Ăn cơm xong, anh cũng không rời đi, Trình Vũ Phỉ cùng với anh trở lại phòng, gian phòng rấtthoải mái, cũng rất sạch sẽ, khiến cho lòng người không cảm thấy khóchịu. Sau đó bọn họ chia ra rửa mặt, cô ngồi trên giường, ở nơi đây côkhông có tác dụng lớn, nếu như nói cô có một giá trị sử dụng duy nhấtcũng không hề có, thế mới thực sự là thẹn với anh vì nói đây là đi tudưỡng nghề nghiệp.
An Diệc Thành nhướng mày, đứng ngay ở bêngiường, nhìn động tác cô cởi áo ngủ ra, tuyệt nhiên không bảo cô dừnglại, trong mắt cũng không lộ ra vẻ gì, không thưởng thức, chút nhục dụccũng không muốn, cô lại đang tự cởi, tay run lên, cô không thích cảmgiác lúc này, rất không thích, dù là đã trấn an con tim của mình nhiềulần, cô vẫn còn đang tự cởi y phục của mình trước mặt anh.
Anhbất động, dù là nhìn cô tự cởi sạch quần áo, thân thể của cô cứ như vậyhiện ra ở trước mắt anh, không thể xem là thân thể khêu gợi, có thể nóichính xác là coi như thuận mắt, da rất tốt, toàn thân tìm không ra mộtchút tỳ vết nào, giống như một khối ngọc đẹp hoàn hảo, chỉ là khối ngọcđẹp này bây giờ là để anh chơi đùa.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô đang nhìn về phía anh, hình như chờ động tác của anh, nhưng hết lầnnày tới lần khác anh vẫn không có động gì. Thân thể Trình Vũ Phỉ đãkhông nhịn được lay động, cô cắn môi, không hiểu rõ ý của anh...... Nhưng vì tên đã lắp vào cung, cô đứng lên, sau đó đi về phía anh, côcởi dây thắt lưng áo ngủ trên người anh, dây áo rơi xuống…..
Mượn chuyện ra ngoài đi công tác, còn có thể thỏa mãn hưởng thụ trên thânthể, chuyện này với anh mà nói, thật đúng là xa xỉ, nhưng loại cảm giácxa xỉ này hình như không tệ.
Anh còn bất động, giờ khắc này phảng phất có chút hưởng thụ do cô chủ động mang tới.
Tay của cô chạy ở lồng ngực anh, giống như một con sâu nhỏ mềm mại, khôngngừng di chuyển một cách lành nghề, anh hết sức hưởng thụ, một lúc sau,mới nắm tay của cô lên, cùng lúc đó cô cũng nhìn thẳng vào mắt của anh,ánh mắt của anh cho đến giờ phút này, cũng rất trong sáng. Loại ánh mắttrong sáng này khiến cho nhịp tim của cô đập mạnh thêm, cô thà rằng thấy trong màu mắt anh có chứa loại sắc dục kia, cô không cần ánh mắt này,tầm mắt của anh hoàn toàn bao phủ ánh mắt của cô, giống như trong mắtcủa anh chỉ có cô, trong lòng cũng có cô, giữa bọn họ tràn đầy tình yêugiống như trong truyện vậy...... Anh cầm tay của cô lên, lại đưađến bên môi của mình mà hôn, thân thể của cô run rẩy dữ dội hơn, cô cũng không rõ là vì sao.
Anh buông tay cô ra, hai tay dâng mặt củacô, sau đó hôn lên môi của cô, cực kỳ thuần thục hôn cô, nước bọt hòavào nhau, gần gũi không thể rời, sau đó tay của anh từ từ trượt xuốngdưới, nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm ngang eo cô, đi về phía giường cách đókhông xa......
Triền miên đến mức tận cùng, khiến cô không còn rãnh rỗi để đi suy tư chuyện khác......
*************************************************
Đến nơi này, cuộc sống của Trình Vũ Phỉ rất nhẹ nhàng, nhẹ nhõm đến mứckhông biết phải làm như thế nào, trong vòng một ngày, hơn phân nửa thờigian cô cũng phải tự mình mà vượt qua, An Diệc Thành sẽ đi ra ngoài rấtsớm, về phần làm cái gì, anh không nói, mà cô cũng sẽ không hỏi, nhưngnhìn đến bóng dáng của anh mệt mỏi trở về, cô cũng biết, khẳng định anhgặp chuyện rất khó giải quyết. Nhưng đến xế chiều vào giờ cơm anh sẽ trở lại, cùng ăn cơm với cô, bình thường sau khi ăn cơm xong, anh lại rờiđi, có lúc rạng sáng trở lại, có lúc là suốt đêm cũng không về.
Có như vậy cô mới biết anh đến đây phải rất bận rộn, việc cùng ăn cơm cô, giống như đó là một loại hành động xa xỉ.
Cứ như vậy kéo dài suốt một tuần lễ, lúc bọn họ ăn cơm cùng nhau, anh bỗng nhiên chủ động nói, "Cô có muốn đi ra ngoài đi dạo một chút hay không?"
Cô kinh ngạc mà nhìn hắn, ngay cả việc nhai cơm trong miệng cô cũng quênmất, anh vẫn luôn bề bộn nhiều việc, thế nhưng lại hỏi cô chuyện này.Một lúc lâu, cô mới cúi đầu đem cơm trong miệng nhai nuốt vào, "Anh hếtbận rồi?"
"Ừ, đã hết bận."
Nhưng thời gian cũng không cònnhiều, ngày mai lại phải trở về, anh phải đem tin tức bên này, cẩn thậnphân tích cho Cố Trường Dạ, nếu như chỉ có một mình anh ở chỗ này, thìbây giờ anh đang ở sân bay mất rồi, anh làm theo thói quen của mình,thậm chí chẳng phân biệt rõ ràng được ngày đêm, làm xong một chuyện,ngay lập tức chạy trở về, hoàn toàn không biết nên ngủ chờ đến lúc rạngsáng.
Cuộc sống của anh, hình như vẫn luôn căng thẳng như vậy.
Anh gật đầu một cái, mặc dù ban ngày anh cũng không có ở đây, nhưng cô cũng chỉ ngồi đợi trong khách sạn, chờ thời gian từng giây từng phút trôiqua, loại cảm giác đó vừa xa xỉ vừa lại rãnh rỗi đến phát hoảng.
Bọn họ ăn cơm xong, liền cùng nhau đi ra ngoài.
Tòa thành thị này, rất thú vị, đường hầu như không bằng phẳng, nhìn lại,đường lộ lại có hình dạng tầng tầng lớp lớp, phòng ốc cũng không ở cùng một mặt bằng, vì vậy ban đêm ánh đèn cũng từng tầng từng tầng, vẻ đẹpnày trông rất khác biệt, bởi vì do cấu tạo địa lý làm lộ ra vẻ đẹp này.Nghe nói người ở nơi này, cũng không biết phía ngoài thành thị là mênhmông bát ngát đất bằng phẳng, giống như người bên ngoài sẽ không biếtnơi này phòng ốc đặc biệt như thế, dựa vào núi mà xây, cho dù là trongnúi cũng là thành phố trung tâm, con đường tầng tầng lớp lớp, ban đêmđan xen giống như từng tòa nhà vượt qua những vì sao trên trời đêm mênhmông......
Rất đẹp, đây là cảm giác duy nhất của cô.
Gió đêm lướt nhẹ qua mặt của cô, khiến cho lòng của cô cũng trở nên vô cùng êm dịu, "Anh thường tới nơi này sao?"
Bọn họ đi không chủ đich ở trên đường phố, vài chiếc xe cách đó nơi không xa chạy vút qua bỏ lại âm thanh vù vù của động cơ.
"Thỉnh thoảng." Anh trả lời rõ ràng đơn giản
"Nơi này rất tốt."
"Hả?"
"Nhịp sống thong thả, không có áp lực lớn như vậy, làm cho người ta nhẹ nhõm......"
Đúng là như thế, nơi này phát triển rất nhanh, nhưng cuộc sống của mọi người lại không phải vội vã, nhanh hơn mà là tốc độ chậm rãi, có cảm giác như đang nghỉ ngơi an nhàn.
"Cô thích?"
Cô gật đầu, "Thích."
" Về sau có thể lựa chọn nơi này để ở."
Cô lại lắc đầu, thích là một chuyện, nhưng thật sự ở lại...... Đó làmột chuyện khác, cô vẫn thích thành phố An Xuyên hơn, đó là nơi cô sinhra, rồi lớn lên, tình cảm kia cũng không phải là một tình cảm yêu thíchđơn thuần, mà là sâu tận xương tủy là không muốn xa rời, "Thích vật gìđó không nhất định phải có được nó."
Cô nói tới chỗ này, lại nghĩ tới chuyện khác, tâm tình mới được buông lỏng đột nhiên lại chùng nhẹ xuống không vực dậy nổi.
Một lát sau dọc theo một con đường đang đi, xuất hiện rất nhiều ngã ba, mà ở ngã ba bên cạnh, lại có khá nhiều quán nướng, chủ quán nướng chỗ nàytay chân vội vã làm món nướng cho khách đến quán, còn những người kháchngồi ở đó nói chuyện phiếm, nhìn qua vô cùng huyên náo, người ta đợinhững thức ăn kia chờ nướng được đưa lên bàn, khoa trương giải thích một thứ gì đó, trên mặt nét cười vừa chân thành tha thiết vừa rất thoảimái.
Cô dừng lại không đi nữa, An Diệc Thành cũng dừng bước lại, kỳ quái nhìn cô, "Sao vậy?"
"Chỉ là muốn quay lại thời điểm học đại học, tôi với Giai Nhu cũng từng ăncơm bên ngoài với nhau giống như vậy, biết rõ món nướng ăn nhiều khôngtốt, nhưng vẩn không thể ngừng đi ăn cùng với nhau......" Nghĩ đếnTiết Giai Nhu, cô lại có mấy phần áy náy không nói ra được, Tiết GiaiNhu có nguyện vọng sau khi thi tốt nghiệp trung học, thẳng thắng xácđịnh với cô, hai người bọn họ thành tích kém nhau không nhiều lắm, TiếtGiai Nhu nói như thế này học đại học cũng có thể ở cùng một chỗ, haingười các cô đương nhiên phải ở chung một chỗ, cho nên vào lúc đó GiaiNhu đi báo danh học đại học, còn cô thì không đi báo danh, lúc ấy TiếtGiai Nhu rất tức giận, cho tới suốt cả một năm không để ý tới cô.
An Diệc Thành nghe nhưng không lên tiếng, mà là xoay người, che giấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt anh.
Cô hình như lại không phát hiện ra anh có chỗ không đúng, "Giống như bênngoài mỗi một trường đại học đều là một cái phố bán thức ăn ngon, trường học của anh....." Vốn trên mặt cô còn là có ý cười nhợt nhạt,nhưng khi đó ngay cả chính cô cũng đã biết mình nói sai.
So vớicô An Diệc Thành hình như hơn thản nhiên hơn, "Tôi nghỉ học......"Dừng hai giây, "Tôi đến bây giờ cũng không biết rõ ràng dáng vẻ củatrường đại học, còn bên ngoài trường...... có giống vậy hay khôngtôi cũng không biết."
Đối với trường đại học ấn tượng duy nhấtcủa anh là có thêm một việc làm lại muốn thêm một việc nữa, bạn học khác vừa vào đại học đều muốn vào một tổ chức đoàn, hoặc là gia nhập hội học sinh, còn anh, việc anh làm là xem xét thời khóa biểu, bình tĩnh sắpxếp thời gian cho bản thân, sau khi học xong đem tất cả thời gian để sửdụng cho việc đi dạy thêm cho học sinh cấp 3 học, đi làm khuyến mãi,phát truyền đơn...... Anh cái gì cũng làm, chỉ cần có thể kiếmtiền.
Cô nghe anh nói chuyện, hình như càng thêm lúng túng, lạingược An Diệc Thành chỉ nở nụ cười, chỉ là ở bên ngoài thì cười nhưngtrong lòng không cười, nhưng lại không giống như là tức giận hoặc là cảm xúc không tốt, "Tại sao anh lại có nét mặt này? Thật giống như là muốnnói tôi nghỉ học là bởi vì có liên quan đến cô......"
"Vậytại sao anh lại muốn nghỉ học?" Đây là chỗ mà cô vẫn không cách nào hiểu nổi, nếu như nói thực sự có người sinh ra là để học hành, cô cảmthấy anh chính là người như vậy, ra bất cứ một đề bài nào đó, khônghướng dẫn nhiều, những thứ ấy đối với người khác vắt hết óc cũng làmkhông giải được đề, còn đặt ở trước mặt cũng chỉ là bài toán cho con nít mà thôi.
"Tôi không thể nghĩ học sao?" Anh nhướng mày.
"Không phải...... Ý của tôi là......" Nhất định là xảy ra chuyện lớn gì thôi.
An Diệc Thành thu lại vẻ mặt, lẳng lặng nhìn cô, cô hỏi anh tại sao nghỉ học, tại sao vậy chứ!
"Cảm thấy học hành không có ý nghĩa mà thôi, ít nhất nếu như vẫn đi họctiếp, sẽ không có tôi bây giờ." Anh thật bình tĩnh mà nói hết đoạn vănnày, "Mới vừa rồi cô không ăn được bao nhiêu, bây giờ có đói bụng không? Có muốn ăn thêm một chút hay không?"
Anh đang nói sang chuyện khác, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
***************************
Nếu như là nhiều năm trước Trình Vũ Phỉ biết cô và An Diệc Thành có thểgiống như bây giờ mặt đối mặt ngồi bên một cái bàn nhỏ, cô ấy nhất địnhsẽ tăng thêm kích động mừng rỡ sẽ cho đây chính là cách nói mơ ước trởthành sự thật.
Cô cảm thấy sao mình lại trở nên muốn biết tớitừng chi tiết như vậy, nhất định là bởi vì cô ảo tưởng ngay từ lúc thờithiếu nữ cũng đã ảo tưởng suốt. Lúc trước cô đã bắt đầu cố gắng học tập, còn bị Tiết Giai Nhu cười nhạo, nghêm túc học tập như vậy làm cái gì,cố gắng có thành tích học tập tốt cũng thật sự không còn thấy được cótiền đồ lớn nào, nhưng cô chính là muốn nghêm túc như vậy, trước nay côchưa từng liều mạng hết sức như vậy. Bởi vì tại thời điểm đó, thì cô cómột ý nghĩ cố chấp, cô nghĩ cứ cố gắng rồi cố gắng nữa, sau đó thi vàocùng một trường đại học với anh...... Cô từng có lúc hết sức ảotưởng, cô và cùng học một trường đại học, như vậy cô mà có thể có cáchđến gần anh hơn nữa, còn có thể mượn cớ là bạn học cùng đi dùng cơm vớinhau, giống như bây giờ vậy, cùng nhau ngồi ở bên quán nướng.....
Nét mặt của cô có chút trở nên kỳ quái, chủ quán đã đem những món nướngngon đưa lên bàn cho bọn họ, sau đó đủ các loại thức ăn mỗi thứ một ítđược nướng xong, đặt ở trong mâm, đầy đủ các loại gia vị, chỉ nhìn là có thể kích thích người khác muốn ăn ngay.
"Cô làm sao vậy?" AnDiệc Thành lấy chiếc đũa duy nhất do chủ quán đưa cầm trong tay, sau đóchia ra làm hai, lực độ hình như dùng được không đúng, hai chiếc đũa con rõ ràng không đối xứng, hắn chuẩn bị đem đôi đũa trong tay đưa cho cô ý nghĩ đó trong nháy mắt bị bỏ qua, lấy đôi đũa này lưu cho mình dùng.
"Không có gì......" Chính cô cũng cầm lấy đũa.
Khi còn bé cô rất ưa thích dùng duy nhất một chiếc đũa, cảm thấy đó làbiểu hiện của sự sạch sẽ, lớn lên cô lại không thích sử dụng duy nhấtchiếc đũa nữa, chẳng qua là không có trình độ cố chấp thêm.
Cô ăn một miếng, cô đặc biệt thích rau hẹ nướng với ớt xanh, mùi vị hấp dẫnvô cùng, với cô thì khẩu vị tốt, còn An Diệc Thành lại có thái độ nhànnhạt, tùy ý ăn hai cái hình như cũng không muốn động đũa nữa.
"Không hợp khẩu vị sao?" Cô nhíu mày, cô cảm thấy mùi vị không hề tệ.
"Ăn cái này đối với cơ thể không tốt, cô cũng nên ăn ít thôi......"
Cô hơi có chút im lặng, "Tôi đã hơn nhiều năm chưa từng ăn......"
Cô muốn nói cũng chính là lúc còn trẻ mới thích, thế nhưng hình như làđang biến tướng mà nói mình lần già rồi, cô vẫn là không muốn chủ độngthừa nhận mình đã dần già đi.
Anh quay đầu, nhìn về phía mấy bàn ở bên cạnh này, đa số đều là học sinh, vừa ăn vừa tràn đầy nhiệt tình nói về một tiết mục giải trí nổi tiếng, anh thu hồi tầm mắt, những thứ nàyanh đều chưa từng được trãi qua, chưa từng cùng bạn bè đi ăn cơm bênngoài, chưa từng cùng bạn học đi hát K (Karaoke), chưa từng đi internetsuốt đêm...... Những cái được gọi là năm tháng ngông cuồng chỉ ởmức vừa phải thôi, nhưng tất cả những thứ đó anh cũng không có, ngoạitrừ ở trong mắt người khác anh có được ưu điểm là thành tích hơn hẳn cảkhối người, ngoài ra anh không có gì cả, nhưng ngay cả ưu điểm duy nhấtnày bởi vì anh đã nghĩ học nên nó cũng không còn sót lại chút gì.