Tôi lập tức nhìn về phía Agaras, thì thấy có mấy người đang cầm sợi dây xích cực thô kia trói thân thể hắn lại từ các phía, buộc đến khi toàn thân trên dưới của hắn chỉ còn có phần đuôi là có thể hoạt động, hai móng vuốt dùng sức nắm lấy xiềng xích giằng co với bọn chúng, trong miệng không nhịn được phát ra tiếng kêu trầm thấp nặng nề.
Rõ ràng hắn đã bị đạn bắn trúng, dòng máu màu xanh theo đuôi cá nhỏ thành một vũng xuống boong tàu, lại không có chút ý định công kích nào. Ngay cả mặt biển vốn đang dậy sóng cũng dần dần bình lặng, sương mù bao phủ thân thuyền thoáng chốc tản ra.
Tôi lập tức nhìn thấy, con thuyền lớn mà chúng tôi lầm tưởng là gặp nạn cách đó không xa, dần dần lộ ra diện mạo thực sự của nó –
Trên thân thuyền treo rất nhiều vải bạt rách rưới và ngổn ngang xác thuyền bỏ đi, thoạt nhìn giống như bị gió bão gây tổn hại vậy, thế nhưng trên khoang thuyền tầng ba của nó không ngờ lại có một ống hỏa tiễn, vài chục tên hải tặc đang cầm súng máy đứng trên boong tàu, ước chừng hỏa lực của bọn chúng phải gấp đôi chúng tôi.
Trong phút chốc, tôi có cảm giác như bị sấm sét đánh trúng, suýt thì ngất đi, có nằm mơ cũng không ngờ đến chúng tôi sẽ gặp phải loại vận rủi này. Đáng giận……
“Rhine, buông súng, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi! Dù sao làm con tin cũng dễ chịu hơn bị ném vào biển chứ! Nhìn xem, Dessaro cậu ta cũng sắp không chịu được rồi!” Henry đặt con dao trên cổ tôi, đau đớn khiến tầm mắt tôi mơ hồ không rõ, tôi không thể phân biệt được Rhine có buông vũ khí xuống hay không, nhưng tôi biết, anh ta chắc chắn sẽ không tiếp tục bắn. Trong tình trạng lực lượng địch ta chênh lệch xa như thế, chống cự chỉ mang đến thương vong mà thôi, bị bọn hải tặc bắt cóc đã trở thành kết cục không thể tránh khỏi.
Huống hồ, bọn họ cần tôi và Agaras sống. Mà mục đích của đám hải tặc này hình như cũng không đơn giản chỉ là đánh cướp, bằng không tại sao lại tồn tại loại nội gián như Henry mai phục lâu như vậy trên thuyền chúng tôi.
Cho nên ít nhất chúng tôi cũng được giữ lại như tù binh, có thể sống, thì sẽ có cơ hội phản kích.
Đau nhức và mất máu đang từng bước đoạt đi năng lực suy nghĩ của tôi, mà cơ thể tôi lại bị Henry dần dần kéo đến gần boong tàu bên cạnh, chiếc thuyền lớn kia dĩ nhiên chỉ còn gần trong gang tấc, một cái cầu làm bằng thép được hải tặc bên kia thả xuống, nện vào boong tàu của chúng tôi, phát ra một tiếng phanh chói tai, một mảng bọt nước bắn lên tung tóe.
Mùi máu tươi nồng nặc đột ngột ập vào mặt, phía sau truyền đến tiếng loảng xoảng của xiềng xích kéo lê trên mặt đất. Tôi theo bản năng quay đầu nhìn lại, đau đớn khiến hai mắt tôi sung huyết, trên võng mạc phảng phất như bị che lấp một tầng sương. Tôi chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng Agaras bị mấy đoạn xiềng xích trói lại thong thả uốn lượn đi trước, gần mười hải tặc thét to, phải hợp lực mới có thể kéo được cái đuôi cá dài nặng của hắn lên chiếc cầu, tựa như đang đối đãi với một con thú sắp bị giam giữ trong đoàn xiếc thú vậy.
Loại sinh vật có bản tính cao ngạo và hung mãnh này, hiện tại lại tùy ý bị xích sắt trói buộc như nô lệ, có lẽ hắn vốn dĩ có năng lực dễ dàng tránh thoát, nhưng hiện tại cũng phải rơi vào tình cảnh bị vây khốn này.
Một cảm giác khó chịu nặng nề đè xuống đầu tôi – tôi vốn không nên xúc động xin Agaras giúp đỡ, bất luận tập tính của hắn có giống với con người đến thế nào, thì chung quy hắn vẫn chỉ là dã thú, hắn và chúng tôi thuộc về hai thế giới quần thể khác nhau, sao tôi có thể cuốn hắn vào tranh chấp của con người! Tôi thật là hồ đồ! Vì chuyện này Agaras sẽ càng nhận định tôi là bạn tình của hắn, mà hành vi của tôi cũng tương đương với gián tiếp thừa nhận điểm này. Tôi đã làm gì thế này! Đây đâu phải là chuyện mà một nhà sinh vật học đủ tư cách sẽ làm!
Thế nhưng…… Cho dù có cơ hội trở lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, bởi vì con người trong lúc nguy nan luôn theo bản năng dựa vào kẻ mạnh hơn, cho dù có là đàn ông đi chăng nữa.
Tôi tự giễu nghĩ, tâm tình mâu thuẫn siết chặt nắm tay, trí óc hỗn loạn không chịu nổi như lọt vào bão táp, thân thể đau đớn lại khiến tôi không rảnh chú ý đến những thứ khác, ngay cả hô hấp thông thuận cũng trở thành một loại hi vọng xa vời. Tôi bắt đầu vô ý thức đảo hai mắt, trí óc dần dần tan thành từng mảnh, cả người giống như đạp trên một tầng mây hư ảo, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên không thật, thính giác phảng phất như rời khỏi thân thể, còn tôi trở thành khán giả ngồi xem một bộ phim câm đen trắng thật dài.
Tôi biết bản thân đã ở gần trạng thái chết. Đột nhiên, thân thuyền rung lên kịch liệt, cơ thể của tôi hình như bị Henry buông ra, cả người mất trọng tâm ngã xuống boong tàu, đầu va đập đau nhức khiến tôi miễn cưỡng mở hai mắt ra, mơ mơ hồ hồ thấy có vài người giống như đang kéo co lôi Agaras về một phía, đuôi cá thật dài của hắn lại xuyên qua vô số đôi chân đến trước mặt tôi.
Có lẽ là bị bản năng thúc giục, tôi dựa vào một tia khí lực cuối cùng còn sót lại, siết chặt vây đuôi của hắn.
“Ném con quái vật này vào khoang đáy, mau!” Tai tôi đột nhiên nghe lại được âm thanh, mấy tên hải tặc kia lớn tiếng thét to, tôi thấy được bóng dáng Agaras đột nhiên biến mất khỏi boong tàu, giây tiếp theo cơ thể tôi cũng bị kéo thật mạnh lên, bất ngờ không kịp phòng bị ngã vào cửa động tối đen, chìm vào một bể nước sâu đến ngang eo. Thân thể va chạm đau nhức khiến tôi thoáng chốc đầu váng mắt hoa, sóng nước bị hất văng lập tức đẩy cơ thể tôi đến góc tường.
Dòng nước lạnh lẽo kích thích miệng vết thương, gợi lên từng đợt đau nhức tê tâm liệt phế. Nhưng loại kích thích này lại khiến tôi lập tức thoát khỏi trạng thái hỗn độn sắp chết. Tôi sờ soạng đỡ lấy vách tường, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhìn lên phía trên, Trong đôi mắt đã tan rã mơ hồ trông thấy bóng dáng vài người đang nhìn xuống từ trên cao.
“Này, nhốt bọn chúng cùng nhau, không có vấn đề gì chứ!”
“Đương nhiên. Thằng nhóc kia là thuần dưỡng viên của con quái vật này, có nó ở đó, con quái vật này sẽ không nổi điên, dù sao nhìn bộ dáng đó, nó cũng không chịu được mấy tiếng trong thủy lao đâu, nếu chết rồi còn có thể làm thức ăn cho quái vật.”
“Hắc hắc, đi thôi, chúng ta đi đối phó với mấy thằng ngu khác trên thuyền!”
Ván cửa trên khoang đáy rầm một tiếng rơi xuống, bốn phía thoáng chốc rơi vào một mảng tối tăm, chỉ còn những tia sáng loang lổ chen vào từ khe hở giữa boong tàu, phải mất nửa ngày hai mắt tôi mới thích ứng được, mơ hồ thấy một bóng dáng đen tuyền khác đang chuyển động, tiếng xiềng xích va chạm vào boong tàu loảng xoảng khuấy động mặt nước.
Tôi ý thức được đó là Agaras, đám hải tặc này vậy mà lại nhốt chúng tôi cùng nhau.
“Des…saro…”
Tiếng kêu to trầm thấp không hề xa lạ u u bay đến, bóng đuôi thật dài trong đêm tối cuộn lên khỏi mặt nước, gợn sóng theo đó đánh về phía tôi, tôi thậm chí còn chưa kịp chớp mắt, đã thấy dưới mặt nước trước mặt nổi lên một đoàn hải tảo lớn, đầu Agaras trồi ra từ một vòng gợn sóng tối đen, sau đó cả nửa người trên liền giống như u linh nhô lên khỏi mặt nước. Trên ngực bụng của hắn ngang dọc không ít những vết dây thật sâu nhìn mà ghê người, nhưng mấy chiếc xích sắt trói buộc hắn đã được cởi ra, chỉ có một đoạn xích thô như cánh tay còn vòng bên hông, bên trên đeo một chiếc khóa sắt, những chỉ là thùng rỗng kêu to, hoàn toàn không hạn chế được hành động của hắn.
Tôi suy yếu giật giật thân thể, nhưng ngay cả cánh tay cũng không có sức nâng lên, chỉ tùy ý hắn vươn ra bàn tay ướt đẫm đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của tôi, sau đó cúi nửa người xuống, ánh mắt tuần tra trên mạn sườn bị thương của tôi. Tôi lập tức hiểu ra hắn đang muốn làm gì, trong tình trạng sợ hãi và đau nhức sắp chết hiện tại, xấu hổ dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể, giờ này khắc này, ý niệm duy nhất trong đầu tôi là, hắn có thể giúp tôi sống sót, Agaras có năng lực cứu lấy tính mạng của tôi.
Vì thế ngay khi răng nanh của hắn định xé rách quần áo của tôi, tôi liền lập tức phối hợp dùng hai tay run rẩy cởi vạt áo mình ra, để lộ lồng ngực nhuộm đầy máu tươi. Trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác như đang tự hiến mình cho ác ma, để cầu xin giành được mạng sống.
Sau đó, Agaras không nói một lời cúi đầu về phía mạn sườn của tôi, tôi theo bản năng ôm chặt cổ hắn, để tránh mất đi trọng tâm. Tôi cảm thấy hắn vươn đầu lưỡi ra thong thả liếm lên miệng vết thương bị dao đâm của tôi, đầu lưỡi thò vào trong da thịt tôi, tinh tế xẹt qua mỗi một tấc vết rách.
“Ưm…”
Tôi không nhịn được kêu rên một tiếng, đau đến co rút cả người, phải cắn chặt môi mới không kêu thảm thiết thành tiếng. Nhưng rất nhanh, thành phần kỳ diệu trong nước bọt của nhân ngư liền phát huy tác dụng, đau đớn bén nhọn dần dần biến mất, thay vào đó là một loại tê tê ngứa ngứa, giống như cảm giác chỉ có khi miệng vết thương kết vảy, không chỉ không khó chịu, mà quả thực có thể hình dung là thoải mái.
Cơ thể của tôi dần dần trầm tĩnh lại, mí mắt không tự chủ được trở nên nặng nề, ý thức giống như đắm chìm trong một mảnh đại dương yên tĩnh, tùy ý cho con sóng nhẹ nhàng vuốt ve thân thể, chậm rãi, tôi cứ như vậy mà thiếp đi.
…………
Thời gian dằng dặc trôi đi như đã qua một thế kỷ, tôi mới từ từ tỉnh lại khỏi giấc ngủ say. Agaras thế mà vẫn còn đang vùi đầu xử lý miệng vết thương của tôi. Tôi nhận ra bản thân đang sinh ra ảo giác về thời gian, thân thể quả thực lại khôi phục khí lực như đã tu dưỡng vài ngày vậy, ngay cả tinh thần cũng tỉnh táo hơn không ít, không khỏi âm thầm tán thán năng lực chữa trị thần kỳ của nhân ngư.
Tôi cúi đầu nhìn về phía miệng vết thương của mình, lại chỉ có thể thấy được sống mũi và hàng lông mày góc cạnh rõ ràng của Agaras, nhìn xuống từ góc độ như vậy, lông mi thật dài của hắn đã che khuất đi cặp mắt u quang khiếp người kia, hạ xuống dưới mí mắt một mảng mây đen như bóng ma, trên đường nét lạnh lùng sắc bén mơ hồ kia, thần thái cư nhiên là… Ôn nhu.
Ôn nhu đến mê hoặc lòng người như thế. Trong nhất thời tôi cũng có chút ngẩn người.
Mà vào lúc này hắn lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của tôi và hắn thình lình va vào một đường, trái tim mạnh mẽ nảy lên cổ họng, tôi lập tức bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi: Đáng chết, sao tôi lại có cảm giác con dã thú hạ lưu âm hiểm này thật… Mê người?
Không, không, đây nhất định là ảo giác sinh ra do choáng váng đầu!
Tôi theo bản năng vươn tay muốn đẩy Agaras ra, tâm hoảng ý loạn như vừa làm kẻ trộm, bởi vì ánh mắt nheo nheo đang nhìn chằm chằm vào tôi của hắn thật giống như đã nhìn thấu suy nghĩ vẩn vơ chẳng ra làm sao vừa rồi của tôi.
Dường như đang đắc ý vì vừa rồi đã nhất thời thành công mê hoặc tôi, khóe môi Agaras hơi hơi cong lên, đầu khẽ dời khỏi mạn sườn, hai phiến môi mỏng hé mở, ý cười bên khóe môi nhiễm máu tươi trở nên yêu dã dị thường. Đầu lưỡi đỏ thẫm kia du tẩu ở bên sườn của tôi, thường thường vói vào miệng vết thương, lại lùi về môi hắn, tràn ngập hàm ý ám chỉ ái muội.