săn trí mạng giống như tắc kè hoa hay không, nếu như vậy, cho dù trên tay chúng tôi có cầm súng cũng khó có thể chống lại nó.
Khẩn trương khiến mồ hôi của tôi không từng toát ra từ mỗi một lỗ chân lông, tôi đến động cũng không dám động, căng thẳng nhắm họng súng trên tay về phía miệng thằn lằn. Eva vì sợ hãi mà kề sát sau lưng tôi, tôi cảm nhận được cô đang hơi run rẩy, không khỏi lo lắng cô sẽ đột nhiên mất khống chế kêu lên sợ hãi hoặc chạy trốn. Để trấn an cảm xúc của Eva, một bàn tay của tôi lần xuống dưới, ôn nhu mà hữu lực cầm lấy cổ tay cô, mà ngón tay của cô lại túm góc áo tôi càng chặt.
Loại ỷ lại theo bản năng này khiến lòng tôi đột nhiên dâng lên một ý muốn bảo hộ nhàn nhạt, kinh hãi cũng bởi vậy mà giảm bớt vài phần. Thế nhưng trong nháy mắt khi dũng khí của tôi lên cao, tôi đột nhiên phát hiện một con mắt trong đó của thằn lằn, đang nhìn thẳng tắp về phía chúng tôi, sau đó, đầu cũng chậm rãi chuyển qua, ánh mắt theo đó nheo lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm tôi, hoặc là xuyên thấu qua tôi nhìn về nơi xa xôi nào đó trong rừng rậm.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy loại sinh vật cổ xưa này có chút đặc biệt, bởi vì bộ dáng của nó cũng không một kẻ ăn thịt đói khát, thần thái khi nó quan sát chúng tôi cũng không giống như đang nhìn những con mồi, mà giống như đang nhìn một đám kiến vô tri hơn, nó phảng phất như đang tự hỏi mục đích của chúng tôi, lai lịch của chúng tôi, liệu chúng tôi có đáng giá để nó đại khai sát giới hay không.
Thế nhưng Eva lại càng run lợi hại hơn. Cán súng của cô thò qua từ trên vai tôi, nhắm ngay vào mắt thằn lằn, mà một tay của tôi còn đang cầm chặt cổ tay kia của cô, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng hoảng hốt, Eva, bình tĩnh……”
Thanh âm của tôi đột ngột ngưng bặt vì một tiếng “phanh” thật lớn phát ra từ họng súng, trong làn khói mù trên đầu súng, một cỗ lực phản chấn kinh người đẩy bật tôi và Eva ngã về phía sau, đại não của tôi thoáng chốc tràn ngập tiếng ong ong ù tai, tầm mắt quay cuồng choáng cáng, tôi vừa lắc lắc đầu đứng lên, liền thấy tấm màng dạng ô xòe trên cổ thằn lằn cách đó không xa đột ngột mở lớn vì bị chọc giận, phát ra một tiếng tê rống bén nhọn về phía chúng tôi, hoàn toàn lộ ra tư thế công kích!
“Shit!”
Tôi mắng to một tiếng, xoay người cầm lấy cán súng nhắm ngay vào đầu nó, mà những nhân viên vũ trang xung quanh cũng đồng loạt khai hỏa, trong cơn bão đạn thoáng chốc nổ tung như mưa, đầu của nó ngẩng lên cao cao, đầu lưỡi đỏ tím trong miệng giống như tên nhọn đánh thẳng về phía chúng tôi. Tôi và Lafare lập tức bóp chặt cò súng liên tục bắn về thứ đó, thế nhưng trong lúc chúng tôi vẫn không sao tìm ra được phương hướng chính xác, lại đã thấy đầu lưỡi kia giống như cây roi lập tức quăng về phía Eva bên cạnh tôi, cô ta thoáng chốc liền bộc phát một tiếng rít the thé, hoảng sợ lảo đảo ngã xuống, rồi lại đứng lên bỏ chạy về phía rừng cây!
Lá gan của tôi như muốn nứt ra rống lớn một tiếng, thả người nhào lên đẩy cô ta xuống đất: “Đừng chạy loạn, Eva! Nó sẽ tập kích những con một chuyển động nhanh đầu tiên đó!”
Lời còn chưa dứt, tôi đã nghe thấy một trận âm thanh xuyên rừng phá cây đánh về phía chúng tôi, liền biết đại sự không ổn, tôi vội vàng xoay người lên, theo bản năng bảo vệ Eva ở phía sau, thế nhưng không ngờ một cái bóng màu đỏ tím như tia sét đã thoáng chốc gần kề trước mắt, tôi theo phản xạ có điều kiên giơ súng lên bảo vệ đầu, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một trận động tĩnh, cả người liền bị một cỗ lực túm lấy ném về phía sau, lập tức ngã ra xa Eva đến mấy mét, trơ mắt nhìn đầu lưỡi của thằn lằn như sét đánh cuốn lấy hai chân cô, mắt thấy lập tức bị cái miệng máu khổng lồ đầy răng nhọn kia nuốt chửng!
“Không!!” Tôi xông lên phía trước vừa định khai hỏa, Lafare cũng định thả người nhảy bổ đến gần miệng thằn lằn bắn phá, lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm không biết đến từ nơi nào vang vọng trầm bổng khắp khu rừng —
“Eka…la…miya…”
Đó là tiếng của Agaras!
Trong nháy mắt tôi liền thấy con thằn lằn lớn kia đột nhiên yên lặng đến kỳ lạ, đầu lưỡi của nó phảng phất như bị máy móc điều khiển thong thả buông lỏng, Eva đã sợ đến mức ngất đi lăn xuống mặt đất, mà nó thì ngậm cái miệng máu khiếp người kia lại, thậm chí còn nhắm chặt cả cặp mắt màu đỏ kinh khủng kia, cúi đầu phủ phục trên mặt đất. Loại sinh vật viễn cổ hung hãn này lại bày ra một loại tư thái tất cung tất kính, phảng phất như một tín đồ đang nghênh đón thần minh của mình.
Tôi không thể tin nổi nhìn thế cục đột nhiên chuyển biến này, cằm cũng không khép lại được, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh màu đen thon dài kia trong rừng cây, thế nhưng, lại đột nhiên thấy mấy nhân viên vũ trang và Lafare đứng đối diện dùng một loại thần tình như gặp quỷ trừng trừng ngó phía sau tôi, đều không hẹn mà cùng giơ súng nhắm đến sau lưng tôi.
Tôi không cần nhìn cũng ý thức được phía sau tôi có cái gì tồn tại, mà trên thực tế tôi cũng đồng thời thấy được một cái đuôi cá màu đen thật dài không biết luồn đến phía sau tôi từ lúc nào, quấn lấy mắt cá chân của tôi.
Tôi cứng đơ cả người giơ tay làm một động tác stop, nuốt nuốt một ngụm nước miếng, mặt không còn chút máu lắp bắp: “Đừng, đừng hiểu lầm, đây là của tôi… bằng…”
Đầu lưỡi ướt át bất ngờ không kịp phòng bị liếm qua cổ tôi. Yết hầu của tôi nghẹn ứ, phun ra một chữ: “… Hữu.”
Một bàn tay tái nhợt ẩm ướt lướt đến từ phía sau, một phen ôm lấy eo tôi. Tròng mắt Lafare trừng đến sắp rớt ra, tôi vô cùng xấu hổ cười gượng: “Khụ, thật đó, nó chỉ là có chút… quá mức… thân thiện.”
“He is my Dessaro…”
Agaras tựa cằm vào đỉnh đầu của tôi, thanh âm trầm thấp chấn động đến mức lỗ tai tôi run lên. Tôi thấy được mọi người ở đối diện há to miệng, tôi thiếu chút nữa là hết thở nổi, hoang mang rối loạn vẫy tay: “Tôi quên nói với mọi người, đây là sinh vật tôi và đám người Rhine bắt được hồi ở Iceland, tôi từng chăm sóc nó một thời gian, sau này đen nó phóng sinh… Tôi cũng không biết tại sao lại gặp phải nó ở chỗ này!”
Tôi hồ ngôn loạn ngữ nói ẩu nói tả, trong lòng lại điên cuồng gào khóc: “Trời ạ… Tên kia vậy mà dám nói tiếng người trước mặt bạn học của tôi, lại còn là mấy lời này nữa!”
Ngay khi tôi bối rối không biết làm sao, Lafare lại đột nhiên giống như bừng tỉnh khỏi trạng thái sợ ngây người, vội vàng nâng Eva dậy, không thể tin nổi lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm tôi và Agaras. Trong ánh mắt của hắn hỗn tạp giữa sợ hãi và kinh ngạc: “Thượng đế ơi… Cậu gặp được một nhân ngư dùng tiếng Anh để giao tiếp… Dessaro, cậu thật là may mắn!”
Trời đất ơi, gặp may cái rắm ấy! Xui xẻo còn không hết!
Tôi thống khổ kêu rên ở trong lòng, muốn tách mở cái ma trảo đang quấn lấy eo tôi, nhưng Agaras lại không có chút ý tứ muốn buông tay nào, ngược lại ôm càng chặt hơn, tôi không khỏi hoài nghi nếu tôi còn tiếp tục đối nghịch với hắn, không biết tên kia sẽ làm ra hành động quá phận gì trước mặt các bạn học của tôi nữa, hắn hoàn toàn không có khái niệm xấu hổ gì hết. Mà đám người Lafare hiển nhiên không hề tin tưởng Agaras là đang thân thiện, dù sao ngày hôm qua vừa có một nhân ngư cướp đồng bạn của chúng tôi đi, từ vẻ khẩn trương trên mặt bọn họ là có thể nhìn ra, thế cục lúc này hết sức căng thẳng.
Tôi bất đắc dĩ lui để tiến, ra vẻ bình tĩnh nói với mấy người Lafare: “Không bằng… để nó tạm thời gia nhập với chúng ta, có lẽ nó có thể mang chúng ta đi tìm Da Vinci, hơn nữa còn ngăn cản đám người Sacalare. Nhìn xem, nó còn hàng phục được cả con quái thú kia!”
“Sao cậu biết con nhân ngư này sẽ giúp chúng ta? Tập kích Da Vinci chính là đồng loại của nó đó. Nhân ngư đều là sinh vật vô cùng hung mãnh, điểm này chúng tôi đã được lĩnh giáo từ trước khi lên đảo rồi.”
Lafare cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Agaras. Mấy nhân viên vũ trang cũng không chịu thả lỏng cảnh giác, họng súng tối om vẫn chỉ về phía chúng tôi, một người trong số đó phản ứng còn rất kịch liệt, gã nắm chặt lấy súng, cơ mặt run rẩy, tôi không chút nghi ngờ gã có thể tiến hành bắn bất cứ lúc nào.
Tôi có thể tưởng tượng trước khi bọn họ đi lên đảo nhân ngư cũng từng giao chiến với nhóm nhân ngư, có lẽ đã tổn thất mất vài đồng bạn, tình huống mạo hiểm gặp phải chắc hẳn cũng chẳng kém gì tôi và đám người Rhine.
“Hãy tin tôi, tôi có thể thương lượng cùng nó, tôi có thể thuyết phục nó giúp chúng ta, được không? Gia hỏa này nhìn qua có chút hung ác, nhưng thật… rất dịu ngoan…” Tôi gian nan phun ra mấy từ hình dung này từ trong kẽ răng, hơn nữa còn lần mò vươn tay lên, sờ sờ má Agaras.
Hình dáng mặt hắn góc cạnh sắc bén, xúc cảm tuyệt đối không tốt chút nào, mà tôi dưới ánh mắt bán tín bán nghi của bọn họ vẫn phải cố gắng mỉm cười: “Này, mọi người nhìn đi, có phải hay không? Giống như một chú cá heo lớn vậy.”
Để đáp lại tôi, Agaras ở phía sau đặt một bàn tay lên mông tôi làm càn xoa nắn một phen, may mà không có ai nhìn thấy. Tôi đỏ mặt cắn chặt răng, bất động thanh sắc đưa chân nghiến lên vây đuôi của hắn.
……
Bởi vì công tác củng cố tư tưởng của tôi không tồi, nhóm người Lafare rốt cuộc cũng buông tay không giằng co với Agaras nữa, mà con thằn lằn cỡ lớn kia không biết sao lại thật sự phần Agaras, dưới sự xua đuổi của hắn liền thuận theo lặn vào đầm lầy. Khu rừng rậm khôi phục lại sự yên tĩnh như khi chúng tôi mới tiến vào. Bởi vì Eva vẫn còn đang hôn mê, chúng tôi đành phải thả chậm hành trình, tìm một nơi có thể đặt chân trong đống đổ nát thê lương này nghỉ ngơi.
Agaras dường như rất quen thuộc với cấu tạo của đống di tích này, hắn ở trong đầm lầy tự nhiên xuyên qua mấy cột đá kia, chỉ trong chốc lát đã thò nửa người lên trên một thềm đá hình cung cách chúng tôi không xa. Tôi chú ý tới đó là một cái hồ giống như bãi tắm nhân tạo ở thời La Mã cổ, chẳng qua công dụng của nó không có nhiều khả năng là để tắm rửa, bởi vì hòn đảo di động này sẽ định kỳ chìm xuống dưới nước. Tất cả ao hồ lòng sông trên hòn đảo này và sào huyệt của nhân ngư đại khái đều liên thông với nhau, thậm chí là thông thẳng ra biển.
Tôi vừa nghĩ vậy, trong đầu liền không khỏi tưởng tượng ra cấu tạo của hòn đảo này, bên trong nó rỗng ruột, có vô số cửa ra, như vậy sẽ khiến nước ở trong nó có thể nhanh chóng lưu thông, hơn nữa trọng lượng cũng nhẹ hơn bất cứ hòn đảo bình thường nào trên thế giới, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hòn đảo nhân ngư có thể định kỳ trồi lên mặt nước, rồi lại chìm xuống biển một cách huyền bí.
Nó là sản phẩm nhân tạo, hay là cấu tạo địa lý trời sinh? Hòn đảo này rất thần kỳ, nó vừa như một tổ ong, lại cũng như một chiếc tàu ngầm.
Chủng tộc nhân ngư và thế giới của họn họ thật sự quá thần kỳ…
Tôi thầm than ở trong lòng, ánh mắt không tự chủ được giao nhau với Agaras, bên trong quang ảnh loang lổ của cây cối, gương mặt của hắn nửa ẩn sau thềm đá, chỉ lộ ra một đôi đồng tử trầm tĩnh thâm thúy, hắn híp mắt, ánh mắt kia dường như đang dụ dỗ lòng hiếu kỳ của tôi, ám chỉ tôi cần phải tiến lên hỏi hắn.
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vỗ vỗ bả vai của tôi. Lafare đưa một con cá đã nướng chín được cắm qua cái xiên vào trong tay tôi, nhìn về phía Agaras: “Ngại quá, Dessaro, thoạt nhìn thì người bạn này của cậu quả thật không có địch ý gì với chúng ta, phải cảm ơn nó đã đuổi con quái vật kia đi, kịp thời cứu Eva. Đây, cậu cầm đi, biểu đạt một chút lòng biết ơn của chúng ta.”
Tôi sửng sốt: “Nó là dã thú, cho nó ăn cái này làm gì? Tự nó sẽ đi săn!”
“Không phải cậu từng làm nhân viên chăm sóc nó sao, vì Da Vinci, cậu cứ coi như tiếp tục nuôi nó một thời gian nữa đi!”
Một câu của Lafare lập tức khiến tôi á khẩu không trả lời được, tôi không khỏi ảo não vì đã tự nhấc đá đập lên chân mình, trừng hắn nói: “Anh đấy, anh có biết anh đang đẩy tôi vào trong hố lửa hay không hả?”
“Có ý gì? Cậu không muốn tiếp cận nhân ngư kia sao? Thế nhưng vừa rồi…”
Lafare hồ nghi nhíu mày, hiển nhiên khó có thể lý giải vì sao thái độ của tôi lại đột ngột chuyến biến như vậy. Mà tôi lại cảm thấy có chút chột dạ, đứng lên cầm cá nướng trong tay, kiên trì đi về phía Agaras.